Ngụy Ngự Thành không thích người khua môi múa mép, điểm này Chung Diễn biết rõ. Nhưng đột nhiên bỏ lỡ cơ hội tới Hawaii lướt sóng, trong lòng khó có thể chấp nhận, cậu cả gan phản bác: “Còn không cho người ta nói.”
Ngụy Ngự Thành liếc xéo cậu, “Đúng vậy, không thể nói.”
Chung Diễn: “Bá đạo.”
Thông báo làm thủ tục lên máy bay vang lên, ánh mắt Ngụy Ngự Thành áp lực: “Biết là được rồi.”
Với thân phận và độ tuổi của anh, cho dù gặp dịp thì chơi hay là nhu cầu xã giao thì cũng không thể chưa từng có phụ nữ. Nhưng đặt việc này lên mặt bàn mà nói thì cũng không có gì thú vị, anh nuôi dưỡng đứa cháu trai này nhiều năm như vậy, hầu hạ ăn ngon mặc đẹp, nhưng mỗi lần tới thời điểm quan trọng, cậu lại là người đầu tiên phá đám.
Tuy nhiên đổi góc độ mà suy nghĩ, Lâm Sơ Nguyệt bận tâm tới chuyện này, bởi vì cô đặt tâm tư lên người anh. Ngụy Ngự Thành suy nghĩ hồi lâu, quyết định không nhắc tới chuyện này nữa, cứ để nó trôi qua một cách tự nhiên đi.
―
Thứ năm vài ngày sau, Lâm Sơ Nguyệt nhận được điện thoại của Hạ Sơ.
Hạ Sơ cố ý giảm bớt tần suất liên hệ với cô, mỗi tuần dùng một số WeChat khác nhau để báo bình an, gửi vài ba đoạn video của Lâm Dư Tinh để cô biết em trai mình vẫn ổn. Lần này là số điện thoại Hạ Sơ thường dùng, trong lòng Lâm Sơ Nguyệt căng thẳng, tưởng rằng Lâm Dư Tinh đã xảy ra chuyện, cuống quít nghe điện thoại. Dường như Hạ Sơ đoán được suy nghĩ trong đầu cô, câu đầu tiên khi mở miệng là trấn an: “Em trai không sao, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, dùng tay che lại, “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Sơ nói với cô: “Đã rất lâu rồi Lý Thặng không xuất hiện, tớ tìm người điều tra hành tung của anh ta, phát hiện một tháng trước, anh ta mua vé tàu cao tốc đi thành phố M, hơn nữa chưa từng trở lại thành phố Minh Châu.”
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, “Anh ta là người thành phố M.”
Hạ Sơ: “Ừ, anh ta trở về nhà của mình. Đúng lúc, tớ quen một đối tác có quan hệ không tồi cũng đang ở thành phố M. Dựa theo địa chỉ lúc trước cậu cho tớ, tớ đã nhờ anh ấy tới nhìn xem. Căn phòng kia không có ai ở, hỏi thăm hàng xóm xung quanh.”
Lâm Sơ Nguyệt nín thở, “Thế nào?”
Hạ Sơ không giấu được sự vui vẻ, “Nghe được tin tức, hai cha con Lý Thặng đã đi Bắc Kinh, không rõ nguyên nhân, nhưng có người nói rằng thận của ba anh ta - Lý Phí Nham có vấn đề, vẫn luôn dùng thuốc để duy trì mạng sống, nhưng lần này bệnh tình tái phát, có vẻ rất nghiêm trọng.” Điều này đồng nghĩa với việc Lý Thặng đưa Lý Phí Nham đi chữa bệnh, sẽ không trở lại thành phố Minh Châu.
“Nguyệt Nguyệt, cậu đang nghe tớ nói sao?” Quá mức yên tĩnh, Hạ Sơ cho rằng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.
Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt di động, thân máy nóng bỏng, dường như giọng nói cũng thay đổi, nặn ra một chữ: “Ừ.”
“Cậu có biết chuyện ba Lý Thặng bị bệnh hay không?”
“Tớ từng nghe mẹ tớ nhắc tới.” Lâm Sơ Nguyệt có ấn tượng, nhưng bệnh tình cụ thể thế nào thì cô không rõ lắm.
“Tin tức đó chắc hẳn không sai, người bạn kia của tớ hỏi mấy nhà hàng xóm, bọn họ đều nói nhìn thấy Lý Thặng thu dọn đồ đạc, đưa Lý Phí Nham đi Bắc Kinh chữa bệnh.” Hạ Sơ hỏi: “Cho nên, cậu định khi nào trở về?”
Cô và Hạ Sơ có mối quan hệ thân mật khăng khít, là người bạn thân có thể tâm sự mọi vấn đề trong cuộc sống. Cô gái này có tính cách mạnh mẽ, nhưng nếu thật sự muốn làm chuyện gì đó, so với bất cứ người nào đều đáng tin cậy hơn. Hôm nay cô ấy có thể gọi cuộc điện thoại này, vậy nhất định đã nắm chắc.
“Còn có Ngụy Ngự Thành.” Hạ Sơ bỗng dưng nhắc tới anh, “Lần trước anh ấy tới đây thăm Dư Tinh, có nói một câu.”
“Câu gì?” Lâm Sơ Nguyệt mở miệng đặt câu hỏi, còn chưa nghe được câu trả lời, đầu ngón tay đã không kìm được mà run nhè nhẹ.
“Anh ấy nói với Dư Tinh, cho dù có bao nhiêu chuyện phiền toái, anh ấy đều không đặt ở trong mắt. Sở dĩ anh ấy cho phép cậu rời đi, không phải vì sợ xe đâm, cũng không phải sợ bị thương. Anh ấy tôn trọng lựa chọn của cậu, mặc kệ là mối nhân duyên ngắn ngủi hai năm trước hay là kế hoạch dài hạn hai năm sau. Điểm khác biệt chính là, lần đầu tiên, anh ấy không giữ được cậu. Nhưng lần này, nếu không giữ được cậu, anh ấy nguyện ý đi theo phía sau cậu. Ít nhất khi cậu quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầu tiên cậu có thể nhìn thấy anh ấy.”
Nước mắt tích tụ trong hốc mắt Lâm Sơ Nguyệt, rốt cuộc cũng chảy xuống.
Qua điện thoại, Hạ Sơ cảm giác được tiếng nức nở rất nhỏ, “Không thể nào, Ngụy Ngự Thành không nói với cậu những lời này?”
Đúng vậy, một câu cũng không nói.
Anh nói với Lâm Dư Tinh vì muốn giải tỏa nỗi lòng của đối phương.
Mà anh giữ im lặng không nói gì với Lâm Sơ Nguyệt, chỉ âm thầm dưỡng ẩm mọi thứ, điều đó được khắc sâu trong mỗi lần vội vã ngàn dặm tới đây.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Sơ, Lâm Sơ Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho Ngụy Ngự Thành. Rõ ràng cô biết vào thời điểm anh rất bận, nhưng cô lại không thể kiềm chế được. Người đầu tiên nghe điện thoại là Lý Tư Văn, giọng điệu quan tâm: “Bác sĩ Lâm? Đã xảy ra chuyện gì sao? Đợi một chút, chủ tịch Ngụy đang họp dự án, ấn theo quy định, không ai được phép mang thiết bị liên lạc vào phòng họp. Cô đừng ngắt máy, tôi sẽ chuyển điện thoại cho ngài ấy.”
Chỉ chốc lát sau, giọng nói trầm thấp căng thẳng của Ngụy Ngự Thành truyền đến: “Có chuyện gì vậy?”
Hai mắt Lâm Sơ Nguyệt cay xè, giống như một đứa trẻ trốn đi lâu ngày rốt cuộc cũng tìm được đường trở về nhà, cô nghẹn ngào nói: “Ngụy Ngự Thành, em nhớ anh.”
Ngụy Ngự Thành khựng lại, bàn tay vẫn đặt trên tay nắm cửa phòng họp, sau đó anh mỉm cười nhợt nhạt, “Trời còn chưa tối, nào, nói xem, em nghĩ như thế nào về anh?”
Lâm Sơ Nguyệt chun mũi, “Anh nghĩ như thế nào về em thì em cũng nghĩ như thế về anh.”
Ngụy Ngự Thành đi tới trước cửa sổ, phía sau lưng anh có rất nhiều nhân viên Hối Trung, ngoài mặt thì nghiêm túc làm việc, nhưng trên thực tế mỗi người đều đang dựng lỗ tai lên thám thính. Anh cũng không để bụng, lọt vào tầm mắt của anh là thành phố phồn hoa nhỏ như con kiến, trong lòng anh có châu ngọc, anh vẫn thoải mái cười nói: “Chuyện đó chỉ sợ khó lòng thực hiện, em không có sức lực lớn như anh, vừa mới ngồi lên trên động vài cái đã chơi xấu nằm bất động.”
Nhân viên phía sau: !!!
Đây là chuyện có thể nghe trong thời gian làm việc sao!
Đầu kia chậm chạp không trả lời, trong lòng Ngụy Ngự Thành thầm nghĩ có phải mình nói lời này hơi quá đáng hay không, đang định thừa nhận sai lầm, lại nghe thấy Lâm Sơ Nguyệt nói: “Anh chờ em trở lại.”
Ngụy Ngự Thành siết chặt ngón tay, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh vẫn luôn đợi em.”
Nhân viên phía sau: !!!
Tôi thích đi làm!!
―
Thời gian hỗ trợ giảng dạy tại thị trấn Nam Thanh đến thứ năm tuần sau là kết thúc, Mục Thanh tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí còn đưa ra đề nghị, chỉ cần cô muốn thì có thể về trước thời hạn.
“Một đợt giáo viên mới sẽ tới đây báo danh vào tháng sao, không sao đâu, có hợp có tan, có thể làm việc với em lâu như vậy, anh rất vui, cũng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.” Mục Thanh mỉm cười chân thành.
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu “Làm tốt việc nên làm, không có gì phải đề cập trước. Anh à, anh định ở lại nơi này bao lâu?”
“Kết thúc công việc tại thị trấn Nam Thanh, chắc hẳn anh sẽ đi Tương Tây.” Ánh mắt Mục Thanh nhìn xa xăm, anh ta rất bình tĩnh, không nói những lời hùng hồn, cũng không đặt ra mục tiêu vĩ đại, chỉ nói một câu chất phác, “Làm hết sức thôi.”
Còn thời gian một tuần, Lâm Sơ Nguyệt giúp đỡ Mục Thanh hoàn thành tư liệu. Bọn họ tổng hợp thông tin gia đình của tất cả trẻ em và học sinh trong độ tuổi đi học tại thôn Nam Thanh, thật không ngoa khi nói rằng, bọn họ đã từng đến thăm viếng mỗi một hộ gia đình trong danh sách. Nhìn chung, trình độ học vấn của các thế hệ đi trước ở nơi này đều khá thấp, có rất nhiều người không chịu nói đạo lý, bọn họ bị nhục mạ, xua đuổi, thả chó cắn là chuyện bình thường, có hai lần còn bị người già cầm xẻng đuổi đánh.
Mặc dù vậy, nhưng Lâm Sơ Nguyệt và Mục Thanh cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, tiến hành ghi chép lại cuộc sống khó khăn của mỗi hộ gia đình, điều kiện cơ bản và tính cách đặc thù của đứa trẻ. Đối với mỗi đứa trẻ có khả năng xuất hiện nhân cách tiềm ẩn, Lâm Sơ Nguyệt đều nhắc nhở và ghi chú lại.
Trình Hiểu Đông: 12 tuổi / cha mẹ ra ngoài làm công / nhát gan / khả năng biểu đạt kém.
Trương Phụng Hồng: 7 tuổi / sợ chó / có thể dùng đồ ngọt để khen ngợi / khả năng biểu đạt tốt hơn.
Lý Nhị Đản: Ba thích uống rượu và có khuynh hướng bạo lực / bạo lực hàng năm / đặc biệt chú ý.
Nghiêm Kim Trụ: Trí thông minh thấp / dễ nổi giận
Trần Hoa Ngân: Mẹ bị bệnh tâm thần / có khuynh hướng trầm cảm / đã nộp đơn xin quỹ y tế.
……
Những hồ sơ lưu trữ quý giá này được trao trả lại cho các thầy cô giáo. Nhắm đến một số trẻ em đặc biệt, Lâm Sơ Nguyệt và Mục Thanh tích cực liên lạc với các phòng ban liên quan, cố gắng tranh thủ viện trợ lớn nhất cho các em trong phạm vi quy định của pháp luật.
Công việc hỗ trợ giảng dạy tại thị trấn Nam Thanh trong gần bốn tháng sắp kết thúc.
Người khiến Lâm Sơ Nguyệt bận tâm nhất, vẫn là Thân Tiểu Thu.
Hai ngày nay, có tin từ Cơ quan Công An, bởi vì vụ án liên quan đến trẻ vị thành niên và bản thân vụ án có tác động xấu đến xã hội, kết hợp với ý kiến của người giám hộ nạn nhân nên vụ án không được xử lý công khai. Lâm Sơ Nguyệt biết, mấy tên ngựa con kia phải đối mặt với quá trình tố tụng hình sự nặng nề.
Đương nhiên vẫn có một số chuyện không được như mong muốn, nhưng hiện giờ Lâm Sơ Nguyệt đã có thể giữ một tâm thái bình thản. Giống như Ngụy Ngự Thành dạy cô, thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối, nhưng chỉ cần giữ trái tim lòng trong sáng, ngây thơ không tổn hại, chính là không thẹn với lương tâm.
Đặt vé trở lại thành phố Minh Châu được vào thứ bảy.
Thứ sáu, Lâm Sơ Nguyệt tới thăm Thân Tiểu Thu, nguồn tài trợ của Vương Khải Triều đã rơi xuống đúng chỗ, việc đầu tiên là giúp cô bé sửa lại ngôi nhà cũ nát, ngay cả giữa mùa hè cũng không thấy chút ánh sáng.
Ngay khi bước vào, Lâm Sơ Nguyệt còn tưởng rằng mình đã đi nhầm chỗ, các bức tường bên ngoài được quét vôi trắng, trông có vẻ tràn ngập ánh sáng, sân nhà luộm thuộm cũng được sắp xếp gọn hàng, đồng thời còn dựng thêm một cái lều thép để phơi quần áo. Trong nhà vẫn đang tiếp tục thi công, Thân Tiểu Thu mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, đang chuyển đồ ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, cô bé cười tươi như hoa, “Cô giáo Lâm.”
Tháng 5 đầu mùa hạ, mầm xanh mới nhú, ánh sáng và bóng tối đủ sinh động và tươi sáng để tô vẽ màu sắc cho nhân gian. Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy, đây mới là tư thái tươi đẹp mà một cô bé nên có.
Cô xắn ống tay áo lên giúp đỡ, “Còn phải dọn những gì?”
Thân Tiểu Thu không hề rụt rè, thoải mái tiếp nhận ý tốt của cô, “Còn một ít sách.”
Căn nhà này vốn không có nhiều đồ đạc, mấy món đồ linh tinh vụn vặt rơi đầy đất. Lâm Sơ Nguyệt khá thích thú, cô nhặt một bao diêm lên, mặc dù bị cũ và ẩm nhưng ngược lại có vẻ càng đẹp mắt hơn. Cô cầm hộp giấy, đặt mấy món đồ nhỏ cùng nhau, cuối cùng thu dọn những đồ vật lớn hơn một chút. Một số văn bản cuộn tròn, tem phiếu thực phẩm màu vàng cùng một cuốn album ảnh màu nâu đỏ kiểu cũ.
Lâm Sơ Nguyệt tiện tay lật một tờ, hầu hết là những bức ảnh đen trắng, sang trang thứ hai, có một bức ảnh màu của Thân Tiểu Thu hồi năm sáu tuổi. Cô gái nhỏ xinh đẹp từ khi còn bé, không khác mấy so với bây giờ. Lại lật sang trang khác, vẫn là một bức ảnh màu đã ố vàng. Tầm mắt Lâm Sơ Nguyệt lướt qua, khi nhìn thấy người ngoài cùng bên phải, trái tim cô như bị bóp chặt.
Lông mày rậm, khóe mắt thon dài rủ xuống, mặt không biểu cảm đứng ở hàng sau cùng, mặc dù là dáng vẻ học sinh cấp ba, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là Lâm Sơ Nguyệt đã nhận ra.
Hồ Bình Xuyên.
Hồ Bình Xuyên, người đã kiện cô lợi dụng chức nghiệp, mê hoặc bệnh nhân khiến anh ta sinh ra tình cảm không muốn rời xa!
Đầu ngón tay Lâm Sơ Nguyệt như bị đông cứng, dính chặt trên lớp plastic mỏng. Có thứ gì đó đập mạnh lên huyệt thái dương phát ra “Ong” một tiếng như tiếng chuông, ngay lập tức kéo cô vào một cái lồng chật hẹp.
“Cô giáo Lâm?” Thân Tiểu Thu không rõ nguyên do, “Cô không sao chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, cô lật cuốn album, chỉ vào Hồ Bình Xuyên hỏi: “Đây là ai?”
“Anh họ của em.”
“Tên là gì?”
“Thân Viễn Phong.”
Lâm Sơ Nguyệt sững sờ trong giây lát.
Hồ Bình Xuyên.
Thân Viễn Phong.
Cho nên “Hồ Bình Xuyên” căn bản chính là tên giả, vì sao anh ta phải dùng tên giả tới khám bệnh? Đầu óc Lâm Sơ Nguyệt trống rỗng, bỗng dưng cô nhớ tới Lý Thặng. Giả thuyết này chỉ là bong bóng, nó khiến xương sườn cả người cô giống như bị đứt đoạn, không thể chống đỡ được.
Lâm Sơ Nguyệt không kiềm chế được mà cao giọng: “Anh ta đang ở đâu?”
Thân Tiểu Thu sợ hãi, đôi môi hé mở.
“Người đang ở đâu?” Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên lớn tiếng.
Thân Tiểu Thu bị quát lui về phía sau một bước, hốt hoảng không biết phải làm sao, giọng nói như tiếng muỗi run run: “Em không biết.”
Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước miếng, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh. Khi mở miệng, cô thấp giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, Tiểu Thu, thái độ của cô giáo không tốt. Nhưng người này, người này đang ở đâu? Cô giáo biết người này.” Mỗi lời Lâm Sơ Nguyệt nói, dường như đều như bị mũi dao làm xước, đôi mắt đỏ hoe.
Thân Tiêu Thu vội vàng đáp: “Cô giáo, mặc dù anh ấy là anh trai của em, nhưng em thật sự rất ít rất ít khi nhìn thấy anh ấy. Anh ấy là một trong số ít những người thi đỗ đại học của thôn chúng em, sau khi ra ngoài đi học thì anh ấy chưa từng trở về.”
Lâm Sơ Nguyệt cắn răng: “Một lần cũng không có sao?”
“Không có.” Thân Tiêu Thu vội vàng đảm bảo: “Cô giáo, em thật sự không gạt cô.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Cô giáo tin em.”
“Tinh thần của bác cả em khi tốt khi xấu, trước kia ông ấy không như vậy, từ năm ngoái bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Bà A Hoa nói, đó là di truyền, sớm hay muộn cũng bị.” Thân Tiểu Thu nói: “Hai năm trước, em nghe bác cả nói, anh họ không học đại học mà đi theo người ta lăn lộn ở bên ngoài, muốn kiếm thật nhiều tiền, sẽ không trở về nữa.”
Lâm Sơ Nguyệt: “Em có biết anh ta đi kiếm tiền với ai không?”
Thân Tiểu Thu cẩn thận nhớ lại: “Người nọ đã tới nhà một lần, vóc dáng cao cao, em không nhớ rõ anh ta trông như thế nào, nhưng ngày đó anh ta mặc quần áo màu đen.”
Lâm Sơ Nguyệt run rẩy lấy di động ra, ấn vài lần mới mở được album ảnh, cô có ảnh chụp của Lý Thặng, hỏi: “Có phải anh ta không?”
Thân Tiểu Thu phân biệt một hồi lâu, sau đó mờ mịt lắc đầu, “Cô giáo Lâm, em thật sự không nhớ rõ diện mạo của anh ta.”
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, cuốn album trượt xuống mặt đất, cô nâng tay lên, vùi mặt vào giữa cánh tay, hồi lâu không có phản ứng. Khi hơi thở lắng xuống, cô mới ngẩng đầu, “Có thể cho cô giáo bức ảnh được không?”
Thân Tiểu Thu lập tức gật đầu, “Có thể.”
Lâm Sơ Nguyệt bị chóng mặt, thời điểm đứng dậy phải đỡ tay cô bé, chịu đựng làn sóng choáng váng này.
Thân Tiêu Thu muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cô bé do dự, “Cô giáo Lâm, có phải anh trai em đã làm chuyện gì không tốt hay không?”
Lâm Sơ Nguyệt cười nhẹ nhàng, “Không liên quan tới em.”
Manh mối tới đây là gián đoạn.
Lâm Sơ Nguyệt cất bức ảnh đi, quyết tâm nhất định phải tìm được Hồ Bình Xuyên.
Buổi tối, mọi người tổ chức tiệc chia tay cho cô, các thành viên trong đội xóa đói giảm nghèo và giáo viên trong trường học đều có mặt. Mục Thanh chuẩn bị bốn mâm cỗ, loại đãi ngộ này, tạm thời giải tỏa được nỗi tích tụ trong lòng cô.
Cộng sự làm việc với nhau, lâu ngày sinh tình cảm, thật sự tới thời điểm chia tay, Lâm Sơ Nguyệt cũng có chút phiền muộn. Từ lúc ăn cơm, người tới càng ngày càng nhiều, có phụ huynh học sinh xách đặc sản địa phương tới nhất quyết tặng cho Lâm Sơ Nguyệt.
Sau đó, Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn thấy Triệu Tiểu Vũ đang nấp mình sau cánh cửa. Cô mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay, “Tới đây.”
Triệu Tiểu Vũ không sợ lạnh, cậu đã quen với việc đi chân trần, giày cũng không mang, bàn chân đen tuyền. Cậu bé đứng yên lặng trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, đưa một quyển vở lên. Lâm Sơ Nguyệt mở ra, chớp chớp mắt, “Em vẽ cô giáo sao?”
Cậu bé gật đầu, “Vẽ không đẹp.”
Lâm Sơ Nguyệt cười: “Vẽ rất khá, cô giáo rất thích.”
Cậu bé lập tức nở nụ cười, lộ ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp.
Lâm Sơ Nguyệt sờ đầu cậu, “Chăm chỉ học tập.”
Triệu Tiểu Vũ làm động tác chào hỏi của đội thiếu niên tiền phong, “Mỗi ngày tiến về phía trước.”
Ăn được nửa bữa cơm, lại có người tới tìm.
Vương Khải Triều lái chiếc Camry, nhờ người mời một mình Lâm Sơ Nguyệt ra ngoài. Lâm Sơ Nguyệt chưa từng gặp ông, cô có hơi nghi ngờ, Vương Khải Triều tự báo họ tên. Trong lòng Lâm Sơ Nguyệt rất cảm kích, thì ra ông là người giúp đỡ Thân Tiểu Thu.
Vương Khải Triều là người ít nói, ông đi thẳng vào chủ đề, cầm một phong bì từ hàng ghế phía sau xe đưa cho cô, “Nhờ cô chuyển cho chủ tịch Ngụy.”
Nói trực tiếp như thế, có lẽ ông cũng biết quan hệ giữa cô và Ngụy Ngự Thành, vì vậy cũng không có gì phải ngượng ngùng, Lâm Sơ Nguyệt hào phóng tiếp nhận, “Được, tôi nhất định sẽ chuyển cho anh ấy.”
Vừa nói vừa mở túi ra, muốn bỏ phong bì vào trong.
Hôm nay cô đeo một chiếc ba lô, khi dây buộc được cởi ra, những thứ chất đống trong miệng túi bị trượt ra. Một trong số đó, chính là bức ảnh gia đình của Thân Tiểu Thu.
Vương Khải Triều nhìn xuống, đột nhiên nói: “Người này.”
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đập loạn xạ, “Ngài biết người này?”
Vương Khải Triều cầm bức ảnh lên, xem lại lần nữa, “Trông rất quen, hình như đã từng làm việc trong nhà máy của tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt nôn nóng thiếu kiên nhẫn: “Ngài có biết anh ta sống ở đâu không?”
Vương Khải Triều lắc đầu, trả lại bức ảnh, “Chắc là năm kia, anh ta cũng không làm quá lâu đã nghỉ việc. Tuy nhiên tôi có thể giúp cô giáo Lâm hỏi một chút, nếu có tin tức tôi sẽ báo cho cô.”
Đêm nay Lâm Sơ Nguyệt không tài nào ngủ nổi, mới đầu thì lăn qua lộn lại vì mất ngủ, rạng sáng rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi thì lại không ngừng bị bóng đè. Trong mộng, cô bị một đám mây đen đuổi theo, bao phủ trên đỉnh đầu, càng đè càng thấp, cuối cùng biến thành một gương mặt cực kỳ xấu xí, răng nanh sắc nhọn cắn vào cần cổ cô.
Lâm Sơ Nguyệt mở mắt ra, mồ hôi thấm ướt lưng, cả người giống như vừa mới vớt từ trong nước vớt lên vậy.
Ba rưỡi, trong phòng chỉ có tiếng tim đập của cô.
Lâm Sơ Nguyệt cứ mở mắt như vậy cho tới hừng đông, 6 giờ, Mục Thanh lái motor đưa cô lên trấn trên bắt xe buýt, Mục Thanh cũng rất có phong độ quý ông, đưa cô tới sân bay Nam Kỳ, sau đó mới phất tay tạm biệt.
Lâm Sơ Nguyệt không nói cho bất cứ ai biết hôm nay cô trở về.
Trước khi rời khỏi thành phố Minh Châu cô đã rút lại tiền thuê nhà, Lâm Sơ Nguyệt bắt taxi đến khu vực lân cận đường Minh Châu, tìm khách sạn thuê phòng. Ngày hôm qua có chút cảm lạnh, lại một đêm không ngủ, hiện tại đầu đau như búa bổ. Cộng thêm tin tức hai ngày nay quá dữ dội, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, đầu óc càng thêm trống rỗng.
Trước khi tới nhà Thân Tiểu Thu, Lâm Sơ Nguyệt đã nghĩ đến việc cô sẽ tặng cho Ngụy Ngự Thành một niềm vui bất ngờ. Nhưng hiện tại, thân thể hoàn toàn bất lực, cô nhìn thời gian, còn hai tiếng nữa là tới giờ tan tầm của Hối Trung, ngủ một giấc rồi qua đó cũng vẫn kịp.
Kết quả một giấc này trực tiếp kéo dài tới khi bóng đèn neon tỏa sáng trong bóng đêm.
Cổ họng Lâm Sơ Nguyệt khô khốc, cô sờ trán mình, hình như có chút phát sốt, cô giãy giụa ngồi dậy, trước mắt choáng váng mơ hồ. Thật vất vả mới định thần lại được, cô thở dài một hơi, vốn định mua một món quà, như vậy sẽ có cảm giác tương đối nghi thức.
Hiện tại có nghi thức hay không, không quan trọng, với trạng thái này của cô, có thể chống đỡ tới gặp anh đã là điều không tệ rồi.
Lâm Sơ Nguyệt nằm bò ra giường gọi điện thoại cho Ngụy Ngự Thành.
Cuộc gọi được kết nối, từng tiếng tút kéo dài.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ không nghe máy, một giây cuối cùng, điện thoại đã hiển thị cuộc trò chuyện ―― nhưng không phải giọng nói của Ngụy Ngự Thành, “Cậu tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Nguyệt còn tưởng mình gọi nhầm số, cố ý lấy di động xuống nhìn thoáng qua, cô nhíu mày, “Sao lại là cậu?”
Giọng điệu của Diệp Khả Giai vẫn luôn mang theo vẻ cao ngạo, “Tại sao không thể là tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt dần phản ứng lại, “Cậu lấy điện thoại của Ngụy Ngự Thành.”
“Đó không phải chuyện rất bình thường sao?” Không cần gặp mặt cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của cô ta khi nói những lời này.
Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng, trong nháy mắt cô cho rằng mình là tiểu tam đang quấy rầy đàn ông đã có vợ. Nghĩ như vậy, cô thiếu chút nữa bật cười, sau đó cô mỉm cười nhẹ nhàng, không nhanh không chậm đáp lời: “Diệp Khả Giai, có phải cậu đã quên những lời tôi nói với cậu rồi không?”
Cúp điện thoại.
Biệt thự Minh Châu, ánh đèn lộng lẫy.
Các phòng VIP trên tầng cao nhất là nơi tiếp đón những khách hàng quan trọng của tập đoàn Hối Trung. Bởi vì có liên quan tới nghiệp vụ nên Diệp Khả Giai cũng được cấp trên dẫn theo. Tới rồi mới phát hiện, Ngụy Ngự Thành cũng ở đây.
Anh ở trong đám người thoải mái tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, tựa như dạ minh châu biết chuyển động, cho dù có bao nhiêu người thì Ngụy tiên sinh vẫn luôn là người tỏa sáng nhất. Diệp Khả Giai đưa mắt nhìn anh vô số lần, có ẩn ý, rụt rè, nhiệt tình, nhưng ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không hề đáp lại.
Các đồng nghiệp khác có mặt tại hiện trường xúm lại nói thầm: “Hai mắt Diệp Khả Giai sắp dán lên người chủ tịch Ngụy rồi, quá rõ ràng đi.”
“Cô ta mới đến tập đoàn không lâu đã khoa trương như vậy, sợ người khác không nhìn ra cô ta thích chủ tịch Ngụy hay sao?”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta cầm điện thoại của chủ tịch Ngụy.”
Khi khách hàng tới kính rượu, Ngụy Ngự Thành đang trò chuyện với những ông chủ khác trên sô pha. Điện thoại vẫn đặt trên bàn đánh bài cách đó hơi xa, Diệp Khả Giai là người đầu tiên nhìn thấy màn hình di động của anh phát sáng. Đi tới mới phát hiện là Lâm Sơ Nguyệt, cảm giác chua xót lập tức bao trùm lên trái tim, cô ta yên lặng cầm lấy di động, bước tới chỗ khuất trả lời cuộc gọi.
Sau khi nghe máy xong lại xóa nhật ký cuộc gọi.
Bên này, Lý Tư Văn tới bên cạnh Ngụy Ngự Thành, yên lặng chờ đợi.
Ngụy Ngự Thành đang trò chuyện với Vương tổng về xu hướng hàng hóa gần đây, tới khi kết thúc chủ đề, anh mới đặt lực chú ý lên người Lý Tư Văn. Vẻ mặt Lý Tư Văn khẽ thay đổi, rất ít khi thấy Lý Tư Văn do dự như vậy: “Chủ tịch Ngụy, vừa rồi bác sĩ Lâm gọi điện cho tôi, hỏi ngài đang ở đâu.”
Ngụy Ngự Thành nhíu mày, đôi tay sờ trước ngực vài giây, sau đó đi tới bàn đánh bài lấy di động.
Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn.
Anh đang định ấn số gọi lại cho cô ―― cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Sơ Nguyệt đứng trước cửa.
Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt rất nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ thong dong, tìm chính xác mục tiêu dưới ánh đèn mê ly mờ ảo. Lướt qua tất cả mọi người, thậm chí là Ngụy Ngự Thành. Cuối cùng, cô nhìn thấy Diệp Khả Giai đang đứng dựa người trong góc.
Đầu óc Diệp Khả Giai trống rỗng, theo bản năng trốn tránh ẩn mình về phía sau.
Lâm Sơ Nguyệt ổn định tinh thần, cất bước tiến lại gần cô ta. Chuyện xảy ra trong hai ngày qua đã đủ khiến cô phiền lòng, cộng thêm thân thể khó chịu, cơn giận không có chỗ nào phát tiết, nếu đã có người đâm đầu vào họng súng, vậy cô cũng không cần tiếc rẻ mấy viên đạn.
Diệp Khả Giai thấp giọng nói: “Cậu muốn làm gì, định đánh người sao?”
Không thèm bận tâm tới đòn phủ đầu của cô ta, Lâm Sơ Nguyệt cười lạnh: “Cậu thì có cái gì mà không thể đánh?”
Hiện trường lập tức yên lặng, thậm chí đã chọn bài rồi nhưng cũng không có ai lên hát, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Ngoại hình và khí chất của Lâm Sơ Nguyệt thuộc trường phái dịu dàng, ngày thường khi tiếp xúc cũng nhẹ nhàng như cơn mưa phùn, giống như giọt nước chảy nhỏ giọt giúp đôi mắt dễ chịu hơn. Nhưng nếu thật sự muốn đứng dậy, cô cũng sẽ hoàn toàn trấn áp được cục diện. Ví dụ như giờ phút này, ánh mắt tựa như mũi tên bọc trong mật, yên lặng đâm vào đầu quả tim của Diệp Khả Giai. Ngay khi Diệp Khả Giai cảm thấy Lâm Sơ Nguyệt quyết tâm khiến mình bị mất mặt, ngược lại Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười dịu dàng, nói từng chữ một:
“Cậu không nghe hiểu tiếng người, hay là trời sinh cậu thích cướp đoạt mọi thứ của tôi? Cướp đồ vật cũng được, chỉ cần cậu có thể sử dụng, nhưng vì sao ngay cả bạn trai tôi cậu cũng dám mơ ước?”
Diệp Khả Giai lập tức xấu hổ không có chỗ dung thân, “Cậu, cậu.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy, tôi, là tôi, nếu cậu đã quên những gì tôi nói với cậu, vậy thì tôi đành phải giáp mặt nói lại một lần nữa, chỉ là lần này cậu nên nghe cho kỹ―― Người họ Ngụy kia, là ông chủ của cậu, là lãnh đạo của cậu, là cha mẹ áo cơm của cậu, là chủ tịch Ngụy của cậu, chỉ duy nhất không phải bạn trai của cậu. Anh ấy là của tôi, đã hiểu hay chưa?”
Nói xong, Lâm Sơ Nguyệt không thèm liếc mắt nhìn Diệp Khả Giai thêm một chút nào nữa, cô xoay người bước tới trước mặt Ngụy Ngự Thành. Dáng vẻ sắc bén lúc vừa rồi tiêu tán trong tích tắc, cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt đảo qua như chuồn chuồn lướt nước.
Thậm chí còn không cần mở miệng ――
Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu, lạnh nhạt phân phó Lý Tư Văn: “Di động bẩn rồi, đổi cái mới.”
Mấy nhân viên Hối Trung chỉ hận không thể lập tức quay video ngắn gửi vào nhóm chat đồng nghiệp, trong lòng điên cuồng OS: Mau nhìn xem!! CP cậu nghĩ là thật!!
(CP: couple, cặp đôi)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận