Giang Anh cúi đầu, khẽ giọng nói:
“Ca, huynh đừng giận nữa có được không…”
“Ta không thể giận sao? Loại người như hắn vốn dĩ đã có tâm cơ, muội biết rõ còn cố tình tiếp cận!”
“Ca, ba của Hoàng Hạo đã rời nhà đến Hà Đông thành rồi. Hoàng Hạo nói, chỉ cần muội dạy bù cho hắn, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ của huynh. Vì vậy muội mới đồng ý.”
Giang Khải giận dữ nói:
“Ai cần hắn bỏ qua chuyện cũ? Ta sợ hắn chắc! Cả lũ nhà họ Hoàng đều là phường cặn bã, muội cho rằng hắn thật sự ham học đến vậy sao?”
Giang Anh nghẹn ngào nói:
“Ca, muội bảo là học bù ở trường, sau khi hắn đồng ý thì muội mới nhận lời… Muội cũng biết xác suất thành công của Thí luyện Tân nhân (người mới) là cực kỳ thấp. Tuy huynh xuất sắc ở mọi phương diện, nhưng thiết bị lại quá kém. Nhà ta không đủ tiền mua tài liệu chuyển chức cho huynh, muội chỉ muốn giúp huynh thôi… Chỉ cần mua được đồng hồ dữ liệu rồi, muội sẽ không bao giờ quan tâm đến bọn họ nữa.”
Nhìn vẻ uất ức của Anh Tử, lòng Giang Khải mềm lại.
Từ nhỏ, Giang Anh đã là một học bá, sao có thể ngốc đến mức không nhận ra bản chất thật sự của Hoàng Hạo?
Con bé này… là vì hắn mà nhẫn nhịn.
Ai ai cũng biết hắn định tham gia Thí luyện Tân nhân, đều nói với hắn rằng, xác suất thành công nhỏ đến mức đáng thương.
Nhưng Giang Lan và Giang Anh chưa từng phản đối.
Bọn họ chỉ âm thầm dốc hết sức lực để ủng hộ hắn.
Giang Khải khẽ thở dài, xót xa xoa đầu muội muội:
“Được rồi, khuya lắm rồi, đi ngủ sớm đi.”
Sau khi rửa mặt, Anh Tử cũng leo lên giường.
Chờ đến khi Anh Tử chìm vào giấc ngủ, Giang Khải lặng lẽ đứng bên cạnh chiếc giường thấp của đại ca.
Dáng người của đại ca nhỏ gầy, vì mỗi ngày về rất muộn, không muốn đánh thức Giang Khải nên hắn luôn trải nệm nằm ngủ ở góc giường.
Giang Khải ngồi xuống mép giường của đại ca, cẩn thận phủi bụi trên chăn nệm.
Nghĩ ngợi một lát, hắn nhấc nệm lên, rút ra một chồng bệnh án được giấu kỹ bên dưới.
Hắn vẫn nhớ rất rõ — bốn tháng trước, lần đầu tiên hắn phát hiện ra chồng bệnh án này, đã lén theo dõi đại ca đến bệnh viện, tận tai nghe được lời cảnh báo cuối cùng từ bác sĩ.
Suy thận nghiêm trọng.
Trong vòng nửa năm, Giang Lan bắt buộc phải thay thận, hoặc ít nhất là cấy bộ phận thận nhân tạo.
Ba anh em bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống. Ghép thận là điều không thể.
Còn bộ phận nhân tạo thì lại có giá quá cao — ba triệu liên minh tệ, chỉ riêng chi phí ban đầu đã lên đến tám trăm nghìn!
Tin tức này tựa như sấm sét giữa trời quang, từng khiến Giang Khải cảm thấy bầu trời sụp đổ.
Giờ đây, đã qua bốn tháng.
Tức là… đại ca chỉ còn lại chưa đầy hai tháng.
Bệnh án không có gì thay đổi, xem ra đại ca cũng đã không còn đi khám lại.
Dưới chồng bệnh án, Giang Khải phát hiện thêm một phong thư.
Hắn cẩn thận mở ra.
Đó là một bức di thư, rõ ràng là Giang Lan để lại cho hắn và Giang Anh.
【Khi các ngươi nhìn thấy bức thư này, e rằng ta đã không còn ở trên đời. Rất xin lỗi vì ta vẫn chưa từng nói cho hai đứa biết chuyện này. Nhưng con người, cuối cùng rồi cũng phải chết. Hai người các ngươi không cần đau lòng, chỉ cần sống tốt là được. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thoắt cái mà đã nhiều năm. Bấy lâu nay ta luôn tất bật mưu sinh, đến lúc này mới nhận ra hai đứa hài tử lúc trước nay cũng đã lớn cả rồi. Khải, còn nhớ năm đó ta kéo ngươi ra khỏi đống đổ nát ở Giang Nam thành không?
Khi ấy ngươi chỉ là một đứa bé sơ sinh còn bận tã, vậy mà giờ đây đã cao hơn ta nửa cái đầu. Năm đó ta mới bảy tuổi, vừa chạy nạn đến Giang Nam thì gặp phải Thú Triều. Thành thị phồn hoa năm xưa chỉ trong chốc lát đã thành tro bụi. Cha mẹ ngươi lấy thân mình che cho xà ngang sập xuống, hình ảnh đó đến nay ta vẫn không sao quên được. Khi ấy, ta từng cảm thấy sống trên thế gian này thật mệt mỏi, thật khổ cực, thật cô độc. Ta đã mất hết niềm tin và lý do để sống tiếp.
Nhưng khoảnh khắc thấy cha mẹ ngươi dùng sinh mệnh để bảo vệ ngươi, ta đột nhiên tìm lại được ý chí sống còn. Trong thời đại Thú Thần, nhân loại chỉ còn hơi tàn, nhưng chỉ cần còn hy vọng — thì cái chết cũng không còn đáng sợ đến thế.
Cho dù tất cả đều ngã xuống, thì cũng phải giữ vững lấy hy vọng này. Hai năm sau, ta tìm thấy Anh ở Giang Đông thành. Khi ấy ta còn do dự, có nên dẫn theo Anh không. Dù sao thì nuôi sống một đứa trẻ sơ sinh đã là cả một gánh nặng. Nhưng khi ta chuẩn bị rời đi, Anh vươn bàn tay nhỏ lau bụi trên mặt ta, cười khanh khách với chúng ta. Nhìn dáng vẻ của con bé, ta đã hiểu được một điều…
Anh — nhất định sẽ là một thành viên trong gia đình chúng ta!】
…
Khi đặt bức thư xuống, đôi mắt Giang Khải đã mờ đi vì nước mắt.
Hắn cẩn thận cất lại thư, đặt bệnh án vào dưới đệm như cũ.
Ngôi nhà của họ thật sự quá nhỏ, muốn giấu một điều gì… cũng chẳng giấu được bao lâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận