Hôm đó lúc ăn cơm tối, Lâm Dương vui vẻ khác thường, không ngừng kể chuyện ở trường, đương nhiên, từ khóa then chốt vẫn luôn là Dư Châu Châu.
"Bố ơi, ảnh chụp đã rửa xong chưa ạ?"
"Sao nhanh thế được," Bố Lâm Dương gắp cho cậu một miếng cá thu đao, "Chắc khoảng thứ sáu là có đấy, gần đây chú Tiểu Lưu của con bận lắm. Bố chợt nhớ ra, hôm đó để Châu Châu ôm cúp chụp cùng một kiểu lưu niệm có phải tốt không."
Lâm Dương nuốt ngụm cơm xuống, nháy mắt mấy cái. Hình như có chút tiếc nuối.
Nhưng rất nhanh cậu đã thôi chán nản: "Không sao đâu ạ, vẫn còn nhiều cơ hội mà. Về sau chụp cũng được."
Bố Lâm Dương mỉm cười, đưa tay xoa tóc con, ngẩng đầu lên thì phát hiện vợ vẫn cúi đầu múc canh, không nói lời nào.
Đến lúc Lâm Dương chạy vào phòng khách xem Cậu bé ba mắt, bố Lâm Dương mới cầm một chén trà hoa nhài thong thả bước vào phòng bếp, nhìn vợ đang rửa chén, hỏi: "Ái Lan, sao vậy?"
Mẹ Lâm Dương buông miếng bọt biển trong tay xuống, vẻ mặt thật phức tạp, đặt cái đĩa cuối cùng vào tủ bát rồi mới thở dài: "Em đang định để lát Lâm Dương đi ngủ rồi mới nói với anh."
"Con ở trường nghịch ngợm à?"
Mẹ Lâm Dương lắc đầu, đi thẳng vào chủ đề, "Anh đoán xem, Dư Châu Châu kia là ai?"
"Ai? Rốt cuộc em vẫn chạy tới trường hỏi thăm ở chỗ cô giáo à? Nói không chừng, cô giáo còn nghĩ con trai em bây giờ đã yêu sớm rồi." Bố Lâm Dương cười nhẹ.
"Nếu biết từ chỗ cô Trương thì còn tốt. Anh đoán xem hôm nay ai đến chỗ bọn em?"
"Sao phụ nữ các em cứ thích nói chuyện nửa úp nửa mở thế?"
"Em sợ nói một mạch anh không kịp tiếp nhận!" Nét mặt u ám của mẹ Lâm Dương cuối cùng cũng có ý cười, bà lườm chồng một cái rồi thở dài: "Hôm nay, bà vợ của bí thư Châu kia tới. Chị ta tới tỉnh ủy làm việc, không biết thế nào lại đi dạo tới chỗ em."
Bố Lâm Dương vỗ vai vợ vẻ trấn an, cố nén cười, "Đúng là khổ cho em rồi, cô ta đã nói gì?"
"Không phải con trai nhà chị ta sang năm nhập học sao? Coi bộ là nhàn rỗi không có gì làm, nghe nói Lâm Dương, Tưởng Xuyên và Xuyến Xuyến đều học ở tiểu học trực thuộc đại học Sư phạm nên mới vào hỏi thăm tình hình ở trường. Vốn cũng chẳng có gì để nói, lằng nhằng cả nửa ngày chị ta vẫn chưa đi."
"Còn có ý gì khác sao?"
"Còn không phải sao? Chị ta nói xong em mới biết chuyện đã xảy ra, anh đoán xem chị ta hỏi em cái gì? Chị ta hỏi trong lớp con trai em có người nào tên là Dư Châu Châu không."
Mẹ Lâm Dương hài lòng khi thấy rốt cuộc chồng cũng tỏ ra hơi hứng thú và thắc mắc: "Sao lại hỏi vậy?"
"Anh đã quên chuyện bừa bãi của Châu cục trước khi kết hôn sao? Cô gái năm đó đã sinh đứa trẻ ra. Hồi trước em còn nghe nói, đứa bé này sinh ra đúng hôm Châu cục mở tiệc cưới. Đương nhiên mấy cái này chỉ là chuyện tán gẫu, về sau bí thư Châu nhậm chức, mấy lời đồn đại này đều bị dìm xuống."
Bố Lâm Dương không nói gì hồi lâu, cau mày nhìn máy rửa bát một lúc mới mở miệng, giọng nói còn có chút tức giận: "Nếu năm đó đã dìm xuống thì sao cô ta còn nói với em? Còn ngại chuyện này chưa đủ ầm ĩ sao, cô ta uống nhầm thuốc à?"
"Ai mà biết, bà Châu đó trước giờ vẫn không được bình thường lắm," Mẹ Lâm Dương cởi tạp dề xuống: "Thậm chí em còn nghi ngờ, Dư Châu Châu kia có thể vào tiểu học Sư phạm, không chừng là nhờ Châu cục tác động sau lưng. Nếu để vợ anh ta biết, hai người đó ầm ĩ một trận xong, chị ta lại tới chỗ em hỏi thăm tình hình mất. Nói chung em vẫn giả vờ không biết gì."
Mẹ Lâm Dương nói tới đây lại nhìn thoáng về phía phòng khách, giọng cũng nhỏ đi: "Nói chung, bảo Lâm Dương về sau ít qua lại với Dư Châu Châu thôi —— em không quan tâm con bé có mồ côi cha thật hay không... Em chỉ không muốn có quan hệ gì với hai nhà đó, để bà Châu kia biết được không hiểu sẽ nghĩ thế nào, không chừng còn cho rằng chúng ta có ý đâm thọc."
Bố Lâm Dương nhướng mày, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng ngừng lại một hồi rồi chỉ nói: "Chắc chắn con trai em sẽ không nghe lời đâu."
"Không nghe lời cũng phải quản, sao có thể chiều nó sinh hư được? Không nói cho thằng bé biết cũng được, dù sao nó không nên biết mấy thứ rối loạn này. Từ ngày mai chúng ta đi đón nó về, dặn cô Trương quan tâm hơn, không cho nó chạy loạn sau giờ học, dù sao cũng không học chung lớp với cô bé kia, muốn cắt đứt thì có gì khó?"
Vợ đã nói rõ ràng đâu ra đấy, bố Lâm Dương chỉ có thể cười khổ: "Vậy cứ làm như thế đi."
Giọng điệu của mẹ Lâm Dương rốt cuộc cũng mềm lại: "Nói thật, một đứa trẻ ngoan như vậy sao lại có hoàn cảnh như thế cơ chứ? Thật ra em rất thích cô nhóc ấy, giờ thì tốt rồi, muốn thương cảm cho con bé một chút cũng không được."
Bố Lâm Dương cúi đầu im lặng cười, những thứ như "thông cảm" có lẽ chỉ là thú tiêu khiển trong tình huống tự bảo toàn được bản thân thôi.
Chỉ tiếc, hai đứa nhỏ tốt như vậy. Ông bùi ngùi nuốt ngụm trà vào bụng.
"Chúng nó vẫn còn nhỏ, thiếu đi một người bạn cũng chỉ như bị cảm cúm, dù không uống thuốc, không đi tiêm, sau một tuần cũng sẽ khỏi hẳn," Bố Lâm Dương an ủi vợ đang tự trách, "Chẳng có gì ghê gớm cả."
Tiếng cười to của Lâm Dương vang lên từ phòng khách, không biết có phải do cậu bé ba mắt lại bắt đầu trêu chọc chị gái không.
~*~
Dư Châu Châu về đến nhà liền bỏ cặp sách xuống, chạy đi chào bà ngoại, không ngờ lại đụng phải Dư Đình Đình đang đứng trong phòng khách.
Bé nghiêng người theo bản năng, xoay cánh tay trái có đeo phù hiệu mới khuất phía với Dư Đình Đình —— không hiểu sao bé lại lo mình sẽ làm cô chị họ này kích động, mặc dù ngày thường đối phương đã không ít lần dùng hoa hồng và phù hiệu để kích thích bé.
Phòng của bà ngoại đang đóng cửa, bé gõ cửa rồi đẩy vào, phát hiện mẹ đã tan ca rồi, đang nói gì đó với bà ngoại.
"Châu Châu về rồi à?" Bà ngoại dời ánh mắt từ mẹ sang cửa, cười hỏi.
"Vâng."
"Bà ngoại truyền nước xong, chúng ta sẽ ăn cơm. Mẹ còn có chuyện muốn nói với bà, Châu Châu ra làm bài tập trước đi," Mẹ đứng dậy kiểm tra bình nước biển treo trên giá sắt. Gần đây cơ thể bà ngoại lại có chút suy yếu, vừa mới thôi truyền dịch không lâu đã phải bắt đầu đợt điều trị mới.
"Vâng ạ," Dư Châu Châu xoay người định ra ngoài, đột nhiên ngoảnh lại, chỉ vào phù hiệu mới tinh trên tay trái: "Mẹ ơi, cảm ơn mẹ."
Nét mặt của mẹ và bà ngoại rất phức tạp, có ngạc nhiên do không hiểu vì sao Châu Châu lại cảm ơn, cũng có cả vui mừng khi nhìn thấy phù hiệu. Cuối cùng mẹ chớp mắt mấy cái, hỏi: "Con biết rồi? Cô giáo đã nói gì với con?"
Dư Châu Châu lắc đầu: "Cô chưa nói gì cả. Cảm ơn mẹ."
Mẹ cười mỉm: "Mẹ làm chuyện gì cho con đều là đương nhiên, cảm ơn cái gì, cứ như bà cụ non ấy."
Bé vẫn lắc đầu: "Con nhất định phải cảm ơn mẹ," trọng điểm là nửa câu sau, "Nhưng về sau mẹ đừng làm thế nữa,"
Nụ cười của mẹ thoáng khựng lại, sau đó mới sáng tỏ.
"Châu Châu, con không hiểu đâu."
Con không hiểu, đi xin sự quan tâm và để ý mãi mãi không phải là vụ mua bán một lần, nó giống như con quái thú đang há to miệng, nó mãi mãi thấy không đủ, lúc nào cũng đói khát.
Mẹ Dư Châu Châu cũng không định dạy cho bé những lý luận loạn xị này, mẹ chỉ hạ quyết tâm, về sau khi đem mỹ phẩm nhập khẩu tới tặng cô Vu kia, nhất định phải dặn cô ta đừng cho đứa nhỏ biết chuyện này.
Hạnh phúc tươi đẹp nhất chính là hoàn toàn không biết gì. Trước đây mẹ không có năng lực cho bé cuộc sống vui sướng giản đơn như thế, nhưng mà hiện giờ, mẹ tuyệt đối không từ bỏ cố gắng.
Dư Châu Châu bướng bỉnh nhìn mẹ, vì vậy mẹ chỉ đành gật đầu, "Được rồi, về sau mẹ không làm thế nữa. Châu Châu dựa vào nỗ lực của mình là có thể làm tốt rồi, đúng không nào?"
Cô bé con cuối cùng cũng toét miệng cười, nháy mắt với mẹ rồi chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Mẹ Dư Châu Châu thu lại nét cười trên mặt, quay đầu nhìn mẹ mình.
Bà ngoại chậm rãi thở dài: "Con thực sự quyết định rồi? Cứ để mẹ gặp anh ta trước đã."
~*~
Buổi tối hôm đó lúc ăn cơm, Dư Châu Châu cướp được hộp băng trò chơi Nintendo của Dư Kiều, 64 trò tất cả, phần lớn bé còn chưa chơi bao giờ.
Hình như lần trước Lâm Dương có nói ở nhà chỉ có hai băng, chơi đi chơi lại mấy trò thật không vui.
Vậy cho cậu ấy mượn đi, Dư Châu Châu nghĩ, ôm chặt hộp băng, sống chết không buông.
"Nhóc không định cướp không đấy chứ? Bằng không lấy cái cúp của nhóc ra đổi đi."
Dư Châu Châu thoáng sửng sốt rồi rút từ giá sách quyển truyện cổ Grim bị bé lật nhiều đến rách cả ra, "Lấy cái này đổi được không?"
"Nhóc định giỡn anh à? Con nhóc hư đốn này!" Dư Kiều giả bộ tức giận nhảy dựng lên, run run chỉ mặt Dư Châu Châu, "Quá biến chất rồi, quá biến chất rồi, nhóc được đeo phù hiệu hai vạch, lại còn được thưởng nữa —— chưa tính đến chuyện đấy, coi như mắt anh bị mù rồi nên mới bồi dưỡng ra một người nối nghiệp lệch lạc thế này. Bây giờ nhóc lại dám cưỡi lên đầu anh! Dư Châu Châu, hôm nay anh không thể không xử lý nhóc!"
Còn chưa nói xong, đã bị bác cả cốc một cái vào đầu.
"Châu Châu, cháu cứ lấy cái đó về chơi đi. Anh Dư Kiều của cháu suốt ngày không chịu học hành, dù cháu trả lại cho nó, bác cũng sẽ tịch thu."
Dư Châu Châu cười thật âm trầm: "Vậy nên anh Kiều nè, anh phải cảm ơn em đấy, em bảo quản giúp anh."
Buổi tối mùa thu hôm đó, Dư Kiều 14 tuổi tiếp thu một cách sâu sắc ý nghĩa của từ "sói mắt trắng". *
(* Sói mắt trắng – Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa độc ác.)
Chiều thứ ba tan học xong, Dư Châu Châu tay trái cầm hộp cơm, tay phải cầm một hộp băng trò chơi, đứng ở cổng trường chờ Lâm Dương. Nhưng người mà bé đợi được lại là cậu nhóc lùn tịt hay chơi cùng Lâm Dương, bé còn nhớ cậu ta tên Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên thoạt nhìn là một cậu nhóc không bao giờ chùi sạch được nước mũi, cứ nói được mấy câu, cậu lại sụt sịt mũi.
"Lâm Dương sao vậy? Hôm nay cậu ấy không đến trường sao?"
"Cậu ấy được bố mẹ đón về rồi."
Vậy sao không báo cho tôi một tiếng? Dư Châu Châu không hỏi. Trước khi tan học, bé vẫn khấp khởi chờ đến lúc đem hộp băng này đưa cho Lâm Dương, tưởng tượng xem liệu cậu có vui đến nhảy nhót không, hay là vẫn tỏ ra kỳ quặc như trước, rõ ràng là muốn nhưng cứ làm bộ "chẳng có gì ghê gớm"...
Có lẽ do quá chờ mong nên có chút mất mát. Chắc là cậu ấy có việc gấp? Dư Châu Châu nghĩ như vậy bèn cười với Tưởng Xuyên, "Cảm ơn cậu đã báo với mình, tạm biệt nhé."
"Bố mẹ tôi cũng bảo phải cách xa cậu ra một chút."
Dư Châu Châu sững lại, quay người hỏi: "Cậu nói gì cơ? Mình vốn đâu quen cậu."
"Dù sao bố mẹ tôi cũng bảo phải cách xa cậu một chút." Tưởng Xuyên nhỏ hơn bọn Dư Châu Châu một tuổi, trong thời kỳ nhi đồng này, chênh lệch một tuổi thôi cũng cực kỳ rõ ràng, vậy nên thoạt nhìn Tưởng Xuyên luôn có vẻ chậm chạp, ngốc nghếch khác thường.
Thế nên cũng bộc trực một cách khác thường.
"Sao con lại ở đây? Không phải mẹ đã dặn con đứng ở cây cột thứ ba chờ mẹ sao, đừng có chạy loạn lên nữa được không? Con làm mẹ sợ muốn chết!" Mẹ Tưởng Xuyên đã chạy tới, vẻ mặt rất lo lắng.
Dư Châu Châu gần như ù té chạy, cứ như mẹ Tưởng Xuyên mang theo kính chiếu yêu tới đuổi giết bé vậy —— chưa kịp nghĩ gì đã vô thức chạy thật xa mới dừng lại.
Sao mình lại phải chạy? Mình cũng đâu phải yêu quái!
Dư Châu Châu ngỡ ngàng đứng ở ngã tư đường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Chuyện thế này cũng đâu phải lần đầu tiên?
Thực ra... bé vẫn luôn biết mình là yêu quái.
Từ nhỏ đã biết.
Nhân vật chính trong trò Đảo mạo hiểm chỉ mặc quần đùi được in trên mặt hộp như đang mỉm cười vô tội với bé.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận