Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 50: Cậu không giống với người khác

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 408 lượt xem
  • 1908 chữ
  • 2020-12-09 19:48:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sự thay đổi của Dư Châu Châu tựa như cây non đột nhiên mọc lên sau một đêm mưa xuân. Một sáng nào đó đeo cặp mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi cổng nhà, vừa ngẩng đầu, đã ngạc nhiên tới mức không khép được miệng.

Cô càng ngày càng thích cười, song lại rất ít nói, giống như đang ôm ấp một bí mật lớn mà chờ đợi.

Cùng với sự nóng lòng chờ mong còn có cả sự vui vẻ toát ra từ bên trong, nhưng không phải toát ra theo một cách thông thường, mà lại như càng thu mình lại, càng trở nên trầm tĩnh, tựa như hết thảy những vui buồn của bạn bè đồng trang lứa đều đã trở thành trò trẻ con. Chính cô cũng chưa ý thức được mình đã bước vào thế giới trưởng thành và  thần bí đó.

Không còn là một cô bé con, mà đã trở thành thiếu nữ.

Cô tiếp tục chuẩn bị cho cuộc thi cello vào mùa hè hàng năm. Cấp 10 cũng là cấp cuối cùng, giống như đặt một dấu chấm hết, chính thức nói lời tạm biệt với một vài người và một vài việc. Đồng thời cô cũng không thèm đi học lớp Olympic nữa, chẳng khác nào một hành động chọc tức cô Vu công khai —— Thiện Khiết Khiết rốt cuộc không nhịn được, một ngày kia lén lút hỏi cô, "Châu Châu, cậu sao vậy?"

Dư Châu Châu bày hộp bút lên bàn, nhét quyển "Thám tử lừng danh Conan" thuê từ nhà sách vào ngăn bàn, nghiêng đầu cười, "Không sao hết."

"Mình cảm thấy cậu hơi kì lạ." Thiện Khiết Khiết thấp giọng lầm bầm, thấy Dư Châu Châu không có ý định giải thích mới gượng gạo nói ra suy nghĩ thật.

"Sao cậu lại tốt với Chiêm Yến Phi thế?"

"Cậu không thích cậu ấy à?"

"Không phải!" Thiện Khiết Khiết phát hiện Dư Châu Châu ngày càng thần thần bí bí, càng ngày càng giống... cái ông anh họ đó của mình. Cô vội vàng cười cười, "Làm sao mình lại không thích bạn ấy được? Mình chỉ là... Cậu xem, dạo này cậu toàn phớt lờ mình."

Giọng Thiện Khiết Khiết cứ nhỏ dần. Dư Châu Châu cười, kéo tay cô, "Mình phớt lờ cậu lúc nào?"

"Hôm qua đã nói mọi người cùng đến văn phòng phẩm mua sổ lưu bút, vậy mà cậu lại không đi cùng."

"À..." Dư Châu Châu cúi đầu rồi cười, "Bởi vì mình không cần, cho nên không muốn đi."

"Chẳng lẽ cậu đã mua rồi?" Thiện Khiết Khiết vô cùng kinh ngạc, "Cậu chẳng nói gì với mình!"

Dư Châu Châu lắc đầu, "Mình không mua, cũng không muốn mua."

"Cậu không viết lưu bút?" Thiện Khiết Khiết ngạc nhiên như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Từ đầu mùa hè năm nay, hầu như tất cả mọi người đều điên cuồng truyền sổ lưu bút cho nhau. Các cô gái vì vấn đề này mà đau đầu không ít: loại to hay loại nhỏ, màu hồng hay màu xanh, phong cảnh hay tranh vẽ, trang rời hay đóng gáy, nội dung bên trong như chòm sao, nhóm máu... cần đầy đủ hay không, có trích dẫn hay ảnh cây cỏ,...

Càng nhiều người ghi lưu bút càng thể hiện mức độ quảng giao trong vòng 6 năm này, bởi vậy, các bạn đều cực kì xem trọng nó. Trong tay Dư Châu Châu là một xấp giấy thu nhặt từ khắp mọi nơi, góc trên bên phải đều viết tên chủ nhân. Cô nhanh chóng điền họ tên, biệt danh, chòm sao, sinh nhật,... của mình vào hết tờ này đến tờ khác, sau đó viết thêm một lời chúc tốt lành vào mặt sau: "Chúc tiền đồ như gấm, luôn luôn vui vẻ, mọi chuyện thuận lợi, vạn sự như ý."

Quái gở, hài hước, thân mật... Mọi người đều ra sức nghĩ ra đủ loại lời chúc độc đáo, và, quan trọng hơn nữa là, rất nhiều đối tượng âm thầm cảm mến nhau sẽ đặc biệt xem trọng lời chúc này —— tất cả đều đang phiền muộn, bởi rốt cuộc có vào được cấp Hai Sư Đại hay không vẫn đang là tảng đá đè nặng lên ngực các cô bé cậu bé này. Cho nên, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở một câu, "Chúng ta mãi mãi là bạn tốt."

Từ đầu chí cuối, Dư Châu Châu đều viết đi viết lại mấy lời đó, duy chỉ có lưu bút của Thiện Khiết Khiết, Lý Hiểu Trí và Chiêm Yến Phi là cô viết thêm vài câu ôn lại về những kỉ niệm đã qua.

Ai cũng không biết rằng cô hoàn toàn không muốn để lại dấu vết nào. Dư Châu Châu đã từng trải qua rất nhiều chia lìa, so với bạn bè đồng trang lứa, cô hình như đã đoán trước được rằng những "Mãi mãi là bạn tốt" là lời hứa mong manh đến cỡ nào —— tất cả bọn cô đều bất lực trước khoảng cách và thời gian phía trước, thậm chí chẳng cách nào chống lại sự vô tâm và vô tình của chính mình. Trên quãng đường trưởng thành luôn xuất hiện không ít duyên phận mới, không ít bè bạn thú vị mới, mà con người lại là động vật mau quên nhất thế gian, cho nên, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, bỏ lại tất cả phía sau.

Đến thứ Ba của trung tuần tháng Sáu, Lâm Dương lại chặn cô trên đường tan học.

Đội trống và hoa của khối 4 phải tham gia đại hội chào mừng đoàn thiếu niên, buổi chiều phải tập huấn, rất ồn ào, cho nên toàn trường được nghỉ buổi chiều. Dư Châu Châu lưng đeo cặp sách băng qua sân vận động, nhìn thấy nhưng bạn nhỏ xếp hàng ngay ngắn mặc đồng phục màu lục tươi của đội trống, lại ngẩng đầu nhìn về phía giảng đường màu xám, bỗng dưng xuất hiện một cảm giác trào phúng.

Cuộc sống giống như con quay, tới tới lui lui, mãi chẳng thể dừng.

Cô vừa thôi cảm khái, đã thấy Lâm Dương đang xách cặp đứng dựa tường nhìn chằm chằm vào mình.

"Có chuyện gì à?"            

Lâm Dương rút từ sau lưng ra một tờ giấy màu xanh nhạt, "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi? Nhìn đi, cậu viết cho mình cái gì thế này?"

"Lâm Dương, chúc cậu tiền đồ như gấm, luôn luôn vui vẻ, mọi chuyện thuận lợi."

Dư Châu Châu đọc đi đọc lại mấy lần, "Sao thế? Đâu có sai chính tả."

"Cậu làm sao có thể... Làm sao có thể nỡ..." Lâm Dương quýnh lên rồi nghẹn lời.1

Cậu nhờ Chiêm Yến Phi đưa cho Dư Châu Châu, hồi hộp chờ mong, cuối cùng kết quả nhận được hôm nay lại là một câu nhạt nhẽo như vậy.

Hơn nữa, quan trọng hơn là, cậu biết Dư Châu Châu đều viết như vậy cho hầu hết mọi người khác.

Viết cho mình làm sao có thể giống với bọn họ được cơ chứ? Lâm Dương cảm thấy cực kì tủi thân, nhưng cậu cũng chỉ run run giơ tờ giấy lên giữa không trung hồi lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu viết cho mình giống hệt với viết cho những người khác. Thậm chí... thậm chí... còn ít hơn một câu!!!"

Dư Châu Châu đến giờ mới phát hiện, mình quên mất đoạn "Vạn sự như ý" kia rồi.

"Xin lỗi, để mình bổ sung luôn."

Lâm Dương suýt bị cô làm tức đến xì khói đầu, "Trọng điểm không phải ở đó! Cậu viết lại cho mình!"

"Viết lại?" Dư Châu Châu cúi đầu nhìn trang giấy, cảm thấy rất khó xử. Khổ giấy của Lâm Dương lớn, vì không muốn phần lời nhắn trông quá trống trải nên đành viết thêm mấy lời chúc, cỡ chữ cũng phóng đại hết mức, nên giờ chẳng còn chỗ trắng nào nữa rồi.

"Mình cho cậu một tờ mới, cậu viết lại ngay!" Lâm Dương nói dứt lời đã lập tức lục cặp, sục sạo từ trong ra ngoài mà vẫn không tìm được.

"Không thì để mai tính tiếp đi." Dư Châu Châu giơ tay che ánh nắng cuối ngày bắt đầu chiếu nghiêng.

"Không được. Cậu lề mề như vậy, có mỗi 16 chữ đã viết mất 2 tuần, còn đợi đến ngày mai nữa á? Nói không chừng tốt nghiệp rồi cậu cũng chưa tìm được cách đưa cho mình!"

Dư Châu Châu bất đắc dĩ buông thõng tay, "Vậy cậu muốn mình làm thế nào?"

Lâm Dương sững lại suy nghĩ hồi lâu, mặt đột nhiên đỏ, sau đó mới ngượng ngùng nói, "... Về nhà mình đi."4

Bố mẹ đi làm rồi, nên họ sẽ không biết. Buổi chiều bắt Châu Châu ngồi trong nhà cẩn thận viết, viết không hay lại bắt viết lại. Lâm Dương nhanh chóng vạch ra mưu kế, trong nháy mắt cơ hồ chỉ muốn chạy nhanh về lớp mượn thêm cây thước dạy học dự phòng của cô giáo Trương.

"Mình không đi." Dư Châu Châu lắc đầu.

Kì thực, là cô cố tình viết lời chúc tốt nghiệp cho Lâm Dương giống hệt với người khác. Đối mặt với trang giấy xanh chỉ có hình một chú cáo nhỏ đó, cô luống cuống tay chân rất lâu, mãi rồi mới quyết tâm hạ bút.

Viết tặng cậu một câu giống với người khác, chính là bởi, cậu không giống với người khác.1

Dư Châu Châu cũng không hiểu rốt cuộc mình đang hoảng loạn cái gì, hoảng đến mức bỏ lại một câu như vậy rồi co chân chạy mất.

Không được không được! Lâm Dương triệt để bị thái độ của cô chọc giận rồi. Hoặc là vì, bị sự chờ mong vạn phần của bản thân tự tạt cho một gáo nước lạnh. Cậu thẹn quá hóa giận, quên luôn cả nỗi e dè phụ huynh, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo về hướng cổng.

"Cậu muốn làm gì?" Dư Châu Châu dùng mọi cách gỡ tay cậu ra nhưng đều vô dụng, cô không ngờ Lâm Dương lại khỏe đến thế.

Sau khi chạy ra khỏi sân vận động, lửa giận trong lòng Lâm Dương mới hơi hơi nguội xuống, lại cảm thấy có chút khác thường.

Cậu dần dần thả lỏng lực tay, cũng không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của cô gái sau lưng. Bây giờ cho dù cậu có kéo thế nào thì đối phương cũng không còn vùng vẫy nữa, lặng yên không tiếng động, ngoan ngoãn để cậu dắt về nhà.

Bọn họ cứ duy trì tư thế kì quái như vậy, tay cậu vươn về phía sau để giữ lấy tay cô, lòng bàn tay đã bắt đầu nóng lên.

Cảnh vật xung quanh dần dần trở thành tấm phông nền nhạt nhòa. Cổ họng Lâm Dương tắc nghẹn, hơn nữa cứ vặn tay thế này thực sự rất đau, cô gái sau lưng dường như đã trở thành một gánh nặng ngọt ngào. Cậu muốn lỏng tay một chút, nhưng rồi lại không nỡ, đã trèo lên lưng hổ thì khó xuống. Đúng lúc ấy, Lâm Dương nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tim đập nhanh như trống. Cậu nghiêng mặt, phát hiện Dư Châu Châu đã đi tới bên cạnh mình.

Hơn nữa, còn không hề buông tay cậu ra.

Chân Lâm Dương run run, giống như đang cất bước trong mơ, lại không rõ giấc mơ này bắt đầu khi nào, tựa như một người vĩnh viễn không ý thức được mình đã thiếp đi từ bao giờ.

"Châu Châu?"

"Hở?"

"Không có gì."

Lâm Dương cúi đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào khó nói thành lời.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top