Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Vớt Thi Nhân (Dịch)
  4. Chương 17: Bóng Ma Ao Cá

Vớt Thi Nhân (Dịch)

  • 87 lượt xem
  • 1320 chữ
  • 2025-05-02 23:11:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Tam Giang nuốt nước bọt, ông muốn dừng lại, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc dừng lại... Mẹ kiếp, nghiệp chướng người khác gây ra, tại sao nhà họ Lý lại phải gánh chịu!

"Tiểu Viễn Tử, nhớ kỹ lời ông cố vừa nói."

"Vâng."

Lý Tam Giang nhắm mắt, giơ hai tay lên cao, chậm rãi đứng dậy, mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.

Ông quay người, mở mắt, bước về phía trước một đoạn, khoảng cách này là khoảng cách ông thường quan sát khi chèo thuyền đối diện với những xác chết trôi nổi.

Hít một hơi thật sâu, ông mở mắt nhìn lại phía sau.

Tiểu Viễn Tử đang ôm lư hương đứng đó, phía sau cậu bé là một mắng tối đen như mực mà ánh trăng không thể xuyên qua.

"Tiểu Viễn Tử, đi theo ông cố nhé."

"Vâng."

Lý Tam Giang bắt đầu bước đi, phía sau truyền đến tiếng chuông "leng keng leng keng”.

Ông không đi đường làng, mà cố tình đi men theo bờ sông hoặc chui vào những bụi cây nhỏ, dù đêm khuya vắng người qua lại, ông vẫn cố gắng hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được.

Đi được nửa đường, Lý Tam Giang dừng bước, tiếng chuông phía sau cũng dừng lại.

Lý Tam Giang quay đầu lại, Lý Truy Viễn vẫn đứng cách đó hơn hai mươi mét, phía sau cậu bé, ông mơ hồ nhìn thấy một bóng người, đứng rất gần.

"Tiểu Viễn Tử, tiếp tục đi theo ông cố đi, sắp đến nơi rồi."

"Vâng."

Lý Tam Giang tiếp tục dẫn đường, ông đi rồi lại dừng, tiếng chuông phía sau cũng vang lên rồi lại im bặt.

Cuối cùng, sau khi đi vòng qua một ao cá nữa, sẽ đến trước cửa nhà lão Rau rặm, ao cá này thực chất là do nhà lão Rau Qua đào.

Lần này, Lý Tam Giang không dừng bước, mà tiếp tục đi dọc theo mép ao cá, nhưng trong lúc đi, ông từ từ quay đầu lại, nhìn về phía sau:

Dưới ánh trăng mờ ảo, Lý Truy Viễn đang ôm lư hương, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước nơi ông cố đang dẫn đường, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống đường đi dưới chân.

Con đường này khó đi, trẻ con rất dễ bị trượt ngã, vì vậy cậu bé đi rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc cơ thể lắc lư.

Phía sau cậu bé, là một người phụ nữ mặc sườn xám, tóc tai ướt sũng đang đi theo.

Người phụ nữ như một người mù, không nhìn thấy đường đi phía trước.

Mà người mù khi có người dẫn đường, thường sẽ nắm lấy người đó, vì vậy hai tay người phụ nữ nắm chặt lấy vai cậu bé, khi di chuyển, cơ thể cũng theo bước chân của cậu bé, lúc sâu lúc nông, liên tục lắc lư.

Lý Tam Giang nuốt nước bọt, ông đang đi lùi nên bị trượt chân, suýt chút nữa thì ngã, nhưng sau một hồi loạng choạng, ông đã lấy lại được thăng bằng.

Lý Truy Viễn thấy vậy liền định dừng lại.

Lý Tam Giang vội vàng gọi: "Tiểu Viễn Tử, đừng dừng lại, tiếp tục đi, giữ vững, chúng ta sắp đến nơi rồi."

"Vâng."

Cuối cùng, sau khi đi vòng qua ao cá, Lý Tam Giang đã đến trước sân nhà lão Râu Quạ. Lúc này đã là nửa đêm về sáng, không chỉ nhà lão Râu Quạ tắt đèn, mà mấy nhà xung quanh có thể nhìn thấy cũng không có đèn sáng, càng không thấy bóng người.

Lý Tam Giang nghiêng người, ngồi xổm xuống, tay trái hướng về phía nhà lão Râu Quạ, tay phải hướng về phía Lý Truy Viễn đang đứng, lên tiếng:

"Hôm nay cúng cô, sang năm làm giỗ cô, tình người đến đây là hết, cô còn hài lòng không?"

Bất kể là âm hay dương, đều phải có lý lẽ!

"Có oan báo oan, có thù báo thù, kiếp người đều khổ cả, cô chớ nên dây dưa nữa."

Lý Tam Giang đọc xong, len lén liếc mắt nhìn về phía Lý Truy Viễn, thấy bên đó vẫn là hai bóng người, một lớn một nhỏ, cứ thế đứng trước sau, rất yên tĩnh.

"Tiểu Viễn Tử, quỳ xuống."

Lý Truy Viễn không quỳ, vẫn ôm lu hương đứng đó.

"Tiểu Viễn Tử?"

Lý Tam Giang nhỏ giọng giục.

"Ông cố... con quỳ không xuống được."

Lý Truy Viễn muốn quỳ, nhưng trên vai lại có lực đạo kéo cậu bé lên, khiến cậu bé không thể hạ thấp người xuống được.

ý Tam Giang hít một hơi thật sâu, lập tức đọc:

"Trẻ con còn nhỏ, trẻ con không hiểu chuyện, tre con không nợ nần gì cô, đường đã dẫn đến, cửa đã chỉ lối, chẳng lẽ cô thật sự muốn bất chấp đạo lý như vậy?"

Nói xong, nhưng bên kia, vẫn là hai bóng người, một lớn một nhỏ.

Ánh mắt Lý Tam Giang hiện lên ve tức giận, ông thu hồi hai tay đang "bắc cầu", mười ngón tay cắm phập xuống đất, móng tay cắm sâu vào lớp bùn đen.

"Cô là người dưới nước, tôi là người trên thuyền, đã nể mặt cô mà cô không cần, đã nói lý lẽ với cô mà cô không nghe, vậy thì cô nương à, đừng trách tôi lật kèo, chúng ta cùng đi tìm Long Vương phân xử!"

Khí chất của Lý Tam Giang trở nên nghiêm nghị, ông ta vẫn luôn không muốn và cũng không dám đối mặt trực diện với người kia, nhưng sự việc đã phát triển đến nước này, ông ta cũng không còn cách nào khác, tổng không thể mang cái xác chết này về nhà được.

Tuy nhiên, đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "ken két", cánh cổng sắt lớn nhà lão Râu Quạ đã được mở ra.

Lý Tam Giang nhìn sang, phát hiện sau cánh cửa có hai người đang đứng, là lão Râu Quạ và đứa con trai út, cả hai đều chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, phần thân trên để trần, chân đất.

Trong chốc lát, Lý Tam Giang có chút sợ hãi, chuyện này vốn dĩ là ông ta lén lút làm, nếu bị người ta phát hiện trực tiếp, sau này sẽ khó mà giải quyết ổn thỏa.

Nhưng rất nhanh, Lý Tam Giang đã phát hiện ra điều bất thường.

Chỉ thấy lão Rau Qua và cháu trai, hai người đều không thèm nhìn ông ta đang đứng ngoài cửa, mà trực tiếp đi về phía ao cá một cách lảo đảo.

Lúc đi ngang qua trước mặt Lý Tam Giang, Lý Tam Giang phát hiện hai người họ đều nhón chân bước đi.

Hai cha con cứ như vậy đi song song, loạng choạng, nhưng lại không hề bị ngã, hai cha con đi đến ven ao cá cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi xuống.

Giẫãm xuống nước, tiếp tục tiến về phía trước, mặt nước ngập qua đầu gối, ngập qua eo, ngập qua vai, cuối cùng... ngập qua đầu.

"Ùm!"

Lý Truy Viễn cảm thấy người mình nhẹ bẫng, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, Lý Tam Giang thấy vậy liền chạy tới, che chở cho đứa trẻ.

"Cháu, cháu không sao chứ?"

Lý Truy Viễn không trả lời, mà ngây người đưa tay chỉ về phía trước.

Phía trước, là bóng dáng của Tiểu Hoàng Oanh, cô dang hai tay ra phía trước, hai bàn tay xòe ra, như đang mò mẫm, tuy đi rất chậm, nhưng cũng đã đi đến ven ao cá, sau đó, bước xuống nước.

Như cảm nhận được dòng nước bên dưới, cô từ từ hạ hai tay xuống, bước đi cũng ngày càng vững vàng.

Cô bắt đầu lắc lư eo, như thể lại nhảy điệu múa mà ngày hôm qua cô đã nhảy trên bờ đập này hướng về phía ao cá.

Điệu múa của cô vẫn rất thiếu chuyên nghiệp, hiện tại các khớp xương cứng đờ, nhảy đương nhiên càng không chuẩn, nhưng cô lại nhảy rất nhập tâm.

Bóng dáng của cô trong màn đêm, lúc ẩn lúc hiện.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top