Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Có Em Bói Chuẩn (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 47: 47

Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Có Em Bói Chuẩn (Dịch) (Đã Full)

  • 105 lượt xem
  • 2099 chữ
  • 2025-01-01 15:27:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.


“Có thể nói em biết trường hợp như Trác Nhiễm thì sẽ bị giam bao lâu sau khi bị bắt không?” Liễu Mộc Mộc hỏi.

“Không phải em đã sớm đoán ra rồi à?” Yến Tu liếc nhìn cô một cái, nếu không phải đã sớm đoán ra thì sao cô lại tự mình ra tay.

Anh lên tiếng: “Mặc dù tráo mệnh là một tội lớn nhưng cô ta vẫn chưa hoàn thành mục đích. Phải xem trường hợp cụ thể thế nào, nhưng thời hạn tối đa sẽ không quá mười năm.”

Liễu Mộc Mộc bĩu môi, quả nhiên là vậy.

Yến Tu đứng dậy, đi tới trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống: “Nhắc lại lần nữa, cho dù bọn họ là kẻ xấu nhưng em không có quyền thực hiện luật pháp, cho nên không thể tùy tiện dây vào, rõ chưa?”

“Từ trước tới nay, thầy bói bọn em toàn thích làm gì thì làm.” Liễu Mộc Mộc sợ anh nên co người vào ghế, thế nhưng mồm miệng còn cứng chán.

“Thầy bói cũng phải nghe lời, ngoan một chút.” Giọng điệu Yến Tu nhẹ dần, xoa xoa con thỏ béo ú trên đầu cô.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Phương Xuyên đứng nói chuyện với hai cấp dưới ngoài cửa.

Ngẩng đầu thì thấy Yến Linh đang lên lầu hai.

“Sao em lại lên đây?” Phương Xuyên giơ tay chào hỏi cô nàng.

“Nghe nói có vụ án nên em tới xem.” Yến Linh đi về phía anh ấy, không tán nhảm thêm, “Vừa rồi em thấy hiện trường thương tích dưới lầu, nghe nói người bị thương là một trong những chủ mưu của vụ lần này?”

“Đúng. Em nghĩ sao?” Dù sao cũng là người trụ sở chính điều đến, Phương Xuyên cũng muốn xem thử trình độ cô nàng đến đâu.

“Nghĩ thì nghĩ nhiều lắm. Chỉ là có lẽ tên chủ mưu đó đã phải nếm mùi đau khổ rồi.” Yến Linh nói.

“Là sao?”

“Em có nhờ người lập mệnh bàn* của cô ta, số mệnh tán loạn cả lên. Đây không chỉ đơn giản là nghi thức tráo mệnh hỏng nên bị cắn trả thôi đâu.” Yến Linh tò mò hỏi, “Anh biết là ai làm không?”

Phương Xuyên hất cằm: “Đang trong phòng, được anh họ em dạy dỗ lại đó.”

Yến Linh lén lút mở cửa ra một khe hở, nhìn thoáng xong thì vội rụt lại.

“Liễu Mộc Mộc?” Cô nàng giật mình, “Sao chị ấy làm được?”

“Thì bói ra đấy.”

“Anh đùa em hả?” Biểu cảm Yến Linh rất kỳ quái, “Anh hiểu lầm thầy bói cỡ nào vậy? Nếu cái gì họ cũng bói ra được thì đã xưng vua xưng chúa toàn nhân loại rồi.

Thứ như tráo mệnh mà có thể dễ dàng bói ra vậy à? Nếu bói ra dễ vậy thì bọn em còn điều tra làm gì, cứ để thầy bói đi bói hết đi còn sướng hơn.

Trước tiên nhất định phải ra tay trên người hai người đó, chứ không bói ra được đâu.”

“Vậy sao Liễu Mộc Mộc bói chuẩn vậy được, còn cắt ngang nghi thức đúng lúc như thế?” Phương Xuyên nghi ngờ.

Yến Linh liếc nhìn cánh cửa khép hờ, trong lòng cũng rất nghi ngờ. Liễu Mộc Mộc tự xưng bản thân là thầy bói, thế nhưng bản lĩnh của cô lại rất kỳ lạ.

Có lẽ anh họ cô nàng biết gì thì sao?

Lúc hai người đều đang nghi ngờ, Yến Tu mở cửa ra, nhìn thấy Yến Linh thì thuận miệng hỏi cô nàng: “Xem hiện trường chưa? Phát hiện gì?”

Yến Linh lập tức run rẩy, cảm giác như bị thầy chủ nhiệm nhìn. Cô nàng nuốt một ngụm nước bọt rồi trả lời thật cẩn thận: “Sau khi Trác Nhiễm bị cắn trả với tên cổ sư chuyên dùng cây cỏ kia thì số mệnh hỗn loạn. Điều kỳ lạ là số mệnh của bọn họ đều dính phải hung sát, sau này có sống thì cũng phải sống thật cẩn thận.

Còn về việc tráo mệnh, khỏi nghĩ cũng biết, số mệnh Trác Nhiễm và cô gái cô ta nhắm vào có lẽ là không khớp.”

Yến Linh vừa nói vừa cảm thấy trùng hợp, mọi nguy hiểm tiềm ẩn đều đã được giải quyết sạch sẽ.

Yến Tu gật đầu: “Không tệ, có tiến bộ.”

Yến Linh nhoẻn miệng cười, nhưng nhớ ra anh họ còn đang nhìn nên lại mím môi lại, chỉ là khóe môi vẫn vô thức cong lên.

Đây là anh họ cô nàng đó, còn được khen nữa. Cô nàng đúng là tài giỏi! Khi nào về nhà có thể bốc phét hẳn một năm.

“Em đi phụ mọi người đã.”

Yến Linh đang có hứng nên quyết định hôm nay sẽ gắng sức làm việc. Đợi cô nàng đi rồi, Phương Xuyên mới hỏi Yến Tu: “Vừa nãy em họ cậu nói với tôi, thầy bói bình thường vốn không thể bói ra chuyện xảy ra hôm nay được, chứ đừng nói đến việc ngăn cản chuẩn xác như vậy. Rốt cuộc Liễu Mộc Mộc là thế nào?”

Người có bản lĩnh như vậy, Phương Xuyên vẫn hi vọng có thể làm việc cùng cô.

Chưa nói tới việc hoạt động cùng hệ thống làm việc, chỉ cần thỉnh thoảng có thể tới tìm cô nhờ vả chút là tốt rồi. Dù gì anh ấy cũng đã có Yến Tu.

Cũng không phải Phương Xuyên chưa từng thấy thầy bói cao tay nào. Người có bản lĩnh thì thông thường tính tình đều kỳ quặc, khó ở chung lắm. Mặc dù Liễu Mộc Mộc hở tí là lại gây chuyện phiền phức, thế nhưng ở một khía cạnh nào đó, cô vẫn rất bình thường, tạm coi như có giới hạn.

“Cậu muốn biết cái gì?” Yến Tu liếc anh ấy.

“Thật sự có người chỉ tùy tiện bói thử cũng có thể bói ra bất cứ chuyện gì ư?”

“Có.”

Yến Tu khẳng định chắc nịch.

“Vậy điểm khác biệt giữa em ấy và thầy bói là gì?”

“Đây là bí mật của người ta, không nên tra hỏi như vậy.”

“Chậc, tôi cũng có nói ra ngoài đâu?” Phương Xuyên cực kỳ tò mò.

Yến Tu vẫn im lặng, hiển nhiên là không định nói anh ấy biết.

“Được rồi.” Phương Xuyên chịu thua, “Em họ cậu có báo chuyện này lên trên không đó?”

Chuyện của Liễu Mộc Mộc, suy cho cùng thì là cô đuối lý. Nếu thật sự xử lý theo quy tắc thì chẳng phải chuyện tốt đối với cô. Mấy thầy bói cao tay với nhóm huyền sư bên trụ sở chính rành nhất là chuyện đánh trước khen sau. Liễu Mộc Mộc mà chiến với người bên trụ sở chính thì chắc chắn sẽ bị thiệt. Vì vậy cả anh ấy và Yến Tu đều không định báo lên.

“Em ấy không dám.”

“Vậy thì tốt.” Phương Xuyên yên tâm, sau đó lại nói, “Cậu dạy dỗ con nhóc Liễu Mộc Mộc đó cho tốt đi. Nếu lần sau có phát hiện chuyện gì thì gọi điện cho chúng ta biết trước, đừng tự mình quyết định như vậy nữa.”

“Dạy rồi.” Giọng điệu Yến Tu rất bình tĩnh. Nói vậy chứ cô có nghe lời hay không thì phải tùy duyên.

Hai người lại gần cửa sổ. Qua cửa kính lầu hai, Yến Tu nhìn xuống dưới. Xe cứu thương đã rời đi, một bộ phần sinh viên cũng được thả ra. Trên mặt các sinh viên, có kẻ hoảng sợ, cũng có người không giấu nổi vẻ tò mò.

Đây đều là những người còn trẻ tuổi, Liễu Mộc Mộc cũng tầm tuổi bọn họ thôi, nhưng lại khác hẳn.

Thầy bói có hơi khác với huyền sư. Bản lĩnh của thầy bói hoàn toàn dựa vào kỹ thuật, cùng với năng lực trời cho nhất định. Tiêu chuẩn không cao lắm, dù là người bình thường cũng có thể bói được, còn bói rất chuẩn.

Nhưng có những người trời phú cho năng lực cực cao. Bọn họ chẳng cần học kỹ thuật gì cũng có thể coi bói. Người như vậy được nhóm thầy bói gọi là sứ giả của thần.

Có nghĩa là họ có thể như thần, có thể nhìn rõ người trần.

Nghe nói sứ giả của thần coi số mệnh chưa từng phải bói, chỉ dùng mắt. Bọn họ chỉ nhìn một chút đã có thể trải nghiệm tương lai của người trước mặt.

Trong sách có ghi chép lại, sứ giả của thần còn sống hiện giờ chỉ còn hai người.

Liễu Mộc Mộc, có lẽ là người thứ ba.

Tuổi cô còn nhỏ, số mệnh lại hơi trục trặc, cho nên mỗi lần sử dụng năng lực của sứ giả của thần thì lại gặp phiền phức, nhưng đây quả thật là một năng lực cực kỳ mạnh.

Đủ để cho nhiều người ham muốn.

Ông nội mà cô kể không biết có biết tới chuyện này hay không. Nếu như là biết, vậy vì sao không dạy cô về nó?

“Yến Tu, dưới đó sao hả?”

Giọng Phương Xuyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Yến Tu. Anh lắc đầu: “Không có gì. Đi thôi.”

Sau khi bị Phương Xuyên tra khảo, lại có một viên cảnh sát khác tới lấy khẩu cung của Tiết Lam. Liễu Mộc Mộc cũng vậy.

Cứ thế hơn một tiếng, khi ngoài trời đã tối đen, các cô mới được thả ra.

Lúc này ở dưới sảnh chính đã chẳng còn được mấy người. Những người tham gia bữa tiệc đều được lấy khẩu cung từ sớm, để lại số điện thoại xong thì rời đi cả rồi.

Trác Nhiễm được đưa tới bệnh viện. Mấy hộp quà chưa ai chọn lúc chơi bài khi nãy và mấy lá bài đều được mang đi làm bằng chứng.

Trên sân khấu vẫn còn hai người. Nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là Vệ Tuyết và Tiền Hiểu Manh.

Tiền Hiểu Manh thấy buồn ngủ nên gối đầu lên vai Vệ Tuyết thiếp đi. Khi hai cô đi tới mới duỗi lưng một cái đầy mỏi mệt, chạy qua chỗ các cô: “Cuối cùng cũng xuống rồi. Không sao chứ?”

“Chắc là không sao đâu.” Tiết Lam nhìn Liễu Mộc Mộc. Đến tận bây giờ, cô nàng vẫn chưa rõ là có chuyện gì xảy ra. Nghĩ lại thì chỉ có Liễu Mộc Mộc mới biết.

Vệ Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh: “Về ký túc xá rồi tụi mình nói tiếp đi.”

Tất cả mọi người đều đồng ý. Bỗng nhiên Tiết Lam hỏi: “Các cậu có thấy Từ An Trạch đâu không?”

Vệ Tuyết trả lời: “Sau khi các cậu được đưa lên trên không lâu thì cậu ta cũng bị đưa lên, tới giờ vẫn chưa thấy xuống. Có muốn chờ cậu ta không?”

Tiết Lam đang định nói không cần chờ, nhưng bỗng thấy viên cảnh sát vừa nãy tra khảo mình đi xuống, còn có viên cảnh sát đẹp trai trông chẳng giống cảnh sát chút nào, phía sau là mấy viên cảnh sát đang áp giải Từ An Trạch.

Sắc mặt Từ An Trạch xám xịt, có vẻ đang rất sốc.

Anh ta nhìn thấy Tiết Lam đứng đằng đó, lúc đi qua cô nàng thì dừng lại.

Mấy viên cảnh sát đang áp giải anh ta không thúc giục, có vẻ định để bọn họ trò chuyện vài ba câu.

“Lam Lam.” Giọng anh ta khàn khàn, “Anh không muốn hại em, anh chỉ vì tương lai của chúng ta…”

Tiết Lam không rõ anh ta đang nói gì lắm, nhưng vẫn trả lời: “Em không biết anh hại em cái gì, nhưng có một chuyện anh nói sai rồi, tương lai của chúng ta không phải một mình anh quyết định. Khi mà anh có ý nghĩ như vậy thì chúng ta đã định sẵn là không về bên nhau được rồi.”

Trác Nhiễm, thật ra chỉ là một trong những lý do chỉ rõ bọn họ không hợp nhau thôi.

Sự xuất hiện của cô ta chỉ càng chứng minh việc bọn họ không hợp nhau. Chỉ là trong một khoảnh khắc, cô nàng bị lạc trong tình cảm của anh ta mà không phát hiện mà thôi.

“Thật ra từ hôm qua đã quyết định xong, rằng hôm nay tham gia tiệc sinh nhật Trác Nhiễm xong sẽ nói với anh, thôi thì bây giờ cũng đúng lúc lắm.” Giọng điệu Tiết Lam trở nên nghiêm túc, nói với người trước mặt mình, “Từ An Trạch, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, chúng ta chia tay đi.”

Từ An Trạch im lặng nhìn khuôn mặt không chút oán hận, chẳng có biểu cảm nào khác, chỉ có sự bình tĩnh của Tiết Lam, cuối cùng cười tự giễu: “Anh biết rồi.”

Cuối cùng anh ta nhìn qua ba cô gái bên cạnh Tiết Lam, đây đều là bạn của cô nàng. Từ khi lên đại học, cô nàng đã không giống như trước kia nữa.
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top