Dịch: Hoangforever
“Đồ khốn nạn rác rưởi.”
Câu chửi rủa ấy, Ju-Heon đã phải nghe suốt gần mười năm.
“Hyung[1], cái thế giới này thật thối nát.”
Cậu em trai thường buông ra câu đó, rồi lại thở dài nặng nề.[2]
Ju-Heon dĩ nhiên biết lý do.
Đều là tại những ngôi mộ chết tiệt kia.
Mười lăm năm trước, kể từ năm 2025, khắp thế giới bắt đầu xuất hiện những ngôi mộ kỳ quái.
Thần thoại, nhân vật lịch sử vĩ đại, truyền thuyết, dân gian, thậm chí cả tiểu thuyết nổi tiếng.
Người ta nói rằng, bất cứ câu chuyện nào được lưu truyền lâu dài đều tích tụ thành sức mạnh
Chính những điều ấy đã hóa thành những ngôi mộ, mọc lên rải rác khắp thế gian.
Vấn đề là… những cổ vật bước ra từ trong đó.
Cổ vật đem lại sự giàu có, quyền lực, đổi đời chỉ trong chớp mắt.
Nhờ chúng, trật tự thế giới đảo lộn hoàn toàn.
Nhờ cổ vật, con người có thể mượn lấy sức mạnh của các anh hùng xưa, từ đó ngoi lên đỉnh cao.
Một thời đại nơi “rồng có thể ngoi lên từ khe suối” thật sự bắt đầu.
Nhưng ánh sáng ấy chỉ thoáng qua.
Vinh hoa chỉ kéo dài chừng nào cổ vật quý còn hiện hữu.
Mười lăm năm.
Với Ju-Heon, quãng thời gian ấy chẳng khác gì một cơn ác mộng kéo dài.
Xã hội sụp đổ, tầng lớp trung lưu biến mất.
Thế giới bị xé làm đôi: 1% và 99%.
Người nắm giữ cổ vật — quý tộc.
Kẻ trắng tay — nô lệ.
Những kẻ <độc chiếm> cổ vật trở nên giàu có đến mức chính quyền cũng phải cúi đầu, để mặc chúng định hình lại xã hội vì lợi ích riêng.
Phần còn lại thì bị nghiền nát trong đói nghèo, trở thành nô dịch.
Con đường duy nhất thoát khỏi nghèo hèn, chính là phục vụ cho <độc chiếm giả>.
Ju-Heon chính là một trong những kẻ nô dịch đó.
Nhưng ngày hôm nay, tất cả sẽ kết thúc.
“Khốn kiếp, cái thằng chó chết ấy!”
Hắn ho sặc máu, giận dữ vì bị phản bội.
Đúng vậy, Ju-Heon đang hấp hối.
Kẻ đẩy hắn đến bước đường này, không ai khác ngoài Chủ tịch Kwon.
Suốt mười năm, Ju-Heon là cánh tay phải của lão.
Vậy mà cuối cùng lại bị chặt bỏ như cái đuôi thằn lằn, chỉ vì cái lý do lố bịch: “phòng ngừa tai họa về sau.”
“Ah, Kwon Tae Joon, lão già khốn nạn!”
Chủ tịch Kwon, kẻ sở hữu cổ vật cấp Thần minh, là một trong những <độc chiếm giả>.
Nhưng tham vọng của lão không dừng ở đó: lão muốn thâu tóm tất cả cổ vật, trở thành kẻ duy nhất độc chiếm.
Vì thế, lão kéo Ju-Heon về phe mình. Thậm chí đã hứa: chỉ cần trung thành với lão, lão sẽ trả công hậu hĩnh và dùng cổ vật thần cấp để chữa khỏi bệnh cho Ju-Heon cùng gia đình.
Ju-Heon đã tin.
Và hắn đã làm mọi việc vì lời hứa ấy.
Buôn lậu, trộm cắp, do thám.
Là tay chân, là lá chắn, là kẻ liều mạng thay cho Kwon.
Trong xã hội mà <độc chiếm giả> ngồi trên đầu thiên hạ, chỉ có như vậy mới có thể sống sót.
Việc hắn làm nhiều nhất chính là “khai quật phi pháp.”
Nói thẳng ra — đào mộ.
Những phi vụ ấy luôn béo bở hơn hợp pháp.
Điều đó có được, là nhờ năng lực đặc biệt của Ju-Heon.
Năm xưa, khi suýt mất mạng, hắn đã nhặt được một cổ vật vô danh của một nhà khảo cổ.
Nó ban cho hắn kỹ năng khảo cổ bậc thầy.
Nhờ đó, Ju-Heon trở thành át chủ bài trong đội đào mộ lậu của Chủ tịch Kwon.
Nhiều năm trời, hắn đã cướp về vô số cổ vật, đưa Kwon lên ngôi bá chủ.
Cùng với đội của mình, Ju-Heon đã đè bẹp toàn bộ đối thủ của Kwon.
Người đời thì khinh bỉ: “thằng nô lệ hèn mạt, bám váy kẻ giàu”. Nhưng Ju-Heon chẳng quan tâm.
Hắn cần tiền.
Hắn cần Kwon, kẻ duy nhất nắm giữ cổ vật có thể chữa bệnh cho gia đình.
Vậy mà kết cục lại là thế này đây…
“Lão tặc! Nhờ chúng ta mà lão được ngồi vững trên ngôi bá chủ, nay lại sinh lòng sợ hãi, muốn trừ khử chúng ta sao?!”
Những con rắn khổng lồ quấn quanh, chực xé nát thân thể hắn.
Thuộc hạ của Ju-Heon đã sớm thành mồi trong bụng chúng.
Hắn chẳng còn biết đây là ngôi mộ của vị thần nào. Chỉ biết rõ một điều — đây sẽ là mồ chôn của chính mình.
Ju-Heon cười phá lên điên loạn.
“Lũ khốn, từ nay, ta thề sẽ không bao giờ tin vào kẻ nào có cổ vật nữa!”
Nói vậy, nhưng lòng hắn vẫn quặn thắt bởi nỗi căm hận.
“Ta sẽ hóa thành lệ quỷ, đeo bám bọn bay suốt đời!”
Tiếng gào thét của hắn vang vọng khắp mê cung.
Và rồi, một giọng nói bất ngờ vang lên:
[Ồn ào quá đấy.]
Ju-Heon khịt mũi cười lạnh.
“Xin lỗi, nhưng đừng mong ta chết một cách êm ả.”
[Ồ. Ngươi nghe được giọng ta ư?]
Giọng nói nghe có vẻ thích thú.
Ju-Heon chỉ bật cười khan.
“Nghe tiếng cổ vật à? Có phải lần đầu đâu.”
[Thú vị thật. Không ngờ lại có kẻ như ngươi.]
“Thú vị cái con khỉ. Ta chẳng biết ngươi là bảo vật của thần thánh nào, nhưng tốt nhất thả ta ra, khi ta còn nói tử tế.”
[Với bộ dạng thoi thóp này, ngươi còn dám nói đến chuyện sống sót ư?]
Ju-Heon lại ho sặc máu. Khuôn mặt trắng bệch.
Không khó để thấy nguyên nhân — từ thắt lưng trở xuống, hắn đã chẳng còn gì.
----
[1] Hyung: Cách xưng hô của em trai/em nam gọi anh trai hoặc đàn anh.
[2] Dongsaeng: Từ dùng để gọi em trai/em gái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận