Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 68: Giai đoạn dậy thì

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 477 lượt xem
  • 2620 chữ
  • 2020-12-09 20:01:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu không hề bị chuyển xuống bàn cuối như cô vốn nghĩ. Cô chỉ phải xuống ngồi ở hàng số ba, bạn cùng bàn từ Đàm Lệ Na chuyển thành một nam sinh.

Tên cậu ta là Mã Viễn Bôn * – một cái tên có ngụ ý rất rõ ràng: sự kì vọng lớn lao và tình yêu thương của bố mẹ —— thế nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại thì có lẽ cái tên này chỉ là ba phút nhiệt huyết sôi trào lúc đặt tên cho con.1

(* "Viễn" là xa, "Bôn" là bỏ chạy, đại khái ý nghĩa của cái tên này là mong con mình sau này sẽ bay cao bay xa.)

Những tảng gàu lớn trên vai và ống tay áo đã bị mài tới mức nhẵn thín của Mã Viễn Bôn khiến Dư Châu Châu bắt đầu có chút hối hận về hành động báo đáp của mình trong phòng làm việc của Trương Mẫn. Bạn cùng bàn trước đây của Mã Viễn Bôn là một cô gái yếu đuối nhu mì, sau khi bím tóc bị cậu vẩy đầy mực bút xóa trắng toát lên liền khóc sướt mướt gọi điện thoại cho bố mẹ —— hai vị phụ huynh tức giận tới mức suýt nữa dỡ luôn trần nhà phòng làm việc của Trương Mẫn xuống.

Nét mặt Dư Châu Châu hờ hững, vừa thờ ơ lật truyện tranh dưới ngăn bàn vừa quan sát sự thay đổi chỗ ngồi xung quanh. Mã Viễn Bôn từ hàng hai đếm ngược lên giẫm mạnh từng bước đi tới, tức giận quăng cặp sách trên mặt bàn. Cậu có lẽ là người duy nhất trong lớp biểu thị sự bất mãn mãnh liệt với sự điều chỉnh chỗ ngồi.

Dư Châu Châu thậm chí cảm thấy thoáng kinh ngạc, song mí mắt không mảy may nâng lên một chút nào.

Sau khi việc điều chỉnh chỗ ngồi kết thúc, giáo viên Tiếng Anh đi vào phòng học bắt đầu lên lớp. Dư Châu Châu nhìn thấy Mã Viễn Bôn bên cạnh giống như mắc bệnh tương tư không ngừng ngoái đầu lại phía sau, tìm kiếm những nam sinh đẹp trai ở hàng dưới cùng, còn có cả những nữ sinh xinh đẹp cười cợt gọi cậu là anh em tốt nhờ cậu làm hộ việc vặt nữa, cậu thậm chí còn quan sát từng cử chỉ hành động của bọn họ, ánh mắt sáng lên, vui sướng cổ vũ.

Chẳng trách mấy người đó đều luôn thích phô trương, cả ngày từ sáng tới tối chỉ lo thể hiện với thiên hạ. Bạn xem, ở tận trong góc hàng thứ ba vẫn còn có một vị khán giả nhiệt thành như thế này.

Cô chưa từng nghĩ Mã Viễn Bôn cũng có lòng trung thành và đạo đức nghề nghiệp cao tới vậy —— dù sao thì trong lòng Dư Châu Châu, cậu ta chỉ là cu ly chuyên bị sai khiến của Từ Chí Cường, hoặc nói cách khác, là một nam sinh từ trước đến nay toàn bị bắt nạt mà hoàn toàn không ý thức được điều đó. Mã Viên Bôn lôi thôi tới mức không chịu nổi luôn quanh quẩn bên đám thiếu nam thiếu nữ bất lương mà Từ Chí Cường làm trung tâm, ngốc ngếch bày trò cười giúp bọn họ giải khuây, vì khẩu âm kì quái mà chuyên bị cười nhạo, giúp bọn họ mua đồ uống, truyền thư, thay bọn họ gánh tội.

Hoặc nói cách khác, bọn họ không ghét Mã Viễn Bôn. Trong lúc khen ngợi cậu đơn thuần nghĩa khí, bọn họ cùng lúc cũng không hề áy náy mà đưa cho cậu 5 tệ bảo cậu xuống tầng mua hộ chút đồ ăn.

Làm người xấu nhiều cũng gây nghiện ư? Cô nghĩ không ra.

Dư Châu Châu là học sinh giỏi có nhân duyên rất tốt, ngồi ở bàn đầu, thế nhưng cô lại chưa từng nảy sinh cảm giác thuộc về với lớp học này. Trong lớp xảy ra chuyện náo nhiệt gì cô cũng chỉ ngoảnh đầu liếc xem, mỉm cười cổ vũ hoặc khinh thường nhếch môi, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc truyện tranh và làm sách bài tập.

Sự lặng lẽ trầm mặc và mỉm cười xa cách của học sinh giỏi có thể bị hiểu thành cao ngạo, mà cũng có thể bị hiểu thành ngây ngốc, cho rằng toàn bộ những người khác chỉ sùng bái hay đố kị với mình, hoặc là thương xót. Dư Châu Châu không hề nhận ra rằng cách mà cô chung đụng với bạn bè, rất giống một người nào đó.

Rất nhiều năm trước đây, cô đứng trên hành lang bên ngoài sân khấu cung Thiếu nhi nhìn thấy Trần An nở nụ cười lạnh nhạt khi bị các tiền bối của dàn nhạc vây xung quanh.

Cô đã từng ngưỡng mộ biết bao, hi vọng bản thân có thể trở thành người xa xôi không với tới như Trần An.

Thời gian đã thay đổi cô, thế nhưng cô lại hoàn toàn bất tri bất giác.

Trong mắt Dư Châu Châu, hành vi của Mã Viễn Bôn chỉ có thể dùng tám chữ to đùng để hình dung:

Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh. *

(* Đây là một câu nói của nhà văn nổi tiếng Lỗ Tấn. Vế trước có nghĩa: vì nhìn thấy người khác gặp phải việc bất hạnh mà cảm thấy buồn bã, vế sau có nghĩa: vì nhìn thấy người khác không tranh không cướp mà cảm thấy phẫn nộ.)

Chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy có chút lo lắng là Tân Mỹ Hương.

Tân Mỹ Hương bị chuyển xuống hàng dưới cùng, mà bạn cùng bàn mới của cô, chính là Từ Chí Cường.

Lúc này, Từ Chí Cường đang vô cùng buồn bực vì việc chỗ ngồi bị xáo trộn hết lên.

Tân Mỹ Hương vẫn cứ cúi đầu thật sâu, giống như căn bản không hề nghe thấy những lời mỉa mai và chán ghét mà Từ Chí Cường đang nói với những người xung quanh.

Dư Châu Châu quay đầu lại nhìn thật lâu, trên gương mặt có chút lo lắng, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Ôn Miểu ngồi phía sau.

Cô giật bắn, khuôn mặt hai người cách nhau hơi gần, đến nỗi Dư Châu Châu thậm chí có thể đếm rõ được trên trán cậu có tổng cộng bao nhiêu cái mụn trứng cá. Mặt Ôn Miểu nhanh chóng đỏ bừng, màu đỏ như đốt cháy gò má và vành tai của cậu. Cậu cúi đầu, nhìn bức tranh Lily và Lucy trong sách Tiếng Anh, nhỏ giọng hỏi, "Nhìn mình làm cái gì? ... Sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn mình?"

Dư Châu Châu cảm thấy cậu thật khó hiểu, lườm một cái rồi quay đầu lên.

Không ngờ Ôn Miểu phía sau lưng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Mình có gì đáng xem cơ chứ?"

Dư Châu Châu ngoái đầu, nở nụ cười, "Quả thật là cậu không có cái gì đáng xem."

Một câu hai nghĩa, biểu cảm của Ôn Diểu lập tức có chút không kìm nén được, thấp giọng kêu: "Ai nói mình không dễ nhìn?!" *

(* Ở đây, Ôn Diểu và Dư Châu Châu dùng chữ "好看" – chữ này có hai nét nghĩa, một là đáng nhìn, đáng xem; hai là dễ coi, đẹp trai hoặc xinh gái.)

Dư Châu Châu quay lưng lại với cậu, cười như một cô cáo nhỏ tà ác.

***

Mùa Đông lặng lẽ tràn về.

Sau khi kết thúc tiết Thể dục, Dư Châu Châu vội vàng chạy vào phòng, hơ tay phía trên luồng hơi ấm của máy sưởi. Ở bên ngoài phải học trượt băng mà cô chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, quên đeo găng tay và khăn quàng, bởi vậy phải co tay rụt cổ làm một tượng đá đứng trên mặt băng.

Cô đột nhiên nhớ tới Cốc gia gia. Nhớ lại cảnh hai người đứng song song cùng hơ tay trên máy sưởi vào buổi sớm ngày Đông hôm ấy, Dư Châu Châu phát hiện trong lòng mình đã không còn cảm giác chua xót nữa, ngược lại những cảm xúc ấm áp không ngừng len lỏi. Khuôn mặt Cốc gia gia dường như cũng bị một lớp sương mù bao phủ, nhìn không rõ, chỉ để lại ấn tượng về một nụ cười hư ảo.

Thời gian khiến cho kí ức trở nên mơ hồ, chữa lành vết thương, chỉ lưu lại một khoảng đẹp đẽ êm đềm.1

Một điều nữa khiến Dư Châu Châu cảm thấy vui mừng chính là bệnh tình của bà ngoại vẫn đang có chuyển biến tốt, mặc dù vẫn phải uống rất nhiều thuốc song đã không còn cần truyền dịch nữa, cũng có thể miễn cưỡng đi lại nếu được người khác dìu.

Đàm Lệ Na và mấy bạn học khác từ bên cạnh chen vào, khóe mắt Dư Châu Châu liếc xuống đôi bốt da màu trắng ôm rất sát của cô —— đây chắc hẳn chính là món quà sinh nhật mà cô đã phải đấu tranh rất lâu mới đòi được từ bố mẹ?

Nữ sinh tiểu học ngây ngô lặng lẽ biến thành thiếu nữ. Dù cho đang là mùa Đông song vẫn có thể nghe thấy tiếng hạt giống nảy mầm bên dưới lòng đất. Vậy thì, mùa Xuân liệu còn cách xa hay chăng?

Lúc đề cập tới con trai, các cô gái không còn giống hồi học Tiểu học làm ra vẻ không quan tâm và cũng không hứng thú nữa, cũng đã có can đảm sơn lên móng tay đủ mọi màu sắc, mỗi lần mặc chiếc váy mới vừa chờ mong người khác sẽ phát hiện ra lại vừa sợ bị cười chê là điệu đà. Mà rất nhiều nam sinh ngồi ở hàng dưới cũng bắt đầu soi gương vuốt keo lên tóc, chăm chú nặn mụn trứng cá, lúc bị giáo viên gọi đứng dậy trả lời câu hỏi đều rất căng thẳng song lại làm bộ chẳng là cái đinh gì, mím chặt môi, đột nhiên lôi ra được một đáp án để lòe bịp thiên hạ...

Thỉnh thoảng Dư Châu Châu sẽ kể với mẹ lúc ngồi bên bàn ăn rằng trong lớp lại có bạn học cãi nhau với giáo viên, lại có nam sinh và nữ sinh lén lút nắm tay, lại có bạn học cúp tiết...

Dư Châu Châu gắp một miếng bí đỏ, "Mẹ ơi, mọi người đều thay đổi rồi, đều trở nên to gan rồi."

Mẹ chỉ cười, "Là giai đoạn dậy thì mà thôi."

Giáo viên môn Sức khỏe ngồi trên bục giảng đọc báo, bên dưới học sinh cười hi hi khe khẽ nói chuyện riêng. Nội dung của tiết học này chính là giai đoạn dậy thì. Đặc điểm giới tính nam nữ, cấu tạo sinh lý, kinh nguyệt...

"Tiết học hôm nay... các em tự đọc sách." Sau khi bước vào phòng học giáo viên chỉ nói duy nhất một câu như vậy.

Dĩ nhiên, những học sinh không thích tuân theo quy củ giống Dư Châu Châu không hề đọc sách giáo khoa theo lời dặn dò của giáo viên. Mặt cô hơi hồng, giả bộ không hề có hứng thú, mở sách bài tập Tiếng Anh ra bắt đầu làm đề trắc nghiệm.

Nam sinh nữ sinh mấy hàng sau thỉnh thoảng lại cười phì. Từ Chí Cường giơ sách giáo khoa lên không biết đang cái gì, nữ sinh bên cạnh đỏ mặt vỗ đùa lên vai cậu, đến cả Mã Viễn Bôn cũng cười ngây ngô nhìn về phía xa xăm. Bầu không khí "tự học" ngượng ngùng mà vui vẻ bao trùm toàn bộ phòng học, chỉ có Tân Mỹ Hương là không buồn ngẩng đầu lên, tỉnh khô như không hề nghe thấy bất cứ thứ gì.

Dư Châu Châu vẫn cứ cau mày ngoái đầu lại phía sau. Nửa năm nay, Tân Mỹ Hương càng ngày càng trầm lặng, thành tích thì vẫn thê thảm hệt như trước. Mỗi lần cầm bảng xếp hạng kì thi lớn hoặc kì thi hàng tháng, Trương Mẫn đều sẽ chỉ răn dạy hai người, một là Tân Mỹ Hương, hai là Mã Viễn Bôn.

Mặc dù thành tích kém không chỉ có duy nhất hai người bọn họ.

Dư Châu Châu thở dài, khóe mắt lại thoáng thấy Ôn Miểu gần trong gang tấc đang say sưa đọc nội dung trong sách giáo khoa. Hình vẽ cấu tạo sinh lý nam giới phía trên nhìn chẳng khác gì tổ kiến —— đương nhiên, Dư Châu Châu tuyệt đối sẽ không chịu thừa nhận rằng kì thực ngay từ lúc khai giảng mới phát sách giáo khoa mình cũng đã lén xem qua nội dung của mấy chương đó rồi, nếu không làm sao cô có thể nhận ra được nhanh như thế cơ chứ?

"Cậu..." Dư Châu Châu há miệng.

Ôn Miểu hoang mang ngẩng đầu, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.

"Giáo viên nói... Giáo viên nói phải tự học..."

Dư Châu Châu gật đầu, "Đến cả môn học không kì thi nào yêu cầu phải thi này cậu cũng say mê khắc khổ như vậy. Ôn Miểu, cậu quả thật là một thiếu niên chú ý đến phát triển toàn diện, không học lệch một chút nào."

Mặt Ôn Miểu bắt đầu chuyển xanh.

"Mình đương nhiên phải nỗ lực rồi, có tấm gương sáng đang ở phía trước để cho mình noi theo mà —— thực ra kể cả bây giờ có bắt đầu cố gắng thì cũng đã trễ mất rồi," cậu cười ranh mãnh dùng thước kẻ gõ gõ lên dòng tiêu đề màu đen "Những điều phải chú ý trong kì kinh nguyệt" to đùng, "Tấm gương Dư Nhị Nhị của chúng ta thậm chí còn chuẩn bị bài trước ở nhà rồi cơ mà!"

Dư Châu Châu vốn đã chột dạ giờ lại bị nói trúng, cứng họng trợn mắt nhìn Ôn Miểu hồi lâu, chớp chớp mắt, ấp úng nói, "Mình, mình chưa xem!"

Ôn Miểu không nói năng gì, chỉ nhướng mày sung sướng cười. Suốt nửa năm vừa qua cậu và Dư Châu Châu vẫn trong trạng thái không ngừng đụng độ, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Dư Châu Châu nhìn qua có vẻ hiền lành mềm mỏng song thực chất miệng lưỡi cực kì sắc bén lợi hại, cậu cùng đối phương cãi cọ từ cách giải bài Toán đơn giản cho tới "Trời tối rồi" và "Cánh diều"* rốt cuộc bài nào nghe hay hơn, thậm chí đến cả thủ đoạn "bẩn thỉu" như lén buộc dây giày của đối phương vào chân bàn cũng đã sử dụng rồi, thế nhưng lần nào người thua cũng luôn là cậu. Lần này cuối cùng cũng dựa vào ưu thế da mặt dày bẩm sinh của nam sinh mà gỡ lại được một bàn.

(* "Trời tối rồi" (天黑黑) và "Cánh diều" (风筝) là tên hai bài hát của nữ ca sĩ Tôn Yến Tư.)

Đang còn dương dương tự đắc thì cậu phát hiện ánh mắt Dư Châu Châu sớm đã dán chặt vào trang sách của mình. Cái thước kẻ chết dẫm không hiểu tại sao lại trỏ vào đúng hai chữ "Di tinh" to đùng.

Dư Châu Châu cúi đầu đọc sách, lại ngẩng lên nhìn cậu, rồi lại cúi đầu đọc sách, lại ngẩng lên nhìn cậu.

Đặt trong tương quan với con gái đã bước gần tới kinh nguyệt – một "kiến thức cơ bản" thông thường, lực sát thương của hai chữ này đích thực là lớn hơn. Cổ Ôn Miểu cứng đờ, quẫn bách tới mức không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dư Châu Châu cầu xin tha mạng.

Người không biết xấu hổ chính là thiên hạ vô địch. Dư Châu Châu vừa giành được chiến thắng giữ gương mặt tươi cười quay đầu lên, sau đó như trút được gánh nặng mà nằm bò xuống bàn, cảm thấy vành tai và gò má đều nóng đến mức bốc cháy.

Vẫn là "Lưỡng bại câu thương" thì chuẩn xác hơn.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top