Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Võ Đang Kỳ Hiệp (Dịch) (Full)
  4. Chương 3: Tà Tâm Chấn Võ Đang

Võ Đang Kỳ Hiệp (Dịch) (Full)

  • 99 lượt xem
  • 2162 chữ
  • 2025-05-31 08:50:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bước vào tu luyện được mấy tháng.

“Hở! Đã chạm tới cảnh giới xung kiếm rồi ư?”

Khí vận theo mũi kiếm khẽ rung, khiến Minh Chân giật mình, gần như thất sắc.

“Hiếm thấy thật. Dẫu khổ luyện nhiều năm, người thường cũng khó mà ngộ được ‘xung kiếm’… vậy mà mới mấy tháng đã—”

Y vẫn hoài nghi, nhưng khóe miệng bất giác thốt ra lời tán thưởng.

“Là nhờ Dương Thần Công gieo sẵn trong thể nội ư? Hay là chỉ cần dạy ngươi mười phần, ngươi tự phá trăm phần—thiên tư bậc nhất… không lý nào chứ.”

Minh Chân lắc đầu, vẻ như không sao lý giải nổi, rồi thong thả vuốt râu.

Lý giải ư? Nào dễ.

Bề ngoài, Chân Võ chỉ là một thiếu niên của Võ Đang; nhưng trong lòng hắn lại cất giấu linh hồn của Tà phái tuyệt đỉnh – Huyết Liên Vô Song. Sơ ngộ đã khác người, độ sâu của một chữ “ngộ” khó thể sánh.

Hơn nữa, võ học Võ Đang vốn hệ thống mạch lạc, ổn định vững vàng, khác hẳn những đường roi hiểm độc, hung hãn của tà môn.

—Bổn tọa cũng phải thừa nhận, môn hộ này không hề tầm thường.

Chỉ là… lễ tiết quá nhiều, quy củ quá rườm.

(Chậc, thứ “cổ lệ khuôn phép” này đúng là của bọn đạo sĩ mà.)

Từ ngày nhờ Bất Lão Thảo mà đổi được thân thể mới, thời gian lẳng lặng trôi, đại đệ tử của Võ Đang là Chân Võ cũng theo đó mà lớn mạnh.

……

“Cháy—ặm!”

Một đường kiếm rít vỡ không gian trước mắt.

Hắn lùi một bộ, mũi kiếm vẽ nửa vòng cung, chém phăng cành non thành năm khúc. Lá rụng xao xác.

“Rắc!”

Thân cây bạch đàn bị kiếm khí quét qua, trên vỏ gồ ghề in một vệt sẹo sâu hoắm.

Nhưng luồng khí đang vận hành trong người hắn… lại khác hẳn đệ tử Võ Đang.

Khí vị của Dương Thần Công nhu mà cương, ẩn chứa một tia dị lực khó lường; khi mượn vào kiếm thì bùng nổ dữ dội, uy thế đến kinh người.

“Hô… hô…”

Đó đã thành thói quen mỗi sớm của hắn: luyện kiếm.

Buổi đầu nhập môn, hắn còn vụng về, chỉ biết theo sách mà múa may; thoáng chốc thời gian như nước chảy, đến nay đã có thể tự do vận dụng thân pháp, kiếm thế.

Chà, thoắt cái đã gần một năm…

Thời gian quả mau.

Chìm trong rèn luyện, hắn dần quên mất tháng ngày.

Chân Võ hạ kiếm, đưa mắt nhìn lưỡi thép phản quang trong tay.

Kiếm pháp Võ Đang.

—Tốt.

Nếu bàn riêng về chiêu thức, những gì “hắn” đang lĩnh hội đã vượt xa bất cứ công phu nào trước kia.

Vấn đề… nằm ở nội công.

Dẫu đã nắm tới cốt tủy của bộ pháp, chân khí trong đan điền vẫn như trêu ngươi: lúc thì thuận, lúc thì nghịch, không chịu hợp nhất làm một.

……

Manh mối vẫn chưa lộ rõ.

Dĩ nhiên, đạt đến trình độ có thể hiển lộ kiếm ý chỉ trong vòng một năm, đủ khiến người trong phái khác kinh hãi; nhưng với hắn thì chưa đáng là gì.

Trời xanh ơi, mọi thứ xem như đều tốt cả… cớ sao riêng điều ta muốn lại thiếu?

Lòng hắn nổi bực.

Trong thâm tâm, hắn muốn dựa vào quen tay tà phái để nhảy cóc mấy bậc, một bước vượt đỉnh; song nội lực chưa đủ dồi dào, căn cơ còn rối, hắn khó mà ép tiến.

Chân Võ lau mồ hôi, mũi kiếm chúc xuống đất.

Dù sao, tiểu thành cũng đã có.

Tạm chưa xưng bá thiên hạ, nhưng nếu luận theo tiêu chuẩn Võ Đang, hắn lúc này hẳn đã chạm đến hàng đệ tử hạng nhất—đủ sức tranh cao thấp trên đài.

Có điều, trước khi đặt chân vào cảnh giới tuyệt đỉnh, nếu tâm pháp nội gia hiện dùng không hòa được làm một, e rằng đến một ngày sẽ quay về số 0.

…Dẫu suốt một năm qua hắn nỗ lực không ngừng, trước mắt vẫn còn một bình cảnh sừng sững chưa chịu nhường đường.

……

Võ Đang (武當).

Từng là môn phái lừng lẫy, một thời uy chấn triều đình.

Song mười lăm năm trước, vì biến cố do Huyết Liên Vô Song tập kích, Võ Đang chịu thương tổn nặng nề.

Khi ấy chưởng môn và các trưởng lão phần lớn bỏ mạng, đệ tử chân truyền tử thương quá nửa.

Những kẻ còn sống sót dựng lại môn hộ, trong đó có Minh Huyền – nay chấp chưởng tông môn, và các trưởng lão đang cai quản Ngũ Cung quán.

Sư phụ của Chân Võ là Minh Chân cũng là một trong số hiếm hoi thoát chết năm ấy.

Từ đó trở đi, Võ Đang rơi vào con đường suy bại, đến nay chỉ còn tàn hơi.

Thậm chí mấy năm gần đây, bọn khách buôn, ngoại môn đồ ra vào lung tung, gia sản môn phái hao hụt thấy rõ; ngay cả phần cơm đạm bạc do đệ tử mang tới cũng ngày một kém đi – đủ biết cảnh quẫn bách của tông môn.

Chân Võ chẳng mấy bận tâm.

Điều hắn để ý, là Võ Đang vẫn chưa lập Đại đệ tử kế vị.

Nghe đồn, ai trở thành Đại đệ tử sẽ được chưởng môn đích thân truyền thụ bí truyền của Võ Đang, trong đó có tuyệt học:

“Dương Nghị Tâm Công (陽儀心功).”

Đó chính là điều Chân Võ muốn nghe.

…..

Trước bữa trưa.

“Lợi hại thật. Nhìn bề ngoài, tưởng ai cũng có thể làm Đại đệ tử vậy.”

“…?”

“Muốn trở thành Đại đệ tử thì phải được Chưởng môn trực tiếp thu nhận và truyền công.”

“Hơn nữa, người kế tiếp chưởng môn tất vẫn là nội đệ tử. Bởi thế các sư thúc sư bá đều muốn đẩy đệ tử mình ra tranh vị.”

Kẻ mang cơm vốn lầm lì, hôm nay bỗng lắm lời, xem ra chuyện này bàn tán sôi nổi khắp môn phái.

Chân Võ trước nay chẳng mảy may để ý đến cái danh Đại đệ tử; trong mắt hắn, vị trí chỉ là hư danh, công pháp mới là thực quyền.

Muốn ta tranh giành cùng đám đệ tử đời đầu? Hừ, việc đó chẳng đáng nhắc.

“Nhưng… nếu làm được Đại đệ tử, có lẽ sẽ được truyền thụ những tuyệt học tối cao của Võ Đang như Thái Cực Huyền Kiếm, hay thậm chí là Dương Nghị Tâm Công trong truyền thuyết…”

Tim Chân Võ khẽ rung.

“Ngươi vừa nói gì?”

“Dạ?”

“Dương Nghị Tâm Công ư?”

“…Vâng.”

Nghe phản ứng của hắn, gã đệ tử kia giật mình liếc nhìn:

“Phải, chính là công pháp ấy. Bảo rằng bí truyền có thể dung nạp hai khí âm dương trong một thân, xưa kia từng tồn tại, nhưng sau đại biến không còn ai luyện thành. Bởi vậy nhiều năm nay chưa từng xuất hiện cao thủ tu thành Dương Nghị Tâm Công.”

“Nếu thật sự có người lĩnh hội…”

“…Thì ắt có thể điều hòa với những dị công khác mà không xung đột.”

“Chắc không? Chỉ cần trở thành Đại đệ tử, là nhất định có cơ hội tiếp nhận Dương Nghị Tâm Công?”

“…Vâng. Mọi người đều nói vậy.”

Hắn gật đầu, khóe môi hiện lên ý cười.

Gã đệ tử mang cơm thoáng nhìn sắc mặt hắn, bỗng thêm câu:

“Nghe nói ngươi chẳng phải đệ tử của riêng một quán chủ, mà là đệ tử thân truyền của Tổng giáo… Người đang tính toán điều gì, chúng ta chẳng đoán nổi.”

“Cạnh tranh ư? Tất cả đệ tử đời đầu đều phải tranh chỗ Đại đệ tử sao?”

“Vâng, nghe bảo là vậy.”

Hừ, lũ đầu óc hạn hẹp.

Đường đã mở, người mạnh thì đi trước là xong.

Trong mắt hắn, sức mạnh tuyệt đối mới là đạo lý.

Đánh bại bọn đệ tử đời đầu, bước lên vị trí ấy – chuyện đơn giản chỉ có thế.

Đến khi làm được, hắn sẽ mỉm cười nói lời từ biệt:

“Hừm… nơi tẻ nhạt này, đến lúc nói lời cáo biệt rồi.”

….

Chân Võ nhớ lại chuyện trước bữa trưa, khóe môi bất giác nhếch lên.

Thế nhưng…

Vẫn còn một điều khiến hắn chưa thể rời Võ Đang phái, dẫu mai này có đoạt được Đại đệ tử hay tiếp thụ Dương Nghị Tâm Công đi nữa.

Chính là thân sư Minh Chân.

Nói không ngoa, người còn sống sót sau ngày phế công đến giờ đã là kỳ tích.

Chân Võ hiểu quá rõ: thân thể nguyên chủ vốn thuộc về lão nhân kia, lại phải sống lay lắt bằng chút hơi tàn; chỉ sợ một khi hắn bỏ đi, bệnh thế sẽ nặng thêm, e rằng khó qua nổi.

Lòng hắn muốn ở lại thêm ít bữa, chí ít cũng bồi bổ cho người ta một phen – dù chỉ là viên Thái Thanh Đan (太清丹) của Võ Đang sơn, hắn cũng muốn dâng cho sư phụ nếm thử.

Nhưng chuyện ấy, hiện đã có lối giải.

Cách giải quyết… không gì khác ngoài bổ dưỡng.

Từ dạo gần đây, hắn thôi chỉ nấu canh, mà đích thân băm thịt, nướng thịt, cho Minh Chân dùng.

Giới luật tông môn tuy kiêng kỵ, song với kẻ bệnh nặng thì phải khai khẩu; quả nhiên, muốn phục hồi tinh lực, không gì bằng thịt.

Nhờ vậy, thể trạng của Minh Chân chưa đến nỗi suy sụp, chí ít có thể chống đỡ qua ngày; Chân Võ cũng vơi bớt lo nghĩ.

Dĩ nhiên, về đại kế trong lòng, hắn vẫn chưa mở miệng cùng sư phụ.

Nếu Minh Chân gặng hỏi, hắn đành nói thật; bởi người vốn ghét dối trá, hắn cũng không muốn vọng ngữ trước mặt thầy.

Nghĩ đến cảnh thân thể hồi phục, rồi ngày sau đoạt vị Đại đệ tử, thuận lợi tu thành Dương Nghị Tâm Công, Chân Võ như chìm trong ý niệm đẹp đẽ, bất giác thả lỏng tâm thần.

“Ờ… sư thúc…”

“Ủa!—mẹ kiếp, giật cả mình!”

Hắn quay phắt lại, suýt nữa rút kiếm.

Một kẻ chẳng thể gọi là người ngợm đứng đó.

Vòng eo như muốn vỡ tung, bụng phệ chảy ra, mỡ tràn khỏi y phục… chẳng khác nào một con heo con.

“Hề hề, là sư thúc Chân Võ phải không ạ? Đệ là ai, xin hỏi quý tánh?”

“Đệ tử Thanh Ưng ở Viên Hóa quán ạ.”

“Không phải Thanh Đằng? Hay là đồ đệ nào của Minh Huyền?”

“Đệ mang thực phẩm tới.”

“Thực phẩm?”

Đáng ra người của kho phát lương phải đến, không hiểu sao lại phái đến một thằng heo.

“Đặt đó rồi đi.”

“Vâng.”

Thanh Ưng – mà nói đúng hơn là thằng nhỏ heo mập – cười lấy lòng, lùi ra khỏi Ngũ Cung quán.

Thằng nhóc này… nướng thịt chắc khéo tay lắm.

Xem chừng được điều sang làm tạp dịch, canh bếp lo bữa cho mọi người cũng hợp.

Dù sao với hạng người ấy, nếu không kéo đi luyện phủ tịch hay bạt cốt, mỡ bèo kia hẳn cũng chẳng giảm được.

Chân Võ vốn chẳng trông mong làm thân với đám người Võ Đang; miễn kẻ đó biết tự lo cho cái mạng thì hắn cũng chẳng cần bận lòng.

Hắn tiếp tục vùi đầu tu luyện.

Ngày hôm sau.

“…”

Ra sân định luyện kiếm, lại thấy con heo quen mắt hôm qua – Thanh Ưng – đang đứng dưới bóng một gốc cổ thụ chi chít dấu kiếm vết, tay chân múa may như đang vẫy gọi ai.

“Ô! Sư thúc!”

Quả nhiên, đúng là con heo ngày hôm qua.

“Ngươi là thứ gì?”

“Đệ tử Thanh Ưng!”

Hắn trừng mắt, chẳng lẽ heo cũng mù mắt?

“Vậy tại sao ngươi lại ở đây luyện công? Đã là đệ tử Viên Hóa quán, chẳng phải phải ở trong Viên Hóa quán mà tu luyện sao?”

“Hề hề, hôm nay không có buổi tập.”

Không, câu ta hỏi đâu phải cái đó… haiz.

“Sa sư, ngài đang tu luyện sao?”

“……”

“Xin cứ tiếp tục, ta sẽ đứng bên này, hề hề.”

Một kẻ vô dụng, lúc nào cũng cười nhăn nhở.

Mỗi khi Chân Võ khởi động nội tức, vận kiếm xuất chiêu, thì…

“Wow! Ồ! Hự!”

“……”

Đúng là thứ chướng mắt, chẳng thể tập trung nổi.

Rốt cuộc, cái thằng này muốn gì?

“Này!”

“Dạ, sư thúc!”

“Không mau cút đi à?”

“Cho ta đứng xem một lát cũng được chứ?”

“Không được!”

“Nhưng hôm nay không có tập mà?”

Đúng là cái đồ heo ngốc.

Với lịch trình khắc nghiệt của Võ Đang, một ngày nghỉ thì phải lo thân thể, nghỉ ngơi, cùng đồng môn rèn luyện, đó mới là lẽ thường.

“Sao không ở Viên Hóa quán?”

“Dạ.”

“Ngươi không có ai đi cùng?”

“Ờ… chắc mọi người bận.”

“……”

A, lẽ nào…

“Có phải mỗi khi ngươi lại gần thì bọn chúng lập tức tránh đi nơi khác không?”

“Ơ? Làm sao ngài biết?”

“Có phải chúng chẳng bao giờ chịu luyện cùng ngươi?”

“Đúng vậy. Trong nhóm đồng môn, ta yếu kém nhất, nên chắc vì vậy.”

“Hừm, thế còn chuyện mang thức ăn đến… vốn là người khác, sau lại đổi cho ngươi vì thấy áy náy, đúng không?”

“Dạ, gần đây mọi người bận.”

“Hừ. Vậy ra ngươi thường xuyên bị sai vặt như thế?”

“Có lẽ… vì ta hay khiến họ cười nên họ thấy tiện.”

Trước câu hỏi dồn ép của Chân Vũ, Thanh Ưng chỉ biết cười ngây ngô, gãi đầu, rồi lại loay hoay nướng thịt.

“Thôi, đi đi. Phiền phức.”

“Vâng. Mai ta sẽ mang tới tiếp.”

“Đừng. Bảo chúng nó tự tới mà lấy. Ta cũng có thể tự đi.”

“Dạ, hề hề.”

Thanh Ưng cười khì, rồi lại chạy biến đi mất.

……

Ngày hôm sau.

Lúc Chân Võ bước ra sân luyện, thì lại thấy cái tên heo quen thuộc ấy đang vẫy tay gọi mình.

Trên người nó lủng lẳng đủ loại đồ ăn thức uống, trông chẳng khác gì một gánh hàng rong.

“A! Sư thúc!”

“……”

Hắn ngửa mặt, thở dài, lặng lẽ nguyền rủa vận số.

*Thanh Ưng: Bản hàn chính tên chính xác là Thanh Ưng, bản eng thì là Thanh Vũ

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top