Dịch: Hoangforever
Quái vật giết người.
Đây là một mảnh không gian mà chỉ có một số tiểu hành tinh và hoang tinh thưa thớt rải rác ở xung quanh nó. Ở cực Bắc xa xa, có một đám mây đỏ đang chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng khắp 4 phương tám hướng.
Đột nhiên, đúng lúc này mảnh không gian này rách ra một vết nứt. Có hai người từ trong đó đi ra.
“Chọn nơi này đi, thiên địa linh khí mặc dù yếu, thế nhưng cũng xem như là có thể tu luyện.”
Tàng Khinh Trần nói:
“Cổ huynh, sau khi ta phóng ra tinh cầu tầm 2 hơi thở xong, ta và ngươi sẽ cùng lúc chọn người. Thế nhưng, để cạnh tranh có phần kích thích hơn , chúng ta mỗi một nơi chọn ra một nửa số người, sau đó lưu lại công pháp và thường thức tu luyện lại, ngươi có dị nghị gì không?”
Cổ Không cũng không có lên tiếng, xem như là ngầm chấp nhận.
Tiếp đó, bàn tay Tàng Khinh Trần mở ra, ở đầu ngón tay trong suốt có một bọc lớn bay ra. Trái Đất trong nháy mắt khôi phục lại hình dáng như cũ.
Dưới trạng thái không có bất kỳ quỹ đạo nào, Trái Đất cứ như vậy quay lẻ loi một mình trong cái không gian này với tốc độ quay vốn có của mình.
Ngay vào lúc hai nhịp thở vừa tới, ý niệm của hai người liền lập tức động. Một nửa trong số hơn 7 tỷ người trên trái đất liền được 2 người bọn họ chọn ra.
Mỗi một nhân mạng, họ đều để lại một cái ấn ký thần thức, vừa phân biệt, lại còn có thể khống chế sự sống chết của mỗi người.
Tàng Khinh Trần truyền xuống “Thuần Dương Công” và “Điệp Dương Chưởng”. Cổ Không thì truyền xuống “Tụ Nguyên Công” và “Lưu Tinh Quyền”. Đây đều là công pháp, vũ kỹ phàm cấp cao cấp nhất.
Và cả hai đều để lại lời cảnh cáo: Không được phép luyện tập võ công của nhau, kẻ nào phạm phải giết không tha! Năm năm sau, kẻ thắng sẽ được thưởng, kẻ bại sẽ bị xóa sổ!
Hai người lưu lại tu luyện hằng ngày vô cùng toàn diện, thậm chí tới ngay cả bản đồ kinh mạch mà hàng tỉ chủng tộc vẫn luôn hằng ao ước khát vọng kia bọn họ cũng truyền xuống.
“Cho bọn họ một ít vật chất.”
Tàng Khinh Trần cười nói.
Sau đó hướng hư không tung ra một trảo, một vòng xoáy liền hiện ra.Thiên địa linh khí trong bán kính hàng trăm triệu dặm liền bị vòng xoáy này hút vào, ngưng tụ ra một khối mười dặm Linh thạch hạ phẩm.
Hắn lắc tay một cái, mảnh linh thạch khổng lồ này liền được chia thành chín triệu mảnh nhỏ có kích thước là 10 cm, sau đó búng một phát, những viên linh thạch này liền tung ra rải rác khắp nơi trên trái đất.
Sau khi làm xong điều này, hắn lại tiếp tục hướng hư không bên phải tìm kiếm. 1000 sinh vật to như con con cá sấu trưởng thành màu đỏ thẫm từ nơi xa liền được kéo tới. Hắn thu tay lại, tiện tay quăng vào trong Trái Đất. Thế là những con quái vật này chui vào trong cuộc sống bình thường của loài người trên Trái Đất.
Cổ Không từ đầu tới cuối cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.
.................
Mọi thứ trên Trái Đất rơi vào trạng thái bất động, bao gồm cả suy nghĩ của loài người. Mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, thậm chí lượng nước trong sông Hà Giang to lớn kia cũng không có mất đi một giọt.
Lúc này, khi ý thức trở lại, tất cả mọi người trên toàn thế giới đều hiện ra sự kinh ngạc, ai cũng cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng lại không nhớ ra được là chuyện gì.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một lượng lớn thông tin từ trong đầu tràn tuôn ra, đau đớn tràn dâng, trí nhớ đã đượckhắc sâu trong đầu liền theo đó ùa về.
Hoa Hạ Quốc-Thành phố dừa, thủ phủ của “Bảo đảo tỉnh”.
"Tiêu Phong" lúc đó đang đi dạo cùng với bạn học "Chu Quang Xương" trên con đường Hải Tú thuộc thành phố Dừa. Con đường này nằm ngay bên cạnh “Quảng trường Minh Châu.”
Đây là khu vực phồn hoa và náo nhiệt nhất Thành phố Dừa. Hiện tại lại đang còn là kỳ nghỉ hè, cho nên có rất nhiều người qua lại.
Đột nhiên, trên khuôn mặt của tất cả mọi người hiện ra dáng vẻ khó tin. Có người thì phấn khích lên vì nhận được công pháp, có người thì hiện ra dáng vẻ sợ hãi khi nghe thấy lời cảnh cáo đầy chết chóc kia.
“Tiêu Phong...”
Chu Quang Xương vừa định nói thì bị một tiếng hét thất thanh làm cho giật mình. Hắn vội vàng nhìn lại, đập vào mắt hai người mà một cảnh tượng sởn cả gai ốc.
Chỉ thấy ở cách đó hơn 50 m, một con sinh vật có sáu chân màu đỏ thẫm, đang con huơ huơ cái chân trước sắc nhọn của mình ra và cắt cắt. Mọi người bị nó cắt cho bay đầu, cắt cho bay người. Cảnh tượng đáng sợ vô cùng!
“Chạy nhanh!”
Tiêu Phong quay đầu lại kéo Chu Quang Xương đang còn run rẩy kia chạy về phía trước. Hắn cao 1,85m, vừa kéo Chu Quang Xương thấp hơn mình kia vừa nhảy qua chướng ngại vật.
Trên đường, mọi người nhìn thấy con quái vật kia đều điên cuồng bỏ chạy.
Con quái vật này cao hơn 2m, có 6 chân, chia đều ra làm 2 bên. Chân trước rộng hơn 1 thước, phần trên mỏng, sắc và dày. Mặt trong có một hàng gai tua tủa, sắc nhọn như lưỡi cưa.Bộ phận phía trên có lông, đỏ như máu giống như điêu khắc mà thành.
Nó đứng ở trên mặt đất, đem hai cái càng đầy răng cưa này kia quơ quơ. Vẻ ngoài không khác con bọ ngựa trên Trái Đất là bao, với “Hai càng, mắt kép, râu...”. Toàn thân đỏ rực như một ngọn lửa, sáng lấp lánh.
Đối với nó mà nói tốc độ của loài người quá chậm.
Trước và sau lưng nó có hai đôi cánh. Hai đôi cánh này khi giang rộng ra, dài hơn một trượng.
Bốn cánh vỗ cùng lúc, “Vù” môt tiếng, trong chớp mắt đuổi theo ba người. Hai cái càng vẽ thành một đường cong, trên mặt đất liền có thêm 6 phần thi thể.
Nó hoặc dùng 6 cái chân của mình lướt đi, hoặc là dùng cánh bay, một đường vừa đi vừa chém, chỉ vẻn vẹn tầm mười mấy giây, dọc theo đường đi đã để lại hơn 40 cỗ thân thể đứt lìa rồi, rất nhiều người trong số đó còn chưa có tắt thở.
Nơi này đã trở thành thiên đường của nó. Chơi đùa sung sướng vô cùng.
“Nhanh vào trung tâm mua sắm!”
Nhìn thấy quái vật sắp đuổi kịp theo phía sau, lúc đi ngang qua “Trung tâm thương mại Minh Châu”, Tiêu Phong kéo Chu Quang Xương chạy nhanh vào bên trong trung tâm thương mại.
Hai người vừa chạy vào cửa chính trung tâm thương mại xong, con quái vật liền đuổi tới, “Vù” một tiếng, nó đã ở ngay cửa chính và bị cửa chính chắn lại.
Con bọ ngựa thấy vậy, giơ hai cái càng sắc bén của mình lên, “quẹt quẹt” một cái. Sắt và thủy tinh cường lực liền bị khoét ra một lỗ, tiếp theo nó lao nhanh vào, giơ cái càng ra cắt một đường. Cắt một phát từ bàn chân trái Chu Quang Xương tới ngực. Móng vuốt của nó chỉ còn thiếu 1cm nữa là “Xoẹt” qua lưng của Tiêu Phong.
“A~~~~”
Từng âm thanh chói tai vang lên đã cứu Tiêu Phong một mạng. Những tiếng thét chói tai của đám người bên cạnh đã thành công dẫn dụ nó.
Sau khi Tiêu Phong chạy đi được vài mét, hắn cảm thấy phía sau nhẹ nhẹ, quay đầu nhìn lại thì thấy mình đang cầm một cái cánh tay, còn người thì không thấy đâu.
“Quảng Xương...”
Hắn nhìn bạn học mình, run rẩy nói.
Sau đó nhanh chóng lao tới ngồi xổm trước mặt bạn mình. Nhưng đối phương cũng chỉ đảo mắt vài lần sau đó liền nhắm mắt lại, tắt thở.
Tiêu Phong không dám đứng lại, vội vàng lao ra khỏi trung tâm mua sắm, chạy thẳng ra đường chính. Khi đi ngang qua thi thể gãy tay gãy chân trên vỉa hè, hắn nhìn thấy có hai vật phát sáng. Thế là hắn quay người lại, nhanh chóng nhặt nó lên, rồi sau đó bỏ chạy tiếp, cũng không có quay đầu lại nhìn.
Trong lúc chạy trốn toàn lực đó, trong đầu hắn tuôn ra những ký ức mà hai vị đại năng kia đã lưu lại. Hắn cố gắng từ trong đống tin tức lưu lại này tìm ra một ít thông tin liên quan tới con quái vật này. Thế nhưng trong hằng hà sa số tin tức này, cũng không có tin tức nào liên quan tới con quái vật này.
“Thuần Dương Công! Điệp Dương Chưởng!”
Hai cái thuật ngữ này luôn khắc sâu trong tâm trí hắn và cũng luôn khắc sâu trong hầu hết mọi người trên cái Trái Đất này.
"Dừng xe ——!"
Hắn lao ra giữa đường, dang ngang hai tay ra chặn một chiếc xe taxi đang lao tới.
“Kít ——!”
Tài xế xe taxi phanh gấp lại, sau đó thò đầu ra mắng:
“Làm cái gì vậy? Muốn chết à?”
“Không muốn chết thì nhanh quay đầu xe lại chạy, phía trước có quái vật giết người, đã chết hơn trăm mạng rồi!”
Tiêu Phong thò tay vào cửa sổ hé mở, mở cửa ghế phụ ra và ngồi vào.
“Ngươi nói cái gì?”
Tài xế taxi có chút bối rối hỏi. Hiện tại hắn đang còn trên đường về nhà.
“Chết người, đã có hơn trăm người chết rồi! Con không nhanh quay đầu chạy đi, ngươi muốn chết trong miệng quái vật sao?”
Tiêu Phong quát lên.
“Vậy bọn họ....”
Tài xế taxi tin tưởng lời Tiêu Phong nói. Lý do là vì chuyện lúc trước thật sự là quỷ dị, quỷ dị tới mức khiến người ta phải sợ hãi.
Sắc mặt anh ta tái mét, chỉ chỉ vào mấy cái xe ô tô đang chạy về phía trước...ý muốn nói, mấy người kia thì sao? Không phải họ đang đi vào chỗ chết hay sao?
“Nhiều người như vậy, quản hết được sao? Con không nhanh đi đi??”
Tiêu Phong thúc giục.
“A, được được, ta đi...”
Hắn cũng mặc kệ chạy ngược đường hay không ngược đường, đánh lái, quay đầu xe và chạy thẳng một mạch về phía trước.
Vừa lái xe đi được một đoạn, kênh truyền thông liền phát đi một tin tức trên sóng radio: Sinh vật không xác định đang giết người trong trung tâm thương mại Minh Châu, người đi bộ và phương tiện không được đến gần, bằng không sinh tử khó lường ...
............
Trong trung tâm thương mại Minh Châu, từ tầng một đến tầng sáu, máu đỏ tươi chảy khắp nơi trên mặt đất, hơn hai trăm người đã chết. Dù là kính hay là nhôm, thép, chỗ nào bị chặn lại thì cũng bị hai cái càng của con bọ ngựa khổng lồ khuyên thủng.
"Đông đông đông ~"
Tiếng bước chân leo lên cầu thang liên tục vang lên. Phụ nữ và trẻ em ở phía trên co rúm, ôm lấy nhau sợ chết khiếp.
Đây là những người chạy trốn sai đường, những người không kịp chạy xuống lầu, dù có liều mạng chạy thì thần chết cũng không có buông tha cho họ.
Nếu như là lúc bình thường, có lẽ lúc này cảnh sát đã có mặt ở đây rồi. Thế nhưng, do mọi người đang còn hoảng sợ trước sự thay đổi mạnh mẽ này, nên hiện tại, cho dù mọi ngươi có kêu trời, trời cũng không biết, có kêu đất thì đất cũng chẳng hay.
Mãi đến hai mươi phút sau khi vụ việc xảy ra, toàn bộ trung tâm thương mại lúc này mới bị cảnh sát có vũ trang bao vây lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận