Chỉnh sửa: Hoangforever
Hắn cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển chân khí trong cơ thể, trong đầu hiện ra pháp quyết <<Cửu Thiên Minh Đế Kinh>> tầng thứ hai.
- Cửu Thiên Minh Đế Kinh tầng thứ hai, Thái Minh Ngọc Cảnh Thiên!
Theo chân khí không ngừng vận chuyển, chân khí trong cơ thể Trương Nhược Trần càng ngày càng trở nên tinh khiết, biến thành màu ngọc bạch.
Xoạt!
Song chưởng Trương Nhược Trần đồng thời đánh ra, đánh vào tấm lưng trần của Tử Thiến.
Chân khí màu ngọc bạch theo lòng bàn tay Trương Nhược Trần tràn ra, thông qua Trung Thiên mạch trên lưng Tử Thiến, tiến vào thân thể nàng.
Cửu Thiên Minh Đế Kinh tầng thứ nhất, Thái Hoàng Hoàng Cảnh Thiên.
Tầng thứ hai, Thái Minh Ngọc Cảnh Thiên.
Mỗi lần tu tuyện thành công một tầng, chân khí của Trương Nhược Trần sẽ phát sinh biến hóa về chất, không chỉ có độ tinh khiết của chân khí viễn siêu so với võ giả cùng cảnh giới, mà còn hình thành thuộc tính nhất định.
Ví dụ như Cửu Thiên Minh Đế Kinh tầng thứ hai, tu luyện ra chân khí Ngọc Tịnh, có thể tịnh hoá tà khí và độc khí.
Nói cách khác, chỉ cần Trương Nhược Trần đem Cửu Thiên Minh Đế Kinh tầng thứ hai tu luyện thành công, coi như là không được tới bách độc bất xâm,thì ít nhất cũng có thể miễn dịch rất nhiều độc tố.
Chân khí Ngọc Tịnh ở trong cơ thể Tử Thiến vận hành một đại chu thiên, sau đó trở về bàn tay của Trương Nhược Trần.
Như thế vòng đi vòng lại, sau 36 vòng, độc tố trong cơ thể Tử Thiến rõ ràng giảm bớt, bờ môi nàng dần hồng nhuận hơn, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đỏ ửng.
- Oa!
Một ngụm máu độc màu xanh đen từ trong miệng nàng phun ra.
Tử Thiến chậm rãi tỉnh lại, thấy trên người mình truyền đến cảm giác mát mẻ, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra trên người mình không mảnh vải che thân, hoàn toàn bạo lộ trong không khí.
Hai tay Trương Nhược Trần vẫn đặt ở trên lưng Tử Thiến nói:
- Đừng cựa quậy, lập tức theo ta vận chuyển chân khí trong cơ thể, chỉ có như vậy, mới có thể đem độc tố trong cơ thể loại bỏ.
Tử Thiến nghe Trương Nhược Trần nói như vậy, nội tâm không thể giữ bình tĩnh nổi nữa.
Oanh!
Từ trong cơ thể nàng một cỗ lực lượng cường đại bộc phát ra, chấn Trương Nhược Trần bay ra ngoài.
Nàng một tay che ngực, phòng ngừa xuân quang tiết ra ngoài, một tay tạo thành kiếm quyết, ngón trỏ và ngón giữa chập lại, chỉ vào mi tâm của Trương Nhược Trần, lạnh giọng nói:
- Ngươi đến cùng đã làm gì với ta?
Trương Nhược Trần cảm thấy bất đắc dĩ nói:
- Ngươi tỉnh táo một chút có được không hả? Nếu ta làm gì với người thì ta đã làm từ lâu rồi! Còn đến lượt ngươi hỏi ta sao?? Mà không phải ta đã làm gì với ngươi, mà phải hỏi ngược lại ràng người đã làm gì với ta? Ngươi nhìn cổ ta mà xem, nhìn y phục của ta mà xem, còn có vết cào cấu trên ngực nữa, tất cả đều là người làm ra đó. Nếu không phải ta kịp thời ngăn lại...
- Câm miệng!
Tử Thiến nhìn vết son môi dày đặc trên cổ Trương Nhược Trần, sắc mặt đỏ bừng, mím môi cắn chặt răng, lui về phía sau hai bước.
Thân thể hiện tại rất yếu, chân đứng không vững, trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, miệng không ngừng thở dốc.
Trương Nhược Trần đỡ nàng dậy, thở dài:
- Đã sớm bảo ngươi đừng cựa quậy rồi, sao ngươi lại cố chấp như vậy nhỉ? Độc tố trong cơ thể ngươi còn chưa có loại bỏ hoàn toàn, tùy thời có thể sẽ bị phản công ngược lại.
- Không cần ngươi quan tâm!
Tử Thiến từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một bình ngọc xinh xắn, từ bên trong đổ ra một viên Giải Độc Đan, bỏ vào miệng nuốt xuống.
Bỗng nhiên, nàng thấy Trương Nhược Trần đi tới, trùm lên người nàng một bộ áo bào rộng thùng thình, che khuất thân thể mềm mại của nàng.
Tử Thiến cảm thấy nao nao, khẽ cúi đầu xuống, trong mắt lộ ra vài phần do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
- Trừ dấu son trên cổ ngươi ra, giữa chúng ta còn phát sinh chuyện gì nữa không?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Ngoại trừ cái này, còn có thể có chuyện gì nữa?
Tử Thiến nghe thấy vậy khuôn mặt càng đỏ ửng hơn, cắn chặt môi, nhìn chàng trai anh tuấn trước mắt, mà cảm thấy xấu hổ, rất muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, miễn cho hắn chứng kiến thấy cảnh mình bối rối.
- Đúng rồi! Còn một việc nữa!
Trương Nhược Trần lấy ra một thanh Ngư Trường Kiếm, đưa cho Tử Thiến nói:
- Đây là ta từ trong ống tay áo thấy, trả nó lại cho ngươi!
Tử Thiến biến sắc, nhìn Ngư Trường Kiếm trong tay Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi... Ngươi đã biết ta là sát thủ của Địa Phủ Môn?
Trương Nhược Trần nhìn Ngư Trường Kiếm trong tay, nhẹ gật đầu, cười nói:
- Ngoại trừ sát thủ của Địa Phủ Môn ra, còn ai sẽ sử dụng loại kiếm này chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Thiến nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần hỏi:
- Ngươi đã biết ta là sát thủ của Địa Phủ Môn rồi, vậy chắc hẳn cũng biết, ta tới là để giết ngươi. Vì sao vẫn còn cứu ta?
- Ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở trong hoang dã a!
Trương Nhược Trần lại nói tiếp:
- Vả lại, nếu ngươi thật sự ra tay giết ta, người hẳn đã chết từ lâu rồi! Sao có thể còn sống đứng ở nơi này?? Người đã không giết được ta, lại không có giết ta, sao ta không thể cứu ngươi chứ??
Tử Thiến cảm thấy xấu hổ vô cùng, sắp cắn môi chảy máu nói:
- Trương Nhược Trần, trước kia có người nói cho ngươi biết, ngươi là một tên khốn kiếp hay không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận