Trước khi vô ngoại truyện, Cá muốn thông báo một chút về thay đổi tên nhân vật nhé các bạn:
Ôn Diểu → Ôn Miểu: Chữ 淼 có hai âm Hán Việt là "Miểu" hoặc "Diểu", nhưng theo khảo sát thì "Miểu" nghe hay hơn nên chúng ta đổi đi :")
***
"Biển phương Bắc chúng tôi không giống như vùng nhiệt đới các cậu, biển ở chỗ đó của các cậu căn bản không được tính là biển." Giọng nói rất nhỏ, lẫn trong tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá, nghe không rõ ràng. Song cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, lại khiến Ôn Miểu có chút hoảng hốt.
Cút về nhiệt đới đi. Biển ở chỗ đó cũng xứng đáng được gọi là biển?
Ngữ khí quen thuộc này. Tiếng sóng vỗ tựa như tiếng động nền vọng tới từ nơi xa xôi, hết lần này tới lần khác phát ca khúc chủ đề luyến tiếc những tháng ngày xưa cũ cho cậu nghe.
Ôn Miểu quay sang nhìn người tài xế vừa đặt mông ngồi xuống bờ đá bên cạnh mình, đáp lời: "Anh... đang nói chuyện với tôi à?"
Tài xế mấp máy môi, có lẽ là bởi không ngờ Ôn Miểu lại có thể nói Tiếng Trung lưu loát đến như vậy, thêm vào đó cảm thấy câu chê bai mà mình vừa buột miệng thốt ra có chút bất lịch sự, cho nên dứt khoát không nói năng gì nữa.
Anh lái xe đã cùng đám sinh viên Đại học ồn ã này lang thang suốt một ngày trời. Người bản xứ đã chán ngán đường bờ biển này từ lâu, những vị khách thăm quan tới từ vùng nhiệt đới cũng cảm thấy biển lớn chẳng hiếm thấy chút nào, lại cộng thêm không hài lòng với bờ cát và đường xá xung quanh. Cách sắp xếp lịch trình thăm quan của bên tổ chức mang đậm chủ nghĩa hình thức, thế nhưng bất luận là hướng dẫn viên hay đám học sinh Ôn Miểu cũng chỉ có thể ôm nỗi hậm hực diễn nốt vở kịch này.
Nước da của anh lái xe bị nắng thiêu đen nhẻm, vẻ mặt phiền muộn mà ảo não. Đám học sinh và anh tuổi tác sêm sêm nhau, song đứa nào đứa nấy đều mang theo một loại cảm giác ưu việt của khách ngoại lai, Ôn Miểu đã sớm cảm nhận được sự không thoải mái của anh ta.
"Thực ra tôi từng học một năm ở đây. Tôi... tôi cũng thích biển ở đây." Thấu hiểu cho sự bối rối của anh ta, Ôn Miểu thiện ý bổ sung thêm một câu.
"Cậu không phải lớn lên ở Singapore sao?" Lần này tới lượt đối phương sững sờ.
"Nghe khẩu âm là biết mà," Ôn Miểu nở nụ cười thoải mái, "Tôi là người phương Bắc, thế nhưng lúc học Đại học đã tới Singapore. Hồi lớp 11..."
Đột nhiên một con sóng lớn tràn tới, ào ào vỗ vào bờ.
Ôn Miểu lại thoáng ngây ra, sau đó mới nhắc lại: "Hồi lớp 11, tôi chuyển trường tới đây, học một năm."
Hồi lớp 11, tất cả mọi người đều thích Ôn Miểu mới chuyển tới, trừ Hải Quỳ ra.
Thành phố K nằm ven biển, không lớn, cũng không được xem là phồn hoa, song lại có một loại phong tình rất lãng mạn. Những căn nhà cũ xây bằng đá ong còn lưu lại từ thời kì thực dân, những bóng cây lỗ chỗ dưới ánh mặt trời chói chang, những đứa trẻ không biết mệt mỏi hò hét chạy chơi giữa những quần thể kiến trúc, gió biển phủ lên những con phố và hải cảng nhỏ một tầng màu sắc mơ màng, giống như người họa sĩ không cẩn thận đánh rơi bức tranh sơn dầu vừa mới hoàn thành xuống nước.
Tuy đã nhiều năm trôi qua, Ôn Miểu vẫn còn ghi nhớ thời khắc bước xuống khỏi tàu hỏa ấy, đứng trên sân ga, chưa nhìn thấy biển lớn đâu, song gió biển đã ùa tới táp vào mặt.
Đây là một thành phố rất tuyệt.
Chỉ có điều Ôn Miểu không muốn tới.
Kì nghỉ Hè năm lớp 10, Ôn Miểu vì việc bố mẹ bị điều động công tác tạm thời mà phải chuyển tới thành phố K học tập. Có điều vì hộ khẩu, tuyến điểm thi Đại học* trong tương lai và rất nhiều nguyên nhân khác, học tịch của Ôn Miểu vẫn bảo lưu tại trường cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm nơi quê nhà. Thực ra bố mẹ chỉ rời đi một thời gian ngắn, cậu vốn dĩ không cần chuyển tới cùng, nếu không phải vì mẹ lo lắng hễ bà đi rồi thì sẽ không còn ai quản lí Ôn Miểu nữa. Ôn Miểu không nén nổi hoài nghi rốt cuộc trong mắt mẹ, dù mình đã sống được 16 năm rồi, có phải vẫn chưa thành công từ khỉ con tiến hóa thành người lớn hay không.
(* Tuyến điểm thi Đại học: Ở Trung Quốc, điểm thi Đại học được xếp hạng theo Tỉnh/Thành phố trực thuộc trung ương chứ không xếp toàn quốc như nước ta. Vì thế, tuy cùng một trường nhưng điểm trúng tuyển ở Tỉnh này có thể sẽ khác với ở Tỉnh kia.)
Đương nhiên, Ôn Miểu chẳng hề muốn rời xa nhà chút nào. Buổi họp lớp cấp Hai sớm đã hẹn sẵn vì chuyến đi của cậu mà phải hủy bỏ, ở nhà có nhiều bạn bè thân thiết đến vậy, đều chằng kịp nói lời tạm biệt.
Nhiều bạn bè thân thiết đến vậy, ví dụ như...
"Tới nơi khác rồi cũng phải chăm chỉ học hành đấy nhé."
Tin nhắn của Dư Châu Châu khiến gân xanh trên thái dương Ôn Miểu giật giật.
"Biến, sao cậu càng ngày càng giống như mẹ mình thế."
"Không dám, đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ."
Bím tóc đuôi ngựa trước mặt mà trước đây vươn tay ra là có thể túm được ấy, giờ đây dẫu có với dài cánh tay cũng không còn chạm tới nổi. Tình cảm vẫn tốt như cũ, vẫn không ngừng chọc ngoáy lẫn nhau, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu mất một chút gì đó.
Đối với tình cảm mà nói, chẳng có gì bỉ nổi với ba chữ "ở bên cạnh".
Ôn Miểu không biết mình sẽ ở lại thành phố này bao lâu, có thể là một năm, có thể là một tháng.
Tình cảnh này khiến cậu có chút mất phương hướng.
Một ngày có cách thức giao thiệp của một ngày, một năm có quy tắc làm người của một năm. Từ trước đến nay Ôn Miểu luôn căm ghét việc lãng phí năng lượng. Nếu như thực sự chỉ là một vị khách qua đường, vậy thì có lẽ cũng không cần phung phí sức lực giả bộ thân thiện kết giao bạn bè.
Nghĩ như vậy, cậu càng khó cảm nhận được chút nhiệt tình gì đối với cuộc sống mới.
Thành phố K mặc dù tiếp giáp biển song thời điểm nóng nực nhất của mùa Hè vẫn chẳng khác biệt gì so với phương Nam, tựa hồ như gió biển cũng sợ hãi bờ đá bị thiêu đốt nóng rẫy, rụt rè mang tới một chút hơi nước, song lại thu hồi hết sự mát lạnh lại, khiến cả thành phố oi bức giống một cái lò hấp.
Cậu thiếu niên chán chường bước xuống khỏi sân ga, dùng đôi lông mày nhíu chặt và đám mụn trứng cá mới mọc trên trán phản đối sự chào hỏi nhiệt tình của thành phố mới này.
Bố mẹ vừa báo danh xong đã phải tới trấn nhỏ trên vùng núi gần đó điều tra và nghiên cứu, trong một khoảng thời gian không còn sức lực quản lí cậu. Bố mong Ôn Miểu tranh thủ lúc năm học chưa bắt đầu tự mình đi thăm thú xung quanh, làm quen với môi trường mới. Còn mẹ lại như nghênh đón kẻ địch, mạnh mẽ thể hiện rằng chất lượng của trường Trung học số 4 thành phố K mà Ôn Miểu chuyển tới thua xa trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, vẫn nên dành thời gian cho việc ôn tập bài vở, tránh việc sau khi chuyển trường bị tụt lại phía sau quá nhiều. Bên ngoài mặt trời quá gắt, vẫn đừng nên để con trẻ ra khỏi nhà đi linh tinh thì hơn.
Ôn Miểu lại bắt đầu nghi ngờ không biết liệu có phải trong lòng mẹ mình là một con chó hoang hễ không xích chặt là sẽ lập tức chạy trốn hay không.
Bởi thế cậu cố tình ngang bướng nửa tháng, trước khi khai giảng ngày ngày chạy ra biển ngơ ngẩn ngâm mình phơi nắng, ngắm nhìn những cô gái trẻ đạp sóng hét hò.
"Châu Châu, rảnh thì tới thành phố K chơi đi, bên bờ biển có nhiều cô gái mặc bikini lắm."
"Thân hình có đẹp không?"
"... Chẳng ra sao cả... Thế nhưng là bikini đó!"
"Nếu chỉ muốn nhìn bikini, sao cậu không ra siêu thị, khu vực bán đồ bơi mà xem cho đã. Đều như nhau cả."
Ôn Miểu muốn trả lời "Mặc trên người sao có thể như nhau", lại cảm thấy thật lưu manh, chỉ đành cho qua.
Khi tới lớp mới báo danh, Ôn Miểu đã từ Samoyed tuột xích biến thành Ngao Tây Tạng tuột xích.
Điểm duy nhất không thay đổi, là lúc biếng nhác bước lên bục giảng, lông mày vẫn cau lại.
"Chào mọi người, mình tên Ôn Miểu, Ôn trong Ôn Noãn (ấm áp), Miểu chính là ba chữ Thủy (nước) ghép lại."
"Ồ, vậy thì thật là có duyên với nơi này, chúng ta ở giáp biển, em xem trong tên em lại có nhiều nước như thế."
Ôn Miểu chỉ gãi gáy cười khan hai tiếng qua loa đáp lại câu nói đùa của giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp cũng không hỏi thêm gì nữa, đối với những học sinh trái tuyến ngay đến học tịch cũng không có, rõ ràng cô cũng chẳng buồn quản nhiều, sắp xếp cho cậu giới thiệu bản thân một chút trong tiết tự học buổi sáng là đủ lắm rồi.
Bởi thế liền xếp cậu ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, chỗ cạnh cửa sổ.
Ôn Miểu đi theo hướng mà chủ nhiệm lớp chỉ, vô tình bắt gặp một đôi mắt sáng rực, ánh mắt sắc bén hơi quá mức.
Bất ngờ có người đóng cửa sổ, ánh nắng phản xạ từ tấm kính rất chói mắt, Ôn Miểu lập tức né người, tới lúc lần nữa ngẩng đầu lên thì đã không còn tìm thấy được luồng ánh mắt lanh lợi đó nữa.
Bạn cùng bàn của Ôn Miểu, Trần Lôi, là một nam sinh mắt mày anh tuấn, ngoại hình rất đĩnh đạc, hơn nữa còn là lớp trưởng. Ôn Miểu không tránh khỏi cảm thấy có chút tội lỗi, một vị khách qua đường qua quít như cậu, chẳng ngờ lại ngồi đúng vào chỗ đắc địa này. Ngay khi Ôn Miểu vừa ngồi xuống, Trần Lôi đã chủ động tự giới thiệu với cậu, cho Ôn Miểu mượn vở ghi bài, hơn nữa còn tiện đó giới thiệu sơ qua về tiến độ học của mỗi môn.
"Có chuyện gì thì cứ hỏi mình."
Trần Lôi nói xong, cười cười với cậu rồi cúi đầu đọc sách. Sự nhiệt tình và quan tâm đều đặt đúng chỗ, vô cùng đúng mực. Ôn Miểu tức thì cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều với người bạn cùng bàn mới này.
Cậu thích những người có chừng mực.
Hai người kết thúc đoạn hội thoại ngắn ngủi, Ôn Miểu cũng giả vờ lật sách, lật được hai trang liền bắt đầu ngơ ngẩn, ánh mắt dừng lại ở trên lưng bạn nữ ngồi bàn phía trước.
Cô ngồi một mình, không biết bạn cùng bàn đã đi đâu. Rèm cửa sổ màu xanh nhạt bị gió thổi bay lên, lúc rơi xuống trùm lấy cả Ôn Miểu và nữ sinh, mé bên Trần Lôi hoàn toàn bị đẩy sang một thế giới khác.
Khoảnh khắc ấy, Ôn Miểu đột nhiên cảm thấy bóng lưng của cô không biết có chỗ nào đó nhìn hơi giống Dư Châu Châu. Quãng thời gian vui vẻ thời cấp Hai dường như ùa tới trong một khoảnh khắc màu nhiệm, trái tim Ôn Miểu nhảy nhót trong lồng ngực.
Sau đó Trần Lôi rất tốt bụng đứng lên, giúp Ôn Miểu nhét rèm cửa sổ ra phía sau ống thoát nước của máy sưởi.
"Thế này là sẽ không bay lung tung nữa."
Ôn Miểu lúng túng nói cảm ơn.
Lúc này nữ sinh bàn trước bất ngờ ngồi thẳng lên. Ôn Miểu vốn đang nhìn bóng lưng cô đến thất thần, lập tức tỉnh táo trở lại, mà Trần Lôi không rõ vì sao cũng nhận ra động tác của cô, ngẩng đầu lên.
"Cậu là học sinh trái tuyến à?"
Nữ sinh bàn trước vẫn không quay đầu lại, câu hỏi không đầu không cuối cứ thế mà bay tới. Mái tóc cô rất dài, trong ánh mặt trời ánh lên sắc nâu đậm, buộc thành một bím đuôi ngựa cao cao. Động tác xoay đầu rất lanh lợi, đuôi tóc quét qua giống như một đường kiếm, cơ hồ chạm tới mặt Ôn Miểu. Ôn Miểu theo phản xạ nghiêng về phía sau, vừa may tránh được, khuôn mặt chỉ biết nghệt ra.
Cằm nữ sinh rất nhọn, lúc này đang liếc xéo nhìn cậu, toàn thân toát lên khí chất ngang ngược. Cô mắt thanh mục tú, thế nhưng không hề quá xuất sắc. Làn da ngăm đen đều màu nhìn lại mang một vẻ đẹp rất riêng.
Không hề giống Dư Châu Châu chút nào.
Ôn Miểu không nén nổi cảm thấy có chút hụt hẫng, nhìn chằm chằm khuôn mặt của đối phương, chưa nghĩ ngợi gì đã thốt ra: "Có phải cậu mang dòng máu của người Hawaii không?"
Nữ sinh sững sờ, nét ngang ngược trong ánh mắt vì kinh ngạc mà nhạt đi rất nhiều. Ngược lại mấy người khác ngồi xung bắt dần dần phản ứng lại, bắt đầu cười khùng khục.
Trần Lôi ngạc nhiên nhìn Ôn Miểu.
Rất lâu sau đó hồi tưởng lại khoảnh khắc này, Ôn Miểu mới cảm nhận được một chút mùi vị khác.
Nhân duyên của Ôn Miểu vẫn luôn rất tốt, thế nhưng trong lớp học tạm thời này còn đặc biệt tốt, công lao to lớn thuộc về câu nói này.
Vì câu nói này mà mọi người thích cậu. Vì câu nói này mà cô ấy ghét cậu.
Nữ sinh cắn môi, dường như không nghĩ ra nổi câu nào để phản kích, nhìn Ôn Miểu thật sâu rồi quay đầu lên.
Ôn Miểu có chút bối rối, ép thần kinh rệu rã phải xốc lại tinh thần, trả lời với cái lưng của cô: "Ờ ờ, phải, mình là học sinh trái tuyến. Chỗ này của các cậu thuộc tuyến điểm thi Đại học cao quá, nếu như mình chuyển học tịch qua đây thì coi như chết chắc."
Dù có cứu vãn thế nào cũng vô dụng, những người xung quanh đều đang say sưa thì thào về "dòng máu Hawaii", nữ sinh bàn trước vùi đầu viết bài, đôi vai khẽ khàng lay động, không ngoái đầu lại nữa.
Đây là ngày đầu tiên Ôn Miểu tới trường Trung học số 4 của thành phố K học trái tuyến, tiết học đầu tiên, vừa mới tự giới thiệu bản thân, đến tên bạn nữ bàn trước cũng chưa kịp hỏi thì đã đắc tôi với người ta.
Cậu thoáng đỏ mặt, nhưng cũng cảm thấy chẳng có gì to tát.
Dẫu sao cũng sẽ chẳng ở lại ngôi trường này bao lâu.
... Thế nhưng cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy.
Ôn Miểu thở dài, nội tâm không còn giằng xé nữa, quyết định xin lỗi, vươn tay ra chọc chọc vào lưng nữ sinh bằng đầu cuối của bút bi. Nữ sinh né một cái, Ôn Miểu vốn dĩ đã căng thẳng, tay hơi lỏng ra, chiếc lò xo đã khiến cây bút bật ngược trở lại phía cậu, bắn trúng ngay vào mũi.
Ôn Miểu ngây ra vì sợ, mọi người cùng cười ồ lên, cậu cũng ngượng ngùng vò vò mái tóc rối trên đầu, hi vọng màn này sẽ xóa tan được sự bối rối của lúc ban nãy. Thế nhưng cô gái phía trước vẫn giống như vị thánh nhân bỏ chạy khỏi thành phố tội lỗi trong kinh Cựu Ước, bất luận thế nào cũng dứt khoát không chịu ngoảnh đầu lại liếc nhìn một cái.
Lúc này bạn bàn sau của Ôn Miểu dùng khuỷu tay huých huých cậu, bĩu môi với bàn phía trước.
"Đừng tốn công vô ích nữa. Tính tình Hải Quỳ chính là như thế đấy."
Giọng nói không lớn. Ôn Miểu thoáng cau mày, cảm thấy Hải Quỳ có lẽ sẽ nghe được.
Có điều cô ấy lại tên là Hải Quỳ?
"Vậy vì sao cậu ấy..." Ôn Miểu có chút khó mở lời, cậu quả thực không biết phải miêu tả bằng từ ngữ gì. Vì sao còn chưa giới thiệu bản thân đã hỏi một câu không đầu không cuối? Vì sao lại nhìn người khác bằng loại ánh mắt như vậy? Vì sao...
Cậu khựng lại ở đó, thế nhưng nam sinh bàn sau lại vô cùng thấu hiểu ý tưởng mà cậu không tài nào biểu đạt được ra.
Cậu ta vỗ vỗ vai Ôn Miểu, vô tư cười.
"Hải Quỳ chính là như thế đấy."
Với âm lượng của lần này, chắc chắn Hải Quỳ đã nghe thấy.
Khóe mắt Ôn Miểu nhìn thấy Trần Lôi đã lặng lẽ cúi đầu đọc sách, giống như căn bản chẳng buồn liếc nhìn màn bối rối giữa Hải Quỳ và Ôn Miểu.
Kì thi đại học ở Thành phố K là bài thi tổng hợp, không hề phân ban Tự nhiên Xã hội, Ôn Miểu vốn tưởng rằng lên lớp 11 mình chọn ban Tự nhiên là có thể thoát khỏi mớ phiền phức do Lịch sử và Chính trị gây ra, tới đây rồi mới phát hiện vẫn phải học hết tất cả mọi thứ, bởi thế vô cùng ảo não. May mắn nằm ở chỗ vì số lượng môn trong bài thi tổng hợp tương đối nhiều nên độ khó của mỗi môn đều được giảm xuống một chút, trường Trung học số 4 cũng thuộc top giữa trong Thành phố, tiến độ dạy học không quá gấp gáp, tháng ngày của cậu cũng không trở nên quá vất vả.
Mới ngày thứ hai đến trường, Ôn Miểu đã đụng phải bài thi tháng. Bài làm được chấm rất nhanh, hai ngày sau đã công bố kết quả tất cả các môn, Ôn Miểu xếp thứ tư trong lớp.
Hạng nhất là Trần Lôi, hạng nhì là Hải Quỳ.
Trần Lôi là lớp trưởng, Hải Quỳ là lớp phó học tập.
Trần Lôi là đại diện môn Toán học, Hóa học và Địa lý, Hải Quỳ là đại diện môn Tiếng Anh, Ngữ Văn và Sinh học.
Trần Lôi là chủ tịch hội học sinh, Hải Quỳ là phó chủ tịch hội học sinh.
Trần Lôi là trạm trưởng trạm phát thanh, Hải Quỳ là trạm phó.
Chưa tới một tuần, Ôn Miểu đã có thể hiểu được tương đối tình hình xung quanh, nhận ra vị trí ngồi của mình đã được hai nhân vật lớn của trường Trung học số 4 vây quanh.
Trần Lôi đối xử với mọi người rất mềm mỏng, ưu tú mà không kiêu ngạo, thân thiết mà vẫn giữ khoảng cách, dáng vẻ trưởng thành khiến cậu nhận được sự tán thưởng của các thầy cô và bạn bè xung quanh. Song tình huống của Hải Quỳ lại có vẻ không lạc quan cho lắm.
Theo Ôn Miểu quan sát, Hải Quỳ vô cùng nỗ lực học hành, thật sự có chút giống với Tân Mỹ Hương - thế nhưng không giống với Tân Mỹ Hương lén lén lút lút một mình nỗ lực ở chỗ, Hải Quỳ có một thái độ khinh thường không cần lí do với tất cả những người không nỗ lực, hơn nữa cô còn vô cùng thích thú với việc đem loại khinh thường này thể hiện ra trên mặt.
Khi trong lớp có người nhận được bài thi tháng liền cố tình lớn tiếng oán giận bản thân trước kì thi bận xem bóng đá không ôn tập cho cẩn thận, Hải Quỳ sẽ liếc nhìn điểm số của người đó, nói bằng âm lượng không lớn không nhỏ: "Vậy sao, một trận bóng đá kéo dài từ đầu năm tới tận cuối năm cơ à, thực ra có ôn tập rồi thì cũng chẳng tác dụng."
Ôn Miểu đột nhiên cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn chưa từng nhắc tới lí luận "hạng 6" mà cậu rất tự hào ấy. Hải Quỳ chắc chắn sẽ cười lạnh: "Không cố gắng liền thi được hạng 6, là vì sợ nỗ lực rồi lại biến thành hạng 16 có đúng không? Nếu như thông minh thực sự thì sao không chứng minh cho mọi người xem đi?"
Dư Châu Châu có thể mỉa mai cậu. Thế nhưng Ôn Miểu không chấp nhận sự chỉ trích của Hải Quỳ.
Mặc dù những lời cô nói đều là thật.
Bị bố mẹ thầy cô lải nhải đã đủ phiền phức lắm rồi, chẳng có ai thích một bạn học dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn mình.
Bài thi tháng mọi môn đều do Hải Quỳ phát, lúc phát tới Ôn Miểu, cậu luôn giữ nguyên trạng thái gác cằm lên tay ngây ngẩn, giống như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ nói một tiếng "cảm ơn". Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt của cô. Có nước da ngăm đen làm nền, ý thù địch trong lòng trắng càng được truyền đạt rõ ràng hơn.
Thành tích Vật lý của Ôn Miểu đứng đầu lớp. Bởi thế lúc trả bài thi đôi mắt của Hải Quỳ suýt chút nữa thì rớt cả ra ngoài.
Tiết Vật lý buổi chiều, giáo viên Vật lý vui vẻ gọi trạng nguyên môn này lên bảng chữa bài. Ôn Miểu viết đến nửa chừng thì viên phấn đột nhiên bị gãy, đầu ngón tay của cậu chọc thẳng vào bảng đen, đau tới mức kêu ai ái.
Bên dưới lớp rộ lên tiếng cười thiện ý. Tuy vừa mới tiếp xúc được mấy ngày song phần lớn bạn học đều đã từng ít nhiều lân la kết thân với cậu. Mọi người đều rất thích tên cao to suốt ngày lơ đãng này, bởi thế lúc nhìn thấy cậu bẽ bàng liền chẳng thèm che giấu tâm trạng vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Bị bêu rếu là sự chú ý mà rất nhiều người cầu không được.
Ôn Miểu nói một câu hôm nay thời tiết thật đẹp cũng có thể khiến mọi người cùng cười ồ lên.
Thế nhưng nếu là Hải Quỳ, dẫu có ra sức kể một trăm câu chuyện cười, sợ rằng cũng chẳng có ai dám cười.
Móng tay của Ôn Miểu bị sứt mất một mảnh, cậu xoa đầu ngón tay dùng ánh mắt đáng thương nhìn giáo viên. Giáo viên Vật lý mỉm cười ra hiệu cho cậu về chỗ.
"Hướng tư duy cơ bản đã có thể nhìn ra được rồi, thế này đi, Hải Quỳ, em giúp bạn viết nốt nửa phía sau."
Rèm cửa sổ bay lên, phủ lên người Hải Quỳ, che khuất khuôn mặt cô. Khoảnh khắc ấy nhìn cô vô cùng giống Dư Châu Châu - người trước đây từng ngồi phía trước cậu.
Rèm cửa lại hạ xuống, lại không còn giống nữa rồi.
Hải Quỳ đứng lên, ánh mắt sắc bén hệt như một nữ chiến sĩ, khiến Ôn Miểu dở khóc dở cười.
Cô đi tới trước bục giảng, ngẩng đầu nhìn nét chữ mang trình độ trẻ em mẫu giáo trên mặt bảng, sau đó cầm giẻ lau lên, dứt khoát lau sạch sẽ bài giải của Ôn Miểu.
Ôn Miểu vẫn chưa quay về tới chỗ ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên thì đã nghe thấy tiếng rất nhiều người hít lạnh ở sau lưng. Trần Lôi đang ngồi quay mặt về phía bảng đen lại liếc nhìn Ôn Miểu bằng một ánh mắt kì quái.
"Cách giải này quá dài dòng, Rõ ràng là có cách khác đơn giản hơn."
Giọng nói rõ ràng của Hải Quỳ vang lên sau lưng Ôn Miểu.
Ôn Miểu ngây ra chừng mấy phút, biết rằng toàn bộ bạn học trong lớp đều đang chờ đợi phản ứng của mình, thế nhưng cậu chỉ lặng lẽ ngồi xuống, thản nhiên ngáp một cái.
Sau đó bắt đầu cúi đầu nghiên cứu ngón tay phải bị sứt móng của mình.
"Hải Quỳ... Hải Quỳ chính là như vậy đấy."
Trần Lôi bên cạnh khẽ khàng lẩm bẩm một câu, âm lượng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được.
Hải Quỳ chính là như vậy. Như vậy là như thế nào?
Ôn Miểu vô tội cau mày nhìn Trần Lôi. Bất cứ người nào nói ra cũng giống như một câu oán trách Hải Quỳ để an ủi Ôn Miểu, thế nhưng ngữ khí của Trần Lôi lại giống như đang giải vây cho Hải Quỳ.
Hàm ý chính là, cậu đừng trách cô ấy, bởi lẽ tính cách cô ấy vốn dĩ là như vậy.
Ôn Miểu không nói năng gì, lười tính toán.
Tiết đầu tiên buổi chiều, một buổi chiều đầu Hạ. Giáo viên Vật lý phát âm hơi không rõ, trình độ giảng bài bình bình, phòng học của Ôn Miểu một nửa chìm dưới lòng đất, khung cửa sổ xẻ đôi ánh mặt trời chính Ngọ thành hai nửa sắc nét. Tất cả mọi người đều lim dim buồn ngủ trong ánh mặt trời ấm áp và bầu không khí ngột ngạt này, uể oải gù lưng, giống như những chú tôm bị luộc chín. Chỉ mình Hải Quỳ từ đầu chí cuối vẫn thẳng lưng, nhìn giáo viên Vật lý bằng ánh mắt sáng rực, như thể trong nội dung mà thầy dạy có chứa đựng tiết lộ thiên cơ to lớn.
Hẳn là thầy Vật lý đã bị cô nhìn tới mức sởn da gà rồi nhỉ?
Ôn Miểu bị ý nghĩ của mình chọc cười, đột nhiên cảm thấy cô có chút thú vị. Sự thú vị kẹt giữa đủ mọi loại khuyết điểm. Nếu không gây chuyện gì động đến cậu, cậu lại có thể đứng từ phía xa vui vẻ quan sát cô.
Đáng tiếc, cô đã động đến cậu rồi.
Đúng lúc này Hải Quỳ bất ngờ quay đầu lại. Vẫn là ánh mắt chăm chú khiến người ta nổi da gà ấy.
Ôn Miểu chẳng buồn trừng mắt lại, thế nhưng ánh mắt biếng nhác cũng không né tránh, hoàn toàn không có ý định biểu thị sự yếu thế hay dàn hòa. Hải Quỳ nhìn mãi, cuối cùng rũ mí mắt xuống.
Cô quay đầu lên. Cuộc đọ sức vô nghĩa này cứ như vậy mà kết thúc.
Ôn Miểu đã mua một chiếc xe đạp địa hình secondhand. Ấn tượng tốt đẹp nhất mà Thành phố K để lại cho cậu chính là đường bờ biển phía Tây này. Ở thành phố quê nhà ô nhiễm nặng nề vì khói bụi công nghiệp đó, cách quy hoạch Thành phố yếu kém và giao thông hỗn loạn khiến thoải mái đạp xe trở thành một ước muốn xa vời. Thế nhưng ở nơi đây, mỗi ngày tan học xong, tranh thủ lúc mặt trời vẫn chưa xuống núi, Ôn Miểu có thể men theo con đường ven bờ biển đạp xe về nhà dưới bầu trời xanh thăm thẳm.
Một bên là ánh tịch dương, một bên là bóng mát.
Đeo tai nghe lên, ngâm nga ca hát, thiếu niên buông tay khỏi ghi đông, giống như sắp sửa mọc cánh bay tới phía bên kia của biển xanh.
Thủy triều dâng, du khách tản đi, lãng tử về nhà, loài chim biển không biết tên chao liệng trên đỉnh đầu, không rõ đang tìm kiếm thứ gì, không có quá khứ mà cũng chẳng có tương lai.
Thiếu niên đuổi theo những chú chim suốt dọc đường, để mặc cho đầu óc trống rỗng.
Chương trình dạy học ở trường Trung học số 4 không quá chú trọng việc đào sâu kiến thức, độ khó của đề luyện tập cũng nhàng nhàng, so sánh với trường Trung học trực thuộc Đại học Sư Phạm thì quả thật thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Thời gian qua đi, Ôn Miểu không tránh khỏi lơi là buông lỏng.
Lại là tiết Vật lý, Ôn Miểu một tai đeo tai nghe, dùng cánh tay đang đỡ cằm hơi che lại rồi bắt đầu thẫn thờ trong tiết học, hết giờ rồi cũng không phát hiện ra.
Cho tới tận khi một tấm ảnh thẻ bị phất qua phất lại trước mắt cậu, cậu mới bừng tỉnh.
Hải Quỳ vươn khuỷu tay đem tấm ảnh thẻ của Ôn Miểu treo lên trước mắt cậu. Ôn Miểu nhìn chằm chằm bức ảnh mà buổi sáng mình đã nộp cho tổ trưởng, cảm thấy khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Động tác vung vẩy tấm ảnh mà không lên tiếng này quả thật có chút thân mật, những người thân thiết làm thì chẳng vấn đề, thế nhưng vẻ mặt của Hải Quỳ, vẫn giống như thể đang đè nén một bụng tức giận, khiến Ôn Miểu không dám không phản ứng một cách nghiêm túc.
"Đây mà cũng gọi là ảnh chụp gần đây?"
"Hồi lớp 9 chụp, cũng mới chỉ hơn một năm trước, sao lại không được xem như ảnh chụp gần đây?"
"Mình không dùng được. Ảnh là để làm học bạ tạm thời cho cậu, cậu lại nộp tấm này, không hợp lệ."
Ngài mắc bệnh à? Ôn Miểu đã hơi mất kiên nhẫn. Kể từ sự kiện "cách giải đơn giản" lần trước, rất nhiều người đều đang đợi cậu học sinh chuyển trường trời không sợ đất không sợ này giáo huấn Hải Quỳ một trận, thế nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì.
Ôn Miểu không thích dính vào phiền phức. Mặc dù cậu cũng không thích Hải Quỳ, song càng không thích bị lợi dụng làm trò vui hơn.
Cậu thở dài, vẫn cười hi hi giải thích: "Con trai đến 18 tuổi đều thay đổi mà*. Mình chỉ còn duy nhất tấm ảnh này thôi, là tấm gần đây nhất nhất rồi. Không tin thì cậu đi hỏi người khác mà xem, chắc chắn đều cảm thấy không khác biệt gì nhiều lắm so với mình bây giờ, vì sao không thể dùng?"
(* Ôn Miểu chế từ câu "Nữ đại thập bát biến" (Con gái đến tuổi 18 đều thay đổi) với ý trêu chọc Hải Quỳ. Đây là một câu tục ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, ý nói rất khó đoán được một cô gái lúc trưởng thành sẽ trông như thế nào, vì dáng vẻ khi ấy sẽ rất khác với hồi còn bé.)
Ôn Miểu thoáng khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Trần Lôi thản nhiên đứng ngoài cuộc, lấy khuỷu tay huých huých cậu.
"Này, Trần Lôi, cậu thân với cậu ấy, cậu nói lí với cậu ấy đi."
Ôn Miểu nghĩ rằng Trần Lôi sẽ không để ý tới cậu, chẳng ngờ đối phương lại thật sự đứng dậy, muốn cầm lấy tấm ảnh trong tay Hải Quỳ để xem xét, song lại bị Hải Quỳ giấu đi.
Khuôn mặt Trần Lôi hiếm khi nào lại xuất hiện loại biểu cảm khó xử và bất ngờ như lúc này.
"Hừ," Hải Quỳ thu tay lại, cúi đầu nhìn tấm ảnh, rồi lại ngẩng lên nhìn Ôn Miểu, vô cùng lớn tiếng nói, "Hồi lớp 9 người ra không nói với cậu là không được đeo mặt nạ đi chụp ảnh sao?"
Nửa số người trong lớp đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ôn Miểu chậm rãi đứng lên, sau đó đột ngột nghiêng người vươn tay ra đoạt lấy tấm ảnh.
"Trò đùa này của cậu nhạt nhẽo quá rồi đấy, là muốn đối đầu với mình, nói hồi lớp 9 trên mặt mình mọc nhiều mụn trứng cá quá nhìn không ra dáng vẻ gì chứ gì? Phải, mình nói cậu có dòng máu Hawaii là mình không đúng, thế nhưng mình chỉ đơn giản muốn khen nước da của cậu rất đẹp mà thôi, cậu có cần phải làm đến mức đấy không? Nhịn một tuần rồi nghĩ ra chiêu này để phản kích? Có phải đã bực dọc luyện tập suốt cả tuần rồi hay không?"
Tay Hải Quỳ vẫn giữ nguyên động tác cầm tấm ảnh, miệng hơi há, bên trong biểu cảm quật cường tràn đầy hoang mang. Vốn dĩ lông mày Ôn Miểu đã nhăn tít lại thành cái lò xo, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng cảm thấy có chút mềm lòng.
Bạn bàn sau của Ôn Miểu phì cười, sau đó các bạn học lớn gan cũng lần lượt bật cười. Ôn Miểu không biết bọn họ cười cái gì, bởi lẽ bản thân hình như cũng chưa nói lời nào đặc biệt gây cười, thế nhưng bọn họ cứ cười mãi không thôi, nhất là nữ sinh, tiếng cười khinh khích giống như những viên bi thủy tinh lanh canh rơi đầy trên mặt đất.
Trần Lôi đột nhiên nói bằng âm lượng không lớn: "Cậu ấy chỉ muốn đùa cậu một chút mà thôi."
Câu nói này bị vùi lấp trong sự náo nhiệt xung quanh, Ôn Miểu thậm chí còn hoài nghi không rõ có phải do mình nghe lầm hay không, bởi Trần Lôi nói xong liền ngồi xuống, vẻ mặt không chút lay động nào, lật một cuốn "Ngân hàng đề chất lượng cao" ra bắt đầu làm.
Ôn Miểu không biết liệu Hải Quỳ đã nghe thấy câu nói này hay chưa, cô có tán đồng hay không. Cậu đột nhiên có một dự cảm, dẫu Hải Quỳ quả thực đã bày ra trò đùa thất bại này, thì cô chắc chắn cũng sẽ không thừa nhận điều ấy.
So với việc thừa nhận bản thân ngay đến một trò đùa cũng nói không xong, chẳng thà bị người người khác hiểu lầm rằng có ý đối đầu.
Ôn Miểu không rõ vì sao mình lại hiểu Hải Quỳ đến như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận