Dịch: Hoangforever
Bên trong vũ trụ mênh mông vô ngần này có chứa vô vàn thứ có thể xảy ra. Chính vì lý do này, loài người sinh ra đã có vô vàn ước mơ bất tận!!
Quan sát vũ trụ và lý giải những bí ẩn của nó là sở thích lớn nhất của các nhà Thiên Văn học. Và nó cũng là chủ đề rất được nhiều người trên Trái đất quan tâm.
Mỗi một khi có nhà khoa học nào đó phát hiện ra vấn đề mới, nó sẽ nhanh chóng trở thành chủ đề hot trên toàn cầu.
...........
Ba giờ chiều.
Một không gian bên ngoài Thái Dương hệ, cách đó 1002 năm ánh sáng, đột nhiên chấn động. Ngay sau đó chấn động này mở rộng ra xung quanh, tạo thành một cái hố sâu rộng gần 2m. Một người thản nhiên từ trong cái hố sâu này bước ra.
Người này mặc một bộ quần áo màu xanh bó sát, cả người phiêu dật giống như một cơn gió. Hắn toan rời đi, đột nhiên cái hố sâu phía sau còn chưa kịp đóng lại phát ra tiếng “Phốc”. Sau đó cả không gian bể nát tan tành giống như tấm gương vỡ. Một người cầm trong tay một thanh trường thương dài 2 m, ánh sáng lóe lên, thanh trường thương này đâm về phía trước....
Người áo xanh đã thuấn di đi được một đoạn xa chợt cau mày lại. Hắn quay lại và đưa tay phải ra phía trước, trong chớp mắt vô số tường chắn liền xuất hiện ở bên trong không gian phía trước.
Thế nhưng, nơi trường thương đen mực đi qua, những tường chắn không gian này lần lượt vỡ nát giống như đâm qua một tờ giấy vậy, để lại một lỗ thủng thẳng tắp.
Người áo xanh cũng không muốn xuất thủ nữa, thân thể lại một lần nữa thuấn di, biến mất, xuất hiện cách đó không xa 1km. Hắn có chút bất đắc dĩ nói:
“Cổ huynh, đừng đánh nữa, cũng đã đánh hơn 20 năm rồi!”
“Cổ Không” là tên của người mặc áo đen này. Hắn có khuôn mặt lạnh lùng, thanh trường thương đen nhánh cầm ở nơi tay tỏa ra hắc mang. Hắc mang giống như hắc động vậy, cắn nuốt hết thảy mọi thứ xung quanh nó, ngay tới cả không gian cũng không chịu nổi mà có chút vặn vẹo, biến dạng.
Cổ Không nghe thấy vậy, liền bỏ ngoài tai. Thanh trường thương lại một lần nữa đâm tới.
Tay trái của người áo xanh cầm một Ngân Kính hình tròn. Hắn đem mặt kính hướng về phía Cổ Không, vô số ngân quang có hình dạng trăng lưỡi liềm bắn ra, đem không gian phía trước cắt nát.
“Lách cách ~~~!”
Ngân quang giống như lưỡi dao sắc bén, tạo thành một trận hình. Thế nhưng không ngoài dự đoán, nó liền bị thanh trường thương đen nhánh kia đâm cho không còn một mảnh.
Ngươi áo xanh không có ý định chiến đấu nữa. Thân thể lại một lần nữa biến mất. Khi xuất hiện, hắn đã cách xa đó 100km. Nhưng hắn căn bản chạy không thoát, thanh trường thương đen nhánh phía sau giống như đĩa vậy, không buông tha cho hắn.
Hai bên đánh nhau chớp nhoáng ở trong không gian. Va chạm nảy lửa tạo thành sóng xung kích cường đại đem tiểu hành tinh dọc đường đánh của hai người biến thành bụi phấn.
“Cổ Không, bảo vật đã mất, ngươi bám ta cũng vô dụng. “Thí Thần Thương” của ngươi mặc dù có thể hủy diệt vũ trụ, nhưng phải đâm trúng thì mới được. Tiếp tục đánh như thế này, một vạn năm cũng chưa có phân thắng bại!”
“Tàng Khinh Trần” khuyên nhủ nói. Hắn thật sự cảm thấy phiền, nhưng lại không có biện pháp thoát được đối phương.
“Hừ! Nếu như không phải do ngươi ngang ngược nhúng tay vào, chí bảo làm sao có thể biến mất được chứ?”
Trong lúc Cổ Không nói chuyện, thanh trường thương đã đâm tới. Thế nhưng Tàng Khinh Trần vẫn luôn biến mất trước lúc thanh trường thương này đâm tới.
“Ầm!”
Một tinh cầu hoang vu cách đó 10km liền bị thanh trường thương này đâm thủng, lưu lại một cái lỗ sâu hoắm.
“Cổ Không, ngươi lúc đó chí bảo chưa tới tay, ta đương nhiên có tư cách tranh đoạt rồi. Nhưng hiện tại chí bảo đã biến mất không thấy đâu nữa, chúng ta cứ tiếp tục đánh như thế này liệu có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Hai người đều là những nhân siêu việt. Thế nhưng lại không thể bắt được tung tích của chí bảo kia, trong lòng vừa khiếp sợ vừa có chút tiếc nuối.
Đối với Cổ Không, người có thể lấy được chí bảo, s
Trường thương của hắn liên tiếp đâm ra. Mỗi lần đều đem không gian xung quanh bao phủ vào trong hắc mang. Thế nhưng cho dù thương mang kia có cao siêu như thế nào cũng không tài nào chạm được vào nổi một góc áo của Tàng Khinh Trần.
“Cổ Không, ngươi nói xem, ngươi muốn như thế nào mới chịu dừng tay?”
Tàng Kinh Trần xuất hiện cách đó 10000km, truyền âm tới hỏi.
Tốc độ của Cổ Không cũng không có chậm, ý niệm vừa lóe lên, người đã theo sát tới, giơ thương đâm tới.
“Ầm!”
Một tinh cầu cực lớn phía sau Tàng Khinh Trần 10000 km liền bị một thương này đâm nát.
Nhất thời, sóng lửa lan tràn khắp không gian.
Dị tượng này ngay lập tức đưa tới sự chú ý của các Thiên Văn học đang quan sát không gian trên Trái Đất.
Khoảng cách 1000 năm ánh sáng là khoảng cách quá xa xôi, không thể nào đạt tới trong mắt loài người trên Trái Đất. Nhưng trong vũ trụ bao la mà nói, khoảng cách này quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Trước hiện tượng này, các nhà Thiên Văn Học trên Trái Đất nhanh chóng phân tích và đưa ra kết quả là đây là hậu quả của một vụ nổ hành tinh.
Thế nhưng, khi các nhà Thiên Văn học còn chưa tiêu hóa được cú sốc này thì bên trong kính viễn vọng lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh tinh cầu phát nổ và biến mất. Mà hơn hết là, khoảng cách các vụ nổ càng lúc càng tiến gần tới Trái Đất.
Lúc này, sự sửng sốt biến thành sự sợ hãi.
Một khi vụ nổ này tiến tới gần Trái Đất, chắc chắn nó sẽ trở thành một đại thảm họa cho toàn nhân loại!
Tàng Khinh Trần chưa bao giờ bị biệt khuất tới như vậy. Hắn đã có lòng tốt khuyên nhủ đối phương, vậy mà đối phương phớt lờ, bỏ qua không thèm nghe hắn. Điều này làm cho hắn vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ tới đối phương là một người cô độc lẻ loi, đã đánh tới triệu năm rồi, ấy vậy mà đối phương cũng không có buông tha cho hắn. Chính vì lý do này, hắn không còn cách nào khác hơn là cố gắng khuyên nhủ Cổ Không.
“Cổ huynh, thay vì lãnh phí thời gian hành hạ nhau như thế này, không bằng tìm một nơi phân tranh cao thấp, ý huynh thế nào?”
Cổ Không hừ lạnh một tiếng, thanh trường thương trên tay lại đâm ra một lần nữa.
“Cổ Không, ngươi chắc cũng hiểu, một khi chúng ta toàn lực đánh một trận, có lẽ phiến tinh vực này cũng sẽ tan nát. Ngươi chắc cũng không muốn chuyện như thế này xảy ra đúng không?”
Cổ Không không nói gì, lại cầm thương đuổi theo, phát tiết lửa giận trong lòng.
Hai người đánh nhau từ 1000 km dần dần tăng lên tới 1 triệu km. Cuối cùng thân thể chợt lóe chính là khoảng cách vô số triệu km.
“Ngừng ngừng ngừng! Cổ huynh, ta bồi thường huynh là được chứ gì, đừng bám lấy ta nữa!”
Tàng Khinh Trần bất đắc dĩ nói.
Cổ Không nghe thấy vậy liền dừng lại, cũng không có tiếp tục xuất thủ nữa. Hắn im lặng nhìn đối phương, cũng không có nói lấy một câu.
Tàng Khinh Trần thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
“Ba đóa “Hư Không Hoa”, được chưa?”
Hắn vừa nói xong, Cổ Không ở phía đối diện liền giơ thương lên lại muốn đâm tiếp, thấy vậy hắn liền vội vàng nói:
“Đợi, đợi một chút! Một “Vạn Đạo Quả”, thế nào?”
“Lấy ra!”
Cổ Không lạnh lùng nói.
“Cổ huynh, “Vạn Đạo quả” ta sẽ lấy ra, nhưng mọi việc đều tùy duyên, giống như chí bảo lúc trước vậy, không phải của ngươi liền không phải của ngươi. Ta chỉ có thể cho ngươi một nửa cơ hội, ngươi lấy được hay không lấy được, điều đó phụ thuộc vào cơ duyên của ngươi.”
Cổ Không nhướn mày nói,
“Nói đi.”
Tàng Khinh Trần nở ra nụ cười, ung dung nói:
“Chúng ta đánh cược một cái đơn giản đi. Nếu như người thắng người cầm đi. Nếu như ngươi thua... vậy chuyện này cho qua, được không?”
Thấy Cổ Không không có phản đối, hắn liền suy nghĩ phương pháp đánh cuộc như thế nào. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn lại không tìm ra phương pháp đánh cuộc công bằng như thế nào vì cả hai đều là những người thần thông quảng đại.
“Được rồi! Cổ huynh, chúng ta đánh cuộc vận khí của cái đám người trên cái tinh cầu bình thường phía trước được không? Chúng ta không có can thiệp vào cái tinh cầu này, đánh cuộc vận khí cũng rất là công bằng đúng không?”
Tàng Khinh Trần chỉ về phía Trái Đất ở phía trước.
“Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?”
Cổ Không hỏi.
Ý niệm trong đầu Tàng Khinh Trần liền xoay chuyển, hắn nói:
“Chúng ta đồng thời chọn một nửa người trong số họ, sau đó truyền thụ cho họ “công pháp phàm cấp”, 5 năm sau tỷ thí, nếu như người ngươi lựa chọn chiến thắng, “Vạn Đạo quả” sẽ rơi vào tay ngươi.”
“Được!”
Hắn cũng không có giết chết được đối phương, có được một nửa cơ hội có được “Vạn Đạo quả” cũng xem như là tiêu trừ đi sự tức giận trong lòng.
Ngay sau khi Cổ Không nói xong, hai người liền biến mất tại chỗ. Chỉ cần một ý niệm trong đầu, liền vượt qua khoảng cách ngàn năm ánh sáng, đồng thời xuất hiện bên trong Thái Dương hệ.
“Tìm nơi có linh khí, những người phàm tục này mới có thể tu luyện.”
Tàng Khinh Trần đưa tay ra, chụp Địa Cầu ở phía trước, không gian phía trước liền vặn vẹo, Địa Cầu ở phía trước không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một quả bóng hình tròn nhỏ bằng đầu ngón tay, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Cổ Không thầm quan sát, cũng không có lo lắng hắn đụng tay đụng chân vào.
Khuôn mặt Tàng Khinh Trần khẽ nở nụ cười, tâm tình cảm thấy rất tốt. Hắn giơ tay ra từ trong hư không vẽ ra một cái. Không gian bị vẽ ra thành một cái lỗ hổng rộng 100 m. Thân ảnh hai người chợt lóe, biến mất ở trong cái lỗ hổng này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận