Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Vĩnh Hằng Thánh Vương (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 51: Trong lòng có mãnh hổ

Vĩnh Hằng Thánh Vương (Dịch) (Đã Full)

  • 480 lượt xem
  • 1731 chữ
  • 2022-01-18 22:27:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tô Tử Mặc mở to hai mắt ra, muốn nhìn rõ mỗi một động tác của Điệp Nguyệt, nhưng lại có cảm giác mỏi mệt cuốn lấy, rốt cuộc không nhịn được nữa, ngã xuống.

Từ trận ác chiến ở Vương Thành đến trận chém giết La Thiên Vũ ở Thành Kiến An, từ trận phục kích ở Thương Lang Sơn Mạch rồi lại một đường chạy trốn, hơn nửa tháng không ngủ không nghỉ, chạy vội suốt ngày đêm, Tô Tử Mặc đã không còn một chút sức lực nào trong cơ thể.

Trong nháy mắt khi khép đôi mắt lại, Tô Tử Mặc chỉ nhìn thấy Điệp Nguyệt duỗi bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng ngăn lại hải dương màu tím đang sôi trào mãnh liệt kia.

Ngay sau đó, Điệp Nguyệt nắm tay lại.

Trong nháy mắt hải dương màu tím đã bị nổ tung, bắn ra một mảnh sương máu thê lương.

Tô Tử Mặc hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

. . .

Không biết đã trôi qua bao lâu, Tô Tử Mặc dần dần tỉnh lại, mở hai mắt ra, cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

Nơi này là tu hành trận.

Tô Tử Mặc ngâm mình ở trong thùng gỗ, giống như là đang nhớ lại một năm trước.

Điệp Nguyệt ngồi ở trên một tảng đá cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

"Hầu tử đâu, nó, nó thế nào rồi" Chuyện thứ nhất sau khi Tô Tử Mặc tỉnh lại, chính là tìm hiểu tình huống của Linh Hầu.

Điệp Nguyệt không đáp.

Tô Tử Mặc vội vàng giải thích: "Ở bên trong hang động kia còn có một con Linh Hầu nữa, nó là bạn của ta, vì cứu ta nên mới bị trọng thương, Điệp cô nương, nhất định là cô phải cứu nó! Nó, nó. . ."

Tô Tử Mặc có chút nóng nảy, nhưng lại không nói lên lời.

Với tính tình của Điệp Nguyệt, có thể ra mặt cứu hắn đã là ngoài dự đoán, sao có thể để ý tới việc sống chết của một con linh thú.

Sau nửa ngày, Điệp Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần quan tâm tới nó, thể phách của nó mạnh hơn ngươi nhiều."

"A "

Tô Tử Mặc hơi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng cảm thấy mừng rỡ, truy hỏi: "Hầu tử còn sống à?"

Điệp Nguyệt giữ im lặng, giống như là lười nhác đáp lại.

Tô Tử Mặc không nhịn được cười lên, liên tục gật đầu, lẩm bẩm: "Không sai, không sai, nếu như ngay cả ta đều còn sống, thể phách của con hầu tử chết tiệt kia còn mạnh hơn ta, tất nhiên là nó cũng còn sống."

Trong lòng buông lỏng, Tô Tử Mặc lại nổi lên sự nghi hoặc, không nhịn được lại hỏi: "Điệp cô nương, mặc dù ta không phải là Yêu tộc, nhưng sau khi tu luyện bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, làm sao thể phách còn không sánh bằng con hầu tử chết tiệt kia?"

Khóe miệng của Điệp Nguyệt hơi nhếch lên: "Ngươi chỉ mới tu luyện ba thiên Tôi Thể, Dịch Cân, Đoán Cốt, cũng đều chỉ mới tiểu thành. Độ khó lớn nhất bên trong bộ công pháp kia, có cải biến lớn nhất đối với thể chất đều ở những thiên sau, ngươi còn kém xa."

Tô Tử Mặc gật gật đầu, nhìn lại thân thể của mình, phát hiện ra cánh tay phải vốn đã gần như là bị phế bỏ, giờ đã hoàn hảo như không có việc gì, trên người không có một chút vết thương nào.

"Ta ngủ bao lâu rồi" Tô Tử Mặc hỏi.

"Mười ngày."

Tô Tử Mặc âm thầm tặc lưỡi.

Hắn bị thương nặng như vậy, vốn cho rằng nhặt về được một cái mạng đã là vô cùng may mắn, căn bản là không có cách nào khỏi hẳn, không nghĩ tới sau khi được Điệp Nguyệt cứu trở về, mười ngày đã khôi phục như lúc ban đầu!

Không chỉ là như thế, trải qua trận này, rõ ràng là Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được thân thể của mình đã trở nên mạnh hơn, lực lượng càng lớn hơn, xương cốt cứng rắn, thiên Đoán Cốt đã bước vào cảnh giới tiểu thành rồi!

Thủ đoạn này có thể nói là tái tạo lại toàn thân.

Còn có chuyện gì mà Điệp Nguyệt không làm được

Mặc dù ngay từ lúc ban đầu, Điệp Nguyệt từng nói với Tô Tử Mặc, không cho phép hỏi thăm thân phận và lai lịch của nàng, nhưng Tô Tử Mặc lại thường xuyên bí mật suy nghĩ.

Đến cùng thì Điệp Nguyệt là ai?

Nàng là tu sĩ có cảnh giới gì?

Đột nhiên, trong lòng Tô Tử Mặc có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại,

Trên tảng đá, Điệp Nguyệt lẳng lặng nhìn Tô Tử Mặc, hai con ngươi như nước, trong sáng động lòng người, trong lúc xoay chuyển giống như là tạo thành từng vệt sóng gợn lăn tăn.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Tô Tử Mặc cảm thấy có chút hoảng hốt.

"Điệp cô nương, ngươi. . ."

"Ta phải đi."

Vẻ mặt của Tô Tử Mặc cứng đờ, trong đầu trống rỗng.

"Không trở lại nữa à?"

"Đúng vậy."

Tô Tử Mặc im lặng, cảm xúc sa sút, trong nháy mắt niềm vui sướng do sống sót sau tai nạn đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Điệp Nguyệt nói: "Về sau sẽ không có cách nào dạy ngươi được nữa, vậy nên ta đã giúp ngươi trồng một linh căn, không hề kém Thiên Linh Căn, sau này ngươi đi tìm một tông môn tu tiên đi."

"Linh căn mà cũng có thể trồng được sao?"

"Người khác không làm được, nhưng ta có thể."

Điệp Nguyệt giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Sau khi tu tiên, ngươi cũng có thể ngự kiếm bay lượn, sẽ không còn phải chật vật giống như trước đó nữa."

Người tu chân có thể ngự kiếm bay lượn, lấy thủ cấp của kẻ địch ở cách xa cả ngàn dặm, nói không hâm mộ thì chính là giả.

Trước đây nếu như nghe được tin tức này, nhất định là Tô Tử Mặc sẽ mừng rỡ như điên.

Mà bây giờ, Tô Tử Mặc lại không cảm thấy có một chút hứng thú nào.

"Vì sao?"

Giữ im lặng một hồi lâu, Tô Tử Mặc ngẩng đầu lên hỏi.

"Biết vì sao ta mang ngươi bước vào con đường tu hành không?" Điệp Nguyệt hỏi ngược lại.

Tô Tử Mặc lắc đầu.

Một năm trước, lúc Tô Tử Mặc chán nản nhất, dường như là mất đi tất cả, Điệp Nguyệt xuất hiện ở trước mặt Tô Tử Mặc, hỏi hắn một câu: "Ngươi, có muốn tu hành không?"

Một màn kia, câu nói kia, cả đời Tô Tử Mặc cũng sẽ không thể quên.

Nhưng Tô Tử Mặc lại không biết, vì sao Điệp Nguyệt lại truyền cho hắn công pháp của Yêu tộc, dạy hắn tu hành.

"Có hai nguyên nhân, thứ nhất, ba năm trước đây lúc ngươi gặp được ta, chính là thời điểm ta suy yếu nhất, ngươi đưa ta đến nơi này, xem như là đã cứu ta một mạng. Hai năm sau đó, mỗi ngày ngươi đều làm đồ ăn ngon, đưa đến chỗ ta, chưa từng gián đoạn, mặc dù ta không để ý tới ngươi, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ."

Nói đến đây, Điệp Nguyệt từ trên tảng đá đứng thẳng người lên, khí chất cả người đã biến đổi lớn, tản ra ngạo ý ngự trị ở bên trên thiên địa, không thể nhìn gần, cất giọng nói: "Cả đời Điệp Nguyệt ta chưa từng cầu xin ai, từ trước tới giờ cũng không nợ bất kỳ ai cái gì, trừ ngươi ra. Dạy ngươi tu hành, xem như chấm dứt nhân quả này."

Mặt Tô Tử Mặc lộ ra vẻ rung động.

Ai có thể cam đoan trong suốt cuộc đời, đều không cần nhờ vả ai?

Xem như là tiên nhân, sợ rằng cũng không thể tránh được.

Muốn cả một đời cũng không cần nhờ cả ai cả, lại đạt được thành tựu giống như Điệp Nguyệt, ở trong đó sẽ phải trải qua gian nan như thế nào, căn bản là khó có thể tưởng tượng.

"Còn một nguyên nhân khác nữa, ở trên người của ngươi, ta thấy được bóng dáng của bản thân mình trước đây."

Điệp Nguyệt nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Bề ngoài của ngươi văn nhược, nhưng trong lòng có mãnh hổ, chỉ là con mãnh hổ này vẫn đang ngủ say. Một năm trước, vị thanh mai trúc mã kia của ngươi rời đi, Thương Lãng Chân Nhân ức hiếp, mới làm cho con mãnh hổ trong lòng ngươi tỉnh lại. Còn nhớ rõ, một năm trước lúc tên lưu manh kia đến ám sát ngươi không, phản ứng của ngươi như thế nào?"

Tô Tử Mặc mấp máy bờ môi, không nói gì.

"Ngươi suýt nữa đã giết chết hắn!"

Điệp Nguyệt tiếp tục nói: "Ai có thể tưởng tượng được, một thư sinh yếu đuối cầm một thanh đao nhọn trong tay, lúc trong lòng sinh ra sát ý, ánh mắt lại bình tĩnh như vậy, thủ đoạn bình ổn lúc ấy của ngươi ở trong mắt ta giống như một khối ngọc thô chưa được điêu khắc, trời sinh đã thích hợp để xông xáo trong Tu Chân giới máu tanh tàn khốc."

Tô Tử Mặc hơi xúc động.

Ngày đó nếu như không có Điệp Nguyệt dẫn hắn bước vào con đường tu hành, hắn về già, rất có thể sẽ buồn bực sầu não mà chết, chớ đừng nhắc tới huyết hải thâm cừu của Tô gia.

Mặc dù trong lòng có mãnh hổ, không có linh căn, cũng chỉ là một con cọp không có móng vuốt mà thôi.

Giống như là đã phát hiện ra tâm sự của Tô Tử Mặc, Điệp Nguyệt hơi chau mày ngài lại, hơi nghi hoặc một chút nói: "Tư chất của ngươi trong vạn người không được một, chỉ là thiếu khuyết linh căn. Theo lý mà nói, mỗi người sinh ra, đều nên có được linh căn, chỉ là phân chia mạnh yếu. Nhưng trong thế giới này, lại có rất nhiều người không có linh căn, chuyện này quả thật là rất kỳ quái."

Dừng lại một chút, Điệp Nguyệt lại lắc đầu nói: " Được rồi, mỗi thế giới đều có một số bí mật, ta không có thời gian đi dò xét, cần phải đi."

Nói xong, thân hình của Điệp Nguyệt khẽ động, đi ra ngoài.

Tô Tử Mặc vội vàng từ trong thùng gỗ nhảy ra, tùy tiện nắm lấy một bộ quần áo khoác lên người, đuổi theo.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top