Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 77: Khúc dạo đầu của bài ca li biệt

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 504 lượt xem
  • 3557 chữ
  • 2020-12-09 20:08:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lúc bước vào trong lớp, Dư Châu Châu lại ngửi thấy mùi axit peracetic gắt mũi đó. Cô nín thở, chạy vọt vào bên trong lấy sách bài tập và túi bút ra, rồi chạy ra cửa thở hồng hộc.

Mùa Đông của năm học lớp 9, dịch SARS tựa như một câu chuyện ma kinh hoàng lưu truyền khắp mọi nơi, khiến tất cả mọi người đều phải xanh mặt khiếp sợ. Song Dư Châu Châu lại không hề sợ hãi, thậm chí trong lòng còn âm thầm cảm ơn trận dịch bệnh ập tới bất ngờ này.+

Vì SARS mà bọn họ không còn phải học tăng cường, các lớp A B C D thứ Bảy đều đã dừng hoạt động, hàng ngày đúng 5 giờ tan học, hai ngày nghỉ cuối tuần đã lâu lắm rồi mới được thấy lại, sung sướng không thể nói thành lời.

Rất nhiều phụ huynh vẫn còn đang lo lắng việc lớp tăng cường lần lượt bị dừng có ảnh hưởng tới kì thi cấp Ba sang năm của con em nhà mình hay không, song Dư Châu Châu lại bình thản tĩnh tại —— nếu trời sập thì tất cả cùng chết, huống hồ đối với những học sinh giỏi tự học như cô, Ôn Miểu, Thẳm Sằn, Tân Mỹ Hương mà nói, thời gian tự do sắp xếp nhiều lên chưa chắc đã phải là chuyện không tốt.

Nhóm học tập ở thư viện vẫn tiếp tục duy trì vào chiều thứ Bảy Chủ Nhật hàng tuần. Quan hệ giữa Ôn Miểu và Tân Mỹ Hương không còn lạnh nhạt như ngày xưa nữa, sự thay đổi về ngoại hình và thành tích khiến Tân Mỹ Hương càng ngày càng tự tin hơn, nói chuyện cũng dần dần nhiều lên.

Dư Châu Châu vui mừng vì điều này, mặc dù trong đáy lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối. Cô ấy đã không còn là người vùi đầu đọc "17 tuổi không khóc" của lúc đó nữa rồi, cũng không còn là cô gái đưa cho cô cây gậy lạo xạo ấy.

Dư Châu Châu nói với bản thân, đây là một loại tiếc nuối rất xấu xa. Cô chẳng qua chỉ là lưu luyến một Tân Mỹ Hương nhút nhát cổ quái cần đến sự thương hại của mình mà thôi. Đối với Tân Mỹ Hương, dáng vẻ của hiện tại mới là tốt đẹp —— cô ấy hoàn toàn không có nghĩa vụ phải vì thứ gọi là thiện cảm đơn thuần đó của Dư Châu Châu mà từ bỏ khả năng trở nên ưu tú.

Thỉnh thoảng cũng chạm mặt Bôn Bôn ở hành lang, hai người nhìn nhau nở nụ cười, làm bộ không hề quen biết. Dư Châu Châu biết, cô và Bôn Bôn không hề thay đổi, chỉ cần ghi nhớ điều này là được rồi.

Có điều Thẳm Sằn bắt đầu nổi rất nhiều mụn trứng cá. Mụn trứng cá của Ôn Miểu đã lặn hết từ lâu, Dư Châu Châu lén lút dò hỏi Ôn Miểu có dùng thuốc trị mụn không, cô muốn nặc danh nhét vào ngăn bàn Thẩm Sằn. Dư Châu Châu đã khá trưởng thành, mặc dù rất ít khi chú trọng chăm chút ngoại hình, nhưng cô cũng biết là diện mạo đối với con gái bất luận thế nào đều vô cùng quan trọng.

Ôn Miểu nhún vai, "Mình không đặc biệt điều trị, nó đã khỏi một cách kì diệu. Mình đoán có thể là do dậy thì kết thúc rồi?"

"Ơ?" Dư Châu Châu kinh ngạc, "Cậu đã dậy thì thành công rồi?"

Ôn Miểu đỏ bừng mặt vung chân đá một cước, Dư Châu Châu né người cười hê hê.

Thẩm Sằn quả thực đã phải chịu áp lực quá lớn rồi. Dư Châu Châu có chút lo lắng nghĩ, cô ấy sẽ bị đè bẹp.

Lo lắng cho người khác nhiều quá sẽ dẫn đến kết quả là chính mình gặp nạn. Đầu tháng 12, cô bắt đầu sốt cao, sau một đêm nghỉ ngơi phát hiện trên vành tai có một nốt mụn bọc trắng đục, cảm giác ngứa.

Sắc mặt mẹ trầm xuống, "Châu Châu, con bị thủy đậu rồi."

Phải xin nghỉ học mất nửa tháng. Ôn Miểu ngày nào cũng gọi điện tới, cứ qua ba ngày lại đến đưa đề thi trên lớp cho Dư Châu Châu, tặng kèm thêm tờ đáp án đã được mình chỉnh sửa khoa học. Dư Châu Châu biết Ôn Miểu vẫn luôn lười biếng, có thể làm được công việc này, quả thực là làm khó cho cậu.

"Cảm ơn cậu." Cô nói qua điện thoại.

"Không cần cảm ơn, không phải toàn bộ đều là công lao của mình. Đề thi là bạn cùng bàn của cậu giúp cậu sắp xếp, đáp án chuẩn một nửa là mình viết, một nửa là chép của Tân Mỹ Hương."

Sống mũi Dư Châu Châu cay cay. Cô vò vò tóc, đã một tuần không gội đầu rồi, mùi tóc bết khiến cô váng vất, lại còn thêm những nốt thủy đậu chi chít trên da đầu, chưa kết vảy, khiến người ta ngứa ngáy đến phát điên.

"Cảm ơn các cậu." Cô nhỏ giọng nói.

"Được rồi đấy, bớt làm bộ đi, mong chóng khỏe lại về trường đi học! Lần thi thử đầu tiên chuẩn bị bắt đầu rồi."

"Từ lúc nào mà cậu bắt đầu có chí tiến thủ như thế này thế?"

"Mình đương nhiên không để ý, nhưng cậu lại để ý đấy à."

Dư Châu Châu trầm lặng, "Được, mình sẽ cố hết sức khỏi ốm thật nhanh."

"Mình vẫn luôn muốn nói, cậu đúng là tuyệt vời thật đó, lớp 9 mới bị thủy đậu, giai đoạn dậy thì của cậu đến muộn đấy hở?"

"Đây không phải thủy đậu!" Dư Châu Châu tức xì khói đầu, nói mà không nghĩ, sau đó tự mình ngây ra, không phải thủy đậu thì là cái gì?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lớn đắc ý của Ôn Miểu.

"Đúng đúng đúng, không phải thuỷ đậu, không phải thuỷ đậu —— mà là cậu đã bị nổi mụn trứng cá toàn thân!"

***

Lúc thi thử lần một, Dư Châu Châu bị cách li trong phòng thu phát, ba mặt đều là tường thủy tinh, bài thi của cô được giáo viên đặc biệt đưa tới tận nơi, sau khi chuông reo lại đặc biệt thu lại đem đi. Lúc làm bài nghe môn Tiếng Anh trốn bên ngoài phòng thi vất vả căng tai lên nghe, tô từng hàng trong tờ đáp án.

Vui vẻ nhất kì thực vẫn là lúc tan học, ngồi bên trong chiếc hộp thủy tinh, cười ngốc nghếch hò hét qua một lớp kính trong suốt với các bạn đang xếp thành một hàng bên ngoài. Bởi vì trên mặt nổi rất nhiều mụn, cô dùng khăn quàng quấn kín mít người mình lại, chỉ để lộ ra hai con mắt. Ôn Miểu nhướng mày làm ra đủ mọi loại vẻ mặt kì quái trêu chọc cô, hài lòng nhìn đôi mắt từ đầu chí cuối cong cong như hai vầng trăng khuyết của cô, trong lòng có cảm giác thỏa mãn như thể được trêu đùa những con vật trong sở thú.

Mã Viễn Bôn vẫn ánh mắt lạnh nhạt biểu cảm phong phú, Tân Mỹ Hương nở nụ cười ngàn năm mới gặp, còn có cả Thẩm Sằn dù bận công nghìn việc vẫn tranh thủ thời gian xuất hiện nữa.

Dư Châu Châu cười cười, cười đến mức vành mắt rưng rưng.

Thật sự rất muốn cả đời không rời xa nhau, mãi mãi để mình mắc kẹt lại ở mùa Đông năm 15 tuổi, cùng sóng vai phấn đấu vì áp lực của kì thi cấp Ba mà không hề biết rằng, nó sẽ mãi mãi không bao giờ đến.

Như vậy thật tốt biết bao.

***

Khi Dư Châu Châu khỏi bệnh trở lại lớp, có một sự việc ập xuống.

Kì thi thử lần thứ nhất cô chỉ đứng thứ hai của lớp.

Người đứng đầu là Tân Mỹ Hương.

Bên trong lời khen ngợi của Trương Mẫn dành cho sự nỗ lực của Tân Mỹ Hương còn bao hàm cả hy vọng về việc các bạn học bị thụt lùi khác sẽ nhìn vào tấm gương của cô ấy mà tạo ra được kì tích, thế nhưng vì dùng từ ngữ hơi quá, khiến Dư Châu Châu lâm vào tình cảnh hết sức gượng gạo. Khi bạn đã quá nhiều lần là số 1, nó sẽ không còn là một loại vui sướng và vinh dự nữa, mà trở thành một loại xiềng xích, một khi đã không còn là số 1 nữa, bạn sẽ mất đi tất cả, cho dù chỉ là một lần sơ sảy, người khác cũng sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt thương hại nhìn bạn...

Ôn Miểu khẽ chọc vào lưng cô, Dư Châu Châu quay đầu lại, nụ cười có chút cứng nhắc.

"Chuyện gì thế?"

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao."

Mình có thể làm sao? Mình không phải là hạng người ích kỉ hẹp hòi như vậy, mình thật lòng vui mừng thay cho Tân Mỹ Hương, thành tích này là tất cả những gì mình hy vọng thấy được lúc giúp đỡ cô ấy, có gì khiến mình không vui cơ chứ?

Tân Mỹ Hương từ đầu chí cuối vẫn bình thản ngồi tại chỗ, Dư Châu Châu lo lắng cô ấy sẽ đi tới an ủi mình, nếu vậy thì sẽ rất khó xử. Thế nhưng sau khi đối phương quả thực chỉ lạnh nhạt hờ hững đúng như ước muốn của cô, cô lại cảm thấy hụt hẫng một cách kì lạ.

Dư Châu Châu quay đầu đi, nằm bò ra trên bàn, đột nhiên cảm thấy rất uể oải. Sau khi thủy đậu khỏi hẳn thân thể vô cùng suy yếu, dù có hoạt động hay không thì cô đều cảm thấy mệt mỏi. Đương nhiên, còn lần này trong lòng cũng rất mệt mỏi.

Ôn Miểu vẫn tiếp tục không ngừng chọc vào lưng cô, "Mình còn chưa hỏi xong!"

"Còn cái gì nữa?"

"Lần sau cậu có thể thi được hạng 5 không?"

"Cái gì?"

"Hạng 5. Cậu không cảm thấy mình vẫn luôn thi được hạng 6 là một việc rất thần kì sao? Cái này so với giữ vững hạng nhất khó hơn nhiều, thi hạng nhất cậu chỉ cần liều mạng vì điểm số là được rồi, nhưng duy trì hạng 5 cần kĩ thuật, quá một chút thì thành hạng 4, thiếu một chút thì thành hạng 6, đây mới là thực lực chân chính!"

Dư Châu Châu cuối cùng cũng phì cười, "Thực lực cái mông, là cái mệnh của cậu rồi thì có!"

Ôn Miểu nhướng nhướng mày, "Uổng công đối xử với cậu tốt như thế, nhường hạng 5 cho cậu, lại còn để cậu xếp phía trên mình..."

Thực ra chỉ là vì gỡ gạc lại thể diện cho cô, Dư Châu Châu thầm nghĩ, sợ cô sẽ chịu áp lực quá lớn cho lần thi tới, cho nên lấy hạng 5 làm cái cớ, như vậy nếu lần sau cô thi hỏng thì có thể tuyên bố là mình chủ đích muốn thi lấy hạng 5 kết quả người tính không bằng trời tính...

Dư Châu Châu nở nụ cười với Ôn Miểu, rất nghiêm túc nói, "Ôn Miểu, cảm ơn cậu, cậu thật tốt."

Ôn Miểu thoáng đỏ mặt, quay mặt đi, không nói gì nữa.

Còn có một chuyện nữa liên quan đến Mã Viễn Bôn. Mã Viễn Bôn cúp tiết quá nhiều, Trương Mẫn nói rõ với Dư Châu Châu hỗ trợ ghi chép số lượng tiết Mã Viễn Bôn trốn, nếu vượt quá số lượng quy định, sẽ bắt buộc thôi học.

Mã Viên Bôn cùng bọn Từ Chí Cường chạy đến quán net chơi Star Craft và Counter-strike đã hơn một năm rồi. Không biết có phải vì niềm vui ở trường càng ngày càng ít hay không, từ lâu các tiết tự học đã bị xếp đầy Toán Văn Anh Hóa Lý vào, bất kể trước đây có là học sinh ham chơi ham náo nhiệt đến cỡ nào, giờ đây đều bắt đầu vùi đầu gặm sách vở làm đề thi, rất nhiều hành động lố bịch của Mã Viễn Bôn đã mất đi khán giả. Có lúc, mọi người đều đang vùi đầu học hành không để ý đến màn biểu diễn của cậu, Dư Châu Châu thậm chí còn nhìn thấy một tia sợ hãi lướt qua khuôn mặt Mã Viễn Bôn.

Dư Châu Châu đã quen với việc cậu không có ở trường, rất nhiều lúc còn vô cùng hoài niệm cái người hỗn thế ma vương chuyên gây chuyện bên cạnh.

"Kì thực nó không cần phải học tiếp nữa rồi."

Dư Châu Châu thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn Trương Mẫn, "Dạ?"

Trương Mẫn thở dài, "Thằng bé này thực ra không phải trẻ hư hỏng gì, chính bởi hoàn cảnh gia đình đó thôi... Ông bà nội bán hàng rong trước cổng trường Tiểu học, sau khi bố mẹ sau khi li hôn người mẹ không biết đã chạy đi đâu, hiện giờ bố nó lại còn vừa phát hiện ra ung thư vòm họng giai đoạn cuối, em nói xem tháng ngày về sau biết phải sống thế nào cơ chứ. Nghỉ học sớm một chút, kiếm việc làm còn có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Bây giờ ở trường nó chẳng chịu học cái gì, ngày ngày cùng những đứa đó lê la ở quán net, tiền sách vở ôn tập và học thêm bổ túc vô cùng vô tận vẫn chưa nộp, khoản này sớm đã nên tiết kiệm bớt đi rồi."

Dư Châu Châu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cuối cùng bản thân cũng không biết mình đang nghĩ những gì.

Tiết tự học cuối cùng, Mã Viễn Bôn chạy về lớp học. Giữa mùa Đông mà cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng cũ kĩ, lạnh không chịu nổi, vừa về đến nơi đã lao đến chỗ máy sưởi hơ tay, xách một túi đồ ăn vặt lộn xộn nhìn từ xa trông rất bắt mắt...

"Mã Viễn Bôn?"

"Cái gì?" Cậu vẫn dùng khẩu âm là lạ trả lời, về đến chỗ ngồi xuống, từ rất xa Dư Châu Châu đã có thể cảm nhận được hơi lạnh phả ra từ người cậu.

"Bên ngoài lạnh lắm không?" Cô không biết phải mở miệng tra hỏi thế nào, vậy nên vẫn tán dóc vòng quanh.

"Lạnh, hôm nay lạnh thật!" Mã Viễn Bôn cẩn thận nhét túi ni lông vào trong ngăn bàn, không ngừng chà xát lòng bàn tay vào nhau.

"Lại ra quán net đấy à? Đây lại là đồ ăn vặt mua về cho ai thế?" Dư Châu Châu cau mày nhìn ngăn bàn của cậu.

"Cái gì?!" Mã Viễn Bôn đột nhiên cao giọng, giống như một đứa trẻ cứng đầu, "Đây là mẹ tôi mang cho tôi! Bà ấy từ xa xôi vạn dặm trở về một chuyến, buổi sáng tới nơi, tối nay lại phải đi rồi."

Dư Châu Châu kinh ngạc, "Vậy cậu là đi gặp mẹ sao?"

Cậu gật đầu, có chút u ám, "Cữu cữu (cậu) nói mẹ phải đi xử lí công việc, tôi không gặp được bà ấy," nhìn thấy vẻ mặt của Dư Châu Châu thoáng nét thương hại, cậu lại vội vàng bổ sung, "Nhưng những thứ này đều là bà ấy từ rất xa mang về cho tôi, đặc biệt mang về cho tôi!"

Dư Châu Châu dùng ánh mắt nghiêm túc mà chính mình không ý thức được quan sát những thứ đồ bên trong túi ni lông: Oishi, ô mai Phần Hoàng, Montreal...

Từ xa xôi vạn dặm trở về, đem theo mấy thứ này, cũng không tới gặp con mình một lát?

Mã Viễn Bôn không hề phát hiện ra, cả tiết học ngồi nâng niu ve vuốt chiếc khăn quàng ca rô mà mẹ mang cho cậu, chất liệu mỏng manh, bên mép còn có mấy sợi vải bị xổ, Dư Châu Châu không nỡ nhìn nữa, bởi thế bèn quay mặt sang bên khác, nước mắt từng giọt rơi vào quyển đề Ngữ Văn, chảy một đường làm ướt hết nỗi sầu bi của bài thơ cổ xuyên qua nghìn năm in lại thành chữ.

Dư Châu Châu không thể hoàn thành công việc mà Trương Mẫn giao phó cho cô, nhưng Trương Mẫn vẫn chiếu theo lệ thường tìm Mã Viễn Bôn nói chuyện một buổi. Trường học sẽ cấp bằng tốt nghiệp cho cậu, bởi thế từ bây giờ cậu có thể không cần đến lớp nữa.

Mã Viên Bôn dọn dẹp bàn học sạch sành sanh không còn lưu lại bất cứ thứ gì. Những đề thi trước đây dồn đọng lại đều được cậu sắp xếp gọn gàng rồi đưa cho Dư Châu Châu.

"Coi như làm giấy nháp đi."

Dư Châu Châu cười khổ, "Giấy nháp gì mà đắt thế này, đây đều là tiền cậu đã nộp rồi đấy."

Mã Viễn Bôn nở nụ cười, "Nộp tiền thì mới có thể ngồi cùng bàn với cậu chứ!"

Một cảm xúc chua xót đột ngột xông lên hốc mũi, Dư Châu Châu bị sặc đến mức độ nước mắt lưng tròng, cô cúi đầu hỏi, "Phải đi chưa?"

Mã Viễn Bôn rõ ràng đã đeo cặp sách lên vai, bất ngờ lại ngồi xuống.

"Mình muốn học thêm một tiết nữa." Cậu cười cười.

Tiết Ngữ Văn, mọi người cùng đồng thanh đọc thuộc lòng "Xuất sư biểu" *, Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới mùa World Cup năm đó, trận bóng đá giữa lớp (6) và lớp (5) cách vách rất hợp với tình cảnh "Đại chiến Anh và Brazil", chỉ là cuối cùng bọn họ là Brazil thuộc phái thực lực hay Anh toàn các soái ca, loại vấn đề liên quan đến việc xác định hình tượng này khiến rất nhiều thành viên trong số đó có Ôn Miểu đau đầu —— nói theo cách của bọn họ thì, vừa có ngoại hình lại vừa có thực lực, điều này thật đúng là bi kịch.

(* "Xuất sư biểu": Một tác phẩm của Gia Cát Lượng, sáng tác năm 227, được in trong "Tam quốc chí: Gia Cát Lượng truyện" quyển 315.)

Khi Ôn Miểu dùng cả tiết Tiếng Anh để sắp xếp đội hình thi đấu, đắc ý vung vẩy tờ giấy trắng trong tay, "Hoàn hảo, cái gì gọi là hoàn hảo cơ chứ, đây mới là hoàn hảo! Từ chiến lược đến chiến thuật đến... khả năng hội họa, đều không thể soi ra được khuyết điểm nào!"

Dư Châu Châu cười, "Còn thiếu tiêu đề nữa."

Mã Viễn Bôn vốn nổi tiếng với sự "vô học" vừa tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở bình luận thêm một câu, "Thế thì gọi luôn là 'Xuất sư biểu' đi."

Bởi thế chiến thuật đồ được gọi là "Xuất sư biểu".

Bởi thế bọn họ giống hệt như Gia Cát Lượng, thua đến mức chỉ còn lại gấu quần.

Chớp mắt đã lại một năm nữa trôi qua. Năm cuối cùng còn lại.

Tiếng đọc thuộc lòng râm ran, Mã Viễn Bôn nheo mắt, giống như một con mèo Kitty không xương sống cuộn người trên ghế ngồi, thỏa mãn ngáp một cái.

Dư Châu Châu nhớ Mã Viễn Bôn từng nói, cậu thích đi học. Ở bên ngoài chơi CS được đến một nửa luôn cảm thấy hoảng hốt, muốn quay về phòng học.

Tựa như nơi đây là Neverland của Peter Pan, có thể không lớn lên nữa.

Bọn Dư Châu Châu sau khi tốt nghiệp sẽ vào học ở một ngôi trường khác, mà Mã Viễn Bôn lại phải lớn lên.

Giáo viên Ngữ Văn lúc đi ngang qua chỗ Mã Viễn Bôn vẫn không nhịn được cau mày quở trách cậu hai câu.

"Cả ngày từ sáng đến tối ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi vô tích sự, cứ như em thì chẳng là cái gì được sất, sau này biết làm nghề gì?"

Lần này Mã Viễn Bôn không tức giận, ngược lại còn cười.

"Chẳng là cái gì được sất? Thế thì vừa hay, em cũng có thể làm giáo viên rồi!"

Cả lớp cười to, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, cậu học sinh sắp ra khỏi trường này khiến cô không biết phải dùng biện pháp nào.

Câu đùa không ác ý này khiến Dư Châu Châu nở nụ cười xót xa.

Mã Viễn Bôn vẫn luôn dốc sức che mắt thiên hạ, cuối cùng đã có được một lần thối lui hoa lệ nhất.

Lúc tan học, cậu xách cặp lên, cười vẫy tay với Dư Châu Châu.

"Thi tốt nhé, phải đỗ Chấn Hoa!" Cậu lớn tiếng nói ra mục tiêu mà Dư Châu Châu chưa từng nhắc tới, "Mình cảm thấy cả trường chúng ta chỉ có cậu đủ bản lĩnh này."

Dư Châu Châu đỏ bừng mặt, "Cậu sắp đi rồi mà vẫn không muốn để cho mình được dễ thở."

Mã Viễn Bôn nghiêm túc: "Mình nói thật đấy."

Mình biết. Dư Châu Châu mỉm cười.

"Còn nữa, cậu nhất định phải ghi nhớ mình."

"Ừ."

"Cậu sẽ trở thành một người rất giỏi giang, cậu phải ghi nhớ mình, như thế mình mới xem như sống không uổng phí."3

Loại logic kì lạ này khiến Dư Châu Châu rất muốn cười, song nước mắt lại cứ thế đảo vòng quanh.

Mã Viễn Bôn gật đầu, nhìn về phía chỗ ngồi của Từ Chí Cường phía xa xa —— cậu ta căn bản không có ở đó, không biết lại chạy tới quán net nào rồi.

Ôn Miểu nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Bảo trọng."

Cậu nhìn Ôn Miểu và Dư Châu Châu, lần lượt nhếch môi cười, xoay người, lật đật biến mất ở cửa phòng học.

Dư Châu Châu dùng mu bàn tay quệt nước mắt, ngẩng đầu không ngờ phát hiện vành mắt Ôn Miểu cũng hơi đỏ lên.

"Giao tình giữa cậu và Mã Viễn Bôn cũng tốt như vậy sao?"

Ôn Miểu lắc lắc đầu, "Mình chỉ đang nghĩ tới chính bản thân sau khi tháng Năm trôi qua."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top