Dịch: Hoangforever
Trong khi Lý Lạc đang còn kinh ngạc khi biết Nhan Linh Khanh tới từ trường Thánh Huyền Tinh, thì hai nhóm người này đã đi tới trước mặt của hắn.
“Ha ha ha... Thiếu phủ chủ và đại quản sự tới Khê Dương Ốc của chúng ta, thật khiến cho kẻ hèn này cảm thấy vinh dự.”
Người đàn ông trung niên có tên là Trang Nghị lên tiếng trước. Trên khuôn mặt nở ra một nụ cười chân thành và nhiệt tình.
So với sự nhiệt tình của hắn, cô gái có tên là Nhan Linh Khanh kia thì lãnh đạm hơn nhiều. Nàng chỉ nhìn Thái Vi, sau đó liếc nhìn Lý Lạc, hai tay đút túi quần, cũng không có lên tiếng.
“Phó hội trưởng Trang Nghị thật là sinh phân (1). Khê Dương Ốc là sản nghiệp của Lạc Lam phủ, Thiếu phủ chủ tới xem sản nghiệp của nhà mình, có gì mà cảm thấy vinh dự cho kẻ hèn này chứ?”
(1) Sinh phân: có nghĩa là quá lịch sự, không quen, hành động khá là xa lạ.
Thái Vi mỉm cười nói.
Trang Nghị ngẩn ra, vội vàng gật đầu, cười nói:
“Là do ta ăn nói kém.”
Hắn ở chỗ này nói chuyện một hồi, sau đó chắp tay về phía Lý Lạc, nói là có chuyện phải làm rồi rời đi.
Lý Lạc nhìn một màn này, hiển nhiên biết được cái tên Trang Nghị này đã hoàn toàn theo phe Bùi Hạo rồi.
Cho nên vào thời điểm đối mặt với hắn, nhìn thì có vẻ như nhiệt tình đó, thế nhưng cái tên này thật ra có chút đề phòng và xa cách hắn.
Cái loại nhiệt tình này chẳng qua cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Ngược lại, Nhan Linh Khanh từ nãy tới giờ vẫn luôn lãnh đạm, không hề để ý tới hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn ở lại, cũng không có lấy cớ rời đi.
Tuy nhiên, khi Trang Nghị đã rời đi rồi, vẻ mặt của Nhan Linh Khanh liền dịu lại, sau đó hướng về phía Thái Vi nói:
“Thái Vi tỷ hôm nay tới đây làm gì vậy?”
Giọng nói của nàng thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng suối chảy, trong trẻo lạnh lùng đắm say lòng người.
Thái Vi tiến lên phía trước, khoác cánh tay Nhan Linh Khanh, cười duyên nói:
“Mang Thiếu thủ phủ tới đây xem một chút.”
Hai nàng đều có dung mạo, khí chất tuyệt vời. Hiện tại đứng chung một chỗ lại càng thêm quyến rũ, bổ mắt hơn nữa. Thế nhưng cũng vì do đứng gần vào nhau nên càng thể hiện rõ sự khác biệt.
Nếu như nói Thái Vi là nhấp nhô lên xuống, núi non chập trùng hùng vĩ thì Nhan Linh Khanh lại giống như một vùng đồng bằng xanh mướt.
Lý Lạc ánh mắt khẽ liếc nhìn qua. Thế nhưng rất nhanh liền bị sự nhạy cảm của Nhan Linh Khanh phát hiện ra. Thế là nàng hất cái cằm trắng như tuyết của mình lên, có chút khinh miệt nói:
“Tiểu đệ đệ, đang so sánh cái gì vậy?”
Lý Lạc vô tội trừng mắt lên nhìn.
Nhanh Linh Khanh hừ nhẹ một tiếng, sau đó mặc kệ hắn, kéo tay Thái Vi đi vào bên trong.
Lý Lạc cũng không có quan tâm, cất bước đi theo sau hai nàng.
Theo hai nàng đi vào Khê Dương Ốc, hắn đi lên một cái cầu có mái che. Đứng trên cây cầu này, hắn có thể nhìn thấy đài luyện chế cao mấy tầng mọc san sát ở hai bên.
Những đài luyện chế này được phân ra làm nhiều phòng. Phía trước mỗi phòng đều có một vách tường thủy tinh trong suốt. Khi nhìn qua vách tường trong suốt này hắn có thể nhìn thấy bóng người mặc áo khoác màu trắng đang làm việc rất là bận rộn.
Trong phòng có rất nhiều bình thủy tinh trong suốt được đặt ở trên bàn. Lúc này những người mặc áo khoác màu trắng kia đang cầm các loại bình thủy tinh khác nhau, không ngừng điều chế. Thỉnh thoảng, lại có gian phòng nào đó lóe lên ánh sáng màu xanh da trời, có nghĩa rằng lại có một bình Linh thủy kỳ diệu ra lò.
“Thái Vi tỷ, chi nhánh Khê Dương Ốc này hiện tại có hai người là Tứ phẩm Thối Tướng Sư. Tam phẩm Thối Tướng Sư có 9 người. Nhị phẩm Thối Tướng Sư có 16 người. Nhất phẩm Thối Tướng Sư có 33 người.”
Lý Lạc đang còn hiếu kỳ ngắm nhìn, cùng lúc đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Nhan Linh Khanh từ phía trước truyền tới, làm cho hắn khẽ cười thầm một tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại website: truyenhoangdung.xyz.
Bởi vì Thái Vi thân là đại quản sự, cho nên những tin tức này hiển nhiên đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay rồi. Hiện tại, Nhan Linh Khanh nói lại một lần nữa, hiển nhiên là đang nói cho hắn nghe.
Cô gái này là bạn thân của Khương Thanh Nga, nhìn thì có vẻ như lãnh đạm đó, thế nhưng thật ra tâm địa cũng không có xấu. Dĩ nhiên hắn hiểu nàng làm như vậy là muốn giữ thể diện cho Khương Thanh Nga.
Một đường đi tới, sau khi tham quan một chút xong, Nhan Linh Khanh liền dẫn hai người tới nơi làm việc của nàng. Đó là một cái căn mật thất luyện chế.
“Thái Vi tỷ tới đây cũng không phải là để nhìn qua một chút đi?”
Tới nơi này, Nhan Linh Khanh bỏ áo khoác ngoài ra. Bên trong là một chiếc váy đơn giản, hiện ra đường cong tinh tế, mảnh mai. Ánh mắt nàng nhìn về phía đài luyện chế, hiển nhiên tâm trí nàng đang còn hướng về phía trên kia.
“Là bởi vì Thiếu phủ chủ.”
Thái Vi cười nói:
“Hắn muốn biết về Thối Tướng Sư.”
Nhan Linh Khanh nghi ngờ nhìn Lý Lạc, nói:
“Hắn không phải là...”
Lời còn chưa nói hết thế nhưng trong ý tứ đã thể hiện ra rất là rõ ràng. Lý Lạc không phải là Vô Tướng sao? Biết thêm về Thối Tướng Sư để làm cái gì?
Bàn tay bé nhỏ của Thái Vi nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng, nhìn về phía Lý Lạc láu lỉnh nói:
“Ngươi hãy biểu diễn cho sinh viên đạt được thành tích cao của trường Thánh Huyền Tinh chúng ta thấy một chút đi, để cho nàng giật mình một chút.”
Lý Lạc có chút không nói nên lời. Thế nhưng vẫn vận chuyển Thủy Tướng, đem Tướng Lực màu xanh da trời thi triển ra ngoài.
“Đây là... đây là Thủy Tướng?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Linh Khanh hiện ra sự kinh ngạc. Hai ngón tay bé nhỏ đẩy đẩy gọng kính, nhìn Lý Lạc, nói:
“Ngươi có Tướng Tính rồi?”
Lý Lạc gật đầu, thành khẩn nói:
“Là một đạo Ngũ phẩm Thủy Tướng. Cho nên ta muốn học tập một chút về Thối Tướng thuật, sau đó trở thành một vị Thối Tướng Sư.”
Nhan Linh Khanh cau đôi lông mày giống như hình loan nguyệt kia lại và nói:
“Trường Nam Phong của ngươi rất nhanh sẽ tiến vào kỳ thi học kỳ rồi. Đáng lẽ ra ngươi bây giờ nên toàn lực tu hành, rồi sau đó thử một chút xem có đỗ vào được trường Thánh Huyền Tinh hay không, sau đó rồi mới nhắc tới chuyện này. Ở trong trường Thánh Huyền Tinh có viện Thối Tướng, có rất nhiều lão sư giỏi ở đó.”
Lý Lạc cười nói:
“Ta chỉ muốn làm quen trước một chút.”
Nhan Linh Khanh nhìn một chút Lý Lạc, giống như hiểu ra điều gì.
Hiện tại mặc dù Lý Lạc đã thức tỉnh Tướng Tính rồi, thế nhưng hình như cũng quá muộn đi. Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, chưa chắc đã có thể tiến vào được trường Thánh Huyền Tinh, nếu đã như vậy... còn không bằng nhanh chóng trở thành Thối Tướng Sư, kiếm lối thoát cho riêng mình.
“Thiếu phủ chủ hiếm khi có tâm cầu tiến như vậy. Ngươi là sinh viên đạt được thành tích cao của trường Thánh Huyền Tinh, ngươi có thể dạy hắn được không?”
Thái Vi ở một bên khuyên.
Nhan Linh Khanh có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái. Sau đó đem chiếc bình thủy tinh đang cầm trong tay đặt xuống, nói:
“Thối Tướng Sư có một số kiến thức căn bản, ngươi có lẽ cũng đã đọc qua rồi đúng không?”
Lý Lạc vội vàng gật đầu. Sau khi hắn có được Thủy Tướng, trước tiên hắn đi tìm hiểu một số tài liệu liên quan tới Thối Tướng Sư để đọc.
Nhan Linh Khanh búng ngón tay ra. Một cỗ Tướng Lực màu xanh da trời từ ngón tay nàng bay ra. Nó giống như một sợi dây nước, cuốn lấy tập sách, sau đó ném tới trước mặt Lý Lạc.
“Cầm lấy và đọc hết đi.”
Lý Lạc nghe vậy, cũng không có nói gì mà ngồi đàng hoàng vào bàn, sau đó bắt đầu lật từng cuốn sách và đọc.
“Ngươi ngồi đó chơi đi, ta còn có chút việc phải làm.”
Nhan Linh Khanh nhìn thấy Lý Lạc cũng không có biểu hiện ra sự nóng vội, lúc này mới khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía Thái Vi nói một tiếng, rồi đi lên đài làm việc xử lý công chuyện.
Thái Vi có chút nhàm chán duỗi cái lưng mệt mỏi ra. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Lạc, chợp mắt một lát.
.........
Cùng lúc đó, ở một gian phòng khác trong Khê Dương Ốc.
“Thiếu phủ chủ và đại quản sự đang làm gì vậy?”
Trang Nghị ngồi trên ghế, thần sắc nhàn nhạt hỏi người trước mặt.
“Không có làm gì cả. Sau khi đi thăm quan một chút liền đi tới phòng làm việc của Phó hội trưởng Nhan.”
Người kia trả lời.
Trang Nghị gật đầu, nói:
“Nhớ để mắt tới. Nếu như bọn họ có tiếp xúc với ai đó, ngươi nhớ ghi nhớ lại. Hiện tại, việc quan trọng nhất trong giai đoạn này chính là để ta lên làm hội trưởng cái chi nhánh này. Một khi thành công, ta liền đá con nhỏ Nhan Linh Khanh kia ra khỏi đây. Tới lúc đó, chi nhánh Khê Dương Ốc này sẽ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ta.”
“Vâng!”
Trang Nghị phất tay cho hắn lui. Trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười lạnh.
“Khương Thanh Nga, người nghĩ rằng phái một đứa nhóc trường Thánh Huyền Tinh tới liền có thể đấu được với ta sao? Nói cho ngươi biết, nằm mơ đi!”
“Chi nhánh Khê Dương Ốc này, Trang Nghị ta muốn rồi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận