Thấy người này gây uy hiếp, Đinh Hạo liền nghĩ đến việc nhân cơ hội ra tay trước, đây quả là một cách làm sáng suốt.
Đinh Hạo cảm thấy khi màn sương đen tan biến hoàn toàn chính là lúc lão có thể hành động, và giờ đây, màn sương càng lúc càng mỏng manh.
Không hề chần chừ, không một lời cảnh báo, hai chân Đinh Hạo phát lực, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt lão già, hai tay cầm đao toàn lực chém xuống.
Mặc dù thể lực còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng Đinh Hạo dám chắc rằng nhát đao này sẽ khiến lão chết ngay tại chỗ.
Đột nhiên, lão già mở mắt, một cặp mắt xanh biếc.
Đinh Hạo giật mình kinh hãi, hai tay cũng vì thế mà chậm lại một chút.
Vừa định tiếp tục chém xuống, hắn phát hiện cổ tay đã bị một bàn tay đen đúa, to lớn chụp lại, không thể động đậy dù chỉ một chút, xương cốt nơi cổ tay như muốn nứt ra.
“Tiểu tử, ta và ngươi không quen không biết, lại không oán không cừu, vì sao lại hạ độc thủ với lão phu như vậy? Tuổi còn trẻ mà không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt thế!”
Lão già giương mắt trầm lặng nhìn Đinh Hạo nói, ánh mắt nhu nhược phát ra từ đôi mắt xanh thẫm kia chứa đựng một sự quỷ dị không nói nên lời.
Đinh Hạo mặc dù hai tay bị nắm, đau đớn dị thường, nhưng thần sắc không chút rối loạn, ánh mắt lãnh khốc khác thường.
“Đêm hôm khuya khoắt, đồng không mông quạnh, các hạ xuất hiện nơi này, hành tung quỷ dị, toàn thân hắc vụ, ai biết là người hay là quỷ? Quỷ dị như vậy, ta lại chẳng muốn bị trúng độc thủ của ngươi, đương nhiên là phải ‘tiên hạ thủ vi cường’!”
Đinh Hạo bình tĩnh nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lão già, đề phòng lão lại có hành động gì khác.
“Chuyện cười! Theo như lời ngươi nói, vậy ngươi vì sao nửa đêm canh ba lại xuất hiện nơi này? Lão phu hành tung quỷ dị ư? Ngươi chẳng phải cũng vậy sao? Toàn thân hắc vụ thì liền coi lão phu là quỷ, như vậy chẳng phải độc đoán quá ư?”
Lão già không giận mà bật cười, hai tay vận thêm rất nhiều lực đạo, cổ tay Đinh Hạo cảm giác như bị hai cái thiết câu quắp chặt, huyết dịch tựa như chẳng thể lưu thông được nữa.
“Ta là thợ săn ở vùng này, truy đuổi con mồi bị lạc đến đây, nghe thấy trong động có tiếng vang nên mới tiến đến xem mà thôi. Các hạ lại vì chuyện gì mà đến? Tiền bối có thể buông hai tay ra trước không, ta đã biết người không phải là quỷ, tự nhiên sẽ không làm tổn thương đến người nữa!”
Đinh Hạo suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
“Hay cho tên tiểu tử giảo hoạt! Bất quá dù buông ra thì ngươi cũng có thể làm gì chứ, bằng một tên phàm phu như ngươi mà có thể thương tổn ta sao? Thật buồn cười đó!”
Dứt lời, lão liền buông lỏng tay ra, ánh mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm Đinh Hạo không ngừng loạn chuyển, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đinh Hạo lùi xa lão già một đoạn, chậm rãi xoa xoa cổ tay cho máu lưu thông, ánh mắt nhìn vào cổ tay, nhưng sự chú ý vẫn luôn tập trung trên người lão già, đề phòng bất trắc!
Sau một hồi, lão già dường như đã suy nghĩ xong và đưa ra quyết định gì đó, từ tư thế xếp bằng đứng dậy.
Lão già sau khi đứng lên thì lộ ra một thân thể cao lớn dị thường, so với Đinh Hạo cũng chỉ thấp hơn một chút, thế đi vô cùng uy mãnh, hoàn toàn chẳng có cái vẻ tập tễnh nên có ở cái tuổi của lão.
Nhìn bàn tay lão, làn da chẳng hề nhăn nheo, đen bóng dị thường, cơ bắp rất là có lực, nhìn thân thể này thì rõ là đang ở độ tráng niên chứ tuyệt chẳng phải trong trạng thái của một lão già tuổi độ ngũ tuần.
Đi đến cách Đinh Hạo năm thước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo nói: “Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?”
Giọng nói nghiêm túc dị thường, tiến đến gần, một luồng áp lực khổng lồ đập thẳng tới mặt hắn. Đinh Hạo cảm thấy không gian xung quanh tựa như đều ngưng kết lại, thậm chí không thể cảm giác được sự lưu động của không khí, đó là khí tức tử vong.
Đinh Hạo cảm thấy lúc này mình giống hệt như một con dê đang chờ giết mổ, chẳng có bất kỳ một cơ hội phản kháng nào! Đây là loại lực lượng thế nào, hoàn toàn vượt khỏi tầm tưởng tượng của Đinh Hạo!
Đây là một loại sợ hãi đến từ linh hồn, trái tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, những tiếng tim đập thình thịch có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ông có thể dạy cho ta cái gì? Ta cần phải làm gì?”
Tiếng trả lời của Đinh Hạo đã có thể tính là bình tĩnh.
Áp lực trên người chợt biến mất, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác của Đinh Hạo, nhưng hắn lại có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải ảo giác, lúc này trái tim hắn còn chưa đập lại được như bình thường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận