Vòng tay của Ngụy Ngự Thành rất ấm áp, vải dệt quần áo mềm mại khiến người an tâm.
Lâm Sơ Nguyệt rũ bỏ toàn bộ gánh nặng, giống như một con thuyền trên biển rộng mênh mông lắc lư tìm thấy cảng. Lần đầu tiên, cô nảy sinh dục vọng.
Ngụy Ngự Thành thấp giọng cười, “Ôm sướng không?”
Lâm Sơ Nguyệt theo bản năng muốn buông tay, nhưng lại bị người đàn ông dùng sức đè lại, “Ôm sướng thì ôm nhiều một chút.”
Ở trong ngực anh, giống như đặt mình vào một ngọn núi yên tĩnh, bầu không khí im lặng, có năng lực chữa lành vết thương. Trái tim giận dữ suy sụp của Lâm Sơ Nguyệt hồi phục từng chút một, đồng thời khôi phục cả lý trí. Cho dù đối phương là ai, cô cũng không muốn để lộ sự yếu đuối của mình ra ngoài. Ngay sau đó, cô bứt ra khỏi vòng ôm, hít sâu một hơi, không quên vết thương của anh, “Lên xe, tôi đưa anh tới bệnh viện nhìn xem.”
Ngụy Ngự Thành đưa tay ra sau lưng, “Không đáng ngại, trong lòng tôi hiểu rõ, chỉ là ngày mai phải đưa chiếc xe này đi sửa.”
Lâm Sơ Nguyệt không hề nghĩ ngợi, “Tôi sẽ bồi hoàn tiền taxi cho anh.”
Trong mắt Ngụy Ngự Thành lộ ra ý cười, đuôi lông mày ngả ngớn, “Chủ tịch Ngụy không thiếu tiền.” Anh tiến về phía trước một bước, cúi người nghiêng tai, “Thiếu người.”
Cuối cùng vẫn là Ngụy Ngự Thành đưa người trở về nhà.
Trước khi rời đi, Lâm Sơ Nguyệt cách cửa sổ xe nói: “Lái chậm một chút, tới nơi thì nhắn tin cho tôi.”
Vốn xoay người đang định rời đi, Ngụy Ngự Thành lại gọi người lại, bình tĩnh nhìn về phía cô, “Xảy ra chuyện không cần giấu tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt yên lặng hai giây, sau đó gật đầu, “Được.”
Về tới nhà, trước khi vào cửa, Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc về đúng vị trí. Giống như ngày thường, chỉ cần cô về muộn, Lâm Dư Tinh đều sẽ ngồi chơi Lego chờ cô.
“Chị.” Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Dư Tinh ngẩng đầu nở nụ cười xán lạn, “Cái tên lửa này có đẹp không?”
“Đẹp.” Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy chiếc hộp đóng gói, “Chung Diễn cho em?”
“Cậu Ngụy cho, là đối tác tặng cho công ty của cậu ấy.” Nụ cười của Lâm Dư Tinh trong sáng vô hại, một chút vui vẻ nho nhỏ cũng có thể lấp đầy tất cả niềm hạnh phúc của cậu.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn em trai, “Còn muốn ghép hình gì nữa? Ngày mai chị mua cho em.”
“Tiểu Diễn cho rất nhiều, vẫn chưa ghép xong đâu.” Lâm Dư Tinh chớp chớp mắt, “Chị sao thế?”
Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười trấn an, “Không sao, em đã xem dự báo thời tiết chưa? Hai tuần kế tiếp thời tiết không tốt lắm, em hạn chế ra cửa, ở nhà chơi Lego nhé. Dạo gần đây chị Hạ Sơ không bận, ban ngày sẽ qua chơi với em.”
Lâm Dư Tinh không chút nghi ngờ, “Vâng ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt sờ đầu cậu, “Ngoan, đúng rồi, chị vừa nhìn thấy bên ngoài tiểu khu dán thông báo đã xảy ra hai vụ trộm đột nhập vào nhà. Em cũng chú ý một chút, đừng dễ dàng mở cửa cho người xa lạ.”
“Vâng.”
Từ lúc cô bình tĩnh dặn dò những việc này, trong lòng đã biết nên làm thế nào rồi.
Tên Lý Thặng này, hòa giải nhiều năm như vậy, Lâm Sơ Nguyệt đã quá hiểu anh ta.
Những con rắn quỷ quyệt nhất sẽ không trắng trợn giao du với nhân loại, mà ẩn nấp trong những góc lạnh lẽo ẩm ướt, đúng giờ lên đạn uy hiếp. Anh ta là ngọn núi lớn che khuất mọi ánh sáng mặt trời. Lâm Sơ Nguyệt cũng hiểu, khi anh ta xuất hiện trở lại, nhất định sẽ lặp lại thủ đoạn cũ.
Quả nhiên, ngày hôm sau, trên đường đi làm Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy Lý Thặng.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen to rộng, từ đầu tới cuối đều là màu đen. Dáng người cao gầy hơi ọp ẹp, anh ta đứng chờ Lâm Sơ Nguyệt tại cửa tàu điện ngầm mà khi đi làm cô nhất định phải đi qua. Anh ta không chào hỏi, đôi mắt ma quái cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Lâm Sơ Nguyệt đi, anh ta cũng đi, luôn duy trì khoảng cách trước sau, giống như một cái bóng không thể cắt đuôi.
Khi tàu điện ngầm đến ga, đám đông kích động, trên tàu, chỉ cần Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu là có thể đối diện với âm hồn bất tán màu đen kia.
Lâm Sơ Nguyệt trầm mặc, bước đi không chút hoang mang, cô dùng sự bình tĩnh, không tiếng động đối kháng với sự theo dõi của Lý Thặng. Loại biểu hiện điềm nhiên, càng có thể khiến đối phương khó chịu hơn.
Giờ cao điểm buổi sáng, khu thương mại CBD ở thành phố Minh Châu có dòng người qua lại đông nhất. Khi tới trạm dừng, đầu người chen chúc, Lý Thặng híp mắt, nhất thời không tìm thấy bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt, anh ta bước chân nhanh hơn, đi về phía tòa cao ốc nơi cô làm việc.
Vừa ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, một giọng nói từ bên phải Lâm Sơ Nguyệt truyền đến: “Ở đây.”
Cô đứng ở đó, bình tĩnh, không chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào anh ta, “Nói chuyện đi.”
Lý Thặng sẽ không nói chuyện với cô, vĩnh viễn ngậm chặt miệng, anh ta lui về phía sau, còn Lâm Sơ Nguyệt lại bước từng bước tới gần, chặn đứng đường đi của anh ta, đánh đòn phủ đầu: “Tôi biết lần này anh định đối phó với tôi như thế nào.”
Anh mắt Lý Thặng lộ ra vẻ cảnh giác, đôi mày rậm nhíu thành một khe hở rất mỏng, thoạt nhìn càng lạnh lùng nguy hiểm.
“Theo dõi tôi, xuất hiện trong quỹ đạo sinh hoạt của tôi, khiến cho những người xung quanh tôi dần dần phát hiện ra điều bất thường, bọn họ sẽ hỏi tôi, anh là ai. Tôi sẽ do dự, sợ hãi, không biết phải làm sao, còn anh thực hiện được ý đồ thì vui vẻ hài lòng. Nhân tiện truyền bá với mọi người, nói tôi có người mẹ hồ ly tinh, dụ dỗ ba anh, còn sinh ra một đứa con. Bọn họ sẽ nghĩ, có người mẹ như thế, chắc hẳn nhân phẩm của đứa con gái là tôi cũng có vấn đề. Sự ngờ vực của bọn họ sẽ gây ra áp lực cho tôi, tôi không biết phải làm sao. Cuối cùng, anh sẽ nói, tôi từng dụ dỗ bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, còn bị người nọ kiện ra tòa. Cho tới khi tất cả mọi người nghị luận về tôi, rời xa tôi, cuộc sống của tôi bị hủy hoại hoàn toàn, mục đích của anh sẽ đạt được.”
Lý Thặng cụp mắt nhìn cô, cánh môi khẽ mím.
“Đợi tôi rời khỏi thành phố này, thật vất vả mới tìm được điểm dừng chân, cẩn thận bắt đầu một lần nữa, anh sẽ lại xuất hiện. Diễn đi diễn lại vở kịch diều hâu bắt gà con hết lần này tới lần khác, sự sợ hãi hoảng loạn của tôi chính là cao trào của anh.” Lâm Sơ Nguyệt nói từng chữ một, rõ ràng có lực, “Lý Thặng, anh thật đáng thương, ý nghĩa tồn tại của anh là khiến tôi không thể vui vẻ. Anh cho rằng anh áp đảo tôi, nhưng trên thực tế, anh mới chính là người bị tôi trói buộc. Tất cả ý chí và lực chú ý của anh đều quay xung quanh tôi, anh không cảm thấy mình rất đáng thương sao?”
Làm theo cách ngược lại, Lâm Sơ Nguyệt đang chiến đấu với cuộc chiến tâm lý bằng tất cả sức lực của mình.
Một đêm không ngủ, cô đã sớm suy nghĩ thấu đáo và rõ ràng.
“Lý Thặng, anh cứ việc tới đây, chửi bới tôi, đả kích tôi, trả thù tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không quan tâm. Anh cứ việc tự biên tự diễn đi, tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi anh nữa. Tôi sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc, tốt nhất là anh đừng rời đi, tôi sẽ để cho anh thấy, anh đã quá xem trọng tôi rồi.”
Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt kiên định, trong lòng có sự dũng cảm tột cùng.
Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, càng muốn theo đuổi tương lai, ngày trước trôi nổi như lục bình, không nơi nương tựa, nhưng hiện tại đã khác rồi, Lâm Sơ Nguyệt cũng không nói ra được khác ở điểm nào, cô chỉ dựa vào trực giác, cảm thấy thật vất vả mới chạm tới dấu hiệu của hạnh phúc, tại sao phải để anh ta cướp mất.
Lâm Sơ Nguyệt xoay người rời đi, tùy tiện mà tự tin nói: “Theo tôi đi làm đi, nhìn xem những người trẻ tuổi khác sống sôi nổi phấn chấn như thế nào, sau đó nhìn lại chính mình xem sống ti tiện ra sao, có giống oán phu chỉ còn lại cái xác không hồn không.”
Khi đi lướt qua nhau, Lý Thặng bình tĩnh như một vũng nước đọng, anh ta không có biểu hiện gì dư thừa, thứ duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt âm ngoan lạnh lùng, giống như cái nắp quan tài, dõi theo bóng dáng của Lâm Sơ Nguyệt từng chút một, sau đó bất thình lình nói:
“Nhớ kỹ lời cô nói.”
……
Sau khi chấm công xong, tiến vào văn phòng, nhịp tim của Lâm Sơ Nguyệt mới bình tĩnh trở lại. Cô vốn định đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xem Lý Thặng đang ở đâu, nhưng cô mau chóng ra lệnh cho bản thân mình dừng lại.
Bận tâm tới kẻ địch, là trừng phạt chính mình.
Lâm Sơ Nguyệt tàn nhẫn nghĩ, nếu sắp có bão táp, cô cũng tuyệt đối không thể làm mưa xuân yếu ớt, dù thế nào cũng phải làm sấm sét, không thể để cho đối phương được thoải mái.
Đang xuất thần, một tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, kéo suy nghĩ của cô trở về.
Bàn tay Lâm Sơ Nguyệt run lên, không cầm chắc chiếc cốc, sái nước ra nửa mặt bàn.
Ngụy Ngự Thành nhíu mày, “Có bị bỏng không?”
Lâm Sơ Nguyệt rút khăn giấy, “Không sao.”
Ngụy Ngự Thành tới gần, giọng điệu không chút đứng đắn, “Nhìn thấy tôi, kích động thế sao?”
Lúc này, Lâm Sơ Nguyệt không hề âm dương quái khí mà phủ nhận, ngược lại còn thoải mái thừa nhận, “Buổi sáng tốt lành, chủ tịch Ngụy, rất vui khi được gặp anh.”
Ngụy Ngự Thành hơi nhíu mày, ngay sau đó ý cười lan tỏa, “Hôm nay đổi tính rồi.”
“Đổi tính chỗ nào.” Lâm Sơ Nguyệt cố ý xuyên tạc, “Phụ nữ hàng thật giá thật.”
Ngụy Ngự Thành khẽ nhướng mắt, tiện tay cầm bình trà thủy tinh bên cạnh lên thưởng thức. Những ngón tay thon dài cân đối lần lượt ấn lên thành bình, ngay sau đó, ngón tay thay đổi phương hướng, hai ngón tay nắm lấy quả cầu trang trí nhô lên khỏi tấm kính.
Anh vui vẻ đáp: “Ừm, đã sớm kiểm nghiệm rồi.”
Anh coi chỗ này, quả thực như chỗ không người.
Mới đầu Lâm Sơ Nguyệt còn định nhẫn nhịn, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, cô liền không thể nhịn được. Cô cười mắng: “Không phải làm việc sao, ông chủ đầu têu đi làm muộn.”
Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cô một cái, “Không ai dám nói tôi đến muộn, nhiều nhất chỉ nghị luận một câu quân vương bất tảo triều (*) mà thôi.”
(*):Từ đó vua không ngự triều sớm nữa - Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị
Hiện tại đang là giờ cao điểm, nhân viên ra ra vào vào đều nhìn thấy chủ tịch Ngụy bước ra từ văn phòng của Lâm Sơ Nguyệt, rất nhiều đôi mắt đều như có như không mà ngó vào trong.
Lâm Sơ Nguyệt dựa nhẹ vào thành bàn, bóng dáng yểu điệu.
Cô bất chợt cúi đầu cười rộ lên, nửa câu đầu của câu thơ này đọc thế nào nhỉ?
Phù dung trướng ấm độ đêm xuân
Từ đây quân vương bất tảo triều.
Ngụy Ngự Thành luôn tìm ra những phương thức mới để truyền tải dục vọng của mình.
Lâm Sơ Nguyệt thu lại nét mặt, người đàn ông như vậy luôn thích thẳng thắn, theo đuổi người ta cũng rất trực tiếp và nhiệt tình. Lại nói, anh có gia thế tốt đẹp, năng lực cá nhân xuất chúng, tiền tài phong phú, đi tới nơi nào cũng đều sáng ngời lấp lánh.
Phương thức tiếp cận tình cảm của Ngụy Ngự Thành rất đúng mực và mạnh mẽ, nói chuyện yêu đương cũng đơn giản rõ ràng, khiến người ta vô cùng thoải mái. Cho dù là trước kia, thời điểm cô không thèm để ý, anh cũng không làm cô cảm thấy bối rối.
Nghĩ như vậy, Lâm Sơ Nguyệt vô thức quay đầu nhìn ra ngoài.
Rõ ràng người đã không còn ở đó, nhưng nơi mà anh đi qua cũng là một phong cảnh đẹp.
Đúng lúc này di động vang lên tiếng thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới:
Wei: Cùng tôi ngủ trưa?
Khóe miệng Lâm Sơ Nguyệt tràn ra ý cười nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng áp màn hình điện thoại lên ngực, bỗng nhiên cảm thấy không còn chuyện gì đáng sợ.
Cuối cùng vẫn không thể ngủ trưa, Ngụy Ngự Thành có việc đột xuất, vội vàng ra ngoài làm việc cùng Lý Tư Văn.
Lâm Sơ Nguyệt gửi tin nhắn cho anh: Chủ tịch Ngụy thả bồ câu của tôi rồi.
Qua vài phút, Ngụy Ngự Thành mới trả lời: Bác sĩ Lâm cảm thấy mất mát.
Không phải câu nghi vấn, mà là giọng điệu trần thuật chắc chắn.
Tên cáo già này, đáng lẽ anh phải theo ngành tâm lý học mới đúng.
Lâm Sơ Nguyệt thẳng thắn thừa nhận: Đúng vậy.
Lần này anh lập tức trả lời: Chờ tôi, chúng ta cùng ăn tối.
Nguyệt: Ngay hôm nay?
Wei: Buổi tối bổ sung lại thiếu sót buổi trưa.
―
Hôm nay áp lực của Lý Tư Văn đặc biệt lớn.
Ngày thường Ngụy Ngự Thành cũng không thúc giục anh ấy làm việc, thứ nhất là trong lòng hiểu rõ lẫn nhau, thứ hai là Lý Tư Văn làm việc thỏa đáng cẩn thận, thực sự khiến người ta yên tâm. Nhưng hôm nay, sau khi bị ông chủ thúc giục 3 lần liên tiếp, trong lòng anh ấy cũng có chút áp lực.
Sau đó chỉ chậm trễ mười phút, Ngụy Ngự Thành đã nhìn đồng hồ hai lần, sắc mặt có phần mất kiên nhẫn. Lý Tư Văn không dám nói chuyện, sau lưng chảy ra từng tầng mồ hôi lạnh, anh ấy còn cố ý xác nhận lại lịch trình ngày hôm nay của ông chủ, thật sự không có chuyện gì quan trọng.
Mãi cho tới khi trên đường trở về công ty, Ngụy Ngự Thành dặn dò tài xế: “Không cần xuống hầm, ở dưới lầu chờ bác sĩ Lâm.”
Lúc này Lý Tư Văn mới phản ứng lại, thì ra là vội vàng trở về gặp Lâm Sơ Nguyệt.
Thời điểm còn cách công ty khoảng 3 km, Ngụy Ngự Thành gọi điện thoại cho Lâm Sơ Nguyệt. Không biết đầu kia nói gì, Ngụy Ngự Thành bắt chéo chân, cười tới mức mày kiếm nhẹ cong, giả vờ nghiêm túc nói: “Chờ em nhiều nhất mười phút.”
Lâm Sơ Nguyệt đã ở cửa thang máy, một tay chống eo, cúi đầu mỉm cười, “Chỉ mười phút?”
Tiến vào thang máy, những con số màu xanh lam nhảy đều đặn trên màn hình LCD.
Không ai lên tiếng, điện thoại cũng không cúp.
Tiếng hít thở lặng lẽ đan chéo vào nhau, càng lúc càng gần.
Tới đại sảnh, cách cánh cửa xoay tròn, Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tôi nhìn thấy xe của anh rồi.”
Ngụy Ngự Thành “Ừ” một tiếng, “Em ra đi.”
Mọi chuyện hết sức bình thường.
Còn cách khoảng 500m, từ đường phụ rẽ qua khúc cua là có thể trực tiếp tới đây. Tài xế đã giảm bớt tốc độ, nhưng chỉ trong chớp mắt, từ điểm mù của tấm biển quảng cáo ở bên phải bất ngờ có một chiếc Santana màu trắng lao ra ngoài.
Tốc độ xe rất nhanh, trọng lực lớn, “Rầm!” một tiếng vang lớn, chiếc Santana đâm sầm vào bên phải của chiếc Mercedes-Benz.
Gần như cùng lúc, cảnh tượng này đâm thẳng vào mắt Lâm Sơ Nguyệt.
Trong điện thoại, di động của Ngụy Ngự Thành phát ra tiếng điện lưu chói tai “Tít――”.
Phía bên phải, đúng là vị trí ngồi của Ngụy Ngự Thành, mặc dù Lý Tư Văn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không kịp!
Thân thể Ngụy Ngự Thành bị cú va chạm này làm cho chấn động, theo quán tính của thân thể, anh vô thức đưa khuỷu tay ra che chắn, tiếng da thịt đập vào lưng ghế trầm đục rõ ràng. Một cơn đau nhói chạy dọc theo cánh tay, trong nháy mắt, trên trán Ngụy Ngự Thành lập tức bị che kín bởi mồ hôi lạnh.
Tay trái của anh vẫn còn vết thương cũ, lần trước ở trên sân thượng, vì bảo vệ Lâm Sơ Nguyệt mà anh đã lăn từ trên cầu thang lăn xuống.
Sắc mặt Lý Tư Văn trắng bệch, “Chủ tịch!”
Tài xế kinh hồn bạt vía, run rẩy mở cửa xe, đi trước khống chế chiếc xe gây chuyện, lời lẽ chính đáng: “Báo cảnh sát!”
Ngụy Ngự Thành chịu đựng cơn đau dữ dội, đầu tiên là hung hăng liếc xéo tên tài xế gây chuyện. Người nọ mặc đồ đen, dáng người cao lớn, biểu cảm không chút kinh hoàng, người lại còn hờ hững đến cực điểm.
Chỉ liếc mắt một cái, Ngụy Ngự Thành lập tức quay đầu đi tìm Lâm Sơ Nguyệt.
Cách cửa sổ xe, anh nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Sơ Nguyệt, cô đang thất thần chạy về phía bên này. Trong chớp mắt, anh cảm thấy dường như cơn đau ở cánh tay vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng giây tiếp theo, bước chân của Lâm Sơ Nguyệt dần chậm lại, cô đưa điện thoại lên tai.
Ngay khi trả lời cuộc điện thoại đó, bước chân của cô ngập ngừng theo tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng cố định tại chỗ.
Giọng nói Lý Thặng dữ tợn ma mị: “Tiến thêm một bước thử xem, lần sau sẽ không đâm nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Tựa như có một chiếc vòng sắt khóa chặt lấy cổ họng Lâm Sơ Nguyệt, chỉ qua vài giây đã rút hết dưỡng khí trong cơ thể. Từng lời nói của Lý Thặng đều giống như câu thần chú, đọng lại trong toàn bộ tri giác của cô.
“Đây là người cô thích? Cô có tư cách gì để thích người ta, ngày lành tháng tốt tới lượt cô sao? Em gái, cô nên tự hiểu lấy mình đi.” Lý Thặng cười một tiếng qua điện thoại, “Tôi rất không thích giọng điệu buổi sáng cô nói chuyện với tôi, lần sau nhớ thay đổi.”
Trước mắt Lâm Sơ Nguyệt là một mảnh mồ hồ, chia cắt thế giới hoàn chỉnh thành năm bảy phần. Gần như xuất phát từ bản năng, cô lùi về phía sau một bước. Mới đầu là những bước nhỏ lảo đảo, cuối cùng buông thõng tay xuống.
Mà mỗi một bước lùi lại hay mọi sự do dự của cô đều đang đạp lên trái tim Ngụy Ngự Thành.
Cho tới khi cô hoàn toàn xoay người rời đi, Ngụy Ngự Thành mới ôm lấy cánh tay, chịu đựng cơn đau dữ dội tập kích.
Bệnh viện Minh Tây.
May mắn thân xe rắn chắc, ít nhất cánh tay Ngụy Ngự Thành không bị thêm vết thương mới. Nhưng cùng vị trí đó, xương cánh tay trái từng bị nứt, khoảng cách thời gian lại quá ngắn, chưa thể hồi phục hoàn toàn, cú va chạm này quả thực không hề dễ dàng.
Lý Tư Văn gõ nhẹ cửa phòng bệnh.
Đưa tay ra hiệu trước mắt bác sĩ đang đổi thuốc cho Ngụy Ngự Thành, bác sĩ tự giác để lại không gian cho hai người.
Lý Tư Văn đóng cửa lại, “Người đang bị lão Trương giam giữ, chỉ chờ thái độ của ngài.” Anh ấy có chút do dự, “Còn có.”
Ngụy Ngự Thành giương mắt, “Nói.”
“Anh ta là anh trai của bác sĩ Lâm.”
Ngụy Ngự Thành nhíu mày.
“Người này tên Lý Thặng, là anh trai khác cha khác mẹ của bác sĩ Lâm.” Có lẽ Lý Tư Văn cũng cảm thấy nên cảnh giác với người này, nhưng sự thật chính là như vậy, “Chủ tịch Ngụy, có báo cảnh sát không?”
Ngụy Ngự Thành không trả lời.
Lý Tư Văn hiểu ý, “Tôi sẽ thông báo cho lão Trương, tạm thời bất động, chuyện còn lại, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Ngụy Ngự Thành cúi đầu, hít thở sâu một hơi, hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Tôi sẽ liên lạc.” Lý Tư Văn đang định đi làm, Ngụy Ngự Thành gọi anh ấy lại: “Không cần, cô ấy sẽ tới tìm tôi.”
Việc này phát sinh ngay trước cửa cao ốc, mặc dù không phải giờ cao điểm tan tầm, nhưng số người nhìn thấy cũng không ít, sự việc nhanh chóng bị lan truyền tới ồn ào huyên náo. Điện thoại làm việc của Ngụy Ngự Thành gần như bị oanh tạc, tất cả đều được Lý Tư Văn trả lời và lo liệu chu toàn, đồng thời từ chối bất cứ ai tới thăm.
Cánh tay trái lại phải dùng nẹp để cố định, điện thoại cá nhân của anh vẫn luôn đặt bên người, Ngụy Ngự Thành đã đưa mắt nhìn nó vài lần rồi.
Lý Tư Văn ở cùng anh trong phòng bệnh, 8 giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ. Nhìn thấy người, Lý Tư Văn sửng sốt, “Bác sĩ Lâm.”
Lâm Sơ Nguyệt tới rồi.
Ngụy Ngự Thành không quá kinh ngạc, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh như mặt biển.
Lâm Sơ Nguyệt tới gần, nhìn cánh tay bị nẹp của anh, đôi môi cô mím chặt. Cô không có quá nhiều cảm xúc, ngồi xuống mép giường bên cạnh Ngụy Ngự Thành, “Chuyện anh muốn biết, tôi sẽ tự mình nói.”
Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng như chết lặng, tựa như đang đọc một đoạn văn không chút cảm xúc trong sách giáo khoa: “Thời điểm ba tôi còn chưa mất, mẹ tôi đã có mối quan hệ ngoài luồng và cặp kè với một người đàn ông. Lý Thặng là con trai của người đàn ông đó, anh ta có thái độ thù địch với tôi, mấy năm nay vẫn không hề thuyên giảm.”
Lâm Sơ Nguyệt tận lực nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, cô cảm thấy, sự vặn vẹo và đau khổ do gia đình gây ra, vốn không liên quan gì tới Ngụy Ngự Thành. Anh không nên trở thành kẻ bắt cóc, cũng không cần phải trầm luân cùng cô.
“Tôi tới đây không phải để nói lời xin lỗi thay anh ta, tôi chỉ muốn nói với anh, anh không cần suy xét đến cảm nhận của tôi, hãy cứ làm tất cả những chuyện nên làm.” Lâm Sơ Nguyệt lại liếc nhìn cánh tay trái của anh, cảm giác áy náy lấp đầy trong lồng ngực, sau đó xông thẳng lên cổ họng, khó khăn lắm cô mới kiềm chế và duy trì được giọng điệu bất biến như hiện tại.
“Anh nghỉ ngơi thật tốt.” Cô nói: “Sau khi xuất viện tôi lại tới thăm anh.”
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, thế nhưng cổ tay lại bị Ngụy Ngự Thành nắm lấy.
Tay phải của anh vẫn còn đang cắm kim truyền, mới chỉ khẽ dùng lực, đầu kim bị đè ép, máu lập tức chảy ngược lại trong ống truyền. Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, không dám giãy giụa phản kháng, theo bản năng tiến lại gần anh hơn, không muốn anh sử dụng thêm lực.
Ngón tay Ngụy Ngự Thành giống như bàn ủi, ánh mắt cũng sắc bén tựa đao kiếm. Đây là lần đầu tiên anh dùng khí chất mạnh mẽ và thái độ không thể thương lượng để đối đãi với người phụ nữ mà anh thích:
“Nếu em rời xa tôi lần thứ hai, tôi đảm bảo, sẽ không có Ngụy Ngự Thành thứ hai.”
Giọng nói ấm áp trầm thấp vừa là lời nhắc nhở danh chính ngôn thuận, vừa là lời uy hiếp nghiêm túc lạnh lùng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận