Tòa nhà giảng đường chính của trường có tất cả 4 tầng, chia thành 4 khu, mỗi khối chiếm một, còn một khu vực quản lí hành chính nữa. Lúc Châu Châu bước lên tới tầng 2 khu B đột nhiên nhớ ra quyển sách bài tập Lịch Sử mang đi cho Tân Nhuệ bên trong ba lô của mình, bởi thế bèn xoay đầu đi về phía lớp (3).
Một nữ sinh đang chuẩn bị ra khỏi cửa giúp Dư Châu Châu thò đầu vào lớp học gọi Tân Nhuệ một tiếng, sau đó tiếp tục cuộc điện thoại của mình. "Không phải con bảo mẹ nhét đồng phục vào trong cặp cho con sao, chủ nhiệm lớp bọn con chẳng khác nào biến thái, ngày đầu tiên khai giảng đã không thể nào không hành hạ con được rồi, rốt cuộc là tối hôm qua mẹ có nghe thấy không thế, còn chưa tới nửa tiếng nữa là kéo cờ rồi..."
"Châu Châu."
Dư Châu Châu bừng tỉnh, Tân Nhuệ đang đứng ở cửa lớp nhìn mình, vẻ mặt không biểu cảm, khuôn mặt hơi đen góc cạnh rõ ràng, kết hợp với áo sơ mi trắng, vô cùng có phong cách.
"Cậu cắt tóc rồi." Dư Châu Châu cúi đầu lôi sách bài tập trong cặp ra.
"Ừ," Một tay Tân Nhuệ vân vê đùa nghịch mái tóc ngắn vừa chấm đến vai, chầm chậm đi tới cửa sau của lớp, "Để kiểu tóc đuôi ngựa phát ngấy rồi, muốn thay đổi."
"Cho cậu." Dư Châu Châu đưa sách bài tập ra.
"Cảm ơn. Ừm."
Lúc này Dư Châu Châu mới phát hiện Tân Nhuệ đang lỡ đễnh, toàn bộ sức chú ý tập trung ở cánh cửa kính phía sau. Cô thấy có chút kì lạ, bởi thế liền theo sau Tân Nhuệ cùng đi vào bên trong xem.
"Cô ấy là ai?" Dư Châu Châu nhẹ nhàng hỏi.
"Ai?" Tân Nhuệ giả vờ không hiểu.
Dư Châu Châu nhún nhún vai, nở nụ cười, không truy hỏi.
Tân Nhuệ liền cúi đầu, có chút bối rối nói, "Lăng Tường Xuyến."
Bên trong toàn bộ lớp học chỉ có mười mấy người, mà ánh mắt của Tân Nhuệ đăm đắm găm vào vị trí cạnh cửa sổ hàng trên cùng, nơi đó chỉ có một nữ sinh lẻ loi ngồi, Dư Châu Châu trực tiếp nhìn chằm chằm vào mục tiêu, trong lòng hai bên đều hiểu rõ, sự giả vờ hồ đồ của Tân Nhuệ chỉ có thể toát lên vẻ rất hẹp hòi.
Dư Châu Châu không lên tiếng, chậm rãi đi tới cửa trước công khai nhìn vào bên trong.
"Này, cậu..." Tân Nhuệ muốn ngăn cản, Dư Châu Châu đã đứng bên cánh cửa mở rộng lặng lẽ quan sát, mà Tân Nhuệ lại dựa vào vách tường, dùng ánh mắt đánh giá kĩ càng nhìn Dư Châu Châu.
Lăng Tường Xuyến đặt sách ở trên đùi chứ không phải trên bàn, đầu cúi xuống rất thấp, Dư Châu Châu căn bản không nhìn rõ gương mặt của cô. Hồi lớp 10, Dư Châu Châu và Tân Nhuệ đều là học sinh của lớp (1), trong khi cô học lớp (2). Làm hàng xóm cách vách suốt một năm trời song trong kí ức của Dư Châu Châu, bọn họ lại giống như trước giờ chưa từng gặp nhau ở Chấn Hoa.
Lăng Tường Xuyến mặc một chiếc áo phông màu hồng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo Nike trắng, mái tóc dài mượt như tỏa ra quầng sáng dịu dàng trong nắng sớm. Dường như cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Dư Châu Châu.
Bốn năm không gặp, thay đổi của Lăng Tường Xuyến rất lớn. Vẫn xinh đẹp như ngày trước, khuôn mặt tựa hoa đào, nhưng nét kiêu ngạo của trẻ con từng toát ra trên vầng trán ấy đã bị thu vào bên trong. Lăng Tường Xuyến không hề né tránh ánh mắt của Dư Châu Châu mà phóng khoáng nở nụ cười, Dư Châu Châu cũng mỉm cười đáp lại một chút.
"Thật là xinh đẹp." Dư Châu Châu nói, "Sách đưa cho cậu rồi, vậy mình về đây nhé."
"Cô ấy tới học ban Xã hội, gây xôn xao cả trường," Tân Nhuệ không cảm xúc nói, "Cô ấy nhất định sẽ đứng nhất ban Xã hội."
"Buổi tối vẫn cùng về nhà chứ?" Dư Châu Châu không tiếp tục chủ đề, cũng không ngoảnh đầu.
Khi đi đến cầu thang, cô không kìm được quay đầu lại nhìn biển lớp của lớp (3), thấy Tân Nhuệ đang đứng dựa vào tường ngẩn người.
"Cô ấy nhất định sẽ đứng nhất ban Xã hội", bên trong câu nói này, không có khâm phục, cũng không có chúc phúc.
Dư Châu Châu không chỉ một lần nghĩ, Ôn Miểu nói đúng.
***
Lúc lên tầng, Dư Châu Châu không biết vì sao đột nhiên có chút hoảng hốt, vội vã chạy lên trên, trượt một cái, suýt nữa ngã cắm mặt xuống đất, liều mạng túm lấy tay vịn mới không sấp mặt. Một nam sinh bên cạnh bắt đầu cười lớn một cách rất không thương tiếc. Dư Châu Châu ngây ra, nhìn về phía cậu trai không kiêng nể gì kia, vóc người gầy gò, đồng phục giản dị, còn cả khuôn mặt trắng nhợt lại không ưa nhìn nữa, tiếng cười rất non nớt, nghe như học sinh cấp Hai.
"Xin lỗi." Nam sinh đó rất bối rối hơi cúi người với Dư Châu Châu.
"Không sao... Ờm, buổi sáng tốt lành." Dư Châu Châu nở nụ cười, tâm trạng buồn bực từ sáng sớm nhờ cú trượt và tiếng cười không e dè của đối phương mà nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khoảnh khắc sắp sửa ngã sấp nhịp tim tăng tốc, không ngờ lại có được loại vui sướng của đại nạn không chết.
"Buổi sáng tốt lành." Nam sinh gật đầu như giã tỏi, đến mức như thể nghe thấy được âm thanh. "Thực ra mình biết cậu, cậu là Dư Châu Châu."
"Ừ, đúng rồi. Còn cậu?"
"Mình là bạn cùng bàn của cậu, tên Trịnh Ngạn Nhất, lúc phân chỗ ngồi cậu không có ở lớp, chúng ta được xếp vào cùng một bàn rồi."
"Trịnh Ngạn Nhất? Ngạn Nhất?" Dư Châu Châu cảm thấy buồn cười, nhớ tới Hikoichi Aida * trong "Slam Dunk", chàng trai luôn vội vã đi thu thập tin tức tình báo đó. Lại đột nhiên cảm thấy thoáng buồn, bởi lẽ Ngạn Nhất kia là một nhân vật mãi mãi không được ra sân thi đấu.
(* Hikoichi Aida: Tên Tiếng Trung là Tương Điền Ngạn Nhất. Đừng hỏi Cá vì sao nghe có vẻ không liên quan xD Hình như cái này có liên quan đến Kanji (Hán tự) trong Tiếng Nhật, bạn nào thích có thể tự tìm hiểu thêm nha :) )
"Ừ, gọi mình là Ngạn Nhất là được rồi."
Trong lớp (7) cũng chỉ có mười mấy bạn nữ, Dư Châu Châu ngồi ở vị trí hàng thứ ba từ dưới lên bên cạnh cửa sổ. Cửa sổ nhìn về hướng đường lớn, Châu Châu có chút ngưỡng mộ những lớp có cửa sổ nhìn ra sân vận động. Chỗ ngồi của cô vừa hay nhìn ra tấm poster quảng cáo nước hoa Lancôme to đùng của trung tâm thương mại.
"Đây là thời khóa biểu của lớp chúng ta, hôm đó phân chỗ ngồi xong mình chép từ trên bảng xuống. Môn Lịch Sử chúng ta phải học lại phần lịch sử cận đại của lớp 10, Địa Lí phải bắt đầu học từ bản đồ thế giới và địa lí thế giới, Chính Trị lại tiếp tục phần triết học của lớp 11, phần kinh tế học của lớp 10 đợi đến lúc học tăng cường trong kì nghỉ nói sau. Còn về Toán Văn Anh thì tất cả đều giống bình thường. Đây là những gì nói trong ngày họp hôm ấy, phải rồi, vì sao cậu không tới thế? Mọi người đều rất quan tâm về việc phân chỗ ngồi mà." Ngạn Nhất mở lớn mắt.
Là một người bạn cùng bàn rất nhiệt tình, hình như học hành cũng rất chăm chỉ. Dư Châu Châu nhìn quyển sách Lịch Sử được đánh dấu những phần trọng điểm bằng bút huỳnh quang đủ màu trên tay cậu, cười cười nói, "Trang màu tự chế?"
Ngạn Nhất xấu hổ gãi đầu, "Không phải đâu, mình thích làm sách thành thế này, tương đối có phong cách của mình."
Châu Châu mở sách của mình ra, vô cùng sạch sẽ, giống như vừa mới mua về từ hiệu sách.
"Hồi lớp 10 chưa từng nghe giảng tiết Lịch Sử, Địa Lí, Chính Trị, dù sao lúc trường xếp hạng thành tích cũng không tính 3 môn này." Dư Châu Châu nhún nhún vai, "May là sau khi học ban Xã hội có thể học lại từ đầu."
"Thế vì sao cậu lại học ban Xã hội? Thành tích các môn Tự nhiên tốt như vậy..."
"Ấy, đúng rồi, hôm nay chúng ta có phải kéo cờ không?" Châu Châu đột ngột hỏi.
"Đương nhiên. 7 giờ 40 phút đó, vẫn còn tận 10 phút nữa. Mình định xem sách Lịch Sử trước, còn cậu?"
"Ồ." Dư Châu Châu cũng giở sách Lịch Sử trắng trơn ra, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Ngạn Nhất đột nhiên phát hiện ra ba câu hỏi mình đặt ra từ lúc bắt đầu kì thực đối phương chưa hề trả lời bất cứ cái nào. Há to miệng muốn hỏi, nhìn thấy Dư Châu Châu hồn phách bay đi tận đâu, lại nuốt ngược trở về, cúi đầu bắt đầu xem chiến tranh thuốc phiện. *
(* Chiến tranh thuốc phiện, còn gọi là chiến tranh nha phiến, hay Các cuộc chiến Anh-Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 – 1843 và 1856 – 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh. Trong cuộc chiến lần thứ hai, Pháp, Nga và Hoa Kỳ đã kề vai sát cánh cùng Anh để đánh Trung Quốc. - theo vi.wikipedia.org.)
Bên dưới cửa sổ chính là cổng chính của Chấn Hoa, mà con đường trước cổng đã tắc nghẽn không tả nổi.
Triển lãm xe vạn quốc.
Tấm biển cấm bóp còi trước nay chưa từng phát huy tác dụng, hàng sáng tiếng bíp bíp bíp đều ồn ã như vậy. Audi, Mercedes đích thực sớm đã không còn gì mới mẻ, thế những chiếc Cadillac màu trắng phiên bản dài này vẫn khiến Châu Châu kinh hãi một phen.
"Ngạn Nhất, nhìn chiếc xe này đi."
"Đây là... Trời đất, không phải chỉ là đi học thôi sao? Cần thiết dàn trận hoành tráng thế này cơ à?" Ngạn Nhất lẩm bẩm hai câu lại trở về chỗ tiếp tục đọc sách, "Cậu thấy thế nào? Quá đáng quá."
"Ha, mình chỉ là cảm thấy xe rất đẹp. Không có cảm giác đặc biệt gì."
Khuôn viên ban đầu của Chấn Hoa không to thế này, cũng không cần phải xây quá to. Với tư cách trường cấp Ba dẫn đầu cấp Tỉnh, Chấn Hoa mỗi năm chỉ nhận 500 học sinh, duy trì tỉ lệ trúng tuyển khiến người ta nghiến răng nghiến lợi. Ba năm trước, Chấn Hoa bắt đầu mở phân hiệu giống như những trường trọng điểm khác trong Tỉnh, hứa hẹn phân hiệu và tổng hiệu * sử dụng cùng một đội ngũ giáo viên, mỗi vị giáo viên đều đồng thời đảm nhiệm công việc dạy học ở cả phân hiệu và tổng hiệu, hơn nữa số lượng tuyển sinh ở phân hiệu còn cao gấp đôi ở tổng hiệu, cuối cùng thu về được một khoản học phí lớn, cũng xây lên khuôn viên mới đẹp đẽ này. Nhất thời, trong Tỉnh không ngừng tranh luận, nhất là phụ huynh ở tổng hiệu đã khiếu nại rất nhiều lần, thế nhưng phân hiệu vẫn được hoành tráng rầm rộ mở ra. Nội bộ toàn ngôi trường nhất thời một bên núi băng một bên biển lửa.
(* Tổng hiệu: ... Không biết dịch ra Tiếng Việt là gì, đành phải dùng tạm âm Hán Việt. Nếu "phân hiệu" (分校) là một nhánh phụ của trường học thì "tổng hiệu" (总校) là nhánh chính, ngược nghĩa với "phân hiệu". Là như vậy nhe.)
Cũng là phân hiệu đã giúp Chấn Hoa tiến bước lớn tới cấp Ba nhà giàu, gọi tới những chiếc Cadillac trắng.
Đột nhiên nhìn thấy có bóng lưng một chàng trai ngược dòng người đi ra, dường như gặp phải bạn học có quen biết, bốn người không biết vì cái gì mà cười nói xúm lại một chỗ.
Dư Châu Châu lặng lẽ quan sát bóng lưng xa lạ mà quen thuộc kia, thời gian quá dài, bất giác có chút choáng váng. Cô thu hồi lại ánh mắt, nhìn thấy Ngạn Nhất đang múa bút thành văn trên một quyển vở rất dày. Dư Châu Châu không hề có thời gian hỏi cậu đang ghi chép cái gì, cũng không khen cậu viết đẹp. Ở lớp chọn một năm, cô đã học được rất nhiều, cho dù Ngạn Nhất không phải là loại người hẹp hòi hay tính toán, cô cũng không muốn mạo hiểm.
Còn nhớ học kì Hai của lớp 10 bị ốm nghỉ học, Dư Châu Châu bất đắc dĩ phải hỏi mượn vở Tiếng Anh của bạn nữ bàn sau, đối phương không tình nguyện lấy ra, lật tới mấy trang cuối cùng đưa cho cô. Ghi chép quả thực có hơi nhiều, bởi thế cô hỏi có thể mượn về nhà chép được không —— bạn bàn sau nói có thể, cậu xé mấy trang đó ra đi. Dư Châu Châu thoáng ngây ra, biết điều trả lại vở cho đối phương. Lúc ngượng ngùng quay lên, bạn cùng bàn của cô thấp giọng cười, nói, quyển vở đó đằng trước có ghi chép lớp tăng cường của Trịnh Đại Dũng, 50 tệ một tiết, thứ đồ quý giá thế này sao có thể để cho cậu mang về nhà được chứ? Đừng ngốc nghếch.
Từ đó, người khác đang học cái gì, làm sách luyện tập gì, Dư Châu Châu đều xem như không nhìn thấy. Huống hồ, không còn giống với cấp Hai nữa rồi, cô hiện giờ đích thực không còn quá ham hố với việc luồn cúi vì thành tích.
Mở sách Lịch Sử ra, tiết chiến tranh thuốc phiện còn lác đác tô vẽ vài từ khóa, tới phần sau thì hoàn toàn là trắng tinh. Dư Châu Châu lúc đầu quả thực chưa từng nghĩ tới việc học Xã hội. Chỉ vì một câu "Anh cảm thấy em học ban Xã hội rất hợp" của Trần An, cô liền báo danh ban Xã hội, tới cả Trần An cũng hoảng hốt một phen, hồi âm lại một tin nhắn mang theo emoji kinh ngạc.
"Dù sao Xã hội hay Tự nhiên đều chẳng quan trọng. Đã vậy rồi thì học Xã hội đi."
Trần An lại không hồi âm gì nữa.
Cầm bút lên bắt đầu tỉ mỉ xem nội dung trong sách, đột nhiên nghe thấy một tiếng hiệu lệnh rên bục giảng —— "Sắp 7 giờ 20 rồi, mọi người lần lượt xuống tầng đứng thành hàng đi."1
Chủ nhiệm lớp nói xong liền đi ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng mơ hồ.
"Vội cái gì chứ, xếp hàng cũng phải tranh trước, nghĩ rằng là học sinh Tiểu học chắc." Mấy bạn nữ sau lưng lầm bầm.
Ngạn Nhất đặt bút xuống, "Cùng đi không?"
Nói xong mới phát hiện, bạn cùng bàn của mình, mang theo khuôn mặt đờ đẫn, không biết đã phiêu du vào cõi thần tiên nào rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận