Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 49: Trò chơi của nhân vật chính

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 404 lượt xem
  • 2103 chữ
  • 2020-12-09 19:48:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu thường mỉm cười trong mơ, tảng đá lớn đè lên lồng ngực dường như đã được Trần An nhấc lên, quăng về phía chân trời phía xa, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nó rơi tõm xuống mặt sông.

Nói đi nói lại, rốt cuộc vẫn là vì sợ bước trên con đường không có ai tin tưởng. Tuy nhiên bây giờ Dư Châu Châu đã biết Trần An cũng từng đi con đường này, chạm được tới thành công, vậy thì còn gì phải sợ hãi nữa?

"Chẳng lẽ, chỉ có thế thôi ư?"

Trần An nhếch khóe miệng, không để cho Dư Châu Châu chìm đắm trong vui sướng quá lâu.

"Hở?"

"Lí do em không vui chính là vì cái này?"

Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy trái tim mình đang được một sợi lông mềm mại quét qua.

Cô có rất nhiều nỗi buồn có thể đem ra để an ủi người khác, duy chỉ có hai chuyện là không thể.

Cô có rất nhiều khó khăn cần cầu xin thần tiên giúp đỡ, duy chỉ có hai chuyện là không thể.

Có lẽ Trần An chỉ tùy tiện hỏi, nhưng anh đã vô tình nâng cao vấn đề lên một tầm mới, khiến Dư Châu Châu không khỏi cảm khái.

Em thực sự có thể nói với anh sao, thần tiên?

Cô còn đang do dự, phía sau đã vang lên tiếng ư ử nhè nhẹ của chó đen, bèn nhanh chân chạy về phía trước, người chủ cho thuê chó vừa mới nhìn thấy hai người bọn họ đã vội vàng đi tới.

Chủ chó hình như sợ Trần An sẽ bớt tiền nên vẻ mặt tươi cười không ngừng xin lỗi, thậm chí còn đá chó xám một cái, như thể hy vọng nhìn thấy cảnh này, bọn họ sẽ bớt giận —— Trần An xua tay nói không sao, còn Dư Châu Châu đứng một bên bồi thêm "Đừng bắt bạt nó", sau đó mới xoay người rời đi dưới ánh mắt nịnh bợ của ông ta.

"Nhìn thấy không," Trần An lắc đầu, "Làm chó cũng không hề dễ dàng."

Xung quanh du khách càng ngày càng nhiều, muốn lên cầu trượt băng cũng phải xếp hàng, thế gian náo nhiệt khiến Dư Châu Châu tỉnh lại từ bầu không khí thần tiên phóng khoáng ban nãy, bắt đầu suy tư rất nhiều vấn đề thiết thực. Có thể Trần An không thi Olympic cũng không học cấp Hai trọng điểm, nhưng dù sao anh vẫn là Trần An.

"Không chỉ có Olympic, cả Tiếng Anh em cũng không học. Em..." Cô còn chưa nói xong, đã nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Trần An.

"Tiểu học học trước chương trình cấp Hai, cấp Hai học trước chương trình cấp Ba, lúc thi cử còn phải xem trước chương trình đại cương của Đại học... Vì sao nhất định cứ phải xuất phát sớm? Hôm nay đã lo làm việc của ngày mai, ngày mai lại lo làm việc của ngày kia, gấp cái gì cơ chứ? Vội vàng chết sớm để được đi đầu thai sao?"

Dư Châu Châu thật sự bị dọa rồi. Giọng nói Trần An vẫn bình thản, song lại như ẩn chứa mùi vị phẫn nộ mãnh liệt. Cô chưa từng nhìn thấy một Trần An thế này, thật giống một thiếu niên nổi loạn, khẽ cau mày nhìn về phía xa, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Cô kéo tay áo anh, Trần An mới khôi phục nụ cười quen thuộc trên gương mặt, xoa xoa đầu cô, "Dọa em sợ rồi?"

"Không ạ," Dư Châu Châu lắc đầu, "Nói rất hay."

***

Dư Châu Châu lần đầu tiên được ăn bánh pizza. Ở khu vui chơi đông đúc bọn họ hầu như không nói được gì, cuối cùng khi lưu luyến rời khỏi chỗ trò chơi Trần An mới đột nhiên hỏi Dư Châu Châu đã từng ăn pizza bao giờ chưa.

Lúc đó, cửa hàng pizza mới mở ở thành phố, giống KFC ngày xưa, đều khiến toàn bộ trẻ em hưng phấn. Hồi Dư Châu Châu thích ăn KFC, mẹ từng mua về nhà cho cô cánh gà cay giòn và khoai tây nghiền mỗi ngày, đến tận khi Dư Châu Châu chỉ vừa nghĩ tới KFC đã cảm thấy muốn nôn mới thôi.

Mẹ luôn dốc hết khả năng bù đắp cho cô về mặt vật chất. Không phải Dư Châu Châu không hề cảm thấy điều này.

Mọi người ở các bàn xung quanh đều dùng dao dĩa nhẹ nhàng cắt bánh, nhưng khi pizza vừa được bê lên tới trước mặt, Dư Châu Châu đã vươn tay xé một miếng, phô mai nồng ngậy kéo dài thành những sợi tơ, cực kì hấp dẫn.

Trần An lại cười.

"Em cũng thích dùng tay bốc?"

"Sao ạ?" Dư Châu Châu nhìn quanh, mới phát hiện mình là người duy nhất dùng tay ăn pizza. Cô có chút xấu hổ đặt miếng bánh tam giác xuống.

"... Ninja Rùa cũng ăn như vậy mà..."

Trần An cười vui vẻ, cũng cầm một miếng lên, "Nói quá chuẩn."

Lúc khó chịu nên đi ăn, bởi khoảng cách giữa dạ dày và tim rất gần, ăn no rồi, hơi ấm từ dạ dày sẽ lan sang tim, trong lòng sẽ không còn cảm thấy quạnh hiu lạnh lẽo nữa.

"Châu Châu, em không thi đỗ trường phụ trung âm nhạc Thượng Hải?"

"Là không muốn thi," Dư Châu Châu nhét đầy hành tây vào miệng, tâm tình tốt lên rất nhiều, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn, cuối cũng cũng có chút giống với một cô bé thực sự, "Em cảm thấy không có ý nghĩa."

"Em không thích. Em thích cello, nhưng lại không thích như vậy. Em... Em cũng không biết phải nói thế nào nữa."

"Vậy em muốn làm gì?"

Dư Châu Châu mút ngón tay, nhìn ra xa, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói, "Em thực sự không biết. Có điều, em hy vọng một ngày có thể khiến mẹ không còn phải vất vả nữa. Em sẽ kiếm được thật nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà cực kì lớn, như vậy, mẹ và em lại có thể vui vẻ như ngày xưa rồi. Em còn muốn... Còn muốn..."

Còn muốn người khác không coi thường em. Cô Vu, Châu Thẩm Nhiên, Lăng Tường Xuyến,... đều không thể coi thường em nữa.

Cô sửng sốt, ngón tay trong miệng cứng đờ, ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trần An. Lúc nói ra ước mơ, cô không hề suy nghĩ quá nhiều, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt ấy, sống mũi đã đột nhiên cay cay.

"Vì sao chỉ có mẹ thôi?"

Lời anh nói tựa như một con dao, lấp lánh dịu dàng, lại bén ngọt sắc lẻm.

Dư Châu Châu ngẩng đầu, nuốt nước bọt bốn năm lần, ánh mắt Trần An vẫn kiên định mà cổ vũ.

Cô đặt dĩa xuống, xoa xoa miệng.

"Bởi em quả thực chỉ có mình mẹ."

... Cuối cùng cũng nói ra rồi.

***

Cuộc đời này, đây là lần đầu tiên Dư Châu Châu bình tĩnh mà tỉ mỉ như vậy kể lại đầy đủ câu chuyện của mình cho một người khác. Mẹ và bố lúc trẻ yêu nhau, sau đó bố lấy người khác - con gái của một gia đình rất nhiều tiền, mẹ lại vẫn kiên trì sinh ra cô —— hoặc cũng có thể vì lúc đó cái thai đã quá lớn, phá đi rất nguy hiểm.

Thực ra, đối với cô mà nói, chuyện đó cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là từ nhỏ lúc "bố" và mẹ cãi nhau đã nói hớ vài lời, hàng xóm cũng lời ong tiếng ve, mẹ uống say ôm cô khóc nói "Biết thế chẳng làm như vậy" rồi "Nhớ mãi không quên"...

Cho nên, cô chỉ có thể nói với Trần An, vì sao bọn họ lại không muốn chơi cùng cô, Lâm Dương đã bị cô làm cho liên lụy thế nào, rồi còn cả Olympic —— cô học không nổi là bởi cô quá gấp gáp một bước lên trời, muốn trở thành người giỏi nhất, giống như các nhân vật trong phim hoạt hình đạp lên tất cả kẻ xấu mà tiến bước, vinh quang muôn đời.

Tuy nhiên cô lại không hề khóc.

"Thực ra em vẫn rất muốn trả thù. Em muốn trở nên cực kì cực kì giỏi. Em ghét bọn họ."

Hận thù có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ.

"Nhưng mà em lại quá ngốc. Em cho rằng mình đã trở thành ủy viên đại hội, rồi còn biết chơi cello, bọn họ từng nói em đa tài, kì thực bây giờ đều đã trở nên vô dụng."

Trần An vẫn không nói gì, đợi đến lúc Dư Châu Châu im lặng rất lâu, anh mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Châu Châu, chúng ta chơi một trò chơi đi."

"Hả?"

"Chơi trò của nhân vật chính."

"Trò của nhân vật chính?"

"Chính là loại nhân vật chính bị rất nhiều người cười nhạo, xem thường, hãm hại đó, sau đó đột nhiên rơi xuống vách núi, tất cả mọi người đều không biết hắn còn sống hay đã chết, hắn ở nơi nào —— nhưng phía dưới vách núi kì thực luôn có hang động, trong hang động lại luôn có bí tịch, hắn trở thành thiên hạ đệ nhất, khắp giang hồ không đối thủ..." Anh dường như bị chính cách nói này của mình chọc cười, "Chính là kiểu trò chơi này."

Dư Châu Châu hình như đã hiểu, lại hình như chưa hiểu.

"Đợi đến khi không ai biết em học trường nào nữa, em tự vẽ cho mình một vạch xuất phát, không còn ai bên cạnh quấy nhiễu, em càng có thể chạy được nhanh hơn. Thời gian 3 năm hoàn toàn đủ cho em trở thành một nữ hiệp đích thực."

Dư Châu Châu cảm thấy một cánh cửa sổ vừa mới được mở ra trước mắt, nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác. Tháng ngày còn có thể trôi qua như vậy, thù hận và giận dữ có lẽ cũng có thể được giải tỏa bằng phương thức này.

Hơn nữa, anh lại còn biết cô là nữ hiệp.

Dư Châu Châu nở nụ cười, nụ cười vui vẻ đã rất lâu không thấy. Cô nhìn thấy đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết của chính mình trong con ngươi Trần An.

"Vâng," Dư Châu Châu trịnh trọng gật đầu, "Em nhất định sẽ qua bàn trò chơi này!" Rồi suy nghĩ một lát lại bổ sung, "Em sẽ thi đỗ Chấn Hoa cùng bọn họ!"

Cuối cùng khí thế lại xẹp xuống, "... Thi Chấn Hoa... Sẽ không cần Olympic chứ?"

Trần An cười lớn xoa đầu cô. Dư Châu Châu xấu hổ sờ sờ mũi, đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn ngẩng lên hỏi, "Nhưng nếu bên dưới vách núi không có hang động cũng không có bí tịch thì biết làm thế nào? Ngã chết thì sao?"

Trần An ngoắc tay với cô, "Châu Châu, anh chính là bí tịch của em."5

Vâng. Dư Châu Châu mỉm cười. Em tin anh.

Bên ngoài cửa nhà bà ngoại, Dư Châu Châu vẫy tay tạm biệt Trần An, Trần An đột nhiên gọi cô lại.

"Châu Châu, thứ này đã định sớm đưa cho em, nhưng rồi mỗi lần gặp đều không nhớ ra, đành lại để đến lần sau. Lần này cuối cùng không còn quên nữa rồi."

Dư Châu Châu đón lấy một phong bì dày cộm, thận trọng mở ra.

Cô bé trong ảnh một mình đứng trên sân khấu ôm cúp lớn, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ đến khó tin.

Dư Châu Châu gần như đã quên mất mình từng vui vẻ đến vậy.

"Lần trước em thi kể chuyện, vốn dĩ máy ảnh mang đi là để chụp cho Khiết Khiết, nhưng sau đó em ấy lại không đạt giải, khóc lóc thảm thiết trên sân khấu, khiến anh không chụp được, toàn bộ cuộn phim đều dâng hiến cho em cả rồi. Ảnh rửa xong vẫn bảo mang đến cho em, nhưng cứ luôn quên mất. Hoặc cũng có thể vì ảnh quá đáng yêu, muốn giữ lại thêm vài ngày nữa."

Khóe mắt Dư Châu Châu ươn ướt. Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cô bé con trong ảnh.

"Châu Châu, sau này chụp ảnh phải luôn cười như vậy," Trần An cúi xuống nhìn cô, "Nhất định phải cười như vậy mới đẹp."

Dư Châu Châu nhét ảnh vào lại phong bì, sau đó đưa cho Trần An.

"Anh giữ đi, nếu thích thì hãy giữ lại."

Trần An kinh ngạc, "Em không thích sao? Ảnh đẹp vậy mà?"

Dư Châu Châu lắc đầu, ngẩng mặt, nở một nụ cười còn rực rỡ hơn cả trong những bức ảnh, trong ánh chiều tà chiếu rọi dường như còn ánh lên vài tia vui vẻ của thời thiếu nữ tươi đẹp.

"Anh giữ lại làm kỉ niệm," cô nói, "Còn em... Anh xem, chỉ cần soi gương là được rồi."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top