Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 56: Gặp lại

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 440 lượt xem
  • 3010 chữ
  • 2020-12-09 19:54:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu kinh ngạc nhìn đám người trước mắt —— mười mấy nam sinh rất non nớt, nhìn mặt thì giống học sinh lớp 7. Còn ba bốn cậu khác có vẻ như là lớp 9, uể oải dựa vào tường, khóe miệng hơi nhếch, dường như đã sẵn sàng xem náo nhiệt.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt vũ khí duy nhất —— giẻ lau bảng.

... Tình hình này thì có vẻ một chiếc giẻ không thể dùng để chiến đấu được.

Từ Chí Cường đối diện vẫn giữ nguôn khuôn mặt ngựa dài thuỗn, sắc mặt thậm chí còn đen hơn so với bình thường.

Dư Châu Châu hạ quyết tâm, muốn đánh bại quân địch phải đánh bại chủ tướng. Chủ tịch Mao từng nói, phải tìm ra được mâu thuẫn chủ yếu.

Cô cảm thấy vai đã hơi run run, vì vậy cắn răng không mở miệng, sợ rằng giọng nói run rẩy sẽ để lộ ra sự hoang mang của mình.

"Được chưa, mấy giờ rồi? Bắt đầu đi!" Nam sinh lớp 9 mặt rỗ hàng cuối gân cổ nói, nét mặt Từ Chí Cường mới hơi giãn ra, quay đầu hơi cúi người với học trưởng đi ngang qua, sau đó mới lên giọng chỉ huy đám anh em.

"Một, hai, ba!" Từ Chí Cường thấp giọng kêu.

Các nam sinh lớp 7 trước cửa nhà vệ sinh giống như đã luyện tập kĩ càng từ trước, tất cả đồng loạt quỳ một gối xuống, đồng thanh hô:

"Chị dâu!"19

Dư Châu Châu trở tay không kịp, sợ đến mức dựa hẳn vào vách tường, hoảng hốt nhìn Từ Chí Cường và đám người đông nghịt trước mặt. Bọn họ đều ngẩng mặt, ánh mắt sáng bừng như đèn pha ô tô hưng phấn nhìn cô.

"Bình, bình thân..."6

Lời của cô còn chưa dứt, những nam sinh đã cùng nhảy bật lên, tới tấp vỗ vai Từ Chí Cường nói chúc mừng.

Lúc này Dư Châu Châu mới dần dần tỉnh táo lại, ngón tay rón rén cậy vữa trên tường, cảm thấy nó vỡ thành mảng nhỏ rồi rơi xuống đất, vang lên tiếng lạo xạo nho nhỏ.

Phải chạy mau. Cô nghiêng mặt quan sát hành lang bị những cậu bé này chặn, tính toán khả năng thành công của việc thừa cơ phá vòng vây xông ra, lại đột nhiên cảm thấy tay phải bị nắm lấy.

Thâm tình bên trong đôi mắt híp của Từ Chí Cường khiến Dư Châu Châu không rét mà run. Cậu như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, tay trái dắt cô, tay phải cầm cặp, nhai kẹo cao su, tiện thể còn run chân.

"Kì thực tôi biết bản thân từ trước đến nay rất dối trá, cũng biết cuộc đời mình rất phiêu bạt, chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt, cho tới tận khi, tôi gặp được cậu."

Dư Châu Châu ngỡ ngàng nhìn cậu, rất muốn có thể ngắt lời nam sinh đang thổ lộ này, thành khẩn đề nghị đối phương, vẫn nên thôi đi là hơn.

"Cậu trốn tránh, là bởi không yêu tôi, hay là bởi cậu yêu nhưng lại không tin tưởng tôi?"

Dư Châu Châu chỉ muốn hất mạnh tay của cậu ta ra, nhưng lại sợ không địch lại nổi người đông thế mạnh, không dám động thủ. Cô biết thực ra mình có thể ngửa cổ hét lớn "Cô Trương!" có lẽ có thể thu hút sự chú ý của Trương Mẫn từ xa, nhưng —— nếu không thể thì sao?

Thời khắc này, cô lại nhớ tới Lâm Dương. Tại cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm nhất định sẽ không có "băng đảng lưu manh" như thế này, hoặc cho dù có thì khi bị Từ Chí Cường nhục mạ cậu nhất định cũng sẽ ra mặt, huống hồ gì là lúc này?

Tuy nhiên, trường cấp Hai số 13 là sự lựa chọn của chính cô.

Vị anh hùng vì che giấu tài năng mà tự nhảy xuống vách núi tìm bí tịch nếu như gặp phải hổ thì chẳng thể nào lui bước.

"Những thứ đó đều là nhất thời, tôi chỉ muốn nói một câu, tôi yêu ——"

"Từ Chí Cường!" Dư Châu Châu rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói không run rẩy như trong tưởng tượng.

Từ Chí Cường đang "đọc thơ diễn cảm" bị ngắt lời, ánh mắt có chút ngơ ngẩn. Cậu ta dừng lại, nhìn cô rút tay ra khỏi tay mình.

"Mình không thích cậu." Dư Châu Châu lớn tiếng nói. Những người xung quanh lập tức khôi phục thần thái phức tạp, xì xào bàn tán. Từ Chí Cường đã sớm thoát ra khỏi bầu không khí sến súa buồn nôn, khuôn mặt ngựa bắt đầu bừng bừng tức giận.

"Ai quy định cậu thích mình thì mình nhất định phải thích cậu? Nhưng nếu cậu vì chuyện này mà trả đũa mình, thì cậu, cậu... Cậu là đồ không thật lòng, căn bản không phải đàn ông!"

Mấy nam sinh lớp 9 hàng sau cười ầm lên. Bọn họ nhìn về phía một cậu trai trắng trẻo, cậu ta bước tới, trong tay cầm một quyển sách, dùng gáy sách gõ vào đầu Từ Chí Cường.

"Nếu hôm nay tan học xong về luôn thì hẳn là tao đã bỏ lỡ kịch hay rồi. Triệu ca nói mày đọc sách xong đã tẩu hỏa nhập ma rồi, thậm chí còn luyện tập màn này mấy ngày liền?"

Đọc sách xong? Dư Châu Châu ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách trong tay cậu ta.

Bìa ngoài là một nữ sinh Nhật Bản mặc trang phục kiểu thủy thủ, còn có mấy chữ hồng nhạt to đùng, "Yêu phải học sinh ưu tú nghịch ngợm".

Cô biết loại sách này, cũng đã nghe các bạn nữ nói là sách "không lành mạnh". Trong lúc Dư Châu Châu còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì các nam sinh đã cười ngặt nghẽo, tới tấp đi tới đấm rồi vỗ vai Từ Chí Cường, mắng cậu ta thần kinh.

Dư Châu Châu quay đầu bỏ chạy, muốn thừa dịp hỗn loạn lánh đi, kết quả bị một cánh tay nắm cầu vai áo sau lưng kéo lại.

"Dư Châu Châu, hôm nay tôi con mẹ nó là giữ thể diện cho cậu ——" Từ Chí Cường xem ra đã kết thúc "diễn xuất", khôi phục bản tính bình thường, hơn nữa còn thẹn quá hóa giận...

"Dư Châu Châu?" Nam sinh trắng trẻo vừa cầm sách chế nhạo Từ Chí Cường dường như kinh ngạc, song Dư Châu Châu lại đang bận nhe răng trợn mắt với Từ Chí Cường, không hề chú ý đến vẻ mặt của cậu.

"Từ Chí Cường!"

Thiếu niên kia hô to một tiếng với bọn họ, Dư Châu Châu lúc này mới nhìn về phía cậu ta. Thiếu niên thanh tú mặt mũi sáng sủa này nhìn có chút quen mắt, nhưng chung quy vẫn là người lạ —— đương nhiên rồi, cô làm sao có thể quen biết những nam sinh lưu manh này được cơ chứ.

"Từ Chí Cường, tao vừa nhận ra là nữ sinh này tao có quen biết. Nể mặt tao, đừng chấp nhặt với cô ấy."

Từ Chí Cường thể diện bị tổn thương làm sao nghe lọt tai mấy lời này, cậu ta đỏ mặt tía tai, bàn tay nắm chặt cổ áo Dư Châu Châu không buông.

"Một đống nữ sinh ưu tú ở trong này, mày đúng là không biết tốt xấu, chọn bừa một người không phải là được rồi sao? Dưa... Dưa hái xanh không ngọt," nói xong vừa cười vừa chỉ vào bìa quyển sách lòe loẹt, "Á Di và Đông Thụ người ta phải hai bên cùng thuận lòng, mày lại giống như thổ phỉ cưỡng đoạt áp trại phu nhân vậy."

Dù côn đồ có hung hãn hơn nữa thì cũng chỉ là những thiếu niên chưa đến 14 tuổi, Từ Chí Cường trợn mắt nhìn Dư Châu Châu một cái, "Cút! Vừa xấu vừa béo, lại còn là đồ mọt sách, tôi đúng là mắt mù rồi mới đi thích cậu!"

Vừa nãy không biết ai mới mù mắt. Dư Châu Châu rút cổ áo ra khỏi tay đối phương, sửa sang lại, nhỏ giọng nói một câu, "Chúc mừng cậu thấy lại được ánh sáng."

Sau đó cô co chân bỏ chạy, mặc kệ sau lưng đang có bao nhiêu người trêu đùa.

Chạy đến lớp cửa mới phát hiện Trương Mẫn đã sớm không biết đi đâu rồi, mặc dù ba lô và tập bài thi vẫn đang vứt trên bục giảng. Tổ trưởng kinh ngạc nhìn Dư Châu Châu thở hồng hộc, thấy cô tiếp tục cầm khăn lau sạch bụi phấn trong những khe nứt trên bảng.

Thực ra sau lưng đã sớm được mồ hôi lạnh giúp làm mát.

Bọn họ cuối cùng cũng dọn dẹp xong. Dư Châu Châu rửa sạch tay, lưu luyến tạm biệt khăn lau bảng.

Ngước mắt lên lại thấy nam sinh trắng trẻo cùng một cậu nhỏ con như chuột nhắt xách cặp đi ngang qua cửa lớp, bọn họ cũng đang nhìn vào bên trong.

"Cậu chờ một chút!" Dư Châu Châu xách cặp chạy ra cửa, hai người dừng lại, chuột nhắt cười khúc khích.

Dư Châu Châu trợn mắt với cậu ta một cái, cúi đầu với nam sinh vừa giúp mình giải vây.

"Cảm ơn cậu."

Cậu nhoẻn miệng cười, "Không còn nhớ mình à?"

Dư Châu Châu nghi hoặc nhìn cậu, chuột nhắt bên cạnh cũng mang vẻ mặt thăm dò.1

"Mình là..." Vẻ mặt phấn khởi của cậu thoáng chốc cứng lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ trưng ra một nụ cười áy náy.1

"Đi!" Cậu xách cổ áo chuột nhắt như xách cổ gà con. Dư Châu Châu ngẩn ra nhìn bóng lưng của họ trong chốc lát, sau đó mới vỗ ngực thở hắt ra một hơi, dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.

Thực ra, cô quả thực rất sợ hãi.

Buổi tối về nhà, mẹ đã nấu xong cơm. Dư Châu Châu cầm đũa và cơm, tâm trạng không yên.

"Châu Châu, sao thế?"

Dư Châu Châu suy tính trước sau, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng, "Òa" một tiếng khóc lớn.

"Mẹ, có người thích con..."

Mẹ Dư Châu Châu dở khóc dở cười, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Có người thích là chuyện tốt, sao phải khóc? Không phải chứ, được người khác thích mà con đã xúc động đến mức này sao?"

Dư Châu Châu vội vàng lắc đầu, nhưng sự hoang mang căng thẳng cuối cùng cũng được phát tiết, cô chỉ có thể sụt sà sụt sịt, căn bản không giải thích nổi nỗi sợ hãi của mình khi nhìn thấy đám thiếu niên bất lương ở cửa nhà vệ sinh nam đó.

Cuối cùng, Dư Châu Châu không hề viết thư kể cho Trần An chuyện này. Cô vẫn kể cho anh những chuyện vụn vặt và những cảm xúc của mình, nhưng riêng chuyện này thì không hé răng một tiếng nào.

Trải qua nguy hiểm cận kề, cô mới biết, mặt trăng thật quá xa xôi.

Mọi việc dưới nhân gian, trăng đều chỉ có thể ở trên bầu trời cao xa dõi mắt trông xuống. Thứ mà Dư Châu Châu có chỉ là một chiếc khăn lau bảng lem luốc.

***

Sáng ngày thứ hai sau khi chuyện đó qua đi, mẹ Dư Châu Châu đích thân đưa cô đi học. Sau khi Dư Châu Châu cố gắng nhiều lần giải thích một cách uyển chuyển về sự khờ khạo của Trương Mẫn, mẹ cuối cùng cũng từ bỏ dự định nói việc này với giáo viên.

Trả đũa và truy cứu chưa bao giờ là giải pháp tốt nhất. Rất nhiều chuyện bạn chỉ có thể nhẫn nại, đợi cho nó lặng lẽ lắng xuống.

Nhưng điều khiến Dư Châu Châu cảm thấy nhẹ nhõm chính là Từ Chí Cường sau đó chỉ trợn mắt với cô vài lần, không hề gặp cô gây phiền phức. Lại qua vài ngày, cô nghe nói Từ Chí Cường đã có bạn gái.

Cô bạn học lớp bên cạnh, nghe nói là học sinh ngoan.

Tin tức bùng nổ lan truyền rầm rộ trong khối 7, Từ Chí Cường dẫn một đám anh em đến bắt gọi chị dâu, lãng mạn đến kinh thiên động địa. Khóe miệng Dư Châu Châu co rúm, dở khóc dở cười. *

(* Nếu bạn nào quên rồi thì bên Trung Quốc Tiểu học là 6 năm, cấp Hai 3 năm, cấp Ba 3 năm, nên Dư Châu Châu mặc dù học năm đầu THCS nhưng phải tương đương với lớp 7 của VN mình nhé :))

Sau vài ngày, mẹ đưa đi học thấy đều bình yên vô sự thì bắt đầu để cô tự về nhà. Buổi tối thứ Sáu, Dư Châu Châu đi qua tiệm thuê sách gần trường, nhìn thấy bên trong không một bóng người, đột nhiên trào dâng quyết tâm rồi bước vào.

Khả năng nhớ mặt của ông chủ quả thực quá phi phàm, vừa nhìn thấy cô đã đặt hai quyển truyện tranh "Shaman King" lên quầy.

"Cô bé, sách lần trước cháu muốn này!"

Dư Châu Châu giật nảy, vội vàng móc từ túi ra 10 tệ làm tiền cọc đưa cho ông chủ, cầm lấy hai quyển truyện nhem nhuốc nói cảm ơn. Ánh mắt đảo một vòng, bên trong phòng thuê sách bừa bộn âm u không tả nổi, các loại sách và các vật dụng khác xếp cùng nhau trên giá sách, trên mặt bàn, trên nền đất,...

"Cháu đi xem xung quanh thêm một lát ạ." Cô nhỏ giọng nói, cúi đầu đi tới khu vực truyện tranh giả bộ nghiêm túc đọc tên trên gáy sách, đồng thời liếc mắt nhìn ông chủ —— cô rất muốn tới khu vực bày truyện tình cảm tìm một quyển sách, nhưng lại vô cùng xấu hổ.

Rốt cuộc ông chủ già cũng xoay người đi vào phòng, cô nhanh chóng bước tới khi vực "tư tưởng không lành mạnh" kia, ngẩng đầu nhanh chóng xem sách và bìa màu sặc sỡ.

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, "Yêu phải học sinh ưu tú nghịch ngợm".

Dư Châu Châu rút quyển sách đó ra, tính cảnh giác cực cao quay trở về khu vực truyện tranh rồi mới mở ra đọc.

Xem có vài phút là cô đã biết hết toàn bộ nội dung cuốn truyện.

Côn đồ nhỏ Đông Thụ cùng nữ sinh ưu tú Á Di nhờ va chạm mà sinh quen biết, oan gia vui vẻ, kết thành lương duyên.

Hừ. Dư Châu Châu kinh thường lật lật, đột nhiên nhìn thấy một tờ tranh minh họa, sợ đến mức suýt nữa ném luôn cả quyển sách đi, sau cùng chỉ mau chóng gập lại, cảm thấy bìa ngoài cũng nóng tới mức bỏng tay.

... Hai người... đang hôn nhau... Mặc rất ít quần áo...

Dư Châu Châu nghiến răng. Cái cậu Từ Chí Cường này thật là buồn nôn!

Nhưng nghĩ đến việc cậu ta ngu ngốc bắt chước cảnh tượng trong sách, thậm chí còn học thuộc lời thoại nhân vật Quỳnh Dao, cô lại có chút vui vẻ nảy sinh từ việc cười trên nỗi đau khổ của người khác, giống như đã nhìn trộm được bí mật mà lão đại xã hội đen không muốn cho bất kì ai biết.

Thật thiếu tinh tế. Dư Châu Châu nghĩ.

Lại quên mất chính mình cũng làm chẳng ít những chuyện ngu ngốc bắt chước theo truyện tranh và phim truyền hình.

Cô thở dài, đang chuẩn bị cất lại sách lên giá thì cảm thấy sau cổ mình bị một luồng hơi nóng phả vào, hình như có người đang hít thở ở khoảng cách rất gần.

Dư Châu Châu đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy cậu thiếu niên đã giúp mình giải vây ngày hôm đó.

"A, là cậu à —— sao lại không lên tiếng... Định hù chết ai chứ..." Dư Châu Châu cho tay ra sau lưng, giấu đi quyển sách.

"Cậu đang đọc gì thế?" Thiếu niên đầy hứng thú nhìn về phía sau cô.

"Không có gì, không có gì, mình..." Cô vươn một tay chỉ hai quyển "Shaman King" đang tạm thời đặt trên bàn, "Mình thuê cuốn truyện tranh."

Thiếu niên xoay người nghiên cứu "Shaman King", Dư Châu Châu vội vàng nhét quyển "Yêu phải học sinh ưu tú nghịch ngợm" vào khe trống trên giá sách.

"Mình đã trả tiền cọc rồi, mình đi đây." Dư Châu Châu cười lả giả, cầm hai quyển truyện trên bàn lên, "Tạm biệt!"

Thiếu niên níu tay áo cô lại, cười rạng rỡ, "Châu Châu, cậu thực sự quên mất mình rồi?"

"Cậu là ai?"

Lần này, cậu dường như không còn giữ lễ như khi ở cùng hội bạn, thoải mái cười lớn nói.

"Mình là Bôn Bôn đây!"

Dư Châu Châu há miệng ngây ngốc nhìn cậu.

Kì thực, cô đã sớm quên mất vẻ ngoài của Bôn Bôn, hình bóng trong trí nhớ chỉ còn là một khoảng mơ hồ. Nhưng điều này không quan trọng, Bôn Bôn cao lên rồi cũng tốt, dáng vẻ khác đi rồi cũng tốt, cậu vẫn vĩnh viễn là Bôn Bôn.

Dư Châu Châu hét ầm lên. Ông chủ vội vàng vén rèm cửa đi ra ngoài, chỉ thấy một tiểu cô nương mặt mày hớn hở đang bóp cổ một thiếu niên, phấn khích lắc lắc.

Ông cười, buông rèm xuống rồi lại vào trong.

Dư Châu Châu hưng phấn một hồi rồi mới bình tĩnh lại, hơi xấu hổ sờ mũi hỏi, "Sao lại chỉ có mình mình vui mừng thế nhỉ, cậu chẳng nói năng gì cả..."

Bôn Bôn nghiêng đầu cười, "Mình đã vui mừng vài ngày trước rồi!"

Là lần giúp mình giải vây hôm đó? Dư Châu Châu chỉ biết cười ngây ngô, ha ha, ha ha, kéo tay áo Bôn Bôn lắc rồi lại lắc, cuối cùng bản thân cũng không chịu nổi hành động ngớ ngẩn của chính mình, cố gắng thu lại nụ cười.

"Vậy... Hôm đó, sao cậu lại không nói với mình cậu chính là Bôn Bôn?"

Bôn Bôn nghe vậy, có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong khoảnh khắc đó Dư Châu Châu rốt cuộc đã thấy lại được đồng đội ít nói rụt rè hồi nhỏ kia của mình.

"Anh em của mình đang ở bên cạnh... Sao mà mình nói được cơ chứ..."

Dư Châu Châu gật đầu thấu hiểu.

Một lão đại xã hội đen, tên lại là Bôn Bôn —— chuyện này dù thế nào cũng không thể khiến mọi người tiếp nhận nổi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top