Lý Truy Viễn cúi đầu xuống, ở vị trí cửa chính, dường như có hai vùng bằng bàn chân hơi tối đi một chút.
Rất nhẹ, nhẹ đến mức Lý Truy Viễn còn tưởng mình hoa mắt, là mình nghĩ nhiều.
Nhưng ngay sau đó, lại có hai vùng mới tối đi rồi lại khôi phục, nhưng khoảng cách với cậu lại càng ngày càng gần.
Cuối cùng, hai vùng tối đó xuất hiện trên viên gạch trước mặt cậu, và không hề biến mất.
Gió lạnh thổi tới, Lý Truy Viễn cảm thấy mặt, ngực, tay chân bắt đầu lạnh toát, nhưng vấn đề là, cậu đang quay mặt vào trong nhà, trong nhà này, gió từ đâu thổi tới?
Nửa sau của hai vùng tối đó biến mất, nửa trước đậm hơn, cảm giác lạnh lẽo trước mặt cậu càng thêm rõ rệt.
Lý Truy Viễn nuốt nước bọt, ánh mắt bắt đầu dao động và né tránh, một loại bản năng khiến cậu không dám nhìn thẳng, như thể trước mặt vô hình, có một bà lão gầy gò, đang cúi người, khuôn mặt bà ta đang áp sát vào mặt cậu.
Lý Truy Viễn cắn chặt môi.
Đột nhiên, cậu cảm thấy má trái lạnh toát, như có một cục nước đá áp vào, da đầu cũng bắt đầu tê dại, từng cơn từng cơn một.
Lão già ngồi xổm trên mặt đất lúc này quay đầu nhìn về phía này, tiếp tục câu nói dang dở lúc nãy: “Đứa trẻ này, trông thật ngoan.”
Người đàn ông trung niên đang ngồi xổm từ từ đứng dậy, khi ông ta đứng thẳng, Lý Cúc Hương bỗng cảm thấy lưng ông ta dường như không còn còng như trước.
"Hả?"
Người đàn ông tự vỗ vỗ vào eo, thầm nghĩ bà Lưu này quả nhiên linh nghiệm, bản thân còn chưa kịp nói gì, chỉ mới bước vào nhà bà ta đã cảm thấy người thoải mái hơn nhiều.
Ông ta không nán lại lâu, đi thẳng vào trong.
"Thúy Hầu, con và Tiểu Viễn Hầu đi ăn cơm trước đi."
Dặn dò xong, bà ta cũng đi theo vào trong, mắt Lưu Kim Hà không tốt, khi nói chuyện cần có người bên cạnh giúp ghi nhớ.
"Anh Viễn Hầu, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi."
"Ừm."
Lý Truy Viễn đáp một tiếng, tuy cẩm giác khó chịu trên người vẫn chưa tan biến nhưng cậu vẫn cố gắng bước về phía trước.
Một bước chân bước ra, Lý Truy Viễn cảm thấy cảm giác mát lạnh trên đầu giảm bót, cảm giác như có tảng băng áp vào má trái cũng dần dần biến mất.
Nhưng khi bước chân thứ hai hạ xuống, Lý Truy Viễn bỗng phát hiện cảm giác mát lạnh không hề biến mất, sự lạnh lẽo trên má trái lại xuất hiện, đồng thời vị trí vai phải như có một tảng băng đè lên.
Đến bước thứ ba, sự lạnh lẽo trên má trái lại biến mất, chuyển sang vai trái, đồng thời vai phải vẫn lạnh như cũ.
Lý Truy Viễn bước tiếp bước thứ tư, bước chân còn chưa kịp hạ xuống, sự lạnh lão trên hai vai đột nhiên tăng mạnh.
Lý Truy Viễn run rẩy hít sâu một hơi, từ từ thu chân về, sự lạnh lẽo trên hai vai trở lại như trước.
Cậu không nhìn thấy gì, nhưng có thể tưởng tượng ra, lúc nãy có một bà lão đang ngồi xổm trước mặt mình, tay phải đặt lên má trái, tay trái xoa xoa đầu mình, nói câu:
"Đứa nhỏ này, trông thật ngoan."
Khi cậu bước về phía trước, bà lão cũng thay đổi tư thế theo, hai tay dần dần trượt xuống hai vai cậu, đây là động tác mượn lực để chống đỡ.
Nếu cậu tiếp tục bước về phía trước, bà ta sẽ nhân cơ hội leo lên. Bà ta, muốn cậu cõng!
Căn phòng tối tăm ở tầng một là phòng làm việc của Lưu Kim Hà. Căn phòng rất rộng, nhưng khi bước vào lại cảm thấy vô cùng chật chội.
Vô số những chiếc rương gỗ được xếp chồng lên nhau, chiếm mất bảy tám phần không gian, bên trong chứa đầy đủ loại pháp khí, kinh văn, tượng thần.
Nếu mở vài chiếc rương ra, có thể thấy Thái Thượng Lão Quân và Phật Tổ vỗ vai bá cổ, cũng có thể thấy dưới chân Quan Âm Bồ Tát không phải là đồng tử mà là Chúa Giê-su trên cây thánh giá.
Những năm đầu, Lưu Kim Hà cũng từng ấp ủ ước mơ, hưởng ứng lời kêu gọi của thời đại mới, muốn tập hợp tỉnh hoa của các trường phái để tạo ra con đường riêng cho mình.
Chỉ tiếc là, thị trường lạc hậu xung quanh thị trấn Thạch Nam không thể chấp nhận những thứ tân tiến như vậy.
Lưu Kim Hà cũng chỉ đành bất lực chấp nhận số phận, trở về với hình ảnh bà đồng xem bói truyền thống.
Vì vậy, thứ có thể sử dụng trong căn phòng này chỉ có một chiếc bàn gỗ đen, vài chiếc ghế đẩu và hai cây nến trắng.
Lưu Kim Hà dùng khăn tay lau lau mắt, khói nến hun mắt khó chịu, xem ra sau này cũng phải bo nến đi.
Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi đối diện cũng đã kết thúc câu chuyện, ánh mắt ông ta nhìn Lưu Kim Hà mang theo sự cung kính.
Sau khi đến đây, không chỉ lưng ông ta đỡ còng hơn, đầu óc cũng không còn choáng váng nữa, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều.
Người đàn ông họ Ngưu, tên Phúc, là người trấn Thạch Cảng bên cạnh, hôm nay đến đây là để lo liệu việc cúng tuần cho mẹ già.
Hôm qua, em trai ông ta là Ngưu Thụy cũng đã đến đây, cũng vì chuyện này, Lưu Kim Hà tiếp đón xong ông ta mới đến nhà Lý Duy Hán.
Hai anh em nhà họ Ngưu, cộng thêm một cô em gái, cha mất sớm, mẹ ở vậy nuôi nấng ba anh em trưởng thành.
Giờ đây, bản thân họ cũng đều đã ngoài năm mươi, đều đã có cháu chắt.
Nửa năm trước, mẹ già qua đời. Nhưng kể từ sau khi lo liệu xong tang lễ, ba anh em nhà họ Ngưu liên tục gặp chuyện xúi quẩy, người này ốm đau thì người kia gặp tai nạn.
Ban đầu, mọi người cũng không để ý lắm, nhưng tần suất ngày càng nhiều và mức độ ngày càng nghiêm trọng.
Cách đây không lâu, con trai Ngưu Thụy tan làm đi xe về nhà bị ngã xuống mương, gãy mấy xương sườn, may mà được người đi đường phát hiện kịp thời nếu không thì đã mất mạng; lưng Ngưu Phúc cũng ngày càng còng, so với ông lão bảy tám mươi tuổi trong làng còn còng hơn, phải biết là nửa năm trước, ông ta không hề bị còng lưng.
Thêm vào đó, ba anh em thỉnh thoảng lại mơ thấy mẹ già, nên nghỉ ngờ có phải mẹ già còn điều gì vướng bận, định tổ chức cúng tuần, đốt kinh cầu siêu, xua đuổi tà khí, cầu bình an.
Tuy nhiên, hiện tại hai anh em có mâu thuẫn, em trai Ngưu Thụy muốn tổ chức cúng tuần tại nhà mình, nhưng anh trai Ngưu Phúc lại không cho phép, nhất định phải tổ chức tại nhà anh ta.
Người ngoài nghe chuyện có lẽ sẽ cảm thấy hai anh em rất hiếu thảo, việc cúng tuần vốn dã vất vả mà còn tranh giành nhau làm, chẳng phải là đang tranh nhau thể hiện lòng hiếu thảo với mẹ già sao? Lưu Kim Hà hiển nhiên không tin, mắt bà ta tuy ngày càng kém nhưng lòng dạ lại ngày càng sáng.
Trong số những người bà ta tiếp đón, trường hợp như Lý Duy Hán là rất ít, phần lớn đều là những người có tật giật mình.
Tuy nhiên, Lưu Kim Hà cũng không vạch trần, chỉ thản nhiên nói: "Đừng nói với tôi là cô em gái của ông cũng muốn tổ chức cúng tuần đấy nhé?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận