"Trần An, anh sắp phải thi đại học rồi?" Dư Châu Châu chuyển chủ đề rất nhanh.
"Ừ. Tháng Bảy sang năm."
"Không cần ôn tập sao? Chị em cũng sắp thi đại học, mỗi ngày trừ thời gian ăn ngủ đi vệ sinh thì đều cắm đầu ôn tập, hơn nữa phụ huynh cũng thường xuyên cãi nhau, dáng vẻ như thể rất phiền muộn."
"Ai nói anh không ôn tập?" Trần An nhướng mày cười.
"Vậy vì sao anh còn chạy đến đây chơi cầu trượt băng?"
Trần An cười lớn, "Cái này có là gì. Vùi đầu vào giải đề sẽ biến thành người ngốc."
"Thế vì sao lại còn rủ em đi chơi?"
Trần An sờ mũi bằng tay trái trống không, "Tạm thời chưa nói với em được. Về sau sẽ biết."
Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới một việc, "Phải rồi. Ngày xưa lúc rời khỏi dàn nhạc không phải anh nói phải tham gia thi để sau đó được tuyển thẳng Đại học sao?"
"À, em nói về cuộc thi học sinh giỏi Vật Lý ấy hả," Trần An cười, tựa như đó đã là một chuyện rất xa xôi, hờ hững nói, "Lúc thi vòng bán kết bị đau bụng, chỉ đạt được giải Nhì, các Đại học có thể lựa chọn đều không phải quá tốt, cho nên quyết định tham dự thi chứ không tuyển thẳng nữa."
Trực giác của Dư Châu Châu mách bảo cô rằng đó là một việc có liên quan đến vận mệnh. Trần An xui xẻo như vậy mà trên mặt lại không bộc lộ một chút khó xử hay tiếc nuối nào. Cô cảm thấy kính nể, Trần An có khả năng đạt được giải Nhất, nhưng anh không hề oán hận, vậy thì một Dư Châu Châu có tư cách gì để khó chịu vì một lần thi trượt Olympic đây?
Cô nghiêng mặt nhìn Trần An, giữa trời xanh tuyết trắng, người thiếu niên dịu dàng trầm tĩnh luôn mang nét mặt khiến người ta yên lòng. Anh đang phải kéo theo xe trượt tuyết nặng nề phía sau nhưng dáng vẻ vẫn hoàn toàn thoải mái. Anh có thiên phú âm nhạc, lại đang học ở Chấn Hoa, bên trong nhà anh to đẹp tựa cung điện... Hết thảy đều khiến mọi người phải nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ với chàng trai ưu tú và may mắn này. Tuy nhiên, giờ đây Dư Châu Châu lại đột nhiên phát hiện ra một số điều bất ngờ, hình như cuộc đời anh vốn không hề thuận lợi như cô vẫn nghĩ. Đằng sau nụ cười kia có lẽ còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.
"Anh sẽ thi đỗ Thanh Hoa." Dư Châu Châu nghiêm túc 120% nhìn anh nói.
Trần An cười, "Xong rồi. Anh muốn vào Bắc Đại, thế này thì biết phải làm sao đây. Châm trước một chút, em có thể phê chuẩn không?" *1
(* Bắc Đại: Gọi tắt của Đại học Bắc Kinh. Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa là 2 ngôi trường danh giá nhất của Trung Quốc, cả hai đều nằm ở Bắc Kinh.
Bát tỷ nhà chúng ta cũng tốt nghiệp Bắc Đại đó, giỏi quá đi mất ~)
Dư Châu Châu thoắt cái đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói, "... Bắc Đại cũng tàm tạm..."
Trần An cười phá lên, "Được, thật là thiệt thòi cho anh quá, phải đến Bắc Đại tàm tạm để học."
Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn trời, thế giới xanh lam này, rốt cuộc xa bao nhiêu?
Cô vẫn luôn tin Trần An sẽ cất cánh bay tới một nơi xa thật xa. Anh là người quan trọng nhất trong số tất cả những người mà cô đã từng gặp, việc tuyển thẳng chỉ là một chút cản trở, tất cả thất bại đều chỉ là bàn đạp giúp anh nhảy lên cao hơn, sau đó sải cánh vút bay.
"Thật tốt, vậy là anh có thể đi Bắc Kinh rồi." Cô ngẩn ngơ nói.
"Em rất thích Bắc Kinh?" Trần An hỏi với dáng vẻ ngạc nhiên.
"Không phải," Dư Châu Châu cười, "Em chưa từng đến Bắc Kinh, cũng chưa từng rời xa nhà bao giờ. Nghỉ hè, nhiều bạn đi Hoàng Sơn, Thái Sơn, hoặc đi biển, nhưng em vẫn chưa từng ra khỏi thành phố này. Có điều, em rất hâm mộ anh, có thể tới một nơi cách nhà rất xa, không phải để du lịch, mà là... triệt để rời đi."
Trần An đã không còn cười nữa. Anh nghiêm túc nhìn cô bé có ánh mắt trong sáng và nét mặt tràn ngập mơ ước này, sau đó cũng quay đầu đi, nhìn về phía chân trời.
"Đúng. Anh thực sự muốn rời đi."
Một câu rất ngắn, nhưng lại khiến Dư Châu Châu sửng sốt, bởi Trần An rất ít khi nói về chính mình. Anh chỉ luôn mang một cụ cười, luôn an ủi người khác, giúp phân tích tình huống, lại không bao giờ chủ động nói những câu như "Tôi thích", "Tôi ghét" hay "Tôi muốn".
"Vì sao?"
Anh quay người lại chọc nhẹ vào mặt Dư Châu Châu, "Chẳng vì sao cả."
Vì vậy, Dư Châu Châu cũng không hỏi nữa. Cô luôn rất thấu hiểu tâm ý, chưa bao giờ giống bọn Thiện Khiết Khiết thích vặn vẹo tới lui những chuyện mà người khác không muốn nói ra.
"Châu Châu, vì sao em không vui?"
Dư Châu Châu hơi kinh ngạc, nhưng cô không hề phủ nhận theo thói quen mà chỉ hỏi, "Vì sao anh biết?"
Trần An chớp mắt, cười cười, "Anh là thần tiên mà."
Thấy Dư Châu Châu cụp mí mắt như thám tử Conan, Trần An ngáp một cái, nói, "Thực ra là hồi Đông Chí, lúc cả đại gia đình tụ tập, anh có hỏi thăm Thiện Khiết Khiết tình hình của em một chút, em ấy nói dạo này em có vẻ kì quái, nhưng lại không chịu nói ra lí do, chắc là bị Olympic hành hạ đến phát điên rồi."
Đáp án hợp tình hợp lí như vậy, song lại khiến Dư Châu Dư thoáng cảm thấy thất vọng.
Cô đột nhiên phát hiện, bản thân đã thay đổi rồi. Ngày xưa dẫu có phiền muộn gì, chỉ cần nói với hai chú thỏ quý tộc đó là cô có thể nhẹ nhõm, nhưng giờ đây tâm sự càng lúc càng phức tạp. Thỏ đã không còn ở bên cô nữa, lại đang chờ đợi một người có thể giống mình che giấu tất cả những sợ hãi và phiền muộn. Hơn nữa, người đó còn phải giống với thần tiên trên trời, luôn đọc được suy nghĩ của cô, tránh việc phải khó xử khi giãi bày.
Trần An thực sự không phải thần tiên.
Cô vẫn rất lễ phép trả lời, "Thi cử không tốt. Em vẫn luôn ngốc như thế, không học nổi Olympic."
Trần An không hề an ủi cô giống như những người khác "Chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó sẽ thành công". Nét mặt anh rất băn khoăn, "Vì sao em nhất định phải thi Olympic? Em thích Toán đến vậy à? Đơn Khiết Khiết cũng không thi Olympic, vì sao em..."
Dư Châu Châu vội vàng lắc đầu, lại không thể giải thích rõ ràng nguyên nhân khiến mình bắt buộc phải học Olympic —— những nguyên nhân đó đều quá thực dụng, quá tầm thường rồi. Đối diện với một Trần An ưu tú giỏi giang, cô cảm thấy xấu hổ khi phải phơi bày những toan tính cùng thương tổn đó của mình.
Huống chi, Thiện Khiết Khiết không học Olympic, nhưng cô ấy đã sớm học Tiếng Anh. Rất nhiều bạn học từ lớp 3 lớp 4 đã bắt đầu đi học thêm ở bên ngoài, Lâm Dương trong những khi tán gẫu cùng bạn bè sẽ có lúc lắc lắc đầu khoe khoang nói "I don't think so", Thiện Khiết Khiết cũng từng trỏ cán bút có gắn hạt tròn mà cô dùng, kinh ngạc nói, cái này banana gắn sai rồi!
"Bờ Na Nờ gắn sai" là cái gì cô chẳng biết, nhưng từ sau lần đó Dư Châu Châu không còn dám dùng cây bút ấy nữa.
Nỗi muộn phiền vừa tan biến lúc trượt băng vừa nãy lại nặng nề quay trở về.
Cuối cùng, Dư Châu Châu vẫn quyết định gom hết dũng khí nói thật.
"Em không thể vào thẳng cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, em phải tự mình thi, mà trường yêu cầu phải thi Olympic... Hơn nữa, không chỉ vậy, cô giáo còn nói..." Dư Châu Châu hít sâu một hơi, "Nói con gái bọn em lên cấp Hai rất dễ bị đuối, nếu không chịu tham gia lớp bồi dưỡng Olympic từ sớm, lại còn ngốc sẵn, thì cho dù có vào được cấp Hai cũng... Hơn nữa, em không thi nổi Sư Đại, phải vào một trường không phải trọng điểm, còn, còn cả..."
Cô phát hiện mình nói quá nhiều rồi, cuối cùng cũng không hiểu ý tứ muốn diễn đạt phía sau là gì, đành im lặng, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn mặt băng.
Trần An rất lâu không tiếp lời. Dư Châu Châu cho rằng anh đang vắt óc nghĩ ra mấy lời để an ủi, lại không ngờ anh chỉ mỉm cười, tựa như đang ngắm một chú chó nhỏ hoang mang.
"Anh cười cái gì?"
"Em không thể không thi Olympic? Không thể không vào cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm? Giáo viên nói không học Olympic lên cấp Hai sẽ tụt lại phía sau, tụt lại phía sau sẽ không lên nổi cấp Ba, không lên nổi cấp Ba sẽ không vào được Đại học..." Trần An nói liền một mạch, rồi nghĩ vài giây, "Vậy nên, em đã tin rồi?"
Dư Châu Châu ngây ra.
"Chẳng lẽ... Không phải sao?"
Trần An chỉ vào chính mình, "Anh không thi Olympic, cũng không học cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, mặc dù có thể Bắc Đại không thèm nhận anh, nhưng anh cũng đã vào được Chấn Hoa. Em tin tưởng bọn họ, hay tin tưởng anh?"
Dư Châu Châu ngây ngốc nhìn Trần An nhoẻn cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, lớn tiếng nói, "Rốt cuộc là em tin tưởng ai? Anh chính là ví dụ sống đây này."
Khi đó, Dư Châu Châu lau đi những giọt nước mắt rơi vì vui sướng và kinh ngạc, không thể không thừa nhận, Trần An đích thực là thần tiên.
Ít nhất chính là thần tiên của cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận