Phong tục dân gian của huyện Nam Thanh rất đơn giản và bình dị, vốn là một vùng núi hẻo lánh heo hút, trải qua mấy năm nỗ lực, rốt cuộc năm ngoái cũng gỡ bỏ được chiếc mũ nông thôn nghèo. Mặc dù tiệc đón gió tẩy trần không phải là bữa tiệc thượng hạng, nhưng thịt cá vẫn cực kỳ đầy đủ.
Các cán bộ trẻ tuổi trong đội xóa đói giảm nghèo chiếm đa số, hầu hết bọn họ đều có gương mặt ngăm đen, ánh mắt sáng ngời, lời nói tích cực, giúp người ta có thể cảm nhận được nghị lực vươn lên của người đứng đầu.
Trong bữa tiệc, Lâm Sơ Nguyệt đánh giá Ngụy Ngự Thành, cô phát hiện người đàn ông này là một người rất linh hoạt. Anh có thể tây trang giày da, mặc một bộ đồ cao cấp trị giá mười mấy vạn xuất hiện trên Vanity Fair(*) , cũng có thể mặc chiếc áo khoác đen đơn giản, bình dị ngồi trước bàn gỗ, trò chuyện với những người trẻ tuổi đầy khát vọng.
(*):Vanity Fair là một tạp chí hàng tháng về văn hóa, thời trang và các vấn đề thời sự phổ biến được xuất bản bởi Condé Nast ở Hoa Kỳ.
Ngụy Ngự Thành ở lại nơi này hai ngày, bởi vì muốn thị sát tiến độ xây dựng nhà máy, cho nên ở lại nơi này sẽ càng thuận tiện hơn, anh cũng là người chủ động đưa ra đề nghị muốn tá túc lại đây.
“Đương nhiên có thể.” Cán bộ trẻ tuổi nói: “Chỉ là điều kiện ở nơi này của chúng ta hơi kém một chút.”
“Mọi người có thể ở, tôi cũng có thể ở.” Ngụy Ngự Thành không kiêu ngạo, ôn hòa nói: “Mấy năm trước tôi từng làm thực nghiệm ở vùng núi Tây Bắc, dựng lều trại đắp quần áo mà đi ngủ, ở một mạch hơn mười ngày.”
Cái gọi là hồi ức cay đắng ngọt bùi, nhưng mục tiêu rất rõ ràng, anh chắc chắn sẽ ở lại đây.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Sơ Nguyệt có việc rời đi trước, Ngụy Ngự Thành - người vẫn luôn trò chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, trước sau không hề liếc mắt nhìn cô một cái.
Tới trường tiểu học dạo một vòng, khi trở lại ký túc xá, Lâm Sơ Nguyệt phát hiện cửa phòng thứ hai bên tay phải đang rộng mở, cô tò mò hỏi: “Làm vệ sinh sao?”
Người nọ bận rộn trả lời: “Dọn dẹp lại một chút, có khách vào ở.”
Còn vị khách nào nữa?
Lâm Sơ Nguyệt xem như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Buổi chiều Ngụy Ngự Thành đã gặp mặt nhà cung ứng lần này, người này đến từ Chửng Thị, mặc dù Chửng Thị và huyện Nam Thanh không thuộc cùng thành phố, nhưng ranh giới liền nhau, nếu lái xe thì mất khoảng một tiếng rưỡi. Ông chủ đã ngoài 50 tuổi, tên Vương Khải Triều, là người làm việc kiên định ổn trọng, ít nói và thực dụng.
Bàn xong công việc trở về, sắc trời đã tối đen.
Người dân trong thị trấn nhỏ nghỉ ngơi sớm, trên đường đi hiếm thấy ánh đèn. Khi quay lại ký túc xá, Ngụy Ngự Thành liếc nhìn phòng Lâm Sơ Nguyệt, chiếc đèn bàn mờ nhạt vẫn còn sáng đèn.
Hai người cách nhau một căn phòng.
Trong phòng, sau khi Lâm Sơ Nguyệt sửa sang lại tài liệu ghi chép, cô cũng không vội vã đi rửa mặt, mà dựa vào cạnh bàn lẳng lặng chờ đợi.
9h30, bên ngoài yên tĩnh.
10h, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thời gian, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu, cô bỗng nhiên có chút đoán không được suy nghĩ trong đầu Ngụy Ngự Thành, sau một hồi xem xét tất cả chi tiết hành động của buổi chiều, dường như anh đã thực sự coi cô là đồng hương.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, tuy nhiên cảm giác thấp thỏm này không kéo dài quá lâu.
Tiếng đập cửa bất chợt vang lên.
Mở cửa, Ngụy Ngự Thành xuất hiện, hóa giải mọi nghi ngờ của cô.
Anh trầm mặc không nói, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Lâm Sơ Nguyệt khẽ khoanh tay trước ngực, nâng mắt nhìn anh, vốn tưởng rằng sẽ là một trận giằng co anh tới tôi đi, nhưng Ngụy Ngự Thành chỉ nhíu mày nói: “Trong phòng có gián.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, nhịn không được, nở nụ cười.
Đáy mắt Ngụy Ngự Thành xuất hiện vài gợn sóng giận dữ.
Lâm Sơ Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay, mang theo bảy phần trêu chọc ba phần đắc ý, “Không sao, có cô giáo Lâm đây rồi.”
Kiểu người như Ngụy Ngự Thành, sống rất thanh bạch trong sáng, ở vị trí của anh, con người sẽ cố ý lảng tránh những cảm xúc vui buồn giận hờn. Anh là người nội liễm, có thước có độ, vĩnh viễn mang lại cho người ta cảm giác có chừng mực.
Cho nên cảm giác tương phản này khiến Lâm Sơ Nguyệt không khỏi muốn bật cười.
Cô tiến vào phòng anh, cầm một quyển notebook bỏ đi, dáng vẻ bình tĩnh không chút hoảng hốt, “Khí hậu nơi này ẩm ướt, mùa mưa nhiều, gián cũng thường xuyên xuất hiện, nó còn có thể bay lượn và nhảy nhót lung tung.”
Ngụy Ngự Thành đứng ở cạnh cửa, không nói tiếng nào.
Lâm Sơ Nguyệt cẩn thận tìm kiếm, “Buổi tối đi ngủ nên đóng chặt cửa sổ, nếu thật sự không được, bên phòng em còn có nhang muỗi, nó bị hôn mê choáng váng sẽ không bay loạn nữa.”
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Sơ Nguyệt xoay người lại, cô nhìn thấy Ngụy Ngự Thành đang trở tay ấn lên ván cửa, “Cạch” một tiếng, cửa đã được đóng lại.
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày.
Ngụy Ngự Thành không tiến thêm bước nữa, anh chỉ ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, “Em tìm đi, tìm không thấy tôi sẽ không ngủ được.”
Lâm Sơ Nguyệt lười phản ứng với những lời nói vô lại này, cô liếc mắt nhìn anh, “Ngày thường cũng không thấy anh ngủ được.”
Ngụy Ngự Thành gác một tay lên lưng ghế, cằm tựa vào cánh tay, lơ đãng mà phản bác: “Nếu anh không ngủ được, em có thể tới nơi này sao?”
Hai người nhìn nhau, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Lâm Sơ Nguyệt quay mặt đi trước, “Anh đừng âm dương quái khí (*), em có tính toán của em.”
(*) Âm dương quái khí: chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Ngụy Ngự Thành hừ lạnh một tiếng, “Anh không định âm dương quái khí, cô giáo Lâm còn chưa đủ trình.”
Lâm Sơ Nguyệt bất chợt đứng thẳng người, “Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng chỉ là đồng hương.”
Nói xong, cô lại tiếp tục khom lưng tìm gián, trong lòng thầm nói, đừng tìm, cho gián ngủ với anh. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn tìm kiếm cực kỳ cẩn thận.
“Thật sự không có, chắc nó bay đi rồi.” Lâm Sơ Nguyệt quỳ gối trên giường trong tư thế phủ phục, ngay cả chăn gối cũng bị cô xốc lên kiểm tra.
Chân vừa chạm xuống đất đã đụng phải Ngụy Ngự Thành cứng rắn.
Cô quay đầu, “Anh đi đường không phát ra tiếng động được à?”
Không biết Ngụy Ngự Thành đã đứng phía sau cô từ khi nào, hơn nữa còn cố ý đứng cạnh mép giường. Ở cự ly gần, trên người anh có hương vị phong trần nhàn nhạt, hoặc cũng có thể là mùi lông ngỗng thoang thoảng trên áo khoác. Nó thực sự rất chân thật, tới giờ phút này, Lâm Sơ Nguyệt mới có cảm giác thân thuộc “anh vẫn ở đây”.
Ngụy Ngự Thành sa sầm mặt, có chút phong độ của mấy công tử, nhưng lại khó mà bỏ qua được sắc mặt không tốt của anh. Lâm Sơ Nguyệt dùng khuỷu tay đẩy nhẹ ngực anh, “Tránh ra.”
Không chút sứt mẻ.
Cô càng dùng thêm sức, “Đồng hương còn gạt người, căn bản không có con gián nào hết.”
Ngụy Ngự Thành vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo em là người gây khó dễ với anh, nhưng thay vì tránh đường, ngược lại anh còn ngạo nghễ ép sát cô hơn. Lâm Sơ Nguyệt đứng không vững, mắt thấy sắp ngã lên giường của anh ―― Cô đột nhiên thét chói tai: “Con gián!”
Ngụy Ngự Thành thực sự bị cô dọa sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước.
Lâm Sơ Nguyệt nhân cơ hội thoát thân, cô lao thẳng ra cửa, hất cằm kiêu ngạo không kém.
Ngụy Ngự Thành chỉ biết, mình lại bị cô lừa, mặc dù trong lòng phiền muộn và khổ sở, nhưng anh vẫn xót không muốn nói nặng lời với cô, chỉ cười tự giễu một câu: “Đúng là lừa gạt mỗi lần một khác.”
Lâm Sơ Nguyệt vừa đau lòng vừa buồn cười, dưới ánh đèn tối tăm, ánh mắt cô nhìn về phía anh dần dần trở nên mềm mại. Mới đầu Ngụy Ngự Thành còn có thể lạnh nhạt chống đỡ, nhưng hương thơm dịu dàng của cô giáo Lâm thật sự quá hấp dẫn, có thể bóp chết tình yêu bản năng, cũng có thể lấy ra ấm ức dưới đáy lòng.
Ngụy Ngự Thành chậm rãi quay đầu đi, quai hàm của anh run lên khi yết hầu nhẹ lăn lộn.
Giờ phút này anh không phải chủ tịch Ngụy, mà là oán phu chờ được dỗ dành.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, thế nhưng cũng có chút hốt hoảng, cảm giác mình đúng là người phụ nữ xấu xa.
Trước khi rời đi, cô kìm lòng không được, “Giải quyết mọi chuyện xong rồi? Ngày mai em dẫn anh đi dạo quanh thị trấn.” Dừng lại, cô nhẹ giọng: “Chỉ có hai người chúng ta.”
Ngày hôm sau thời tiết vẫn rất đẹp, mới hơn 7 giờ, bầu trời đã trong xanh như đầu hạ. Lâm Sơ Nguyệt đã sớm đợi ở cổng lớn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, chiếc áo khoác màu tím nhạt kéo đến cằm, gương mặt vốn đã nhỏ nhắn nay lại càng thêm thanh tú. Nhìn thấy Ngụy Ngự Thành, cô đưa hộp cơm qua, “Bánh xốp đậu đỏ, là đặc sản của nơi này, anh nếm thử xem.” Nói xong, cô lại đưa thêm cho anh một bình sữa bò.
Ngụy Ngự Thành tiếp nhận, vừa đi vừa ăn, cũng không chú ý quá nhiều, ăn được một nửa, anh hỏi: “Em vẫn luôn nhìn anh?”
Lâm Sơ Nguyệt cười, “Đẹp mà.”
Ngụy Ngự Thành từ từ đảo mắt, bình tĩnh như thường, “Biết là tốt rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt dẫn anh đi từ cửa đông của thôn, thăm quan khu vườn làm mẫu gieo trồng, trường học văn hóa, trung tâm vui chơi giải trí của thôn dân. Ngụy Ngự Thành nói một cách khách quan: “Mấy năm nay đội công tác xóa đói giảm nghèo đã làm được không ít việc thiết thực.”
“Công việc này không dễ làm, khi mới bắt đầu muốn thu hồi đất để xây dựng các công trình công cộng, thôn dân không chịu, bọn họ ồn ào cầm dao xông tới chém người.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Vị chủ nhiệm trẻ tuổi ngày hôm qua tiếp đón anh, vết sẹo trên trán có từ lúc đó.”
Hai người đi dọc đường, thỉnh thoảng lại có người chào hỏi Lâm Sơ Nguyệt, hỏi cô đã ăn sáng chưa, còn vội vàng nhét vào tay cô củ khoai lang hoặc quả dại gì đó.
Ngụy Ngự Thành bất chợt nói: “Mới đến không bao lâu mà đã chẳng khác gì minh tinh rồi.”
Lại là giọng điệu âm dương quái khí.
Lâm Sơ Nguyệt không cãi lại, mà bước nhanh một bước đi tới trước mặt anh, xoay người ghé sát lại gần, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, “Em có xinh đẹp không?”
Ngụy Ngự Thành không nghĩ tới cô lại trực tiếp như thế.
Cô gái có làn da trắng nõn, biểu cảm sinh động, đôi mắt chăm chú nhìn anh vô cùng hấp dẫn, dưới ánh mặt trời trong suốt và sáng ngời, hiện ra một vài tia khói bụi nhàn nhạt. Tựa như một tấm lưới quyến rũ, bất ngờ quăng lên đầu anh.
Hơi thở của Ngụy Ngự Thành trầm xuống, anh ậm ừ một tiếng.
Lâm Sơ Nguyệt không tiếp tục chất vấn, cô đứng thẳng người, khôi phục khoảng cách bình thường. Cũng không biết cô nhổ cỏ đuôi chó từ lúc nào, cầm trong tay lắc lư, miệng ngâm nga lời bài hát.
Giai điệu quen thuộc, có một lần Ngụy Ngự Thành ngồi xe của Chung Diễn đã nghe thấy bài hát này trên xe của tên nhóc kia.
“~ Cô gái xinh đẹp khiến lòng ta rung động ~ người phụ nữ đáng yêu ~ cô gái xấu xa khiến lòng ta điên cuồng ~ người phụ nữ đáng yêu ~”
Ngụy Ngự Thành cong môi, những người học tâm lý đều như vậy sao? Ai cũng biết thuật đọc tâm.
Sau một tiếng quay trở lại, Lâm Sơ Nguyệt nói: “Phía trước đều là nhà cũ, nếu nhà nào có điều kiện hơn một chút thì chuyển tới khu vực tái định cư, còn điều kiện kém thì phần lớn vẫn ở lại nơi này. Đúng rồi, anh chờ em một chút.”
Ngụy Ngự Thành bật thốt lên: “Em đi đâu?”
“Nhà này có một đứa nhỏ, chỉ có bà nội chăm sóc, gần đây đã bỏ học, bọn em tới làm công tác tư tưởng hai lần nhưng vẫn chưa thông.” Lâm Sơ Nguyệt đi về phía ngôi nhà ở giữa, “Triệu Tiểu Vũ bị nước sôi làm bỏng mặt, để lại một vết sẹo rất sâu. Nếu không đi học, em cảm thấy sau này cuộc sống của thằng bé sẽ càng khổ sở hơn, em muốn thử lại.”
Thế nhưng cô còn chưa bước vào nhà đã bị bà Triệu đang quét rác đuổi đi.
Bà lão buồn bực, lớn giọng nói: “Dây dưa mãi không xong, đã nói là đứa nhỏ nhà tôi không đi học, học không vào, tôi chỉ là một bà già, các người còn muốn tôi thế nào. Tôi không thể làm gì để kiếm sống, thằng bé phải tự lực cánh sinh đi kiếm tiền, nếu không làm như vậy mới là hại cả đời thằng bé.”
Lâm Sơ Nguyệt đau đầu, nhưng cô vẫn muốn lời ngon tiếng ngọt giảng đạo lý.
“Đi đi, đừng nói nữa, những lời này của cô, một bà già như tôi sao có thể nghe hiểu, cô đừng nói lung tung nữa.”
“Giáo dục bắt buộc chín năm, không cần ngài tiêu tiền.” Lâm Sơ Nguyệt vẫn kiên trì giảng đạo lý: “Triệu Tiểu Vũ còn nhỏ, có một số việc ngài có thể quyết định thay thằng bé, nhưng có những việc ngài không thể làm được. Ít nhất, ngài phải cho thằng bé thời gian trưởng thành, để thằng bé tự mình lựa chọn.”
Lâm Sơ Nguyệt hỏi đứa nhỏ đang đứng cạnh cửa, “Tiểu Vũ, em thật sự không muốn đi học sao?”
Triệu Tiểu Vũ do dự gật đầu, nhỏ giọng nói: “Muốn.”
Bà Triệu tính tình lớn, nắm lấy cán chổi định đánh thằng bé, “Tên nhóc nhà cháu thì biết cái gì.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng tức giận, cô định tiếp tục lý luận, nhưng đột nhiên bị Ngụy Ngự Thành giữ chặt.
Cô quay đầu, thở phì phò, gương mặt đỏ bừng.
Sự bình tĩnh kiên định của Ngụy Ngự Thành tạo cho người ta cảm giác “Dù là chuyện lớn đến đâu cũng không thành vấn đề”. Anh sợ bà lão không biết nặng nhẹ, quơ cái chổi lại đánh phải Lâm Sơ Nguyệt.
Ngụy Ngự Thành kéo người ra phía sau, “Để anh.”
Anh bảo Lâm Sơ Nguyệt đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, sau đó chủ động đi về phía bà Triệu, mới đầu, bà lão cũng đầy vẻ thù địch, hung dữ cầm chổi muốn đuổi người. Nhưng sau khi Ngụy Ngự Thành nói mấy câu, thái độ của bà lập tức có sự thay đổi.
Khi nói chuyện, bọn họ kéo dài khoảng cách với cô, Lâm Sơ Nguyệt càng nghe không rõ nội dung.
Khoảng mười phút sau, bà Triệu vui vẻ ra mặt, chống cái chổi sau lưng, liên tục khoa tay múa chân giơ ngón tay ra hiệu với Ngụy Ngự Thành như để xác nhận điều gì đó. Cuối cùng, Ngụy Ngự Thành đi tới trước mặt Triệu Tiểu Vũ, xoa xoa đầu thằng bé.
“Thế nào?” Lâm Sơ Nguyệt nôn nóng hỏi.
“Đồng ý tiếp tục đi học.” Ngụy Ngự Thành vẫn giữ nguyên giọng điệu bình tĩnh trước đó.
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, “Anh thuyết phục bà ấy bằng cách nào thế?”
Ngụy Ngự Thành cất bước tiến về phía trước, không muốn vì chuyện của người khác mà làm chậm trễ quá nhiều thời gian ở chung của hai người. Anh bình tĩnh nói: “Chỉ cần bà ấy đồng ý tiếp tục cho đứa nhỏ đi học, anh sẽ cho bà ấy hai vạn tệ.”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình tại chỗ.
Ok, thế giới của người có tiền quả nhiên rất đơn giản và thô bạo.
“Nhưng anh làm như vậy là trị ngọn không trị gốc, ngược lại sẽ dưỡng thành thói tham lam lười biếng.” Lâm Sơ Nguyệt đuổi theo anh, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, “Hôm nay anh cho bà ấy hai vạn, học kỳ sau bà ấy sẽ đòi lên ba vạn.”
Ngụy Ngự Thành đứng yên, cô thiếu chút nữa dừng không kịp mà đâm sầm vào lưng anh, “Này!”
“Em có muốn Triệu Tiểu Vũ đi học không?” Anh hỏi.
“Muốn.”
“Chỉ cần em muốn, anh sẽ vui vẻ chi tiền.” Ngụy Ngự Thành nhíu mày, nói một cách táo bạo và dứt khoát. Vấn đề không phải là tiền, mà là giải quyết những nhu cầu cấp thiết của em.
Lâm Sơ Nguyệt nhất thời ngậm miệng, chuỗi logic này quá hoàn chỉnh, hoàn chỉnh tới mức không tìm ra được điểm đột phá. Biết có tình, động có lý, coi như Ngụy Ngự Thành đã áp dụng những lời này tới cực hạn.
Ngụy Ngự Thành thấp giọng nói: “Chúng ta đã nói rồi, buổi sáng hôm nay, em thuộc về anh.”
Lâm Sơ Nguyệt sực bừng tỉnh, “Không phải, em đã nói câu này sao?”
Ngụy Ngự Thành quay lưng đi về phía trước, ở góc độ mà cô không nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung cực nhỏ.
Phong cảnh thiên nhiên của thị trấn Nam Thanh quả thực không tồi, những ngọn núi thấp quanh co uốn lượn, núi trời nối liền với nhau, bóng cây xanh thẳm ở nơi xa đung đưa theo gió, tựa như từng đợt sóng vỗ, ở phía đông vẫn còn những vệt sáng khi mặt trời mọc, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.
Lâm Sơ Nguyệt dẫn người đi một vòng xung quanh đường lớn, chủ động tìm đề tài phá vỡ sự ngượng ngùng. Cô hỏi: “Tiến độ xây dựng nhà xưởng thế nào rồi?”
“Sau một năm chuẩn bị, giải quyết xong các vấn đề nhỏ sẽ chính thức khởi công.”
Lâm Sơ Nguyệt ngoài ý muốn hỏi: “Vậy anh sẽ thường xuyên tới nơi này sao?”
Ngụy Ngự Thành không đáp.
Lâm Sơ Nguyệt cũng nhận ra câu hỏi này có phần ái muội mơ hồ.
Vốn tưởng rằng những lời này cứ thế trôi qua, tuy nhiên Ngụy Ngự Thành lại bất chợt mở miệng: “Em muốn nghe đáp án nào?”
Vừa dứt lời, bên dưới sườn núi liền vang lên tiếng người gọi: “A, chủ tịch Ngụy, cô giáo Lâm, hai người mau tới đây.”
Là mấy cán bộ trẻ tuổi trong đội xóa đói giảm nghèo, bọn họ đang ở vườn cây ăn trái dưới sườn núi cùng Mục Thanh.
Ngày hôm qua Ngụy Ngự Thành đã gặp mặt tất cả những người này, người cao nhất họ Tống, thấp hơn một chút tên Tiểu Chu, người tuấn tú lịch sự nhất là người hợp tác làm việc cùng Lâm Sơ Nguyệt.
Ngụy Ngự Thành không khỏi nhìn anh ta thêm vài lần.
“Chủ tịch Ngụy, đây là vườn trái cây thử nghiệm mà chúng tôi đang quảng bá, thời tiết ở thị trấn Nam Thanh đặc biệt thích hợp để trồng loại quả trám này. Nếu sản xuất hàng loạt thành công, sang năm có thể mở rộng toàn diện.” Vẻ mặt Tiểu Tống khao khát, cúi người nhổ một ít cỏ dại bên cạnh cây ăn quả.
Tiểu Chu hái được hai quả trám trên ngọn cây, xoa xoa lên vạt áo sau đó đưa cho Ngụy Ngự Thành “Chủ tịch Ngụy, ngài nếm thử xem, mùi vị thế nào.”
Ngụy Ngự Thành tiếp nhận mà không có bất kỳ sự ghét bỏ nào, trông anh có vẻ rất am hiểu, cầm quả trám ước lượng trong tay.
“Quả trám có chút cứng, phải một tháng rưỡi nữa mới chín kỹ, có thể hơi khó cắn.” Tiểu Chu cười ha hả nói.
Bên này vui vẻ giới thiệu, bên kia Tiểu Tống cũng đang nói chuyện phiếm với Lâm Sơ Nguyệt, “Cô giáo Lâm, dạo gần đây các cô bận lắm à, buổi tối thường xuyên trở về muộn, để Mục Thanh đưa cô về.”
Tiểu Chu: “Làm gì có lần nào không đưa, này, cô giáo Lâm, hai người học cùng trường đại học đúng không? Kỳ thật trước khi cô tới đây, Mục Thanh thường xuyên nhắc đến cô. Nói cô là hoa khôi của khoa, thành tích cực kỳ tốt, hơn nữa còn là học trò của một chuyên gia tâm lý nổi tiếng ở trong nước. Thật không dám giấu giếm, chúng tôi đều nhất trí cho rằng, Mục Thanh chính là người hâm mộ số một của cô.”
Khung cảnh lập tức yên tĩnh.
Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận được áp lực không thể giải thích đang đè nặng lên lưng mình, cô nghiêng đầu nhìn sang, đúng là Ngụy Ngự Thành đứng ở đó. Trên tay anh đang cầm hai quả trám, không nói một lời, dáng vẻ như người qua đường đang chăm chú lắng nghe.
Mục Thanh làm động tác định gõ lên đầu hai người kia, cười nói: “Cái gì mà người hâm mộ số một, các cậu đúng là biết khái quát nha.”
“Chăm sóc cô giáo Lâm là chuyện nên làm, chẳng qua lần sau, rừng cây nhỏ tốt như vậy, cậu cũng đừng giấu diếm, dẫn chúng tôi tới rừng cây nhỏ ngồi với nha.” Tiểu Chu Tiểu Tống tính tình ngay thẳng, nghĩ sao nói vậy, căn bản không hề băn khoăn quá nhiều.
Bỗng nhiên, hai tiếng “Cạch cạch” vang lên ――
Mọi người theo tiếng động mà nhìn lại, lập tức kinh ngạc.
Ngụy Ngự Thành vẫn luôn trầm mặc đã bóp nát hai quả trám trong tay, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Biểu cảm của anh cũng không có gì thay đổi, rất tự nhiên nếm thử một miếng thịt quả bị bóp nát, sau đó bình tĩnh tán thưởng một câu: “Ngọt.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra được, anh để ý.
Kể từ khi tách nhau khỏi triền núi, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Ngụy Ngự Thành.
Tới gần giờ cơm chiều, cô không thể nhịn được, đành hỏi một cán bộ, “Nhóm người doanh nghiệp đến từ thành phố Minh Châu lên huyện ăn cơm rồi sao?”
“À, đúng.” Cán bộ nói: “Mọi chuyện được xử lý khá tốt, công việc hoàn thành trước thời hạn, nghe nói sáng sớm ngày mai sẽ rời đi.”
Đêm nay, Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn chống mí mắt, lưu ý động tĩnh trên hành lang.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ở nơi này đã được điều chỉnh theo đúng quy luật, hôm nay bỗng nhiên phải chờ đợi đến 0 giờ, cô thật sự có chút chống đỡ không nổi. Tới gần 0 giờ, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân lướt qua.
Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên bật đèn bàn, giày cũng đi ngược, vội vàng mở cửa, “Ngụy Ngự Thành.”
Ngụy Ngự Thành dừng lại cách đó năm bước, nhưng không xoay người lại.
Lâm Sơ Nguyệt hơi chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngày mai trở về?”
Trên vai Ngụy Ngự Thành có một tầng sương mỏng, chắc hẳn anh đã uống chút rượu, thời gian đứng hơi lâu, bầu không khí xung quanh bắt đầu lây nhiễm hương rượu nhàn nhạt.
“Cô giáo Lâm quan tâm như thế, chờ anh đến đêm khuya, chẳng lẽ muốn nói cho anh, ngày mai sẽ cùng anh trở về?” Giọng nói người đàn ông trầm thấp lạnh lẽo, chỉ vài ba câu ngắn gọn đã đánh trúng điểm mấu chốt.
Lâm Sơ Nguyệt mím môi, “Chúc anh lên đường bình an, giúp em gửi lời hỏi thăm đến Chung Diễn.”
Ngụy Ngự Thành nói: “Thằng bé rất tốt, người nên hỏi thì em lại làm như không thấy, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để chậm trễ việc đi rừng cây nhỏ với người khác.”
Lời này mang theo cảm xúc, cũng mang theo sự chỉ trích bén nhọn, nhưng nó không phải đoạn giao tiếp thoải mái cho lắm. Lâm Sơ Nguyệt chờ anh tới muộn như vậy, đương nhiên cũng không phải vì mấy lời châm chọc mỉa mai này.
Cô hơi chần chừ, lời nói đến bên miệng rốt cuộc vẫn nuốt trở lại bụng, cuối cùng im lặng kết thúc. Mới vừa xoay người, bước nửa bàn chân về phòng, Ngụy Ngự Thành đã trầm giọng nói:
“Nguyệt Nguyệt, anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Nói xong, anh sải bước chân, trở về phòng trước cô một bước.
Từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn cô một cái.
Ngày hôm sau Lâm Sơ Nguyệt phải đến trường từ sớm, trời vừa rạng sáng, Mục Thanh đã tới gõ cửa. Lúc chuẩn bị đi, Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn sang bên phải, Mục Thanh nhận thấy sự chú ý của cô, nói: “Nhóm người chủ tịch Ngụy đã rời đi từ lúc 5 giờ hơn rồi, bởi vì phải đuổi kịp máy bay lúc 9 giờ, từ nơi này đến sân bay cũng mất hai tiếng rưỡi rồi.”
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt giống như từ trên trời cao rơi xuống, sụp đổ ở vị trí nào cũng không dễ chịu, sau đó lại bị hạt giống dục vọng dưới đáy lòng xô đẩy, rơi vào bộ phận mãnh liệt như thủy triều, nhanh chóng khôi phục, tiện đà vươn mình tạo thế.
Sự thôi thúc trong lòng không phải bốc đồng, mà là một loại bản năng.
Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên nói với Mục Thanh, “Đàn anh, chờ em một chút.”
Cô quay đầu bỏ chạy, chạy đến khoảng đất trống không người, gọi điện thoại cho Ngụy Ngự Thành.
9 giờ máy bay cất cánh, vậy chắc hẳn hiện tại vẫn đang chờ máy bay.
Điện thoại được kết nối, tiếng bíp dài lần lượt vang lên, thời gian chờ đợi không dài không ngắn, tựa như cố ý mài mòn tâm trí của con người, sau đó mới nhấc máy.
Một âm tiết trầm thấp từ người đàn ông: “Ừ.”
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, không nói mấy lời dạo đầu vô nghĩa, cũng không chút do dự, cô bình dị, thẳng thắn giống như mặt trời nhỏ chói mắt: “Ngụy Ngự Thành, kỳ thật ngày hôm qua em chờ anh tới muộn như vậy, là vì không yên tâm về anh.”
“Anh hỏi em, chờ anh đến đêm khuya, có phải muốn đi cùng anh hay không. Không phải, em chỉ muốn nói với anh, nếu anh đồng ý, em có thể dẫn anh tới rừng cây nhỏ.”
Nói hết một mạch, giọng điệu của Lâm Sơ Nguyệt bất giác mềm xuống, còn mang theo một chút dịu dàng dụ hoặc vô cùng hấp dẫn: “Rừng cây nhỏ rất kích thích, lần sau, anh có dám đi cùng em hay không?”
Không đợi anh trả lời.
Cũng không cho anh cơ hội trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt nói: “Anh nhất định phải đi cùng em.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận