Thiên Vũ Đại Lục, cấm địa, Vũ Vực.
Cuồng phong điên cuồng gào thét, xé nát hư không, xuất hiện từng hố đen không gian, như Hồng Hoang cự thú, cắn nuốt, thôn phệ tất cả.
Nơi đây là Vũ Vực, Tử Vong Cốc, một trong bảy đại cấm địa của Thiên Vũ Đại Lục.
Bên trong Tử Vong Cốc, kinh khủng cuồng phong tàn phá bừa bãi, vạn năm không dứt, chôn vùi không biết bao cường giả, giống như một cái cối xay, nghiền nát tất cả sinh mệnh dám bước vào trong.
Nơi này, hiếm thấy có người nào lai vãng, mênh mông hư không, cuồn cuộn phong bạo, đủ để đem một tên cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, đơn giản xé thành từng mảnh nhỏ.
- Tại sao? Thượng Quan Hi Nhi, Phong Thiếu Vũ, tại sao các ngươi phản bội ta?
Tần Trần cả người nhuốm máu, đứng trên vách đá dựng đứng ở Tử Vong Cốc, sắc mặt tức giận nhìn phía trước đôi nam nữ, ánh mắt của hắn, tràn ngập oán hận cùng căm phẫn, trong lòng, đau đớn như dao cắt.
Tần Trần.
Ở Thiên Vũ Đại Lục, là một cái huyền thoại, Võ Hoàng tầng tám, Luyện Dược Sư Đế cấp tầng chín, Huyết Mạnh Sư Hoàng cấp tầng tám.
Hắn, từ nhỏ là cô nhi, một thân phế mạch, không cách nào tu luyện.
Nhưng hắn đã phá tan xiềng xích trói buộc, bắt đầu từ Huyết Mạch Sư, nghịch thiên cải mệnh, đi trên con đường trước đây chưa từng có, trở thành thiên cổ đệ nhất nhân.
Hai mươi sáu tuổi, Tần Trần xông vào Thiên Sơn Trận, mất bảy bảy bốn chín ngày vượt qua 81 tầng đại trận, trở thành Trận Pháp Sư đầu tiên, xông qua 81 tầng trong vòng một nghìn năm qua.
Hai mươi tám tuổi, đột phá Luyện Dược Sư Đế cấp tầng chín, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão Dược Sư Điện.
Ba mươi tuổi, dựa vào Huyết Mạnh Sư Hoàng cấp tầng tám, danh chấn đại lục, trở thành một cái thần thoại ở Thiên Vũ Đại Lục.
Hắn, có một hồng nhan tri kỉ, tên là Thượng Quan Hi Nhi, được xem là mỹ nhân đẹp nhất đại lục.
Mười năm qua, sống chết có nhau, Tần Trần dốc toàn bộ tâm huyết, khiến cho Thượng Quan Hi Nhi, tu vi tăng mạnh, đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, trở thành một giai thoại ở Thiên Vũ Đại Lục.
Hắn, còn có một huynh đệ, tên là Phong Thiếu Vũ.
Mười năm qua, đối xử với nhau chân tình, Tần Trần giúp hắn xây dựng giang sơn, thành lập Hiên Viên đế quốc danh chấn đại lục.
Một ngày nọ, trong lúc ngủ, Thượng Quan Hi Nhi bất ngờ hạ độc thủ, dùng Đế Binh do Tần Trần luyện chế, đâm vào ngực hắn.
Đồng thời, Phong Thiếu Vũ, sớm đã ẩn nấp bên trong, xông thẳng vào Tần Trần xuất thủ.
Đối mặt với hai đại cao thủ Cửu Thiên Vũ Đế, Tần Trần không có chuẩn bị, bản thân lại bị trọng thương, chỉ còn đường lao ra ngoài cung điện, chạy trốn ba ngày ba đêm.
Nhưng cuối cùng, vẫn bị hai người đuổi giết đến Tử Vong Cốc.
Lúc này, Tần Trần đã sức cùng lực kiệt, kinh mạch toàn thân vỡ nát, không còn sức để tiếp tục đánh một trận.
Nhưng hắn vẫn không rõ, vì sao hai kẻ, hắn xem là người thân duy nhất, lại liên thủ phản bội hắn.
- Tại sao?
Dung mạo tuyệt thế, như tiên tử trong tranh, Thượng Quan Hi Nhi, trước mặt Tần Trần, cười duyên, rúc vào trong lòng Phong Thiếu Vũ, mà Phong Thiếu Vũ, hai tay khẽ vuốt vuốt bờ mông của Thượng Quan Hi Nhi.
Tần Trần hai mắt mở to, không dám tin vào mắt mình, trong lòng cơn oán giận trào dâng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thanh âm tê tái nói:
- Hai người các ngươi, dám trước mặt ta .....
Thượng Quan Hi Nhi nhìn Tần Trần, vẻ mặt trào phúng, cười khẩy nói:
- Trước khi quen ngươi, ta đã cùng Thiếu Vũ tình chàng ý thiếp, sở dĩ theo ngươi, chỉ là muốn lợi dụng ngươi mà thôi.
- Ngươi nghĩ rằng, ta thật sự thích ngươi sao? haha..., nực cười!
Thượng Quan Hi Nhi, oán độc nhìn Tần Trần, nói:
- Mỗi ngày ở cùng ngươi, ta đều cảm thấy chán ghét, nếu không phải ngươi, có thể cho ta cùng Thiếu Vũ chỗ tốt, ta cũng không nguyện ý ở bên cạnh ngươi, hầu hạ ngươi.
- Mười năm nay, mọi hành động của ngươi, đều nằm trong kế hoạch của ta cùng Thiếu Vũ.
- Những năm nay, ngươi say mê tu luyện cùng luyện đan, thường xuyên bế quan, để cho ta cùng Thiếu Vũ có cơ hội ở chung một chỗ.
- Ta cùng Thiếu Vũ sớm đã ước định, ngày mà chúng ta đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, cũng chính là ngày ngươi phải chết.
- Rốt cuộc ngày này cũng đã đến, ta trở thành Cửu Thiên Vũ Đế, Thiếu Vũ thành lập Hiên Viên đế quốc.
- Chúng ta, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở cùng nhau.
- Haha....
Thượng Quan Hi Nhi mở miệng cười to, trong tiếng cười tràn ngập sát ý, oán độc lạnh lùng, cùng Tần Trần biết Thượng Quan Hi Nhi ôn nhu hiền thục trước đây, hoàn toàn khác hẳn.
Tần Trần mặt xám xịt như tàn tro.
Thời gian mười năm, nữ nhân này vẫn âm thầm tính kế hắn.
Buồn cười bản thân hắn, vô tư không biết gì, vẫn một lòng một dạ yêu thương nàng.
Tần Trần, giống như bị vạn tiễn xuyên tim, vô cùng đau đớn.
Trong lòng hắn, bây giờ chỉ còn lại thù hận, đang không ngừng bùng cháy, thiêu đốt con tim chân thành của hắn.
- Hảo huynh đệ, bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ.
Phong Thiếu Vũ nhếch miệng, nụ cười gian trá, nhìn Tần Trần lạnh lùng nói.
- Để đạt được mục đích, ta đã phải nhẫn nhịn mười năm, không tiếc đem nữ nhân ta yêu thích, hai tay dâng lên cho ngươi, mỗi khi nhìn thấy ngươi cùng nàng âu yếm, ta liền thề, đợi thời cơ chín muồi, nhất định đem ngươi tru diệt, để ngươi mất đi tất cả mọi thứ, tiền tài, địa vị, mỹ nhân, hết thảy đều thuộc về ta.
Phong Thiếu Vũ, sát khí không che giấu tỏa ra, mắt nhìn chằm chằm vào không gian trữ vật trên tay phải Tần Trần, lộ ra mười phần tham lam, đê tiện.
- Ngươi yên tâm, đợi sau khi ngươi chết, tất cả mọi thứ của ngươi, đặc biệt là bảo vật ngươi chiếm được ở Thần Cấm Chi Địa, nữ nhân của ngươi, ta cũng sẽ thay ngươi chăm sóc.
Phong Thiếu Vũ, nụ cười dâm tà, bàn tay trực tiếp vuốt lên bờ mông của Thượng Quan Hi Nhi, đôi nam nữ này, ở trước mặt Tần Trần, cười khanh khách, để Tần Trần ánh mắt băng lãnh, thê lương cười.
Hai người mà hắn tin tưởng nhất, dĩ nhiên lừa gạt hắn, lợi dụng lúc hắn bế quan tu luyện, nuốt chửng tất cả mọi thứ của hắn, mà hắn vẫn như trước ngây thơ không biết gì, buồn cười, buồn cười tới cực điểm.
Tần Trần cười, hắn cười bản thân hắn, u mê ngu ngốc, cười đôi cẩu nam nữ này, hèn hạ vô sỉ.
Vừa cười, hai hàng huyết lệ, theo khóe mắt từ từ chảy xuống.
Chậm rãi đứng lên, trong mắt cừu hận, hung hãn nhìn chằm chằm hai người kia.
Cõi lòng hoang vu, hắn hận, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ trả thù, giết chết đôi cẩu nam nữ, vong ân phụ nghĩa này.
Thế nhưng, hắn biết, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nhìn sau lưng cuồng bạo gió lốc, Tần Trần, tung người, nhảy vào trong vết nứt hư không, trong nháy mắt bị xé nát, bị thôn phệ.
Trước khi chết, Tần Trần ánh mắt băng lãnh, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, nhìn về phía hai người kia, nói:
- Muốn bảo vật của ta, đợi kiếp sau đi.
Cuồng phong gào thét, hư không phá toái, trên vách đá dựng đứng, chỉ còn lại Phong Thiếu Vũ cùng Thượng Quan Hi Nhi, vẻ mặt đầy kinh sợ. Tần Trần vậy mà dám nhảy vào vết nứt hư không, tùy ý để cuồng phong xâu xé.
...............
Thiên Vũ Đại Lục, Đại Tề Quốc, Định Vũ vương phủ.
- Thượng Quan Hi Nhi, Phong Thiếu Vũ, đôi cẩu nam nữ, ta hận các ngươi!
Một thiếu niên đang nằm trên giường, giật mình tỉnh dậy, trong đôi mắt hắn, con ngươi giống như hàn băng, lộ ra từng tia cừu hận, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Trên chiếc giường hẹp, thiếu niên hai tay nắm chặt, mặc cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng hắn không có một chút nào cảm giác đau đớn.
Một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn mái hiên, kinh ngạc không nói lên lời.
Chuyện gì xảy ra, mình không phải đã chết rồi sao?
- Aaa...
Một cơn đau đớn mãnh liệt, đột ngột từ não hải truyền đến, để cho hắn thống khổ thét lên một tiếng.
- Ta, vậy mà..., trọng sinh?
Tần Trần mở to hai mắt, minh bạch vừa nãy phát sinh chuyện gì, mặc dù hắn là cao thủ số một đại lục, nhưng chuyện này, khó có thể mà tin được.
Trong ký ức mới.
Hôm nay, là năm 2516 Võ thần lịch, cách thời điểm hắn ngã xuống, cũng được ba trăm năm rồi.
Thời gian ba trăm năm, thế sự xoay vần, mọi thứ thay đổi bất ngờ.
Phong Thiếu Vũ, không ngừng mở rộng lãnh thổ, đưa Hiên Viên đế quốc, uy chấn thiên hạ, trở thành đệ nhất Hoàng triều ở Thiên Vũ Đại Lục.
Mà Thượng Quan Hi Nhi, thì thành lập Tiêu Dao Cung, lấy hiệu Lăng Ba Nữ Đế, hưởng thụ ngàn vạn người ngưỡng mộ.
Dựa vào thần binh cùng đan dược mà Tần Trần lưu lại, hai người bọn họ, đã trở thành tồn tại tối cao của đại lục, uy chấn thiên hạ, giậm chân một cái, toàn bộ đại lục run rẩy.
Mà Tần Trần, lại trọng sinh vào một cái quốc gia nhỏ, hẻo lánh ở Thiên Vũ Đại Lục.
- Lão Thiên cho ta một lần sống lại, Thượng Quan Hi Nhi, Phong Thiếu Vũ, các ngươi chờ, ngày ta trở về, chính là ngày tàn của các ngươi!
Tần Trần nắm chặt nắm đấm, trong căn phòng ngủ cổ xưa, thầm thề với trời.
Dày đặc sát khí, hóa thành một cơn lốc xoáy vô hình, thật lâu không tiêu tan.
- Trần nhi!
Đột nhiên có tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra, một mỹ phụ, đầu cài trâm ngọc, nôn nóng đi tới, thấy trên giường, Tần Trần đã tỉnh, vẻ mặt chợt toát ra một tia mừng rỡ.
- Tốt quá! Trần nhi, con rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi, để mẫu thân lo lắng muốn chết.
Mỹ phụ, trên khóe mắt, hai dòng nước mắt chảy xuống, ôm lấy Tần Trần, ríu rít khóc òa lên, trong tiếng khóc, lại mang theo vài phần mừng rỡ.
Cảm nhận được tình cảm ấm áp truyền tới, trong nội tâm Tần Trần, hận ý đang dần dần tiêu tán.
Mỹ phụ này, tên gọi Tần Nguyệt Trì, là con gái của Đại Tề Quốc Định Vũ Vương, cũng là mẫu thân của Tần Trần.
Chủ nhân của thân thể này, tên gọi cũng là Tần Trần, trên lôi đài của Thiên Tinh Học Viện, cùng người tranh đấu, chẳng may bị đánh ngã, đập đầu hôn mê ba ngày ba đêm, sau đó đi đời nhà ma.
Cuối cùng, lại được linh hồn ba trăm năm trước của Tần Trần vô tình nhập vào, lần nữa trọng sinh.
- Trần nhi, con đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, dọa chết mẫu thân, sau này, không bao giờ được hành xử lỗ mãng như vậy, có nghe không, nếu như không có con, mẫu thân sau này biết sống thế nào đây?
Mỹ phụ không ngừng vuốt ve gương mặt gầy yếu của Tần Trần, trong con mắt xinh đẹp, toát ra sự yêu thương, quan tâm.
Tần Trần nhìn mỹ phụ, trong nội tâm, hiện lên một tia cảm động trước đây chưa từng có.
Kiếp trước, Tần Trần chỉ là một cô nhi, không nghĩ tới, lão thiên để hắn sống lại, còn cho hắn một người mẫu thân tốt.
Trong trí nhớ của Tần Trần, mẫu thân Tần Nguyệt Trì, đối với hắn cực tốt, tình cảm mẹ con, rất là hạnh phúc.
Tần Trần sau khi sống lại, linh hồn dung hợp với linh hồn của thân thể này, tự nhiên cũng có được cảm xúc của thân thể này.
Nhìn trước mặt, mỹ phụ lo lắng khóc lóc, Tần Trần nội tâm trở nên kích động, chợt thốt lên:
- Mẫu thân, hài nhi sau này sẽ không hành sự lỗ mãng, khiến cho mẫu thân phải lo lắng nữa.
Lời nói vừa xong, trong lòng Tần Trần, giống như đặt xuống một tảng đá nặng vậy, linh hồn thanh thản, Tần Trần biết, đây là ý thức sót lại của Tần Trần kia, sau khi nói xong, triệt để tiêu tan.
Từ nay về sau, thân thể này chỉ còn lại một cái ý thức, chính là hắn Tần Trần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận