Mấy giáo viên của cung Thiếu nhi chạy tới thì bác sĩ cũng vừa vặn mở cửa đi ra. Cô nhìn vào bên trong qua cánh cửa, vừa vặn thấy cảnh thầy Cốc thật giống con cá chép bị bác sĩ dùng hai giác hút lớn trong tay "hút" nảy lên, rồi lại nặng nề rơi xuống, gầy yếu đến mức xương sườn lộ rõ. Dư Châu Châu sợ đến cứng hết cả lưỡi lại, ngẩng đầu cầu cứu Trần An.
"Chỉ là kích tim. Đừng sợ."
Trần An vẫn vô cùng dịu dàng như thế, nhưng lúc này Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy anh tựa như mảnh trăng hoàng hôn mà mình nhìn thấy thuở bé, mờ ảo đến mức không thể chạm vào, song cũng khiến người ta không kìm được muốn ngắm nhìn thật lâu.
"Quần áo đều đã chuẩn bị xong rồi?" Một bác sĩ tim vừa lau mồ hôi vừa hỏi mấy giáo viên. Một cô giáo đưa cho bác chai nước ngọt, cười nói, bác sĩ, nước vừa mới mua, uống hớp nước nghỉ ngơi một lát.
Hình như bởi trước mặt đều không phải người thân thích của thầy Cốc nên bác sĩ nói chuyện rất thẳng thắn, vặn nắp chai tu hai ngụm lớn rồi nhăn mặt nói, "Xem ra không cứu được rồi. Chuẩn bị dần đi là vừa rồi đấy."
Câu nói này như thể đang phát tín hiệu tới thần chết. Dư Châu Châu chạy tới cửa, dí sát mặt vào lớp kính, không ngờ lại thấy Cốc gia gia đã mở mắt, nhìn thẳng vào cô.
Đôi đồng tử khô mỏi cuối cùng cũng thấy được một tia ánh sáng. Dư Châu Châu không kìm được nước mắt.
"Cốc gia gia có điều muốn nói!" Cô xoay người gọi to Trần An, "Mọi người bỏ mặt nạ trên mặt thầy xuống đi!"
Trần An trấn an vỗ vai cô, "Châu Châu, bình tĩnh một chút."
Nhưng thầy có điều muốn nói, lại không thể nói lên lời. Dư Châu Châu lập tức khóc thút thít, cô nắm chặt tay áo Trần An, mắt đẫm lệ mông lung. Hình như các bác sĩ y tá đang bận rộn đều dừng lại, rút các loại ống và thiết bị trên người thầy Cốc ra, sau đó nói gì đó với các giáo viên đứng bên cạnh.
"Trần An, em trông trừng cô bé này đứng bên ngoài một lát, bọn cô vào trong trước."
Trần An ôm Dư Châu Châu, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
"Chết và xa nhà thực ra không có gì khác nhau, đều chỉ là không thể gặp lại. Em cứ nghĩ rằng Cốc gia gia đã xa nhà rồi. Giống như những người bạn hồi bé của em, hay như bạn bè cùng lớp sắp lên cấp Hai, tất cả đều chỉ là biến mất mà thôi."
"Không giống," Dư Châu Châu quật cường lắc đầu, "Những người đó, có thể còn gặp, có thể sẽ không còn gặp. Nhưng người đã chết thì vĩnh viễn hết hy vọng rồi."
Trần An nhất thời bị cô làm nghẹn họng, chỉ có thể ngượng ngùng cười, "Có lẽ đại đa số đều chỉ là lừa người thôi."
Khoảng nửa tiếng sau, di thể thầy Cốc đã được an trí xong, chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Dư Châu Châu sợ hãi đi tới bên giường, kinh ngạc phát hiện ra người đang nằm trên giường có một gương mặt xa lạ như thế.
"Đây là..."
"Người sau khi chết đều biến dạng. Em lớn bằng này rồi, kiến thức này cũng nên nắm rõ."
Nước mắt Dư Châu Châu loáng cái đã khô cạn. Đối mặt với một người mang diện mạo xa lạ, cô khóc không nổi.
Đối với chuyện nước mắt không cánh mà bay, Dư Châu Châu cảm thấy vạn phần hoang mang —— không khóc là máu lạnh, không khóc là bất hiếu, không khóc là... Trong đầu không ngừng hồi tưởng dáng vẻ tủm tỉm cười của Cốc gia gia khi giúp cô lên dây đàn mới mua, còn có cả bóng lưng cúi cúi cô đơn vô hạn lúc đứng trên sân khấu. Cô điên cuồng nhớ lại, không phải vì kí ức mà nhớ lại, mà chỉ muốn khơi lên sự đau buồn đã bốc hơi mất của mình.
Dư Châu Châu cúi đầu, Trần An nghiêm trang đứng bên khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy càng không dám ngẩng đầu lên, sợ anh sẽ phát hiện ra đôi mắt đã đột nhiên khô ráo của mình.
"Khóc không nổi thì cũng không cần cố chớp mắt đâu."
Câu nói vừa buồn cười vừa ấm áp này khiến nước mắt Dư Châu Châu loáng cái lại chảy xuống —— không hẳn vì tưởng nhớ Cốc gia gia, mà chỉ đơn giản là cô đột nhiên rất muốn khóc.
"Cốc gia gia luôn rất hiểu em, bởi vậy thầy sẽ thông cảm cho em thôi."
Trần An thật sự rất biết dẫn dụ người khác khóc —— Dư Châu Châu nghe thấy câu này liền nước mắt lưng tròng cảm kích anh, lại nhìn ngắm người xa lạ đang nằm trên giường bệnh.
Khi tang lễ được cử hành, cung Thiếu nhi cho Cốc gia gia đủ thể diện, vòng hoa chen chúc xếp thành biển, còn thuê hẳn đơn vị tổ chức chuyên nghiệp, đủ để chứng minh học sinh nhiều như "đào lí khắp thiên hạ"... Dư Châu Châu rúc vào bên cạnh Trần An, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay anh, cúi đầu, sợ người khác nhận hiện ra rằng cô không khóc.
Dư Châu Châu phát hiện trong cơ thể mình luôn có một loại công năng nào đó tạm thời không nhạy, nhưng rồi chúng sẽ lại đột nhiên hoạt động trở lại vào một khoảng khắc không ngờ tới. Lại một buổi sáng Chủ nhật, Dư Châu Châu tới phòng tập luyện trống trải của dàn nhạc sớm. Lúc đặt cặp sách xuống bước đến luồng không khí ấm lạnh lẫn lộn tỏa ra từ máy sưởi, cô đột nhiên cảm thấy hỗn loạn.
Cô nhìn mu bàn tay trắng như tuyết đang nhẹ nhàng hơ trên làn khí ấm, lại hoàn toàn không cảm thấy ấm áp.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng cửa mở ken két. Dư Châu Châu quay đầu lại, vô hình trung như có một đôi bàn tay hung ác bóp nghẹt trái tim cô.
Cửa phòng làm việc chậm rãi mở. Dư Châu Châu căng thẳng hít vào một hơi, trợn mắt nhìn tia sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa.
"Tôi nói với anh này, thằng bé cứ gửi gắm ở đây, bảo chị dâu yên tâm đi. Chúng ta quan hệ tốt thế này còn khách sáo gì..."
Đoàn trưởng mới ưỡn bụng đẩy cửa đi ra, vừa bước về phía cửa lớn vừa lớn giọng nói chuyện điện thoại.
Cả tiếng cả tiếng vọng đều đã đi xa, cửa lớn đóng lại rầm một cái. Dư Châu Châu ngẩn ngơ nhìn cửa gỗ văn phòng vẫn đang khẽ khàng dao động, đột nhiên cảm giác dưới cằm lành lạnh.
Cô đưa tay lên sờ. Là nước mắt.
Rốt cuộc là khóc được rồi sao?
Sẽ không còn ai nhìn cô âu yếm rồi tủm tỉm chắp tay ra sau lưng, cười hỏi, "Châu Châu, tuần trước lại không chịu luyện đàn tử tế hở?"
Sẽ không còn ai đứng cạnh bên cùng cô hơ tay trên máy sưởi, nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ mà thở dài.
Không có "có thể".
Bởi người đã rời nhà đi rất xa ấy, sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.
***
"Chị đã bôi nhựa thông lần thứ tư rồi, dây vĩ liệu sẽ không rít quá chứ?" *
(* Người ta thường bôi nhựa thông vào dây vĩ để dây được mới và tăng ma sát khi kéo đàn. Loại đàn mà Dư Châu Châu chơi là 大提琴 - cello, gần giống thôi chứ không phải là 小提琴 - violin, các bạn xem ảnh bên dưới nhé.)
Dư Châu Châu nghiêng đầu hỏi cô bạn bên cạnh. Từ một tiếng trước cô ấy đã không ngừng dày vò cây đàn violin của mình —— cùng đội piano hợp tấu năm sáu lần, sau đó lại lau nhựa thông thừa dính trên thân đàn, rồi lại dùng sức chà chà chút ố vàng trên ngựa đàn. *
(* Ngựa đàn: Một bộ phận của đàn violin, tên tiếng Anh là "bridge". Các bạn xem ảnh nhé.)
Bạn nữ cũng nghiêng nghiêng mặt tự nhiên cười, chỉ giá đỡ cello của Dư Châu Châu, nhỏ giọng hỏi, "Em không sợ vừa thi được một lát, còn chưa diễn tấu xong, thanh gỗ đột nhiên long ra, rồi sau đó..."
Dư Châu Châu cũng biến sắc, "Sao gở miệng thế?"
Bạn nữ như đưa đám, "Chị cố rồi, nhưng chả nghĩ ra được chuyện gì tốt cả."
"Không lẽ chị là lần đầu tiên dự thi?" Dư Châu Châu vừa nói vừa cúi xuống lên lại dây đàn, xác nhận vặn chặt rồi mới ngẩng đầu —— sự căng thẳng quả nhiên có thể lây lan.
"Đâu có, em đã gặp ai mới lần đầu mà đã chọn ngay cấp 10 chưa? Chị chỉ là..." Cô nuốt nước bọt một cái, "Chị chuẩn bị thi vào trường phụ trung âm nhạc của Thượng Hải. Hôm nay, một trong ba vị giám khảo tổ chức chiêu sinh. Thực ra chị đã cùng mẹ đi bái sư rồi, nhưng mẹ vẫn nói chẳng qua đó là cầm một đống tiền đi để tạo nền tảng, nhưng bà vẫn hy vọng chị có thể để lại được ấn tượng tốt. Trước kì thi đã lải nhải suốt ngày rồi, nói lần này chị nhất định phải phát huy thật tốt, em nói xem không căng thẳng có được không?!"
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Chị nói... Bái sư? Vì sao? Chị không có giáo viên à?"
Bạn nữ xem ra so với Dư Châu Châu lớn hơn một hai tuổi. Cô đứng dậy, cố phô ra một chút vẻ xem thường, dí trán Dư Châu Châu, "Biết ngay là em không hiểu gì mà. Em cho rằng muốn thi đỗ trường phụ trung chỉ cần trình độ kéo đàn cao là đủ? Ngốc quá. Em còn phải đi khơi thông rất nhiều mối quan hệ. Ban đầu mẹ vừa phải chạy ngược chạy xuôi lại vừa không quên la mắng chị, phiền chết mất."
Dư Châu Châu ngồi thẳng dậy, cười rất nịnh bợ, giả bộ ngây thơ hỏi, "Chị gái, chị nói quan hệ nghĩa là sao?"
"Chính là những người phụ trách tuyển sinh, rất nhiều rất nhiều. Hơn nữa trước cuộc thi em còn phải đặt được quan hệ với giáo viên trong trường, không có thì căn bản không thể được."
Bạn nữ nói vô cùng hớn hở, tuy giọng điệu còn non nớt nhưng thần thái đã mang chút dáng vẻ của người lớn.
Dư Châu Châu khom lưng, ngẩng mặt lên, cười híp mắt, "Thế nếu trình độ của chị thực sự rất cao thì sao? Còn cần như vậy nữa không?"
Bạn nữ hung ác gõ đầu Dư Châu Châu một lần nữa, "Nói em ngốc quả thực cấm có sai. Em cho rằng chị vì muốn thi đỗ nên mới tìm quan hệ? Chị không phải vì muốn thi đỗ, mà là vì bị những người có quan hệ khác đè đầu cưỡi cổ! Mẹ chị nói, đây là tự vệ!"
Cánh cửa gỗ trắng phía trước cách đó không xa bật mở, một cậu bé vừa thi sát hạch xong xách violin chạy ra. Bạn nữ dừng lại một chút, rồi lại ngồi xuống cầm lấy nhựa thông tiếp tục ngược đãi dây vĩ.
Cánh cửa sắt đã gỉ sét bên cạnh cũng đã mở, một cậu bé sát hạch xong ôm đàn cello đi ra. Dư Châu Châu không cười nữa, hung ác lên dây đàn.
"Phải rồi, chị nói cái loại... tự vệ này," Dư Châu Châu cúi đầu nhỏ giọng hỏi vấn đề mấu chốt nhất, "Cần tiêu bao nhiêu tiền?"
Cô gái bật cười, "Em nói quà tặng á?"
Dư Châu Châu càng cúi đầu thấp hơn, nhẹ nhàng cười, "Ờ."
"Phì. Bọn chị đều không đưa phong bì nữa rồi. Bọn chị trực tiếp đến lớp, lớp mà mấy vị giáo viên đó mở ấy, một tiết học 45 phút, 300 tệ. Dạo trước chỉ riêng việc "đi học" đã ngốn của chị hơn 3 vạn rồi." *
(* 3 vạn là khoảng 100 triệu VNĐ Ò.ó)
"Mà chỉ là giai đoạn đầu?"
"Cần tiêu tiền không phải chỉ vào mỗi việc này thôi đâu. Sau này nếu chị đến Thượng Hải thật, mẹ còn phải đi cùng, khi đó chi phí càng lớn."
"Vậy vì sao chị lại... lại thi phụ trung? Chị rất thích chơi violin à?"
Khuôn mặt cô gái cuối cùng cũng không còn mang vẻ mặt già dặn hơn người đó nữa.
"Chị đương nhiên... Sớm đã biết mình không phải Mozart."
Cô nhẹ nhàng nói, rồi chợt nở một nụ cười.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận