Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Vớt Thi Nhân (Dịch)
  4. Chương 3: Ma Nước Biến Hát

Vớt Thi Nhân (Dịch)

  • 92 lượt xem
  • 877 chữ
  • 2025-05-02 22:19:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thôi Quế Anh nghe vậy, lập tức bung bát đũa đứng dậy, vừa đưa cháo vào miệng vừa tiến về phía cửa:

“Chuyện gì vậy? Nhà ông Râu Quạ chưa trả tiền à?”

“Không phải chuyện thù lao biểu diễn, mà là trong gánh hát có người bị mất.”

“Cái gì, mất người?”

Thôi Quế Anh mút đũa, “Mất ai?”

“Một người phụ nữ, cái người lúc nào cũng lẳng lơ ấy, hôm qua cái mông lắc đến nỗi, hận không thể moi cả lỗ đ*t ra.”

“Là Tiểu Hoàng Oanh?” Phán tử hỏi.

Những đứa trẻ khác cũng vềnh tai lên nghe.

“Có vẻ chính là cô ta, cái con lẳng lơ đó.”

Triệu Tứ Mỹ rất là hả he.

“Rốt cuộc người ta bị mất như thế nào, đã tìm thấy chưa?”

Thôi Quế Anh hỏi.

“Nghe nói có người nhìn thấy cái con ä chân lả lướt đó theo cậu con trai nhà Râu Quạ chui vào khu rừng nhỏ bên sông, sau đó người thì không trở về đoàn, đoàn mới đến nhà đòi người.”

 “Cậu con trai nhà Rau Qua thì sao?”

“Hắn vẫn ở nhà, nhưng lại nói không biết gì, chuyện chẳng có; nhưng mà nhiều người trong làng thấy đấy, đúng là hắn và cái con lắng lơ đó chui vào rừng.”

“Thế người đâu rồi?”

“Ai mà biết, chẳng thấy đâu nữa, lần này đoàn trưởng tìm đòi người nhưng nhà ông Râu Quạ cãi chầy nói không thấy người, còn bảo là cái con lẳng lơ đó tự bỏ trốn rồi.”

“Thế thì làm sao đây?”

“Nhà ông Râu Quạ đưa cho đoàn trưởng một khoản tiền, không ít đâu.”

Thôi Quế Anh lập tức vỗ vai Triệu Tứ Mỹ, nhướng mày: “Có chuyện gì đấy!”

Triệu Tứ Mỹ cũng lập tức vỗ lại vai Thôi Quế Anh, nghiêng cằm lên: “Quá rõ rồi mà!”

Ông Râu Qua trước đây từng làm Phó Trưởng Trạm lương thực ở thị trấn, đó là một chức béo bở, bây giờ dù nghỉ hưu rồi, nhưng ngoài thằng con út lêu lổng, các con khác đều có việc làm trên thị trấn, ở làng này quyền uy nhà ông còn hơn cả nhà trưởng làng.

Thế nên, nếu có thể khiến ông Râu Qua chịu bỏ tiền ra dàn xếp, trong đó chắc chắn có điều mờ ám!

 “Đã đưa tiền rồi, thì đoàn trưởng đã đi chưa?”

“Đi rồi.”

“Thế người thì không tìm nữa à?”

“Tìm cái gì, đoàn đã lên xe tải đi đến nhà khác diễn tiếp rồi.”

“Ôi trời.”

Thôi Quế Anh lắc đầu, “Cầu mong đừng có chuyện gì nghiêm trọng.”

“Ai mà biết được.”

“Người thì giả thật giả.”

“Thì đó.”

Nghe đến đây, Hổ Tử và Thạch Đầu đột nhiên khóc ré lên:

“Hu hu hu! Tiểu Hoàng Anh ơi, Tiểu Hoàng Anh!”

“Tiểu Hoàng Anh của tôi, Tiểu Hoàng Anh biến mất rồi, hu hu!”

Triệu Tứ Mỹ thấy thế, suýt nữa cười phì ra nhờ nước mũi, chỉ trỏ và nói: “Thấy chưa kìa, hai thằng cháu nội của bà, đúng là mấy thằng đa tình.”

Thôi Quế Anh trừng mắt nhìn, nói: “Bà không có cháu gái à, gả một đứa?”

“Hừ.” Triệu Tứ Mỹ hừ một tiếng, chỉ vào Lý Truy Viễn nói: “Muốn kết thân thì không phải không được, phải gả cho cậu Viễn của nhà bà lấy, để cho cô bé nhà bà có thể qua đó hưởng phúc ở Bắc Kinh.”

“Tưởng bở quá nhỉ, đừng có mơ chuyện đẹp.”

Lý Duy Hán đã ăn xong rồi, ông không hứng thú với chuyện buôn chuyện của mấy bà, cũng không tiện xen vào, chỉ im lặng cầm lấy cái ống thuốc lào, mở hộp diêm ra, nhưng lại trống không.

Lý Truy Viễn buông đũa, chạy ra phía sau cái bếp lấy hộp diêm đưa cho Lý Duy Hán.

Lý Duy Hán không nhận, mà di chuyển cái ống thuốc về phía Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn cười rồi rút ra một que diêm, “Sột” “Sột” “Sột”, mãi mới bật được lửa, cẩn thận lấy tay kia che chắn, hạ diêm xuống cái ống thuốc.

Lý Duy Hán hút vài hơi, hút ra khói, hài lòng, trên mặt thể hiện sự mãn nguyện.

Hồi đó, con gái của ông cũng thích châm thuốc cho ông, còn bảo lớn lên sẽ mua cho ông thuốc bao bì giấy để hút.

Lý Truy Viễn thổi tắt diêm, ném xuống đất, lấy đế giày dẫm lên nhiều lần.

Phán Tử cất tiếng: “Ông ơi, buổi chiều chèo thuyền đi hái sen nhé?”

Lý Duy Hán liếc nhìn mâm cơm đơn giản trên bàn, gật đầu, nói: “Lôi Tử cùng đi, mang theo lưới, xem có bắt được con cá nào không để bà nội nấu canh.”

Hổ Tử và Thạch Đầu nghe thế, nhanh chóng quên đi con Tiểu Hoàng Anh, reo lên:

“Ông ơi, cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi!”

Những đứa nhỏ khác cũng kêu theo, sợ mất cơ hội vui chơi.

Lý Duy Hán nghiêm túc đảo mắt nhìn một vòng, mắng: “Ông nói cho các cháu biết, sông này có thuồng luồng nước, chuyên kéo người xuống nước chết đuối làm người chết thay, như vậy nó mới có thể đầu thai.”

Lập tức, bọn trẻ sợ co rúm, không dám nói gì.

Thạch Đầu không phục hỏi: “Tại sao các anh lại được đi?”

Phán Tử và Lôi Tử dù sao cũng là anh lớn, hiểu chuyện rồi, sẽ giúp ông hù dọa em út: “Anh khỏe mạnh, thuồng luồng nước không kéo nổi anh đâu.”

 “Anh bơi giỏi, thuồng luồng nước không đuổi kịp anh.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top