Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Thiếu Nhi
  3. Vua Nói Khoác
  4. Chương 9: 9

Vua Nói Khoác

  • 546 lượt xem
  • 1931 chữ
  • 2020-09-21 11:26:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Đó là ngoài chợ, ngoài lộ đá... Ở đây ai cũng xài đèn dầu, đâu có ai có cái đèn xài bằng... gió...

Chuyện cụ Lóc chế tạo được cái đèn xài bằng sức gió lan nhanh khắp xóm và nhiều người qua lại tò mò ghé xem.

Người lớn khen Lóc thông minh, con nít phục Lóc tài giỏi, hỏi Lộc chỉ cách làm... Thế là Lóc có dịp trổ tài nói phét. Thật ra, cụ thông minh biết ứng dụng sức gió cho chong chóng quay làm trục quay bộ phận phát điện hoạt động, nhưng Lóc có biết gì hơn. Có đứa thắc mắc:

- Lóc ơi, cụ nói cái bình như khúc khoai mì đó nhờ gió thổi cái chong chóng quay mà phát ra điện. Vậy điện nó có hình dáng ra sao và làm sao điện chạy trong sợi dây nhỏ xíu đó xuống đốt cháy cái bóng đèn mà sợi dây không chảy hả?

- Cải bình đựng điện đó xài chừng nào thì hết điện hả Lóc? Đã thiệt, nhà tạo xài đèn dầu bữa nào cũng phải chấm dầu, mà dầu hội mắc tiền lắm.

Lóc còn chưa hiểu cặn kẽ nói chi tới giải thích cho mấy đứa bạn hiểu. Nó đã tính đi hỏi thày giáo dạy con Bé Ba, hay ra chợ hỏi bác thợ sửa xe đạp, nhưng như vậy thì... còn gì tài năng của cụ. Và cụ lại nói phét:

- Tụi bay thấy không, Thần Gió đã làm được chuyện bà Hoả thách thức. Ngày xưa, ngày xửa bác Thần Gió luôn tự hào mình quyền lực vô biên, làm gì cũng được. Bác có thể vung tay cuốn tung nhà cửa ghe tàu.

Thế nhưng, không biết tại sao Ngọc Hoàng Thượng Đế lại bắt bác phục tùng bà Hoả. Cứ mỗi khi bà Hoả gọi là bác phải có mặt, dù là một trận cuồng phong trong những đám cháy rừng hay một chút gió nhẹ bên một bếp lửa... Có lúc bác Thần Gió tỏ ra ương bướng, chống cự lại, nhưng cũng chẳng được. Gặp bà Hoả hiện ra, bác cố xuống tấn, chịu đứng lại cũng bị bà Hoả toả sức hút, lôi bác Giỏ tới... Thần Gió càng tức hơn khi nghe bà Hoả tự đắc:

- Ta chẳng những bắt người khuất phục mà còn biết cách làm cho vị Thần Ánh Sáng phải bó tay. Thần Ánh Sáng ỷ dòng dõi Ngọc Hoàng, con Trời, tưởng ai cũng cần có ánh sáng mới tồn tại, không có ánh sáng thì đêm đen đe doạ... Nhưng ta thì không sợ... Mặc cho Thần Ánh Sáng ba gai, ta vẫn có thể bắt phát sáng ngay trong bóng tối...

Thần Gió tức lắm mới thề rằng: Một ngàn năm sau, bác ta sẽ tu luyện phép mầu có thể tạo ra ánh sáng mà chẳng cần bà Hoả... Cho nên, giờ đây tụi bay thấy đó, vị Thần Gió đã gõ cửa nhà tạo, nhờ tao thực hiện phép màu của Thần. Đó, bay biết không, cái bóng đèn phát sáng mà chẳng phải đốt, chẳng có khói, chẳng sợ gió vì là phép màu của Thần Gió mà...

Cả đám con nít há hốc mồm nghe Lóc nói dóc y như đang sáng tác chuyện cổ tích mà chẳng đứa nào cãi lại, còn gật gù đồng tình. Thế nhưng Thần Gió linh thiêng cỡ nào chẳng biết, ba ngày sau, cái cây trúc, khúc dây điện, bộ phận phát điện và cả cái chong chóng bỗng biến mất. Lóc chỉ còn một khúc dây trong nhà và cải bóng đèn... Rõ ràng là bị trộm cắt lấy, làm cả nhà vừa tức vừa tiếc... Lóc đau lắm và cứ nghĩ ngợi tìm cách điều tra xem hung thủ là ai...

Người lớn, chắc chắn chẳng ai thèm làm vậy, chỉ có đám con nít trong xóm này thôi. Nhưng cả xứ này chỉ có Lóc có cái bộ phận biến gió thành điện này thôi, đổ thằng ăn trộm nào dám đem ra xài. Và như vậy, tên trộm này còn cất giấu lâu, càng khó tìm hơn. Nghe tin nhà Lóc mất cải chong chóng phát điện, có đứa tò mò hỏi:

- Mất lúc nào? Thằng Xoài tò mò nhất, hỏi.

- Sao không tìm? - Thằng Đực hỏi như lo giùm. Lóc trả lời tỉnh bơ:

- Không cần tìm... Trong vòng một tuần, tự dưng vật mất sẽ tìm về chủ cũ.

- Xí... Có mà nằm mơ... Đứa tham đã ăn cắp rồi chả lẽ lại đem trả cho mày à. - Thằng Chanh trề môi nhạo.

- Phải trả... Nó giữ cái đó chỉ mang hoạ thôi.

- Sao lại mang hoạ? Bộ cái đó phát điện ra giật giật chết được à... - Đực lại thắc mắc.

- Điện này giật chết người thì không, nhưng... - Nhưng sao? - Thằng Đực như quan tâm. Lóc thản nhiên nói: - Tụi bay biết rồi. Thần Gió còn có bạn thân là Thần Sấm Sét. Mà Thần Sấm Sét có món bửu bối cực kỳ lợi hại, đó là Lưỡi Tầm Sét. Thần Giá chỉ cần lên tiếng thì Thần Sấm Sét truy tìm dùm ngay. Bởi vậy, ông này còn mang tên Thiên lôi. Ngày xưa, ngày xưa Thiên Lôi không dùng búa, nhưng đôi mắt thần của ông có thể nhìn xuyên suốt vách núi, vực sâu và lòng đất... Và lưỡi búa ông đang xài bây giờ, ngày trước là báu vật của Ngọc Hoàng rơi xuống trần, nhờ đôi mắt thần của ông mà tìm được. Ngọc Hoàng đã ban tặng cho ông như một phần thưởng cho vị thần tài giỏi. Từ đó về sau, cần tìm vật gì, Thiên Lôi trợn mắt lên, khi thấy rõ vật cần tìm, ông sẽ ở trên mây phóng lưỡi tầm sét xuống vật cần tìm, cho dù bị chôn sâu dưới lòng đất, hay đậy kín trong lu hủ, hòm rương...

Mà lưỡi tầm sét xẹt tới đâu thì cháy tới đó, dù là người, vật, nhà cửa... Bởi vậy khi Thần Gió nhờ Thiên Lôi tìm giúp, ông ấy sẽ tìm và phóng lưỡi tầm sét ngay chỗ tên trộm giấu cái đó, có thể chết thằng ăn trộm hay người thân của nó không chừng. Vậy đó, không phải tai hoạ thì là "phúc đức" sớm theo ông, theo bà à...

Lóc vừa đặt chuyện để nói vừa nhận ra sắc mặt thằng Đực có khác. Hình như nó thoáng lo ngại và sợ sệt. Lóc còn kể thêm một vài trường hợp chết người vì bị sét đánh mà cả đám chăn bò tụi nó đứa nào cũng

biết. Có người bị cháy nắm một bên, có nhà bị tét cả cột, cháy mất áo quần, mùng mền... Người ta đồn, sét đánh ma quỷ hồn bay đi, chỉ để lại xác... áo.

Chiều hôm đó cả bọn lùa bò về chòm mả tắm táp thì mây đen vẩn vũ, sắp có mưa to. Đực, Xoài, Chanh và một số đứa mừng vì sắp được tắm mưa sướng hơn tắm dưới con rạch đang lúc ròng, nước rút ra sông, đục ngầu, Lọc hô to:

- Mưa lớn sắp tới rồi tụi bay ơi... Lùa bò về nhà đi. Ở đây mồ mả dày đặc, biết ai đầu thai, ai chưa. Lỡ có quỷ, có yêu lởn vởn quanh đây, sấm sét đuổi đánh, nó nhập vô mình những đứa có lòng tà tâm, tham lam độc ác, khiến cho Thiên Lôi đánh không có nương tay đâu. Về thôi...

Lóc nói xong, lùa bò về. Và nó quay đầu nhìn lại thấy thằng Đức cũng đang hấp tấp đánh hai con bò của nó chạy nhanh về nhà...

Buộc bò trên chuồng, xách nước đổ vô lu, bỏ cả lên máng xong. Lóc đi tắm và khi nó quay lên nhà, đi ngang cây rơm, Lóc thấy ngay cây trúc có cái chong chóng và bộ phận phát điện xe đạp của mình nằm đó. Trời bắt đầu đổ mưa. Lóc ôm vội vật quý của mình. Nó cười thầm và nhìn ra con đường đất. Bóng thằng Đực cởi trần, bận quần tà lỏn còn chạy lúp xúp ở cuối con đường đất. Ba má và Bé Ba mừng khi thấy Lóc tìm thấy vật bị mất mấy hôm nay. Họ hỏi nó tìm ở đâu? Lóc không đáp. Họ hỏi nó có nghi ai lấy không, Lóc lắc đầu, chỉ nói:

- Thần Gió linh thiêng đã tìm và mang về cho nhà mình rồi, cần gì | biết ai lấy...

Thằng Đực bị ông Xã Năm gọi tới và bắt nhốt vì tình nghi thuốc chết sáu con chó giữ vườn của ông. Hiển nhiên, thằng Đực không dại gì thừa nhận bởi vì ở xứ này không phải chỉ nó biết lén chui vô vườn của ông Xã Năm. Càng không phải chỉ riêng nó ghét ông Xã Năm và lão quản gia giữ vườn.

Cụ Lóc không ưa gì thằng Đực, nhưng khi thấy ba má thằng Đực chạy đôn, chạy đáo nhờ người năn nỉ ông Xã Năm cho thằng Đực về mà Lóc tội nghiệp. Lóc cũng không ưa gì những người cậy quyền thế, coi người chẳng ra gì, hay ức hiếp người khác như ông Xã Năm, nhưng nó chưa hề nghĩ đến chuyện quậy phá ông ta.

Lóc không ngờ thằng Đực ít nói, cục mịch như vậy mà đã nói là làm liền. Nó đã trả thù lũ chó của ông Xã Năm cắn nó hôm nào. Có lẽ, ông Xã Năm và lão quản gia giữ vườn cho là người ta vô vườn ông, bị chó cắn thì ráng chịu, ông không có trách nhiệm gì. May mà trong lũ chó của ông không có con nào bị dại, nếu không cái mạng của thằng Đực coi như tiêu.

Nó không chết, thì lũ chó phải chết... Lóc nhớ ánh mắt hận thù của thằng Đực nhìn lũ chó và lão quản gia đứng trong rào vườn nhà ông Xã Năm. Đực còn quay lại khu vườn này và nhổ sạch bốn tấm bảng sơn vẽ đầu lâu trên hai ống xương Xóc chéo biểu tượng cho khu cấm địa của vườn ông Xã Năm. Như vậy mà nó vẫn chưa vừa bụng để rồi còn thuốc chết sau con chó khôn ngoan của ông Xã Năm.

Hai hôm sau, lão quản gia của ông Xã Năm tới nhà Lóc, gặp ba nó để thuê người cày đất. Đất của ông Xã Năm ở vùng Ô Long Vỹ có tới ba mười mẫu, hằng năm chỉ kêu máy cày Vô cày, nhưng năm nay mưa sớm, mưa kéo dài nên đất của ông chưa kịp cày xong.

Đất vùng này hay bị lún, nên máy cày bị lầy, không cày được phải rút về, buộc lòng ông Xã Năm phải kêu bò cày. Không riêng gì ba của Lóc mà cả xóm Chùa ai có bò cũng được ông Xã Năm thuê cày. Ông thuê mà không làm cũng khó sống yên thân với ông ở xứ này. Đôi bò của Lóc tuy đã già nhưng kéo cày còn khoẻ lắm và rất dễ sử dụng. Nếu không phải nhỏ con thì Lóc cũng xin ba cho mình cầm cày, tiếp cho ba đỡ mệt. Tuy vậy, Lộc cùng Xoài, Chanh và cả thằng Đực cũng được theo cha mình đưa bỏ đi  cày cho ông Xã Năm.

May cho thằng Đực, nhân dịp này, ba nó mới xin ông Xã Năm thả nó ra để nó theo chăm sóc hai con bò. Vả lại, giữ thằng Đực mà không có chứng cớ gì bắt tội nó, ông Xã Năm cũng không có lợi lộc gì. Nhiệm vụ của Lóc cùng mấy đứa kia là theo cha cắt cỏ cho bò ăn, tắm rửa cho bò... mỗi khi cho chúng nghỉ ngơi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top