Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 61: Lắng đọng

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 454 lượt xem
  • 2631 chữ
  • 2020-12-09 19:57:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bà ngoại bị ốm rồi.

Trên hành lang bệnh viện, Dư Châu Châu yên lặng đứng một bên, cố gắng giảm hô hấp của mình xuống mức tối thiểu để không hít phải quá nhiều mùi thuốc sát trùng.

Dư Châu Châu rất ít bị ốm, cho dù có thỉnh thoảng cảm cúm thì cũng chỉ cần uống thuốc rồi sẽ khỏi rất nhanh. Ấn tượng của cô với bệnh viện từ nhỏ tới giờ chỉ là lần đi tiêm phòng tập thể do trường học tổ chức, còn lại chính là cái đêm mà Cốc gia gia qua đời.+

"Trần An, em ghét bệnh viện. Em luôn cảm thấy người già dù bị ốm cũng không nên đi bệnh viện. Bước qua cửa lớn, hít vào phổi thứ mùi của thuốc sát trùng, chẳng khác nào làm quen dần với Thần Chết."

Những lời không may mắn đại nghịch bất đạo như thế này, cô cũng chỉ dám lặng lẽ nuốt vào bụng. Cô muốn ngăn cản người lớn đừng đưa bà đến bệnh viện, song lại chẳng mở miệng nổi.

Dư Châu Châu không phải là một tiểu cô nương mê tín, cô chưa bao giờ cảm thấy có hứng thú với mấy trò như bút tiên hay trắc nghiệm nhóm máu, chòm sao mà các bạn nữ trong lớp mê đắm. Thế nhưng cô vẫn tin rằng trong cuộc sống thực sự có tồn tại những quy luật khó giải thích, chẳng hạn như lúc vận số lên thì chẳng cần ôn tập gì cũng có thể thuận lợi thi cử trót lọt, trong khi vận xui ập xuống thì dù có cố gắng đến đâu cũng không thể lọt vào top 30, 40 của bảng xếp hạng. Nhiều lúc chúng ta bất tri bất giác bị cuốn vào những vòng quay thần bí.

Mẹ có rất nhiều mối quan hệ, từ khi bà ngoại nhập viện tới giờ, Dư Châu Châu vẫn chưa hề nhìn thấy mẹ, chắc là đang bận rộn tạo quan hệ với các bác sĩ phụ trách.

Dư Châu Châu và Dư Đình Đình đứng sóng vai bên nhau, không biết vì sao đều không muốn ngồi xuống hàng ghế nhựa màu xanh da trời ngoài hành lang bệnh viện. Ở một hàng ghế cách khá xa có hai người phụ nữ, nhìn trang phục thì có vẻ là người từ nông thôn lên thành phố khám bệnh, ánh mắt tràn ngập vẻ đề phòng vô thức.

"Có kham nổi viện phí không?"

Dư Đình Đình đột nhiên mở miệng, Dư Châu Châu sững sờ một lát, bên trong câu này không hề ẩn chứa hàm ý xem thường người khác, nhưng cô không rõ Dư Đình Đình muốn nói gì.

"Hồi lớp 4, chị tốn rất nhiều tiền chữa bệnh ở bệnh viện Nhi, có còn nhớ không? Ốm vặt như vậy mà cũng mất cả đống tiền, mày nói xem, liệu họ có kham nổi viện phí không? Phải từ quê lên tận đây thì chắc chắn là bệnh nặng, tiền chữa bệnh làm sao trả nổi?"

Dư Châu Châu lắc lắc đầu, "Em cũng không biết nữa."

"Nếu như mày bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, chữa trị xong sẽ khuynh gia bại sản, song kì thực cũng không cứu nổi nữa rồi mà chỉ có thể kéo dài sự sống thêm vài tháng nữa thôi, mày có cầu xin mẹ cứu mày không?"

Dư Châu Châu không kìm được quay đầu chăm chú nhìn Dư Đình Đình. Thực ra bọn họ đã rất lâu không gặp rồi, mặc dù có họ rất gần, lại còn từng học cùng Tiểu học, nhưng trừ lúc cùng nhau xem "Hoàn Châu cách cách" ra thì chẳng còn tiếng nói chung nào. Dư Châu Châu đã dọn đi được hơn nửa năm, trong nửa năm này mỗi sáng thứ Bảy đều về nhà bà ngoại thăm bà một lần nhưng rất hiếm khi gặp Dư Đình Đình bởi cô thường xuyên phải dến lớp học thêm. Trường số 8 tuy tiếng tăm không lớn bằng cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm nhưng cũng là một trường trọng điểm rất tốt.

Lần gần nhất gặp được hình như đã là từ lúc đón năm mới rồi? Đêm giao thừa ầm ĩ náo nhiệt, người một nhà cùng nhau ngồi xem chương trình tất niên, nghe thấy Triệu Bản Sơn trong "Mại Quải"* nói với Phạm Vĩ: "Đó là vì anh vẫn chưa gặp được tôi, chứ nếu gặp sớm hơn thì đã thọt chân từ lâu rồi", nói xong bèn nhìn nhau cười.

(* "Mại Quải": Mại Quải là tiểu phẩm hài đạt giải Nhất chiếu trong chương trình tất niên chào xuân ngày 23/01/2001 đài truyền hình Trung Ương Trung Quốc.)

Người chị họ chỉ lớn hơn cô có nửa tuổi này vẫn chỉ cao đến vai của cô, song trên người như đang toát ra một loại khí chất muốn nổi loạn, không nói rõ được là thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được. Dư Châu Châu không còn nhớ nổi dáng vẻ của Dư Đình Đình khi mình chuyển đến nhà bà ngoại hồi bé —— chẳng hạn như, cô ấy tết tóc hai bên, buộc tóc đuôi ngựa, hay là cắt tóc ngắn? Song dù thế nào thì cô vẫn nhớ thời khắc đó bản thân cảm thấy khuôn mặt của Dư Đình Đình u ám không sức sống, cũng rất ghét nghe tiếng cô ấy khoe khoang và huyên náo.

Phải, Dư Đình Đình của lúc đó, không hề giống với cô gái có thể nói ra những lời vừa rồi.

Dư Châu Châu hít một hơi thật sâu mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhìn theo bóng cô y tá khỏe mạnh tay xách bảy tám chai nước truyền, đột nhiên nở nụ cười.

Thời gian rốt cuộc đã thi triển ma pháp gì trên người bọn họ? Dư Châu Châu rất muốn tìm một cái gương, hỏi nó rằng, ta có gì thay đổi hay không?

"Em còn nhớ," Dư Châu Châu cười, "Hồi lớp 4, chị luôn nói chị không hít thở được, hoảng hốt sợ hãi. À, em vẫn còn nhớ đọc được hai cái thuật ngữ y học 'nhịp tim không đều' và 'ngoại tâm thu' gì gì đó trên bệnh án của chị."

Hai người cùng bật cười. Dư Đình Đình lùi về phía sau một bước, gáy dựa vào vách tường màu xám.

"Ở tuổi đó rất nhiều người bị mắc chứng viêm cơ tim, kì thực chẳng phải bệnh nghiêm trọng gì, nhưng bác sĩ chuyên môn trực đêm ở bệnh viện Nhi là luân phiên đổi ca, mỗi lần chị tới làm kiểm tra lại cho ra một kết quả khác nhau. Ban đầu nói là chị bị viêm dạ dày, tiêm ba ngày xong lại nói là viêm cơ tim. Sau khi xác định là viêm cơ tim, mỗi bác sĩ lại cho một phương pháp điều trị khác nhau, chị còn nhớ phải truyền loại hóa chất gì đó, mỗi lần cái bình ấy được treo lên là lại cảm thấy cả cánh tay tê dại, gào khóc nói không đến bệnh viện nữa..."

"Ồ, phải rồi, sau đó chị còn phải đeo máy theo dõi nhịp tim một ngày, trước ngực và sau lưng đều là băng dính. Cuối cùng sau khi có số liệu điện tâm đồ, bác sĩ nói lúc hai giờ đêm tim của chị đập rất nhanh, bệnh tình rất nghiêm trọng, chị lại đáp rằng..."

Dư Châu Châu dừng lại một lát, bật cười.

"Chị nói, là bởi chị gặp ác mộng, có một con gấu đen đuổi theo chị..."

Nghe thấy Dư Châu Châu nhắc lại những chuyện này, Dư Đình Đình không kìm được cười tới mức gập cả người xuống. Dư Châu Châu đột nhiên phát hiện cô chị họ này lúc cười lên rất giống mình, đôi mắt cong cong, hầu như không nhìn rõ phía trước có những gì.

Từ trước đến nay ấn tượng về Dư Đình Đình trong cô hình như chỉ có hai loại vẻ mặt, khi còn nhỏ kiêu kì lạnh lùng, và khi lớn lên u sầu phiền muộn hệt như quyển sách "Mùa hoa mùa mưa" đó.

Như thế này, mới giống chị em của cô chứ.

"Thực ra khi đó em cực kì ngưỡng mộ chị. Em cũng muốn được ốm một trận để khỏi phải đi học." Dư Châu Châu sờ sờ mũi, xấu hổ cười, cuối cùng mới phản ứng lại, vội vàng bổ sung một câu, "Ý em không phải nói chị giả vờ ốm đâu nhé!"

"Nhưng mà," khuôn mặt Dư Đình Đình tràn đầy ý cười, "Có một số việc, nếu chưa ốm nặng một trận bao giờ thì sẽ không hiểu được."

Dư Châu Châu mấp máy môi, vẫn lặng im chờ đợi dư Đình Đình lên tiếng.

"Hồi ấy, chị nghỉ học một khoảng thời gian dài, ban đầu, bạn học còn thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm. Khi đó mấy nữ sinh chị chơi thân và cán bộ lớp còn cùng đến nhà chúng ta đại diện mọi người tới thăm chị. Lúc ấy mày đi học rồi, không có ở đấy."

Dư Châu Châu nhớ lại buổi tối tan học ngày hôm đó thấy Dư Đình Đình trước mặt mình đắc ý dào dạt khoe khoang hoa quả và đồ chơi các bạn mang tới. Dư Đình Đình lớp 4 vừa mừng rỡ kiêu ngạo vừa giống như hận không thể đem tất cả những gì mình có ra phô trương cùng một lúc.

Cô ấy vì sao mà lại biến thành dáng vẻ bây giờ? Dư Châu Châu lúc này mới phát hiện, trục thời gian của chị họ mình có một khúc đứt đoạn lớn, mà cô vẫn chưa từng chú ý tới.

"Sau đó, bọn họ ít dần gọi điện thoại, cũng không còn đến nữa."

Dư Đình Đình cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng di trên nền đất.

"Ban ngày, chỉ có chị cùng bà ngoại ở nhà. Chị buồn chán đến mức ra ban công lấy giấy gấp máy bay rồi ném xuống tầng, sau đó chủ nhiệm khu nhà sẽ tìm đến nhà chúng ta nói chị xả rác bừa bãi."

"Giữa quá trình có một khoảng thời gian tình hình chuyển biến tốt, chị đi học trở lại ba ngày."

Dư Đình Đình dừng lại một lát, cười một cách kì lạ.

Rốt cuộc lần đầu tiên bọn họ học được cách cười khổ là khi nào?

"Lúc chị bước vào lớp, ánh mắt bọn họ nhìn chị cứ như thể chị không hề nên xuất hiện vậy. Chị còn nghe nói có người bảo chị thực ra bị viêm cơ tim, bởi lúc họ đến thăm thấy chị đặc biệt hoạt bát, nhìn chẳng giống bệnh nhân chút nào. Chị cũng chẳng cách nào chen được vào những cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ cần chị mở miệng, xung quanh sẽ lập tức im như tờ. Trong giờ cũng không trả lời được câu hỏi, thật giống như cái lớp đó đã không còn cần đến sự tồn tại của chị."

Dư Châu Châu nâng tay, rất muốn xoa lên vầng trán ẩn hiện sự khó xử và phẫn hận của Dư Đình Đình.

"Sau đó chị thực sự không muốn đi học nữa. Chị giả vờ ốm, giả vờ không hô hấp được, dù sao những triệu chứng của viêm cơ tim là gì cũng đều đã biết hết. Ồ, dốc ngược nhiệt kế lên là nhiệt độ sẽ tăng ngay, thật đó, lần sau muốn giả bệnh mày cũng thử đi, nói là mình sốt rồi."

Dư Châu Châu thụ sủng nhược kinh, "Có lần em cắm nhiệt kế vào nước nóng, kết quả là bị nổ." *

(* Thụ sủng nhược kinh: Vì được yêu quý mà sinh ra bất an, sợ hãi.)

"Ngốc," Dư Đình Đình lời ít ý nhiều, "Thật ngốc."

Hai người yên lặng trong chốc lát. Lúc Dư Châu Châu cho rằng chủ đề này đã dừng lại ở đây thì bất ngờ nghe thấy Dư Đình Đình nhẹ nhàng thở dài.

"Nhưng thật có lỗi với Lâm Dương."

Dư Châu Châu nghe thấy âm thanh những bình truyền y tá xách va vào nhau, cô cúi đầu, làm bộ không để ý, suýt nữa thốt ra một câu: "Lâm Dương là ai?"

Tuy nhiên đột ngột cảm thấy tự lừa mình dối người như vậy là một việc rất mệt mỏi, bởi vậy dứt khoát trầm mặc.

"Tuần nào cậu ấy cũng gọi điện thoại đến. Còn nói sẽ đọc cho chị những bài tập về nhà Toán được giao, để chị ở nhà tự ôn tập, làm bài hàng ngày, đến lúc quay trở lại trường sẽ không phải quá vất vả đuổi theo bạn bè, nếu không biết làm thì gọi điện cho cậu ấy."

"Chị đồng ý, nhưng ngay từ đầu căn bản đã không chịu đọc sách, cũng không hề làm bài tập. Sau đó cậu ấy gọi tới mắng chị một trận, nói chị không thể... Cậu ấy nói thế nào nhỉ, à, phải rồi, dễ dàng bỏ cuộc, cam chịu số phận. Chính là như vậy đấy."

Dư Châu Châu ngẩng đầu, Dư Đình Đình đang thất thần nhìn chằm chằm chiếc ghế nhựa màu xanh cách đó không xa, khuôn mặt nghiêng nghiêng hơi cười, sóng mắt xao động.

Cậu mãi mãi là Liên đội trưởng giỏi giang nhất trong lòng mình.

Quả táo thủy tinh màu tím trong nền tuyết, là sắc màu rực rỡ nhất của ngày Đông ảm đạm.

Nhưng thứ mà Dư Châu Châu còn nhớ lại là hình ảnh Dư Đình Đình ôm quyển "Mùa hoa mùa mưa", dùng giọng điệu hư ảo mà già dặn nhất nói, bọn chị chỉ là bạn bè.

"Như vậy thật tốt," Dư Châu Châu nhỏ giọng nói.

"Cái gì?"

"Em nói," Dư Châu Châu cười, "Cậu ấy đối với chị thật tốt."

Khuôn mặt Dư Đình Đình phiếm hồng, nhưng sắc hồng rất nhanh đã tan biến.

"Chị sắp không còn nhớ nổi cậu ấy trông như thế nào nữa rồi, thật đấy. Hình như cậu ấy chuyển nhà rồi, những thứ như số điện thoại đều đổi hết. Ôi, bạn học Tiểu học chính là như vậy, cuối cùng cũng mỗi người một phương."

Giọng điệu Dư Đình Đình nhẹ nhàng thoải mái, giống như chỉ trong nháy mắt tất cả những tâm tình kì quái kia đã biến mất hoàn toàn, ngồi trên ghế duỗi thẳng chân nói, "Vẫn chưa kiểm tra xong sao, mệt quá."

Dư Châu Châu nghển cổ nhìn về phía cuối hành lang, "Vẫn chưa thấy về."

Sau khi ăn cơm xong, bà ngoại vừa đứng lên thì đột ngột ngã quỵ xuống sofa.

Tựa như thượng đế đã búng ngón tay, biểu diễn một màn ảo thuật thôi miên.

"Châu Châu, nói xem, bà ngoại sẽ không... xảy ra chuyện gì chứ?"

Dư Châu Châu cực kì tỉnh táo nói, "Em nghĩ, chắc là trúng gió thôi."

Những chứng bệnh và thuốc độc đó, đều là di chứng của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám.

Hành lang kẻ qua người lại, ánh đèn trắng lóa mắt trên vách tường, hai người giống như bị bỏ lại bên trong một tòa thành hoang vắng. Dư Châu Châu chớp chớp mắt, tựa như đã nhìn thấy phía cuối hành lang xuất hiện một vài người. Bác cả đang đẩy xe lăn, mà bà lão gầy gò yếu ớt ngồi trên đó, lại là bà ngoại.

Sau đó, vô số lần, dù là khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì Dư Châu Châu cũng rất ít khi ngoảnh đầu nhìn lại chuyện cũ, vì sao sự tình lại thành ra thế này, vì sao chúng ta lại đi đến bước đường này?

Bởi vì thời khắc đó cô như đã nhìn thấy điểm chuyển ngoặt của vận mệnh. Một chiếc xe lăn chầm chậm đẩy một người già tới. Thần sắc bà nhợt nhạt, trên gương mặt là sắc trắng của bệnh tật, mái tóc hoa râm ngắn luôn sạch sẽ và gọn gàng giờ đây xõa xuống che kín tai trái.

Sau đó cuộc sống của bọn họ vì sao lại biến thành thế này? Dư Châu Châu nhớ kĩ hành lang trắng xóa bất tận, cũng nhớ kĩ tất cả những điểm khởi đầu và kết thúc.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top