Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 38: Bạch tuộc

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 390 lượt xem
  • 1599 chữ
  • 2020-12-09 19:39:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu hi sinh mất một tối xem "Slam Dunk", cúi đầu chịu nói xin lỗi, nhận được một bộ giáo trình ôn thi Olympic mà trường học cưỡng chế bắt mua. Còn có vài tờ ghi chép đầy những đề Toán chỉ có một nửa nữa.

Dư Đình Đình đã rất lâu không nói chuyện với cô rồi.

Sau khi sự kiện quả táo kia kết thúc không lâu, Dư Đình Đình từng tức giận chạy đến phòng Dư Châu Châu chỉ tay vào cô hồi lâu mà nói không nên lời —— có lẽ vì không biết nên nói như thế nào. Cô cho rằng Dư Châu Châu đã lấy quả táo, muốn chỉ trích, lại xấu hổ lớn tiếng tuyên bố chủ nhân của nó kỳ thực chính là mình.

Không ngờ, Dư Châu Châu nghiêng đầu cười, kể lại đầu đuôi tất cả mọi chuyện khi đó.

"Bởi vậy, vì sao chị lại nhớ lầm sinh nhật của Lâm Dương?"

Dư Đình Đình không nói một lời, cúi đầu, nước mắt đầy mặt, "Là do bọn họ nói."

Âm cuối thốt ra đầy nghẹn ngào. Dư Châu Châu yên lặng, chẳng trách bọ họ khi nhìn thấy món quà trong dự liệu lại kích động đến như vậy, còn đi rêu rao khắp nơi nữa.

Từ đó, Dư Đình Đình trở nên rất trầm tĩnh, mê mệt một cuốn tiểu thuyết mặc dù trước đây chẳng động vào sách bao giờ, thậm chí còn nhiệt tình đề cử với Dư Châu Châu nữa.

Dư Châu Châu đi tới bên bàn học nhỏ của cô, nhìn cuốn truyện đang được giấu dưới quyển sách giáo khoa Toán để xem lén: "Mùa Hoa Mùa Mưa". *

(* Là một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại tình cảm, học đường, xuất bản lần đầu năm 1996 của tác giả Uất Tú, một năm sau được chuyển thể thành bộ phim truyền hình cùng tên từng làm mưa làm gió một thời trên khắp đất nước Trung Quốc.)

"Truyện gì đây?"

"Truyện về thời cấp Ba."

Dư Châu Châu há to miệng, "Hay không?"

Dư Đình Đình không để ý đến câu hỏi nhàm chán này của cô, mà thở dài thườn thượt, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách, "Mới đọc thì thấy vui, nhưng về sau lại khóc, mà cũng chẳng hiểu vì sao mình khóc nữa."

Cuối cùng, Dư Châu Châu vẫn không đọc "Mùa Hoa Mùa Mưa", nhưng cô cảm thấy rằng toàn bộ quyển sách hẳn đã viết hết lên mặt Dư Đình Đình rồi.

Vẻ mặt đờ đẫn ấy như thể thuộc về một thế giới khác.

"Đình Đình, chị... Thích Lâm Dương à?" Dư Châu Châu chắp tay ra sau lưng, nghiêng đầu, dự định dùng chủ đề "Mùa Hoa Mùa Mưa" kia để gợi chuyện. Lúc thốt ra, trống ngực cô đập thình thịch, Dư Châu Châu vội vàng quan sát kĩ ánh mắt của Dư Đình Đình, phớt lờ nghịp tim trong lồng ngực.

Dư Đình Đình lại giống như vừa mới bước ra khỏi bóng râm của cây táo, tì cằm vào hai tay, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngón tay vẫn đang chầm chầm lướt trên mấy chữ ngoài bìa sách.

"Bọn chị chỉ là bạn." Dư Đình Đình nói.

Rất nhiều năm sau, lần nào Dư Châu Châu nhớ lại giọng nói và vẻ mặt non nớt của Dư Đình Đình lúc nói câu nói này cũng cười phải phá lên. Nghiêm trang như vậy, lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt, có chút diễn quá đà. Nỗi phiền muộn trong đó một nửa là bắt chước, một nửa, là thật lòng.

Nhưng khi đó Dư Châu Châu dường như chẳng hề bị chấn động. Cô chỉ có thể ngẩn ngơ đứng đó, trong lòng dâng đầy những tâm tình chưa biết rõ tên.

Hình như là ngưỡng mộ.

Cô biết loại tư thế này, nhất định là cũng xuất phát từ cái quyển "Mùa Hoa Mùa Mưa" thần kì kia. Nó đã khiến Dư Đình Đình thay đổi, mang vẻ mặt mơ màng khinh bỉ xa lánh Dư Châu Châu, ánh mắt cô hướng ra xa xăm, biến những người như Dư Châu Châu, Lăng Tường Xuyến thành hư cảnh.

Song, Dư Châu Châu của thời khắc này đã đem lòng hâm mộ Dư Đình Đình, sự hâm mộ không liên quan gì đến "Mùa Hoa Mùa Mưa". Dư Đình Đình không bị giáo viên lớp (1) bắt đi học Olympic, hộ khẩu ít nhất có thể đảm bảo cho cô ấy vào được trường Trung học số 8, không cần phải tham dự cuộc thi.

Mình dốt Toán, cũng chưa từng học Tiếng Anh – Dư Châu Châu cúi đầu lật quyển tài liệu ôn thi Olympic trong tay, nhìn "Bài toán gà thỏ chung lồng", "Bài toán trồng cây", "Bài toán tìm hai số khi biết tổng và tỉ", "Bài toán tìm hai số khi biết hiệu và tỉ",... trong mục lục. Cô bị mớ chữ dày đặc đánh bại rồi, không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong phòng chỉ có chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường phát ra những âm thanh tíc tắc, Dư Châu Châu rối rắm vạn phần, trán toát đầy mồ hôi.

Làm thế nào bây giờ... Sắp lên lớp 6 đến nơi rồi, còn phải thi cuối kì, còn cần luyện thi đàn cấp 9, mình phải làm thế nào?

Nhắm mắt lại, lại nhìn thấy dáng vẻ Châu Thẩm Nhiên trợn mắt nhìn cô, còn có cả Lâm Dương đỏ mắt cúi đầu giống như một cơn gió dịu dàng lướt qua.

Tại sao lại ngốc như thế này? Dư Châu Châu tụt xuống khỏi ghế, quỳ trên mặt đất, nước mắt giờ mới ào ạt chảy ra. Cô dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể, đột nhiên cảm thấy không còn hy vọng.

Loại bối rối treo lơ lửng trong lòng vẫn chưa hề giảm bớt. Cô sợ. Sợ ngày mai đi học cô Vu sẽ răn dạy mình vì chuyện đánh nhau với Châu Thẩm Nhiên, sợ Lâm Dương vì cô mà bị phạt, sợ người nhà họ Châu tìm mẹ gây phiền phức, sợ mình học không tốt Olympic không thi đỗ nổi cấp Hai, sợ...

Suy nghĩ không hiểu vì sao lại quay trở về hồi lớp 1 lúc đứng trên sân khấu ôm cup mỉm cười với chiếc máy ảnh trong tay bố Lâm Dương. Cô nhớ, ánh đèn flash trong mắt mình sáng rỡ lên một mảng tựa như tương lai, thế nhưng lại không có ai nói cho cô biết rằng, sáng quá cũng khó lòng mà nắm bắt được.

Cô của hiện tại và cô của thời nhỏ bị cô Vu mắng là "Ngốc chết đi được, làm cái gì cũng hỏng" căn bản không hề có sự khác biệt quá lớn.

Dư Châu Châu túm lấy ga trải giường, khóc bù lu bù loa giống hệt như một em bé năm tuổi.

Chỉ là không dám khóc to.

Không biết đã qua bao lâu, cô cuối cùng khóc mệt rồi, lấy khăn lau mặt, sụt sịt mũi, nhìn quyển sách Toán đang nằm yên tĩnh dưới ánh đèn bàn học, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Chó cùng bứt giậu", Dư Châu Châu bắt chước mắt kính huynh nhỏ giọng tự nói với mình: "Trận chiến, bây giờ mới thực sự bắt đầu."

Cho dù chỉ còn 5 phút, chỉ cần vũ trụ nhỏ trong nhân vật chính bùng nổ thì vẫn có thể làm nên nghiệp lớn.

Trận chiến, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Dư Châu Châu thời khắc này mới hiểu được lời của Trần An, cuộc sống so với phim hoạt hình tàn khốc và đặc sắc hơn nhiều. Đối thủ của cô chính là một con bạch tuộc khổng lồ, nhưng, cô không hề sợ hãi.

Chí khí tràn trề khiến khuôn mặt Dư Châu Châu đỏ luôn, bên tai như vang lên ca khúc đầu phim Slam Dunk, nắm chặt bút máy gấu Verney trong tay, mở trang "Bài toán gà thỏ chung lồng".

Mười phút sau.

Dư Châu Châu ngồi trên mặt đất tiếp tục khóc.

Cô lại quên mất rằng, Candy Candy trong hoạt hình cũng không biết làm Toán, đấu sĩ Saint Seiya không học Toán, còn Hanamichi Sakuragi là vua thi trượt.

Vì sao lại xem không hiểu? Cô bò lên bàn, tự nói với bản thân rằng, vì mình nôn nóng quá đó thôi, từ từ tiến bước, chắc chắn sẽ tìm ra được sơ hở của kẻ thù!

... Mười phút sau.

Kẻ thù hoàn toàn kín kẽ.

Dư Châu Châu bất lực buông vũ khí. Lần đầu tiên cô hiểu ra rằng, trên thế giới có những thứ kể cả bố mình là ai cũng chẳng quan trọng. Tên của nó là Olympic.

Không vào nổi cấp Hai tốt, không vào nổi cấp Ba, thi trượt Đại học... Dư Châu Châu lần đầu tiên cảm thấy hiện thực tàn khốc cách mình gần như thế. Gần đến mức có thể nhìn rõ những giác hút trên chân bạch tuộc.

Dưới ánh đèn yếu ớt, Dư Châu Châu ôm một quyển sách Olympic mới tinh, lặng im suy nghĩ về việc mình sống trên đời này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Đột nhiên, chuông điện thoại trong phòng khách reo vang. Qua một phút, Dư Châu Châu nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Châu Châu, điện thoại của cháu đấy."

Dư Châu Châu vội vàng lau nước mắt trên mặt, mở cửa chạy ra ngoài phòng khách.

"A lô?"

"Châu Châu à? Anh là Trần An."

Châu Châu đột nhiên cảm thấy đáy lòng mình như có một dòng suối mát lành chảy qua.

"Dạ." Cô cầm chặt ống nghe.

"Châu Châu, bố mẹ em có thể đưa em tới bệnh viện tỉnh được không?" Giọng Trần An tựa hồ đang vang lên ở một nơi trống trải, có vẻ rất xa xôi.

"Sao thế ạ?"

"Thầy Cốc, e là không ổn rồi."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top