Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 105: Ngoại truyện Ôn Miểu: Nghe tiếng sóng vỗ (2)

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 575 lượt xem
  • 6001 chữ
  • 2020-12-09 20:37:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hải Quỳ cắn môi, lấy cứng chọi cứng đứng đờ ra ở đó. Ôn Miểu cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, ngẫm nghĩ rồi chìa tấm ảnh ra.

"Thôi, cho cậu. Mình nói thật đó, trừ phi cậu bắt mình ngay bây giờ phải đi chụp một tấm khác, chứ không chắc chắn chẳng có cái nào có thể dùng được cả. Cậu châm trước một chút nhé?"

Chẳng ngờ Hải Quỳ lại đón lấy, không nói không rằng ngồi xuống.

Qua một lúc, nam sinh ngồi bàn sau truyền lên một túi mực khô, nói là đặc sản, thưởng cho Ôn Miểu, mấy người bọn họ cùng mời cậu ăn.

Ôn Miểu bối rối nhận lấy, cũng không hỏi bọn họ rốt cuộc thưởng cho cậu vì cái gì.

Cuối cùng vẫn trở thành một vị khách qua đường chém một đao rồi bỏ chạy.

Tiết tiếp theo là Chính trị, Ôn Miểu ngủ hết non nửa tiết mới ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn tấm bản đen đầy những con chữ ngoằn ngoèo, dùng khuỷu tay huých huých Trần Lôi.

"Giảng tới đâu rồi?"

Trần Lôi đờ ra một lúc mới dịch sách sang bên cạnh một chút, chỉ vào một đoạn văn.

"Tới đây."

Ôn Miểu cho rằng đó là ảo giác của mình - ban nãy hình như Trần Lôi vốn dĩ không muốn để ý tới cậu.

Lúc này giáo viên Chính trị đi ra cửa lớp nói chuyện với ai đó ở bên ngoài, bên trong lớp học tiếng nói chuyện rì rào bắt đầu nổi lên, Ôn Miểu cảm thấy hơi đói, bởi thế bèn nhân cơ hội này rút túi mực khô trong cặp sách ra, xé vỏ.

Vừa cắn miếng đầu tiên, liền nghe thấy trong miệng mình "rắc" một tiếng.

Chiếc răng khểnh của Ôn Miểu bị sứt mất một nửa.

Khắp phòng học là tiếng kêu la thảm thiết của cậu.

Ôn Miểu ôm miệng, ném hòn đá nhổ ra trên mặt bàn xuống bàn sau, quay đầu lại phẫn hận nhìn chằm chằm hai năm sinh cho cậu túi mực khô.

Con mẹ nó, các cậu muốn giết người diệt khẩu có phải không!

Giáo viên Chính trị lúc này xông vào trong lớp, mờ mịt nhìn Ôn Miểu đang che miệng rên rỉ.

"Cắn phải lưỡi rồi à?" Giáo viên Chính trị hỏi.

"Răng của bạn ấy bị sứt rồi ạ."

Giọng nói lảnh lót của Hải Quỳ vang lên, mọi người trong lớp bắt đầu cười rộ lên, quan tâm hỏi han tình hình của cậu, Ôn Miểu chỉ biết lắc đầu bừa.

Hình như lợi đã chảy máu, Ôn Miểu cảm thấy trong khoang miệng mình tràn đầy mùi máu. Cậu không dám mở miệng nói chuyện, sợ sẽ khiến cục diện càng rối rắm hơn.

"Mau tới bệnh viện khám đi, đừng xuống phòng y tế của trường ta, phòng y tế chỉ có cồn sát trùng thôi. Gì nhỉ, em là học sinh chuyển trường phải không, có biết bệnh viện ở đâu không? Không thì Trần Lôi, em đưa bạn đi nhé?"

Trần Lôi ngẩng đầu lên nhìn giáo viên: "Dạ... Được ạ, có điều, ban nãy giám thị Ngô bảo em chốc nữa nhất định phải tới văn phòng của thầy một chuyến, bởi thế... Thôi được, em đưa Ôn Miểu đi trước rồi quay trở về."

Trong lòng Ôn Miểu biết rõ ẩn ý của Trần Lôi là gì, cậu không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội đối phương ở đâu, mà cũng không muốn biết.

Nếu như cậu có thể nói chuyện thì tốt rồi, cũng không cần vừa che miệng vừa khua khoắng tay như một tên ngốc.

Ôn Miểu nuốt một ngụm nước bọt, mùi tanh khiến cậu buồn nôn. Cậu liếc nhìn Trần Lôi, Trần Lôi thản nhiên nhìn lại cậu.

"Vậy để em đi cùng bạn ấy đi ạ."

Ôn Miểu kinh ngạc nhìn Hải Quỳ.

Lúc lên tiếng Hải Quỳ căn bản không hề nhìn cậu, giơ tay lên, đối diện với giáo viên Chính trị, dáng vẻ đàng hoàng, hờ hững tự tin.

"Được, đi đường cẩn thận nhé, đưa bạn ấy tới bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y đi, qua Nha khoa khám thử, có vẻ nghiêm trọng đấy." Giáo viên Chính trị khoát tay rồi để bọn họ ra khỏi lớp.

Ôn Miểu xách ba lô đứng lên, Trần Lôi cũng đứng lên để cậu ra ngoài.

"Mình..."

Ôn Miểu không nghe rõ rốt cuộc Trần Lôi "Mình..." mãi là muốn nói gì. Cậu chỉ muốn đáp trả lại cậu ta một câu, đàn ông đàn ang, nói chuyện lớn tiếng một chút thì sẽ chết sao?

"Cậu có đi xe không?"

Ôn Miểu ngây ra. Hải Quỳ hỏi xong chẳng ngờ mặt lại thoáng đỏ lên.

"Mình chỉ hỏi thôi. Mình biết ngày nào cậu cũng đạp xe về nhà. ...Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y cách đây không gần lắm."

"Thế cậu có đi xe không?" Ôn Miểu hàm hồ hỏi, thế nhưng phát âm không rõ, Hải Quỳ ngây ngốc nhìn cậu.

"Cậu đợi đó." Ôn Miểu xông vào bồn rửa trong nhà vệ sinh nam, bắt đầu vặn nước thục mạng súc miệng, Hải Quỳ cũng chạy theo tới cửa, có chút ngại ngùng thò đầu vào xem cậu.

"Cậu có kiến thức vệ sinh căn bản không thế, trong nước lã đầy vi khuẩn, cậu làm thế này sẽ bị nhiễm trùng đấy."

"Mình chẳng quan tâm." Ôn Miểu nhe răng với tấm gương - một hàm răng trắng trẻo nhỏ nhắn, không còn vết máu nữa rồi, thế nhưng chiếc răng khểnh bên trái đã sứt mất một nửa, lúc hít vào thở ra gió lạnh lùa qua kẽ hở, khiến cậu đau tới mức cơ mặt giật giật.

Qua gương, cậu trông thấy Hải Quỳ đang đứng ở phía bên trái đằng sau ngoài cửa, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, truyền đạt rõ ràng tư tưởng trung tâm "cậu rất ngu".

Ôn Miểu xót xa cho nửa chiếc răng không biết đã bị cậu nhổ đi đâu đó, thế nhưng cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì.

"Không thì dẹp đi vậy, buổi chiều mình sẽ xin nghỉ về nhà uống chút thuốc giảm đau, không làm ảnh hưởng việc học của cậu nữa, cậu quay về đi."

Vì không muốn vết thương tiếp xúc với không khí, bởi thế mấy lời rất đơn giản, Ôn Miểu phải nói rất chậm.

Cũng rất dịu dàng.

Hải Quỳ lặng lẽ lắc đầu, không nói năng gì, song lại rất cứng đầu. Ánh sáng trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy bị tấm gương phản xạ vào mắt Ôn Miểu.

Bọn họ cùng đứng đối diện tấm gương mấy giây, Ôn Miểu bất đắc dĩ quay đầu lại cười cười: "Thôi được rồi, vậy mình đạp xe tới bệnh viện, cậu có đi xe không?"

Ánh mắt lanh lợi của Hải Quỳ dịu đi rất nhiều. Cô lại lắc lắc đầu.

"Vậy phải làm thế nào. Hay là mình không đạp xe nữa, chúng ta ngồi xe bus?"

Không ngờ Hải Quỳ vẫn lắc đầu.

"Rốt cuộc là cậu muốn thế nào! Đi bộ xa, cậu lại không muốn ngồi xe, mình phải... Mình... Mình đạp xe đèo cậu?"

Chiếc xe đạp địa hình của cậu quả thực đã lắp thêm yên phía sau.

Hải Quỳ gật đầu.

Ôn Miểu sững sờ. Cô thích ngồi xe đạp?

Đây là chuyện gì vậy? Cậu không kháng nghị, thậm chí trong một khoảnh khắc còn cảm thấy cô không đáng ghét như thế nữa.

Chí ít đã chủ động ra ngoài đưa cậu đi bệnh viện, mặc dù cậu không cần, thế nhưng vẫn xem như rất nghĩa khí.

Đương nhiên, hoặc, chỉ là bởi muốn được ra ngoài ngồi xe đạp.

Ngồi xe đạp.

Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y nằm giữa nhà Ôn Miểu và trường, men theo đường bờ biển đầy nắng đạp một đoạn, sau đó chuyển lên dốc, đạp theo con đường nhỏ gập ghềnh mà Hải Quỳ chỉ dưới những bóng cây lỗ chỗ, rẽ vào khu phố cổ nhà cửa xây toàn bằng đá ong.

Mới đầu Ôn Miểu cảm thấy kì quái, Hải Quỳ ngồi ở yên sau, nhẹ tới mức như thể không tồn tại - hơn nữa tay của cô cũng không túm lấy phần áo phía sau lưng cậu. Cậu hiểu được sự xấu hổ của nữ sinh, bởi thế đạp tương đối chậm, lo lắng sẽ khiến cô ngã xuống đất.

"Cậu không còn sức nữa à?"

Một câu thẳng thừng của Hải Quỳ ập tới, khiến Ôn Miểu tức tới xì khói, không nói lời nào đã bắt đầu tăng tốc. Giữa lúc đang leo một đoạn dốc dài, cậu đạp mạnh vài cái, sau đó chiếc xe lao nhanh xuống, trong khoảnh khắc có cảm giác như máy bay sắp sửa cất cánh.

Đúng vào lúc ấy, Ôn Miểu cảm nhận được cảm giác ấm áp bên hông.

Khuỷu tay của Hải Quỳ nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, không chặt không lỏng. Thiếu niên kinh ngạc nhướng mày, há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng bị gió thốc vào miệng, đau tới mức cả khuôn mặt nhăn tít lại.

Bọn họ cứ trầm mặc như vậy, Hải Quỳ vốn dĩ nên chỉ đường cũng không lên tiếng, tới giao lộ nên rẽ trái, cô liền kéo kéo cánh tay trái của cậu, nên rẽ phải, liền kéo kéo cánh tay phải.

Ôn Miểu nhớ rằng bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y ở ngay gần đây rồi, thế nhưng sau khi rẽ vài lần liên tiếp bị Hải Quỳ làm cho mơ hồ, quãng đường ấy không biết vì sao lại trở nên dài hơn một chút.

Bác sỹ lắp răng giả tạm thời cho Ôn Miểu, đồng thời dặn dò cậu mấy ngày này nếu có thời gian thì tới kiểm tra thêm một lần nữa, tốt nhất vẫn là làm răng sứ.

"Chàng trai, lợi hại đấy, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người ăn mực khô cũng có thể sứt được răng, hơn nữa lại còn là răng nanh."

Ôn Miểu rũ vai đi ra khỏi bệnh viện, Hải Quỳ đứng lên khỏi chiếc ghế bên ngoài hành lang, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu.

"Không sao rồi, hai ngày nữa mình tự quay lại một chuyến, cái răng này..." Bên trong miệng nhiều thêm một thứ đồ không thuộc về cơ thể của mình, Ôn Miểu cảm thấy không quen, vừa nói chuyện vừa dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại cái răng giả tạm thời đó, "Cái răng này thật là không thoải mái. Phải rồi, cậu có thể giúp mình nói dối, mình có thể đạp xe chở cậu về trường, thế nhưng giờ học buổi chiều hôm nay mình muốn trốn luôn, không muốn quay về nữa. Cậu cứ nói là răng mình đau quá không chịu được, rất rất nghiêm trọng, có được không?"

Hải Quỳ ngẫm nghĩ, rồi trịnh trọng mà nghiêm túc lắc đầu.

Ôn Miểu sau tíc tắc đã kịp phản ứng lại, đối phương là Hải Quỳ, Hải Quỳ làm sao có thể giúp người khác nói dối bùng học được cơ chứ? Cậu cảm thấy thứ mà mình vừa bị gãy mất sợ rằng không phải răng nanh, mà là IQ.

"Mình cũng không muốn quay về học tiếp."

Ôn Miểu bị đánh thức khỏi việc tự mắng chửi bản thân, trợn mắt há miệng nhìn Hải Quỳ nghiêm túc nói ra câu này.

Dường như cô đã tốn rất nhiều sức lực để nói ra câu này.

Lúc này Ôn Miểu mới chú ý tới, Hải Quỳ cũng xách theo cả ba lô ra khỏi phòng học.

"Mình cảm thấy biển của bọn mình rất đẹp."

Ôn Miểu và Hải Quỳ sóng vai ngồi trên bờ đá, trầm mặc lặng lẽ rất lâu. Ôn Miểu không ngờ cuối cùng người lên tiếng trước lại là Hải Quỳ.

"Đẹp ở chỗ nào?"

"Cứng rắn."

"... Cái gì?"

Hải Quỳ không buồn giải thích, hoặc là không thể giải thích nổi. Ôn Miểu tự mình cau mày nghiền ngẫm thật lâu.

Gần như toàn bộ đường bờ biển đều là đá ngầm, dù đã có bãi tắm song dường như cũng đều là nhân tạo. Cát đều là màu xám, vô cùng thô ráp.

Tuyệt đối không thể xem là một nơi vui chơi thượng hạng.

Thế nhưng quả thực rất cứng rắn.

"Ừm," Ôn Miểu nhếch môi cười, "Giống cậu."

Hải Quỳ kinh ngạc nhìn cậu, Ôn Miểu cũng quay mặt sang nhìn cô, hai người cách nhau có chút gần, giữa lúc hốt hoảng, Ôn Miểu có cảm giác như thể ngay giây tiếp theo mình sẽ bị cuốn vào bên trong đôi mắt của cô.

Sau đó Hải Quỳ liền bật cười.

Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu trông thấy Hải Quỳ cười. Một cô gái bình thường, mắt mày thanh tú, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, đôi mắt lúc nào cũng trợn ngược, chẳng ngờ khi cười lên lại xán lạn đến thế này.

Ánh sáng trong đôi mắt tắt lịm, để lộ ra khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.

Nụ cười của người khác là cười, còn nụ cười của cô, là vui vẻ.

Ôn Miểu ý nghĩ lạ lùng trào dâng này rốt cuộc là thứ gì. Cậu vội vã quay mặt đi, dùng biểu cảm hờ hững cứu vãn: "Vốn dĩ đã giống rồi mà, hòn đá bên dưới hố đi vệ sinh, lại..."

Cậu lập tức nuốt ngược những lời so sánh bừa bãi đó vào trong bụng. May là Hải Quỳ căn bản không hề nghe thấy, cũng không tính toán.

"Không phải cậu rất tận dụng thời gian để học bài sao? Sao lại cùng mình trốn tiết?"

Hải Quỳ không đáp lời, mà lại nói tới một chuyện khác.

"Chuyện bức ảnh, xin lỗi. Mình chỉ..."

"Cậu chỉ muốn trêu đùa, kết quả sự tình lại hỏng bét."

Dẫu có nhắm mắt Ôn Miểu cũng biết được rằng chắc chắn Hải Quỳ đang đỏ mặt.

"Có điều trong tiết Vật lý cậu xóa hết sạch bài giải của mình đi, chuyện này hẳn là cố ý nhỉ? Có phải vì ghen tị mình học Vật lý tốt hơn cậu không?"

"Không phải. Là vì mình tức giận."

"Hả?" Ôn Miểu nở nụ cười, "Vì sao?"

"Câu hỏi đó và câu hỏi lớn cuối cùng trong đề thi tháng thuộc cùng một dạng. Câu cuối cùng trong đề thi tháng chính là cách giải đơn giản này, mình học được từ chính cậu đó. Thế nhưng tới lúc lên bục giảng chữa bài, cậu căn bản không hề nghiêm túc."

"Bởi thế nên cậu tức giận với mình?" Ôn Miểu kêu lớn, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

"Đương nhiên rồi!" Hải Quỳ cũng cao giọng, khuôn mặt đỏ bừng, "Mình biết cậu thông minh, mình nghe Trần Lôi nói rồi, tiến độ dạy học của bọn mình nhanh hơn ở chỗ các cậu, sách giáo khoa cũng có đôi chút khác biệt, thế nhưng cậu vừa tới đã thi được tốt như thế, vốn dĩ còn có thể tốt hơn nữa, vì sao cậu lại không nghiêm túc?"

Ôn Miểu dở khóc dở cười.

"Cậu còn sốt sắng hơn cả mẹ mình nữa đấy. Có điều nếu mình nghiêm túc, chỉ sợ lại thi thành hạng 4."

"Vì sao?"

"Chẳng vì sao hết, cậu không hiểu đâu."

Ôn Miểu thất thần, nhớ đến Dư Châu Châu. Tứ gia và Lục gia, rốt cuộc cái nào nghe hay hơn? Hôm nào đó nhất định phải hỏi cô ấy.

"Là sợ mình nghiêm túc rồi lại chỉ thi được hạng 4, thậm chí còn kém hơn nữa. Tới lúc đó sẽ mất đi cảm giác ưu việt và lòng ham hư vinh của 'tùy tiện thi đại được hạng 4' có đúng không?"

Lại nữa rồi, như vậy mới giống với Hải Quỳ. Ôn Miểu nhướng mày, bởi sớm đã có sự chuẩn bị tâm lí nên không bị bẽ bàng.

"Đúng đó, thì sao?"

Hải Quỳ lại bị loại thái độ này làm cho nghẹn họng, đờ đẫn chớp mắt mấy cái.

Dáng vẻ đó có vài phần ngốc nghếch đáng yêu.

"Giống như rất nhiều cô gái béo, một mực nói mình phải giảm béo, thế nhưng vẫn chẳng bao giờ bắt tay vào hành động cả. Vì sao vậy? Bởi lẽ hễ giảm béo thành công, bọn họ sẽ mất đi niềm hi vọng duy nhất - trước đây không xinh đẹp còn có thể đổ tại cho béo, gầy đi là sẽ đẹp. Tới lúc hết béo thật rồi liền phải đối diện với sự thật tàn khốc: Thực ra, là tại xấu."

Ôn Miểu bị lí luận của chính mình chọc cười, đắc ý một lúc lâu, phát hiện ra Hải Quỳ chẳng hề tán thưởng chút nào, ngược lại còn hơi mất hứng thú.

"Cậu không nên thiếu nghiêm túc như thế này." Hải Quỳ tiếp tục nhắc lại.

Ôn Miểu mất kiên nhẫn: "Mình nghiêm túc hay không liên quan gì tới cậu?"

"Lúc có khả năng làm được tốt hơn lại không nỗ lực, không nghiêm túc chính là không tôn trọng người khác!"

Không tôn trọng? Ôn Miểu nhìn Hải Quỳ đang rướn cổ đỏ mặt, dở khóc dở cười.

"Cậu có nhiều sức lực và tham vọng như thế thì tự đi mà nỗ lực. Huống hồ cậu vẫn còn có không gian để tiến bộ mà, trước tiên hãy đoạt lấy vị trí hạng nhất của Trần Lôi cái đã!"

Hải Quỳ không đáp lời.

"Mình vẫn hi vọng rằng cậu sẽ nỗ lực."

Song Ôn Miểu lại bị một linh cảm làm cho chấn động.

"Mình hỏi này... Hải Quỳ, Trần Lôi, cậu ta có phải là thích cậu không đấy?"

Nếu vậy thì tất cả mọi chuyện đã được giải thích. Ôn Miểu không nén nổi cảm thấy chán nản thay cho sự thiếu nhạy bén trước đây của mình.

"Xem như mình cầu xin cậu, cậu ngàn vạn lần đừng nói với Trần Lôi là buổi chiều ngày hôm nay mình và cậu cùng nhau trốn học đấy nhé, mình không biết vẫn còn phải ở lại đây thêm bao nhiêu lâu nữa, cả hắc đạo lẫn bạch đạo mình đều không muốn đắc tội..."

Hải Quỳ quay phắt đầu một cái, bím tóc đuôi ngựa quét qua mặt Ôn Miểu.

Mặt trời từng chút từng chút chìm xuống bên dưới làn nước trước mắt bọn họ, đường chân trời nhòe mờ không rõ, vừa ấm áp vừa kháng cự.

"Có nhiều người nhảy xuống biển tự sát không?"

"Cái gì?"

"Mình hỏi cậu, ở thành phố K có nhiều người nhảy xuống biển tự sát không?"

"Ừm... Mình chỉ có thể nói là, rất nhiều người chết trên biển, đa phần là ở trên bờ đá rồi bị sóng biển cuốn xuống, sau đó sóng lớn quá, không quay trở về bờ biển được nữa. Tóm lại có đủ mọi nguyên nhân tử vong, có phải là tự sát hay không, mình thực sự không rõ."

Khi nghiêm túc kể chuyện Hải Quỳ nhất định phải nhìn chằm chằm vào đối phương. Cho dù Ôn Miểu ngồi chếch bên cạnh cô, cô cũng phải xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Ôn Miểu.

"Vậy có nghĩa chỗ mà chúng ta đang ngồi đây..."

"Yên tâm đi, rất an toàn. ...Có điều vì sao cậu lại hỏi cái này? Nhảy biển tự sát?"

"Ờm, mình chỉ đơn giản là muốn biết thôi. Một bãi biển quyết liệt như thế này, rốt cuộc sẽ khiến người ta cảm thấy tràn trề hi vọng hay tuyệt vọng."

Ôn Miểu nói xong, hai người cùng ăn ý im lặng một hồi.

"Mình không biết," ngữ khí của Hải Quỳ ôn hòa một cách bất ngờ, "Rất nhiều người ngưỡng mộ bọn mình, lúc bế tắc liền chạy ra bãi biển ngồi, lắng nghe tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn những đóa bọt sóng xô tới từ khơi xa, thậm chí còn có thể giận dữ hét lên với biển lớn. Dẫu sao bất kể là loại cảm xúc gì, nó cũng sẽ đều tiếp nhận."

"Chẳng có nghĩa lí gì đâu."

"Hả?"

"Mình nói này, không phải bất kể loại cảm xúc gì nó cũng đều tiếp nhận, mà là đối với nó, căn bản vốn chẳng có gì quan trọng," Ôn Miểu nhắm mắt lại nghe tiếng sóng vỗ, "Nó chỉ đưa ra một điệu múa, có người tới đây tìm kiếm linh cảm, có người tới đây tìm kiếm giác ngộ, có người tới đây thể hiện sự nhiệt huyết, có người tới đây hoài niệm chuyện xưa. Giống như biển lớn đã nói gì đó với chúng ta vậy. Trên thực tế, người ta nào đã nói gì, nó chẳng có sức lực để bận lòng buồn vui tan hợp của những con người tép riu như chúng ta. Chẳng qua chỉ là những người tới ngắm biển mượn danh nghĩa của nó để hành động mà thôi."

"Lúc cậu nghiêm túc, thật tốt."

"Rõ ràng là thái độ của mình rất tiêu cực."

"Không phải tiêu cực, mà là nghiêm túc. Nghiêm túc như vậy, thật tốt."

"Cậu đúng là phiền phức."

"Tiếng sóng vỗ là nhịp tim của biển cả mà."

"Cậu buồn nôn quá đi mất Hải Quỳ, đang làm thơ đấy à?"

Ôn Miểu cười lớn.

"Thực ra mình rất hi vọng bọn họ thích mình, nhưng lại cảm thấy thích hay không cũng chẳng có gì quan trọng." Ôn Miểu không còn cười nữa.

"Mình biết bọn họ ghét mình, nói xấu sau lưng mình, mình cũng biết thái độ của mình khiến bọn họ không chịu nổi. Thế nhưng mình cứ thích thẳng thắn như thế đấy, mình ghét người khác nói lời giả dối, mình ghét việc người khác dùng lười nhác để che giấu sự bất lực. Không phải con người nên luôn luôn cố gắng nỗ lực hết sức hay sao? Mình không phải một người thông minh, dẫu có rất cố gắng cũng không thi qua được Trần Lôi, nhưng mình không cảm thấy không vui, ngược lại cậu lất pha lất phất mà thua kém mình, mình cảm thấy như bị sỉ nhục. Tiếp tục sống khó khăn như vậy đấy, sao có thể lãng phí sinh mạng được? Thế nhưng bọn họ đều ghét mình vì điểm này. Mình hi vọng bọn họ thích mình, song mỗi lần không chịu đựng nổi, mình lại chạy ra bãi biển nghe tiếng sóng vỗ. Biển lớn đang nói với mình, không cần phải gắng gượng lấy lòng người khác, chẳng có nghĩa lí gì hết."

Có chút quá đà, có chút ấu trĩ. Một tia xót thương bất đắc dĩ dâng lên trong trái tim Ôn Miểu.

Cậu xoa xoa đầu cô, vờ như không nhìn thấy đôi mắt trợn tròn lên như mắt mèo của Hải Quỳ.

"Đôi khi cậu cũng rất dễ thương. Ý mình là đôi khi."

Vầng trăng treo nơi đầu ngọn cây.

Ôn Miểu huýt sáo đi lên lầu, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bố mẹ nghiêm túc ngồi đợi, vẻ mặt của mẹ có chút hưng phấn quá độ.

"Sao bố mẹ đã quay về rồi?" Ôn Miểu sững sờ.

"Chuyện tốt, chuyện tốt," mẹ cậu vui sướng nói, "Mẹ gọi điện cho chủ nhiệm lớp con, đã xin nghỉ một tuần, ngày mai bố mẹ cùng con về nhà một chuyến. Chủ nhiệm Trương bên cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm báo tin tức tới, hạng mục của Đại học Công nghệ Nanyang* Singapore tuyển sinh rồi, con phải mau chóng quay về chuẩn bị hồ sơ."

(* Đại học Công nghệ Nanyang: Tên tiếng Anh là Nanyang Technological University, thường gọi tắt là NTU, là một trong 3 trường Đại học công lập lớn nhất ở Singapore, những năm gần đây thường xuyên nằm trong top 50 trường Đại học tốt nhất thế giới.)

"Cái gì ạ?"

"Ngày trước không phải mợ trẻ của con đã từng nhắc đến với con rồi hay sao, hạng mục năm cộng năm, không cần thi Đại học, có học bổng, học dự bị từ một đến hai năm, sau đó được trực tiếp vào học ở Đại học công nghệ Nanyang, tốt nghiệp xong làm việc đủ năm năm là có thể lấy lại được sự tự do, con quên rồi sao?"

Ôn Miểu bừng tỉnh đại ngộ. Hạng mục mà cậu đã từng rất mong chờ kia.

Bởi lẽ sẽ không cần phải thi Đại học nữa.

Ôn Miểu trước nay vẫn luôn theo đuổi phương châm cách nào bớt việc thì chọn cách ấy, chỉ có điều cậu đột nhiên cảm thấy thoáng hoang mang.

"Ngày mai đi luôn ạ? Con vẫn còn đồ đạc đang để ở trường."

"Để sau này bố con quay lại thu dọn cho. Phải mau chóng trở về chuẩn bị đã, sau đó tùy theo tình hình, nói không chừng vẫn còn phải quay lại học thêm một thời gian nữa."

Ôn Miểu gật gật đầu, có chút ngây ngẩn lấy đầu lưỡi liếm liếm răng.

Ánh đèn tiết kiệm điện trong phòng khách màu trắng toát, sáng tới mức khiến mặt trời cuối ngày và bờ cát không nơi để trốn. Ôn Miểu dường như đã hơi thinh thích thành phố này.

Cậu không biết cảm giác thích này rốt cuộc là tới quá sớm hay tới quá muộn.

Khi Ôn Miểu quay lại Thành phố K đã là 2 tháng sau.

Chuyện đi Singapore đã chắc như đinh đóng cột, trong mấy vòng thi viết và phỏng vấn, Ôn Miểu phát huy truyền thống tốt đẹp "tuyệt đối không để tuột xích vào thời khắc quan trọng", một đường thuận lợi, cuối cùng cũng trúng tuyển.

Số lượng người đăng kí rất nhiều, song cuối cùng chỉ có bốn người thắng lợi trở về.

Cậu thi hạng 4 thì đã làm sao, cuối cùng đạt được thứ cậu muốn là được. Không cần thi hạng nhất, không cần quá cố gắng, chỉ cần vừa vặn đủ.

Khi Ôn Miểu quay về trường số 4, các bạn trong lớp đều đã biết chuyện chẳng bao lâu nữa cậu sẽ đi Singapore, mọi người lần lượt chạy tới bàn của cậu chúc mừng, thật lòng cũng được, mà hùa theo náo nhiệt cũng xong, Ôn Miểu đều cười hì hì đón nhận.

Chỉ có Trần Lôi là bình thản, chỉ có Hải Quỳ là lãnh đạm.

Chuyến công tác của bố mẹ cũng sẽ không kéo dài lâu, Ôn Miểu biết những người này cuối cùng đều sẽ bị mình lãng quên sạch sẽ, vậy nên cũng chẳng cần phí sức lực ghi nhớ làm gì.

Thế nhưng đã lỡ ghi nhớ mất rồi thì phải làm sao?

Mấy bạn nữ hớn hở tìm Ôn Miểu để "ôn lại chuyện cũ", toàn nhắc tới Singapore, đều là những người thuộc phái ngưỡng mộ.

"Sướng thật đấy, Ôn Miểu, vậy là cậu không cần phải thi Đại học nữa rồi."

"Đâu có, cuộc đời không hoàn chỉnh."

"Thôi đi, có ai muốn kiểu 'hoàn chỉnh' này cơ chứ. Mình đã từng đi tour du lịch Singapore - Malaysia - Thái Lan rồi, Singapore đẹp thật đấy, bờ biển xanh hơn chỗ chúng ta nhiều..."

"Biển ở chỗ đó mà cũng xứng đáng được gọi là biển?"

Hải Quỳ bất ngờ xen vào, thành công khiến bầu không khí đông cứng lại.

Song Ôn Miểu lại có một cảm giác nhẹ nhõm.

"Cậu có ý gì thế?" Nữ sinh không chịu yếu thế, "Cậu đã từng tới Singapore bao giờ đâu, mà biết được biển chỗ đó của người ta không xanh bằng của chúng ta?"

"Đương nhiên là không xanh bằng của chúng ta," một nữ sinh khác cười hi hi thuận nước đẩy thuyền, "Ngày nào Hải Quỳ cũng ở bên bờ biển giúp những vị khách giũ cát khỏi giày, nước biển ở đâu xanh, cô ấy đương nhiên là biết rõ rồi."

Ôn Miểu nghe tới mức có chút mơ hồ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hải Quỳ và sự phẫn nộ tuy không lớn song phải cố gắng đè nén của Trần Lôi, cậu chầm chậm hiểu ra thứ gì đó.

"Cãi nhau về mấy thứ này có gì hay cơ chứ," Ôn Miểu cay mày khoát khoát tay, "Mình thấy hai người các cậu nên đi sạc điện cho não rồi đấy."

Bầu không khí đóng băng xung quanh khiến Ôn Miểu biết rằng, nhân duyên tốt đẹp của cậu trong cái lớp này, xem như đã đi đời nhà ma.

Thế nhưng cậu không quan tâm.

Ôn Miểu vỗ vỗ vai Trần Lôi, không rõ Trần Lôi có thể hiểu được ý của mình hay không.

Mình hiểu mà. Dẫu sao mình cũng sắp sửa cuốn gói cút đi rồi, không bận tâm, nhưng cậu lại không cách nào đứng ra thay cô ấy lên tiếng được, cho nên mình đã giúp cậu nói ra. Mình thấu hiểu nỗi khổ trong lòng của cậu.

Thế nhưng cậu vẫn là một kẻ hèn nhát.

Hải Quỳ không quay đầu lại. Mọi người đã tản đi hết, cô cũng không quay đầu lại nói năng gì, song Ôn Miểu lại nghe thấy câu "Biển ở chỗ đó mà cũng xứng đáng được gọi là biển?" hết lần này đến lần khác vang lên trong đầu, giống như Hải Quỳ đang không ngừng lẩm bẩm. Cậu hoài nghi không biết có phải mình đã nghe nhầm hay không.

Cho tới tận khi Hải Quỳ nghiêng mặt tìm đồ đạc, cậu mới nhìn thấy được những vệt nước mắt trên khuôn mặt của cô.

Chính vào buổi chiều mà Ôn Miểu đắc đội với hai nữ sinh, Trần Lôi đưa cho cậu một mảnh giấy.

Chi chít chữ, áng chừng phải lên tới hàng trăm, trọng tâm chẳng qua chính là hi vọng Ôn Miểu có thể nghiêm túc thi thố một lần, dẫu chỉ là vì Hải Quỳ.

Loại tình tiết chỉ có trong phim thần tượng này. Ôn Miểu "xì" một tiếng, vo miếng giấy thành một cục.

Thi cuối kì, Ôn Miểu đứng nhất toàn lớp.

Đứng thứ hai là Trần Lôi, thứ ba là Hải Quỳ.

Tiếng còi của người dẫn đoàn vang lên, Ôn Miểu bừng tỉnh khỏi hồi ức, bắt gặp ánh mắt của anh tài xế bối rối, cười cười.

Có mấy cô gái lúc xuống biển chơi đã khiến bàn chân dính đầy cát, đang giữa lúng túng thì tài xế liền chỉ chỉ về phía xa: "Qua đó bỏ tiền ra rửa một chút rồi lên xe vậy, mỗi người một tệ, giũ sạch rồi thay giày dễ hơn."

Đám nữ sinh xoay người chạy về phía hướng mà tài xế chỉ.

"Trước đây tôi có quen một cô gái, có lẽ là làm việc ở hướng mà anh chỉ kia." Tài xế không ngờ Ôn Miểu lại chủ động bắt chuyện, có chút ngượng ngùng.

"Trước đây không có vòi nước như thế đâu, phải xách nước bằng xô, còn phải dội nước xuống để khách rửa nữa. ...Cô gái mà anh quen đó làm việc này à?"

"Ừ, chắc vậy."

"Mùa Hè vào mùa du lịch cao điểm, làm việc này vất vả lắm, nắng chang chang."

"Ừ, vì thế nên cô ấy rất đen."

Ôn Miểu đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh.

"Cậu thực sự cảm thấy da mình đẹp sao?"

Chia tay bên bãi biển, lại là một lần trầm mặc lặng lẽ nữa, lại sóng vai bên nhau, cùng đi trên một bờ đá.

Biển mùa Đông rất lạnh, Ôn Miểu bị gió thổi tới mức toàn thân đông cứng, cậu thực lòng không hiểu vì sao Hải Quỳ nhất quyết muốn chọn nơi này để từ biệt.

"Ừ. Lúc ấy hỏi cậu có phải mang dòng máu Hawaii không là do não mình bị chập điện. Mình thực sự cảm thấy đen rất khỏe mạnh, rất hợp với cậu."

"Thật sao?"

"Sao cậu hỏi nhiều thế!"

Hải Quỳ không nói nữa. Cô vẫn đang nghiêng mặt, thế nhưng đuôi mắt lại tràn ngập vui vẻ.

"Cảm ơn cậu đã nghiêm túc ôn tập một lần cuối cùng. Cậu thi tốt thật đấy."

"Cậu bị làm sao đó, mình đẩy thứ hạng của cậu xuống, rốt cuộc là vì sao cậu lại vui vẻ?"

"Mình không biết. Mình... Nếu như có thể, mình cũng muốn chẳng cần nỗ lực như vậy, chuyện gì cũng phải thục mạng lao vào làm. Thế nhưng từ bé tới lớn, chưa có chuyện gì tốt đẹp từng xảy tới với mình cả, mình bắt buộc phải làm được tốt nhất, chí ít là tốt nhất trong khả năng của mình. Mình không thông minh cũng không xinh đẹp, trong nhà bố mẹ đều ốm đau, cũng chẳng chu cấp được cho mình. Thực ra mình cũng muốn tới Singapore xem biển ở bên đó, mình cũng muốn giống như cậu, không cần tốn quá nhiều sức lực cũng có thể sống rất vui vẻ. Mình ngưỡng mộ cậu, nhưng mình không ghen tị, tất cả những gì mình có chỉ là con đường cố gắng duy nhất này."

Ôn Miểu cảm động.

"Cảm ơn cậu. Cậu đã bằng lòng thử cạnh tranh công bằng với mình một lần, mình thua tâm phục khẩu phục." Hải Quỳ nở nụ cười, vẫn là sự xán lạn chẳng giữ lại chút gì ấy.

"Ôn Miểu, cậu có người mà mình thích rồi phải không?"

Ôn Miểu sững sờ, mất tự nhiên gãi gãi gáy: "Không hẳn là thích... " Cậu bất ngờ cảm thấy chán nản, vươn tay ra xoa đầu Hải Quỳ bên ngoài chiếc mũ len.

"Sao mà cậu nói nhiều thế..."

Hải Quỳ lại đột ngột nghiêng người sang hôn cậu.

Nụ hôn rơi bên khóe môi, không biết là vì nhắm không trúng hay không dám nhắm chuẩn vào môi. Khoảnh khắc mà cô gái nghiêng người, nhắm mắt hôn, hàng lông mi quét qua gò má Ôn Miểu.

Ôn Miểu vẫn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay vẫn còn đang đặt trên đỉnh đầu của cô.

"Mình làm việc ở bãi tắm gần biển, hồi mùa Hè mình đã nhìn thấy cậu ven biển. Cậu cứ nhìn các cô gái xinh đẹp không rời mắt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên mình đã thích cậu, mình không rõ vì sao, thế nhưng mình nghe được cậu và ông chủ nói chuyện, nói cậu là người vùng khác, tới đây chơi, mình cảm thấy hễ mùa Hè kết thúc là sẽ không còn được nhìn thấy cậu nữa."

Cánh môi Hải Quỳ không ngừng run rẩy.

"Mình không ngờ cậu lại ngồi phía sau mình. Từ nhỏ tới lớn, trên thế giới này chưa từng có thứ gì tốt đẹp rơi xuống bên cạnh mình, mình đã sớm quen với việc đi tranh giành, căn bản không dừng lại nổi. Nhưng hiện giờ kì tích lại xảy ra, giống như những gì được diễn trong phim ảnh, mình vui tới mức không biết nên làm thế nào. Học tịch của cậu không ở đây, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể rời đi, cậu cũng ghét mình giống như bọn họ, thế nhưng mình... thế nhưng mình..." Hải Quỳ đột nhiên khóc không thành tiếng.

Ôn Miểu bị bỏ bom tới mức đầu óc choáng váng, khuôn mặt đã bị gió thổi đến tê cứng. Nụ hôn ấy, nhẹ tới mức ngay đến cảm giác tiếp xúc cũng không có.

"Mình không ghét cậu. Không một chút nào."

Sóng vỗ là tiếng nhịp tim của biển cả. Đôi lúc cũng là nhịp tim của Ôn Miểu.

Ôn Miểu ngồi trên chiếc xe khách tiến về phía khách sạn.

Xe khách men theo đường bờ biển, leo lên con dốc, trong ánh hoàng hôn buổi chiều tà, dưới những bóng cây lỗ chỗ, chạy vào trung tâm Thành phố cổ kính với những căn nhà đá ong.

Ôn Miểu sắp sửa chào tạm biệt Thành phố K, quay trở về vùng nhiệt đới nắng mặt trời gay gắt. Cậu vẫn không quen với việc quá cố gắng, vẫn tàm tạm sống cho qua ngày.

Cậu còn ghi nhớ nụ hôn ấy, song lại quên mất cuối cùng mình đã tạm biệt Hải Quỳ như thế nào.

Bọn họ cũng không giữ liên lạc.

Không phải không lay động, thế nhưng cũng chẳng có gì đáng tiếc hay không từ bỏ được.

Cuộc sống của Ôn Miểu trước nay chưa từng có "bắt buộc" hay "tuyệt đối không", giống như biển lớn, chưa từng nghĩ tới việc tích lũy năng lượng để hủy diệt toàn bộ những bờ biển trên thế gian. Những người bạn xuất hiện rồi biến mất, tựa như sông chảy vào biển, tựa như luồng hơi nóng trào dâng. Bọn họ chưa từng mang đi thứ gì, cũng chưa từng thay đổi thứ gì.

Mụn trứng cá của cậu thiếu niên từng cái mọc lên rồi lại từng cái biến mất. Chẳng có thứ gì là to tát, chẳng có thứ gì là không thể không.

Tất cả mọi người đều chạy tới bên bờ biển diễn kịch, hét hò ầm ĩ hoặc ngây người suy nghĩ, còn cậu chỉ thích quan sát.

Ngồi bên bờ biển, ngắm những cô gái đùa nghịch, nghe tiếng sóng vỗ giống thế này.

Đây chính là cuộc đời tươi đẹp của Ôn Miểu.

Chỉ là, trên quãng đường tới đây bằng xe khách, Ôn Miểu cuối cùng mới biết được, con đường mà năm ấy Hải Quỳ ngồi phía sau xe đạp chỉ cho mình dài đến mức nào.

Cậu thiếu niên tựa đầu lên cửa sổ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top