Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Võ Đang Kỳ Hiệp (Dịch) (Full)
  4. Chương 637: Full

Võ Đang Kỳ Hiệp (Dịch) (Full)

  • 145 lượt xem
  • 2591 chữ
  • 2025-10-22 18:44:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chapter 627.

Hư không nứt ra như vừa bị một cái búa khổng lồ đập vào.

Vết nứt lan rộng ra như mạng nhện, càng lúc càng nhiều hơn, cho đến khi không thể nứt ra thêm được nữa.

Uỳnh!

Rồi khoảng không gian đó vỡ tan tành cùng với một tiếng động rung chuyển cả thiên địa.

Chân Võ đi xuyên qua khoảng không gian đã vỡ, xoay người và vung nhánh cây Thần Mộc.

 

Quỹ đạo xoay ấy tạo thành cơn lốc và bắt đầu hút toàn bộ những mảnh vỡ vào trong.

Ùuuu!

Rồi khi nhánh Thần Mộc hướng đến một điểm nằm ở rìa của cơn lốc đã đạt đến cực đại, những mảnh không gian bắt đầu phóng đi như những tia sáng.

Lượng tia sáng nhiều không đếm xuể, trút về phía bên kia của khoảng không gian khiến cho cả thế gian sáng bừng, vẽ nên một cảnh tượng hùng vĩ đến nỗi khó mà rời mắt.

[Hây!]

Rồi một tiếng quát dữ dội vang lên ngay sau đó. Một luồng linh lực hắc ám bủa đến từ bên kia khoảng không gian và nuốt chửng thế gian.

Những tia sáng giáng mạnh vào bóng tối đang bao quanh tứ phía như một bức tường khổng lồ.

Xoẹt! Xoẹt!

Nhưng tất cả những gì tia sáng có thể làm chỉ là tô điểm cho bóng tối như những ánh sao giữa trời đêm.

“Khỉ thật!”

Nhận thấy đòn công kích rơi vào bế tắc, Chân Võ vội vàng lùi người ra sau.

Chỉ với một bước chân mà thân hình hắn đã lùi ra xa một khoảng cách không thể ước chừng.

Ùuuu……

Và cuối cùng, ở bên kia của khoảng không gian đã vỡ, con quái vật sở hữu sức mạnh chưa từng có đã xuất đầu lộ diện.

Qủy Mẫu đã hiện nguyên hình.

Nhưng lại không phải một hình thù nào cả.

Bởi nàng ta chỉ là bóng tối.

Nàng phủ kín bầu trời tựa những áng mây đen, và bao trùm mặt đất bằng sự tối tăm.

Chân Võ dựng đứng Nhánh cây Thần Mộc lên, vặn vẹo gương mặt trong lúc truy tìm cảm giác tồn tại của Qủy Mẫu.

Hắn không thể xác định được vị trí của Qủy Mẫu.

Nàng ta tồn tại trong những đám mây đen lấp kín bầu trời, trong ánh hoàng hôn đang buông xuống mặt đất, và cả trong bầu không khí đang lững lờ trôi.

Tại sao lại như vậy?

Phải mất một lúc sau Chân Võ mới nhận ra.

Qủy Mẫu chết tiệt……

Giờ thì hắn đã rõ. Vì sao Qủy Mẫu chỉ cử các Ma Vương đi mà không tự mình đến Nhân giới… và vì sao nàng ta có thể biết được toàn bộ những chuyện xảy ra ở Địa Ngục.

Bởi vì chân thể (眞體)của Qủy Mẫu căn bản chính là Địa Ngục này.

Hắn đã chọc cho Qủy Mẫu tức điên lên hòng xác minh sức mạnh thực sự của nàng ta… nhưng đây là chuyện gì chứ?

“Ha, mẹ kiếp… thật không ngờ.”

Trước tiếng lầm bầm pha lẫn sự bực mình của Chân Võ, chỗ không khí trước mặt hắn lắc lư và kết thành một hình dạng trong suốt.

[Trông ngươi có vẻ kinh ngạc. Xem ra Thần Mộc ở vùng đất sơ khai mà ngươi nói không kể cho ngươi nghe về ta à?]

".......”

Hình thù trong suốt mà cũng biết tỏ vẻ chế nhạo và mỉa mai cơ đấy. Ngươi từ phái diễn xuất ra sao.

“Vậy mới nói, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho ta biết… lần trước ta chỉ chặt mỗi nhánh cây của lão đem đi thôi, lần sau đến đó ta phải đốt trụi luôn mới được.”

Chân Võ vừa nghiến răng vừa càu nhàu. Nghe vậy hình thù trong suốt mới vừa nói vừa lắc lư như thể đang khoe ra dáng vẻ của mình.

[Nhưng có lẽ tất cả đều sẽ phản ứng y hệt như ngươi thôi. Bởi vì từ sau khi trở thành Qủy Mẫu, đây là lần đầu tiên ta lộ diện.]

“Lần đầu tiên? Vậy ngay cả những Ma Vương cũng không biết về chân thể của ngươi?”

[Chúng lý nào lại biết? Chuyện về ta thậm chí Ngọc Hoàng còn không biết.]

“……”

Cũng phải, nếu như Bắc Lý Đạo Thiên mà biết được sự thật này thì đã nhắc chừng hắn trước rồi. Cả Ngọc Hoàng cũng vậy…….

Nhưng Ngọc Hoàng và Qủy Mẫu đã tổ chức cả hôn lễ rồi mà? Vậy mà Ngọc Hoàng vẫn không biết gì về chân thể của Qủy Mẫu sao?

“Ngươi đã cử hành cả hôn lễ với Ngọc Hoàng mà vẫn có thể che giấu chân thể sao.”

[Hôn lễ? Khừ khừ, ngươi đã đạt đến đẳng cấp của Thần, nhưng vẫn còn quy định chúng ta bằng thứ khái niệm nhỏ nhoi của nhân gian sao?]

“……”

[Đi gặp Ngọc Hoàng cũng là khôi lỗi của ta gặp, được tạo ra bằng cách truyền sức mạnh bóng tối vào Thần Trân Thiết.]

“Ý ngươi là tư niệm thể (思念體)?”*

[Tương tự như vậy.]

“Chết tiệt, sợ người ta không biết ngươi là thủ lĩnh yêu ma chắc. Nhưng làm vậy không phải là hơi quá đáng sao? Trong khi hôn lễ vốn là chuyện trọng đại, là nhân luân chi đại sự.”

[Khừ khừ, ngươi lại bàn đến khái niệm của nhân gian sao? Nhưng mà đâu chỉ có mỗi ta như vậy. Ngọc Hoàng cũng tương tự thôi. Hắn cũng chỉ gửi linh thể đến, chứ chưa một lần nào lộ diện chân thể.]

“Sao cơ? Vậy là Ngọc Hoàng cũng ở lì trên Thiên Giới sao?”

[Chà… chuyện đó thì ta cũng không rõ.]

“Mẹ kiếp, mang tiếng phu thê mà vô tâm vô tình với nhau như vậy cũng được sao?”

[Phu thê? Cũng có thể gọi là như vậy đi. Nhưng chúng ta đứng ở hai cực âm dương, làm sao có thể cho nhau nhìn thấy chân thể và hòa hợp được chứ? Nguyên tắc đó cũng giống như việc ngày và đêm không thể cùng tồn tại.]

“…….”

Nghe đến đây Chân Võ chỉ biết cười nhạt.

Âm và dương không hòa hợp sao? Nực cười.

Vậy nên các ngươi mới nát đấy.

Chỉ nghiêng về một bên nên mới hành động lệch lạc như vậy. Còn đi tấn công cả Nhân Giới đang yên đang lành……

 

“Có phải đó cũng là lý do ngươi không thể đích thân đến Nhân Giới?”

[Dù không thích câu hỏi tùy tiện của ngươi, nhưng ta sẽ trả lời. Ngươi nói đúng. Trừ phi mang Địa Ngục theo, bằng không ta không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Và mặc dù việc này sẽ không xảy ra, nhưng nếu như tư niệm thể bị tiêu diệt thì ngay cả ta cũng phải nhận đả kích rất lớn.]

“Hóa ra là vậy. Chết tiệt……”

Chân Võ vặn vẹo mặt.

Nếu biết như vậy thì hắn đã không tới Địa Ngục……

Chỉ cần Qủy Mẫu không đặt chân tới Nhân Giới thì hắn hoàn toàn có thể hướng đến một cuộc chiến trường kỳ.

Ma Vương? Ma Qủy?

Những tên vặt vãnh ấy có kéo đến cả trăm ngày cũng không thành vấn đề lớn. Lần lượt đánh hạ chúng là xong, về phần lối thông đạo, cho gọi thần linh phong ấn lại là được.

Cho dù thế gian có biến thành bình địa hoang tàn cũng chỉ cần cướp mấy nhành cây của Thần Mộc rồi trồng xuống giống như ở núi Võ Đang, đến một lúc nào đó nó sẽ lại xanh tươi như xưa thôi?

Hắn đã sai lầm, sai lầm rồi.

Thế này thì có khác gì tự bước vào bụng của Qủy Mẫu đâu?

Qủy Mẫu tận tình giải thích như vậy chứng tỏ nàng ta đang tràn trề tự tin. Bởi nàng ta tin chắc rằng một khi hắn đã bước chân vào Địa Ngục, nàng ta tuyệt đối không thua.

Nhưng bây giờ hắn nên đấu với nàng ta thế nào đây?

Hắn hoàn toàn không cảm được.

Phải từng chạm trán qua đối thủ không có hình thù cụ thể thì mới biết nên đánh thế nào chứ.

Đằng này, giống như đang đánh với cả thế giới vậy……

Vậy thì có khác gì một tên điên vung quyền vào hư không?

[Này… có vẻ ngươi đang rất thất vọng?]

“… Tiếc rằng đúng là như vậy.”

[Bây giờ vẫn còn kịp để ngươi về phe ta đấy, thấy thế nào?]

“Trong hoàn cảnh này mà ngươi còn muốn thỏa hiệp?”

[Nếu ngươi muốn, ta sẽ để Nhân Giới lại cho ngươi.]

Bảo sao nàng ta không vội tấn công ngay……

[Ta sẽ không động vào Nhân giới nữa theo như yêu cầu của ngươi. Nếu như ngươi chịu đứng về phe ta và chiến đấu với Thiên Giới. Vì dù sao mục tiêu của ta cũng không phải là Nhân Giới yếu ớt, mà là Thiên Giới.]

“Hừm…….”

[Ngươi có thể suy nghĩ kỹ rồi quyết định. Vẫn còn nhiều thời gian.]

“……”

Xem ra từ đầu Qủy Mẫu đã xem Nhân Giới như một bước đệm để tấn công Thiên giới.

Chà, thỏa hiệp này nghe cũng không tệ.

Chỉ cần Nhân Giới được yên ổn thì cho dù Thiên giới thắng hay Địa Ngục thắng cũng có vấn đề gì?

… Đúng là không tệ, nhưng.

“Chậc, ta từ chối.”

[Sao cơ?]

“Ta không thích.”

[Ngươi không thích chỗ nào chứ? Cứ nói ra điều kiện mà ngươi muốn đi. Ta sẽ lắng nghe bất cứ điều gì ngươi nói.]

“Vậy sao? Vậy ngươi về dưới trướng ta đi.”

[……]

“Từ khi làm người cho đến bây giờ, ta chưa từng ở dưới trướng của kẻ khác.”

[……]

“Ngươi nghĩ thời còn là Hách Liên Vô Cương, ta đã leo lên cái ghế Thiên Chủ Tà Phái Thiên bằng cách nào chứ? Phản bội kẻ giỏi giang, giẫm đạp kẻ kém cỏi, và đâm sau lưng kẻ đã giúp đỡ mình… nói tóm lại ta là người chưa một lần nào ở dưới trướng kẻ khác cả.”

[……]

“Kể cả khi trùng sinh và bước trên con đường của một đạo sĩ, ta vẫn y như vậy. Ta chính là võ lâm. Khiến cho cả hoàng đế cũng phải cúi dập đầu dưới chân mình. Để mà nói thì khắp bờ cõi Nhân Giới chẳng có ai thành công như ta. Cũng phải, ngay cả hiện tại cũng như vậy đấy thôi. Tuy rằng ta từng thuộc về Thiên Giới, nhưng sau cùng đã đứng ở vị trí ngang bằng với các ngươi, là Ma Cô Chi Tử, vị thần thuở sơ khai.”

Chân Võ thao thao bất tuyệt như đang hồi tưởng lại quá khứ đã qua. Nghe những lời đó, hình thù trong suốt của Qủy Mẫu bày ra vẻ bực mình.

“Tất nhiên, tích lũy dần sức mạnh dưới trướng ngươi rồi đến một lúc nào đó đâm sau lưng ngươi cũng không sao. Nhưng ta không nghĩ rằng ngươi sẽ để yên như vậy. Chắc chắn ngươi sẽ buộc ta vào thế phục tùng.”

[Đó là trình tự hiển nhiên.]

“Phải. Vậy nên việc thỏa hiệp dừng lại tại đây. Ta sẽ làm theo cách của ta.”

[Cách của ngươi?]

“Ờ.”

[……?]

“Ban đầu ta chỉ định đánh bại một mình ngươi, nhưng giờ đã biết ngươi chính là toàn bộ Địa Ngục này… vậy thì ta nên làm gì đây? Phải phá hủy Địa Ngục chứ còn gì nữa.”

[Phá hủy Địa Ngục?]

“Có như vậy thì ngươi mới tiêu tùng chứ? Trong quá trình đó có thể sự cân bằng sẽ bị ảnh hưởng. Vậy thì ta chỉ cần phá hủy luôn Thiên giới là được.”

Đồng tử Chân Võ bắt đầu lóe sáng sắc lẹm.

“Thiên Giới và Địa Ngục. Ta sẽ phá hủy cả hai mà không cần phân biệt đâu với đâu, để mọi thứ quay về vạch xuất phát là Nhân Giới, bắt đầu lại như thuở sơ khai.”

“…….”

“Ngẫm lại thì cả hai ngươi đều từ Nhân Giới mà ra còn gì.?

Hình thù trong suốt ngẩn ra nhìn Chân Võ một lúc, rồi cười khẩy như thấy phi lý.

[Ngươi đúng là một tên điên.’]

“Ờ, ta điên đấy. Ta vốn dĩ là như vậy. Những kẻ khác đều chỉ trỏ ta, bảo rằng trên đời này chẳng có tên điên nào như ta… trong khi chúng còn chẳng biết rõ về ta cơ đấy.”

Chân võ kéo Nhánh cây Thần Mộc về eo và vào tư thế bạt kiếm.

“Cơ mà… ngươi biết gì không?”

[……?]

“Những kẻ chửi rủa ta đã có kết cục như thế nào?”

Khóe miệng Chân Võ từ từ nhếch lên, vẽ thành một điệu cười lạnh lùng.

“Lũ khốn ấy… đều chết cả!”

Bang!

Bàn chân Chân Võ đạp lên hư không như thể đạp lên mặt đất vững chãi.

Xoẹt!

Nhánh cây Thần Mộc vẽ ra quỹ đạo hình bán nguyệt theo động tác kéo tay.

Xoẹt.

Hình thù trong suốt bị chém làm đôi.

Nhưng chẳng phải ngay từ đầu nó đã được tạo ra bởi không khí sao? Như dòng thác đang tuôn trào, hình thù trong suốt tách ra rồi lại hợp vào, mỉm cười lạnh lùng nói.

[Đúng là dại dột.]

“……”

Ùuuuu!

Nền đất sục sôi bởi nhiệt khí, bốc lên hơi nước và trồi lên như những ngọn thương.

Chân Võ không có đường để tránh.

Bản thân Địa Ngục này là chính Qủy Mẫu, vì vậy trừ phi hắn ra khỏi đây, bằng không sẽ bị cả Địa Ngục này tấn công.

Chi bằng cứ phá nát vậy!

Xoẹt! Rầm!

Nhánh cây Thần Mộc vẽ một đường thẳng đứng và đâm xuống mặt đất đang trồi lên bằng tất cả sức mạnh.

Chỗ đất vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong chốc lát.

Trong lúc Chân Võ ngăn chặn những mũi thương đất đang nhắm vào mình thì chỗ đất vỡ ra lại tiếp tục tụ lại, thoáng chốc đã trở thành một bức tường khổng lồ mà trút xuống.

Khốn kiếp……

Chân Võ vặn vẹo mặt và duỗi tay về phía bức tường đất.

Ngũ Hành, Thổ Khí (土氣).

Ràooo.

Bức tường vỡ vụn và bay tan tác trên trời.

Thế nhưng mặt đất chẳng khác gì nhục thể của Qủy Mẫu, nên hắn chỉ có thể tạo ra khoảng trống trong chốc lát.

Những mảnh đất vỡ lại tách ra thành từng hạt nhỏ và trút xuống như mưa.

“Mãn, Mãn Thiên Hoa Vũ?”

Trong mắt hắn chính là như vậy.

Mà không, nó còn ghê gớm hơn như vậy.  

Còn hơn cả mức độ lấp kín bầu trời, chúng đang ồ ạt trút xuống với khí thế sẽ xây mồ cho hắn.

Trong khi đó hình thù khốn kiếp kia……

Cười?

Như thể nàng ta đang chơi đồ hàng vậy?

“Khốn kiếp!”

Chân Võ bắt đầu nổi cáu, hắn đặt toàn bộ sức mạnh dung hòa vào nhánh cây Thần Mộc với tâm thế được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Hấpppp!”

Rồi cùng với tiếng hô dữ dội, hắn cắm nhánh cây Thần Mộc xuống mặt đất bằng tất cả sức mạnh mình có.

Đùng!

Mặt đất chấn động như vừa có động đất.

Sóng xung kích lan ra xung quanh như lưỡi kiếm có hình tròn và tàn sát toàn bộ những gì nó chạm phải.

“Hộc, hộc……”

Có lẽ vì đã dùng quá lực, Chân Võ khuỵu xuống, trụ người bằng nhánh cây Thần Mộc và thở dốc.

Nhưng vừa rồi chẳng qua chỉ là hành động trút giận của hắn.

 

Mặt đất… ơ?

Khoảnh khắc ấy Chân Võ nghi hoặc nhìn vào hình thù trong suốt kia.

Gì vậy, dáng vẻ lắc lư đó?

Trông như thể đang rất đau đớn……

“……!”

Có thứ gì đó lóe lên trong đầu hắn.

Phải rồi, là như vậy chăng?

Địa Ngục chính là Qủy Mẫu.

Nói một cách khác thì đất là nhục thể của nàng ta, và sông hồ là máu của nàng ta.

Nghĩa là bây giờ… hắn đang hiện diện trong cơ thể của nàng ta còn gì?

“Khừ, bảo sao lại nói núi sông là máu thịt của Ma Cô… hóa ra là như vậy, chính là nó.”

Chân Võ nở nụ cười gian ác.

Qủy Mẫu… hiện giờ là ta đang ở trong cơ thể ngươi. Đúng chứ?

Vậy thì kể từ giờ ta sẽ cho ngươi biết.

Rằng tại sao người lớn thường hay cằn nhằn trẻ con đừng có bạ cái gì cũng nhặt lên ăn. Dù ta biết ngươi ăn thứ này không phải vì ngươi muốn.

Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết về loại ký sinh trùng mạnh nhất trong lịch sử!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top