Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 31: 31

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 446 lượt xem
  • 4327 chữ
  • 2021-09-08 01:01:08

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm sau đi làm, thời điểm rời khỏi thang máy vừa lúc gặp phải Chu Tố. Chu Tố bị dọa nhảy dựng: “Tối hôm qua cậu bị dị ứng cồn sao? Sắc mặt khó coi như vậy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt soi gương vào tấm kính bên cạnh, “Không phải đâu, hôm nay tớ cố ý trang điểm kỹ hơn một chút.”

 

Chu Tố khẽ meo meo ghé sát lại gần, “Tối hôm qua cậu và chủ tịch Ngụy còn có tiết mục khác sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt im lặng không nói.

 

“Đừng giấu tớ, tớ nhìn thấy hết rồi.” Trùng hợp đúng lúc đó Lý Tư Văn gọi điện thoại tới, Chu Tố ra ngoài nghe điện thoại, vừa vặn thấy Lâm Sơ Nguyệt lên xe Ngụy Ngự Thành.

 

“Nguyệt Nguyệt, cậu và chủ tịch Ngụy đã tới bước nào rồi?” Chu Tố cười hì hì trêu chọc, “Bà chủ, sau này che chở em gái nhiều hơn nha!”

 

Lâm Sơ Nguyệt duỗi tay chọc chọc vào má cô ấy, “Đừng nói bậy.”

 

“Nói bậy hay không cậu là người rõ ràng nhất.” Chu Tố le lưỡi, “Yên tâm, tớ sẽ giữ bí mật.”

 

Chu Tố là người tinh ý, nhưng thật sự ở tập đoàn Hối Trung có không ít người biết xem mặt đoán ý. Những lời đồn đãi lan truyền một cách bí mật, bọn họ không dám công khai bàn luận thị phi về Ngụy Ngự Thành.

 

Lâm Sơ Nguyệt không thể mở miệng nói ra bốn chữ thanh giả tự thanh (*) này, cô bắt đầu nghĩ tới việc tìm kiếm một điểm cân bằng nào đó, có lẽ bọn họ có thể chung sống một cách hoà bình. Nhưng ngay sau đó, cô đã không còn suy nghĩ như vậy.

 

(*):Thanh giả tự thanh có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình, thì họ vẫn là những người trong sạch.

 

Bận rộn tới hơn mười một giờ, cuối cùng Lâm Sơ Nguyệt cũng có thời gian đi toilet.

 

Vừa tới cửa, cô đã nghe thấy Diệp Khả Giai đang trò chuyện cùng những người khác.

 

Bàn chân bước ra được nửa bước lại rụt về theo bản năng, Lâm Sơ Nguyệt quyết định đứng yên tại chỗ. Giọng nói của Diệp Khả Giai trước sau vẫn mềm mại như một, “Phải không? Chủ tịch Ngụy cùng cô ấy ăn sinh nhật?”

 

“Không rõ, lời này từ bên bộ phận kỹ thuật truyền ra, nói là nhìn thấy xe của chủ tịch Ngụy dừng trước cửa JW, ngài ấy đứng nói chuyện với người ngồi trên ghế phụ.” Một nữ đồng nghiệp đang dặm lại lớp trang điểm nói.

 

“Tôi thấy giá trị nhan sắc của hai người bọn họ khá ăn ý, đứng chung một chỗ rất xứng đôi.” Một người khác nhận xét khách quan.

 

Diệp Khả Giai thong thả rửa sạch tay, “Sơ Nguyệt là người rất tốt, nhưng đáng tiếc….”

 

“Đáng tiếc cái gì?” Mọi người đều hứng thú bừng bừng.

 

“Sơ Nguyệt từng bị thu hồi giấy phép hành nghề, nhưng sau đó cậu ấy đã thi lại một lần nữa, cho nên cũng không có gì.” Diệp Khả Giai nói chuyện nửa chừng, cô ta rất giỏi trong việc tung ra những cú móc hấp dẫn.

 

“Hả? Vì sao lại bị thu giấy phép hành nghề?”

 

Diệp Khả Giai giả vờ suy nghĩ sâu xa, “Cậu ấy bị một nhà cố vấn tâm lý báo cáo, nói cậu ấy lợi dụng chức vụ, yêu đương với bệnh nhân. Chuyện đó ồn ào rất lớn, hơn nữa còn bị kiện ra tòa, chi tiết cụ thể thì tôi không rõ, tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi, các cô đừng tin là thật, cũng đừng nói với người khác nha.”

 

Mọi người đều biết, thiết lập mối quan hệ thân mật với bệnh nhân là điều tối kỵ trong ngành tâm lý học, “Trời ạ, không thể nào, tôi thấy cô ấy khá tốt mà.”

 

Diệp Khả Giai ngượng ngùng cười, “Sơ Nguyệt rất tốt, các cô nhất định đừng nghĩ xấu về cậu ấy.”

 

“Rầm!” một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, lực đạo không nặng không nhẹ khiến tấm ván cửa vừa vặn va vào mặt tường, nặng nề phát tiếng nhắc nhở. Lâm Sơ Nguyệt lạnh mặt, chỉ vào Diệp Khả Giai, “Cậu đi ra hay là tôi tiến vào?”

 

Hai nữ đồng nghiệp nhìn nhau, sau đó lần lượt đi ra ngoài.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngay thẳng, không cần phải đóng cửa, trực tiếp đi tới trước mặt cô ta.

 

Diệp Khả Giai không hề có bất kỳ cảm giác sai trái, cũng không có nửa phần khiếp sợ rụt rè nào, ngược lại ánh mắt càng thêm dữ tợn sắc bén đối diện trực tiếp với cô. Lâm Sơ Nguyệt đã nhẫn nhịn cô ta lâu lắm rồi, đặc biệt là mấy chuyện dùng dao đâm thọc này, cực kỳ không thú vị.

 

Sở dĩ Diệp Khả Giai tự tin như vậy, là bởi vì cô ta hiểu, một khi đối thủ mất bình tĩnh, đồng nghĩa với việc đã thua một nửa.

 

Vài giây sau, Lâm Sơ Nguyệt cười khẽ một tiếng, “Diệp Khả Giai, cậu và Ngụy Ngự Thành từng nói chuyện yêu đương?”

 

Sắc mặt Diệp Khả Giai không chút thay đổi, cô ta tiến về phía trước một bước, cũng mang theo ý cười thong dong, không đáp, mà hỏi ngược lại: “Ba năm, thói quen thích ngủ bên trái của anh ấy đã sửa được chưa?”

 

Giọng điệu sắc bén khiêu khích, một câu đánh trúng điểm yếu hại.

 

Một mặt khẳng định vấn đề của Lâm Sơ Nguyệt, mặt khác bóng gió tuyên bố mối quan hệ giữa bọn họ thân mật tới mức nào.

 

Lâm Sơ Nguyệt trầm mặc, trong ánh mắt giằng co nhất thời nhìn không ra cảm xúc.

 

Ngay khi Diệp Khả Giai cảm thấy đắc thắng, Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên lười biếng vòng tay trước ngực, nụ cười giống như mật pha sương, “Làm thế thân của tôi, có gì đáng kiêu ngạo?”

 

Sắc mặt Diệp Khả Giai lập tức thay đổi.

 

Đây mới là thực sự là một kích trí mạng.

 

“Năm đó tôi thay cậu đi khám bệnh miễn phí, tiếp đón Ngụy Ngự Thành, xong việc anh ấy đi dò hỏi tên của tôi, cho rằng cậu là tôi.” Lâm Sơ Nguyệt tiến gần về phía trước một bước, “Anh ấy nhận nhầm người, thế nhưng sau đó lại nhanh chóng biết được mình nhận sai người, cho nên không kết giao với cậu quá lâu, vậy mà cậu lại thật sự thích anh ấy. Nói như thế nào thì tôi cũng là người lót đường cho cậu, cậu nên cảm kích tôi mới đúng, vì sao còn lấy oán trả ơn?”

 

“Cậu!” Diệp Khả Giai phá vỡ lớp vỏ phòng thủ, vẻ mặt căm ghét và thù hận.

 

Phản ứng của cô ta đủ để giải thích cho tất cả mọi vấn đề. Ngụy Ngự Thành là người sẽ không bỏ qua nếu chưa đạt được mục đích, năm ấy anh có ấn tượng tốt với Lâm Sơ Nguyệt, hơn nữa lại quen biết giáo sư Chương, vì vậy sau khi nghe ngóng, giáo sư Chương nói với anh, sinh viên thực tập ngày hôm đó tên là Diệp Khả Giai.

 

Ngụy Ngự Thành có tâm liên hệ, Diệp Khả Giai đã sớm biết anh nhận nhầm người, nhưng lại bị vẻ đẹp trai tuấn lãng của người đàn ông đả động, tự lừa mình dối người mà tiếp nhận lòng tốt này.

 

Nhưng Ngụy Ngự Thành là người khôn khéo bậc nào, chỉ sau một bữa cơm anh đã biết mình tìm sai người. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là anh muốn biết người ngày hôm đó rốt cuộc là ai. Diệp Khả Giai tâm tính chua ngoa, cô ta không cam lòng, vì thế cứ mãi chèo kéo, không chịu thành thật.

 

Quả thật cô ta và Ngụy Ngự Thành có một đoạn ràng buộc như vậy, nhưng trên thực tế cũng chỉ là mối tình đơn phương mà thôi. Tuy nhiên, người kiêu ngạo như cô ta, sao có thể cam lòng thừa nhận thất bại.

 

Tư thái của Lâm Sơ Nguyệt đầy vẻ thanh cao, không hề có ý định nổi nóng, “Chúng ta vốn dĩ có thể nước sông không phạm nước giếng, cậu thích ai, từng ở cạnh ai, đó là chuyện của cậu, có bất mãn, có ý kiến gì, cậu có thể đối mặt trực diện mà tranh cãi với tôi. Hoặc là quản lý tốt bản thân mình, nói xấu sau lưng người khác cũng đừng để tôi nghe được.”

 

Tạm dừng nửa giây, ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt lạnh thấu xương: “Nếu còn có lần sau, cậu cứ thử xem.”

 

Cô xoay người muốn rời đi, sắc mặt Diệp Khả Giai lúc nóng lúc lạnh, “Mặc kệ cậu nói như thế nào, dù sao tôi và anh ấy đã từng ở bên nhau!”

 

Lâm Sơ Nguyệt thả chậm bước chân, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, “Thế thì sao, tôi cũng không yêu anh ấy.”

 

Sáu chữ cuối cùng giống như một lá chắn bất khả chiến bại, nhẹ nhàng bâng quơ gạt bỏ tất cả sự thù địch của đối phương. Nhưng nói xong, trái tim của Lâm Sơ Nguyệt lại nhảy dựng, loại trực giác vô lý đó lại mãnh liệt kéo tới.

 

Cô vô thức ngẩng đầu, mặt đối mặt với Ngụy Ngự Thành đứng cách đó hai mét.

 

Anh đã nghe thấy tất cả mọi thứ.

 

Sắc mặt Ngụy Ngự Thành như sương rơi trong đêm thu, u ám và lạnh lẽo. Anh nhìn Lâm Sơ Nguyệt, cứ nhìn như vậy, sau đó không nói một lời, trực tiếp xoay người rời đi.

 

Lâm Sơ Nguyệt xuất phát từ bản năng mà đuổi theo, nhưng mới chạy được vài bước, Ngụy Ngự Thành đã biến mất tại chỗ rẽ.

 

Trong văn phòng còn có hai trưởng phòng đang chờ báo cáo, nhưng vừa thấy sắc mặt của Ngụy Ngự Thành, tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói. Lý Tư Văn thấy tình thế không ổn, nhanh trí ra hiệu, những người còn lại đều biết điều mà rời đi.

 

Ngụy Ngự Thành ngồi phịch xuống ghế da, bả vai hơi sụp xuống, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi. Anh nhắm mắt lại, đưa tay nhéo mạnh sống mũi.

 

Trong trận giao tranh này, Lâm Sơ Nguyệt đã hoàn toàn đè bẹp Diệp Khả Giai. Nhưng ngược lại cô cũng không có quá nhiều cảm giác vui vẻ và an tâm, cả ngày, trong tâm trí cô đều tràn ngập ánh mắt cuối cùng của Ngụy Ngự Thành.

 

Thời gian đối diện quá ngắn ngủi, khiến cô không thể đọc được cảm xúc của anh ngay lúc đó. Như vậy càng khó chịu hơn, suy nghĩ phân tán, đầu óc lâng lâng nhẹ nhàng. Cô cho rằng mình có thể không bận tâm, đấu tranh tới buổi chiều mới tổng kết được cảm giác đó gọi là lo được lo mất.

 

“Này, cậu không sao chứ?” Chu Tố cũng đi theo vào toilet, vỗ vỗ bả vai Lâm Sơ Nguyệt, “Buổi chiều tớ thấy cậu đi toilet 3 lần rồi, bụng cậu không thoải mái sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, “Không.” Cô tạm dừng, sau đó lại gật đầu, “Phải, không thoải mái.”

 

“Chậc chậc chậc, có điều kỳ lạ nha.” Chu Tố ngó thấy ngoài cửa không có người, mới nhỏ giọng nói: “Lúc trưa cậu xảy ra tranh cãi với Diệp Khả Giai sao?”

 

“Sao cậu biết?”

 

“Trong công ty không có bí mật.” Chu Tố nói: “Đúng lúc chủ tịch Ngụy nghe thấy, bỏ lại một đám người trong văn phòng, muốn tới giải vây giúp cậu.”

 

Lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt giống như một chiếc túi nilon bị buộc kín đầu, không ngừng đè ép, bành trướng. Cô không nhịn được hỏi: “Ngụy Ngự Thành có đang làm việc tại văn phòng không?”

 

“Không có, ngài ấy cùng Lý Tư Văn ra ngoài rồi.”

 

Cảm giác lo được lo mất rốt cuộc cũng được xác định, giờ phút này trong lòng cô chỉ quanh quẩn hai chữ “mát mát”. Lâm Sơ Nguyệt lại cầm di động lên, mở khóa màn hình mấy lần, cuối cùng vẫn nặng nề siết chặt lòng bàn tay.

 

Cô không biết nguyên do.

 

Nhưng cô biết, mình đã nói sai.

 

Cho tới khi tan tầm, cửa lớn văn phòng của Ngụy Ngự Thành vẫn luôn đóng chặt.

 

Lâm Sơ Nguyệt ốm yếu gọi điện thoại cho Hạ Sơ, hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm, đúng lúc Hạ Sơ vừa giải quyết xong chuyện ở gần đó, tiện đường lái xe tới đây đón cô. Khi nhìn thấy người, Hạ Sơ lập tức nhíu mày, “Bệnh đau dạ dày của cậu lại tái phát?”

 

Lâm Sơ Nguyệt đứng thẳng người, xoa bụng, “Bà dì tới.”

 

“Lên xe đi, chúng ta đi ăn chút đồ bổ, gà hầm nồi sắt được không? Canh gà ở đó cực kỳ béo ngậy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt không có hứng thú, dùng sức ngửa đầu về phía sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

“Được, tìm một chỗ uống rượu đi.” Hạ Sơ quá hiểu chị em của mình, “Nhất định là cậu gặp chuyện rồi.”

 

Hạ Sơ tìm được một quán rượu khá màu mè, ba ly xuống bụng, cả người cũng táo bạo thêm vài phần, “Rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Ngụy Ngự Thành?”

 

Lâm Sơ Nguyệt uống cạn ly rượu, hương vị cay nồng bủa vây lấy cổ họng, “Cậu biết không, năm cuối đại học, cái lần tớ thay Diệp Khả Giai đi khám bệnh miễn phí ấy, khi đó tớ đã gặp anh ấy.”

 

Hạ Sơ sửng sốt chửi thề một câu, “Cho nên từ lúc đó anh ấy đã nhất kiến chung tình với cậu?!”

 

Chung tình hay không thì không thể biết được, nhưng có một người, có thể đặt mình ở đáy lòng lâu như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ hóa mềm. Hạ Sơ càng nghĩ càng thấy ớn, “Ở Boston, anh ấy nhận ra cậu, cho nên mới cùng cậu one night stand? Đổi thành người khác, có thể anh ấy sẽ không lên giường?”

 

Lâm Sơ Nguyệt bị sặc rượu ho dữ dội, “Cậu, cậu có thể uyển chuyển một chút hay không?”

 

Hạ Sơ kích động vỗ bàn, “Cho nên cậu cũng nghĩ tới điểm này đúng không?!”

 

Lâm Sơ Nguyệt không nói lời nào, tiếp tục uống.

 

“Nguyệt, kỳ thật trong lòng cậu đã có nhận định, vì sao cậu còn đề phòng Ngụy Ngự Thành làm gì? Yêu đương với một người đàn ông cực phẩm như vậy, cậu cũng không thiệt thòi nha.” Hạ Sơ nói: “Cho dù là tài lực hay nhân lực, anh ấy đều có thể nghiền nát Triệu Khanh Vũ.”

 

Lâm Sơ Nguyệt phiền muốn chết, “Sao lại kéo cả người khác vào rồi.”

 

“Không có so sánh không có đau thương.” Hạ Sơ gõ gõ đầu cô, “Tớ đang giúp cậu hiểu rõ trái tim mình.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc an tĩnh trở lại, cô cúi đầu, lông mi thanh mảnh tạo thành một bóng râm dày đặc dưới mí mắt. Rượu tích tụ trong dạ dày, cuồn cuộn như thủy triều, cảm giác khó chịu âm ỉ và bí bách lan tràn lên trên, kéo theo trái tim cũng co rút mạnh mẽ.

 

Cô thấp giọng nói một câu: “Thứ mà anh ấy mang lại cho tớ quá nặng.”

 

Bước đệm mà anh trải sẵn cho cô quá nặng, tâm ý quá nặng, người này, quá nặng.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt, giọng nói đè nén bị bài trừ khỏi cổ họng, “Hôm nay Diệp Khả Giai nhắc tới chuyện trước kia của tớ.”

 

“Bạch liên hoa này vẫn dây dưa không ngừng!” Hạ Sơ thiếu chút nữa đập vỡ bình rượu, “Cậu đừng sợ, cô ta còn dám giở trò, tớ sẽ giúp cậu giáo huấn cô ta!”

 

Lâm Sơ Nguyệt cắm mười ngón tay vào mái tóc, vùi đầu vào giữa cánh tay, gần như nghẹn ngào nói “Hạ Sơ, cậu biết đấy, tớ chưa bao giờ sợ người khác nói ra nói vào. Nhưng tớ sợ, tớ sợ người nọ tìm được tớ, anh ta lại tìm được tớ.”

 

Hạ Sơ đau lòng muốn chết, cô ấy nắm lấy tay Lâm Sơ Nguyệt, “Sẽ không sẽ không, hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta không dám làm xằng bậy đâu.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt là những vết rách loang lổ, “Tớ sợ anh ta lại làm tổn thương người vô tội.”

 

“Ngoan ngoãn, đừng nghĩ nhiều, đó là chuyện vô căn cứ, mấy năm nay anh ta không hề đi tìm cậu, nói không chừng anh ta sẽ không tìm nữa, đầu óc bình thường trở lại rồi.” Hạ Sơ biết nội tình trong đó. Con người giống như con thiêu thân, chỉ cần còn sống, bốn bề đều là địch, tám hướng nhìn thèm thuồng. Kiên cường sống những ngày tháng liều mạng, cho dù sức cùng lực kiệt nhưng tốt xấu gì cũng có thể lưu lại nửa cái mạng.

 

Lâm Sơ Nguyệt chính là nhặt được nửa cái mạng từ đó.

 

Thời điểm học đại học nhiều nam sinh theo đuổi như vậy, nhưng cô không hề dao động, vì vậy cô nổi tiếng là người lạnh lùng kiêu ngạo. Thật lòng mà nói, lúc trước Lâm Sơ Nguyệt lựa chọn Triệu Khanh Vũ, có lẽ cũng không phải vì tình yêu có bao nhiêu nồng nhiệt. Mà cô chỉ cảm thấy, ở cạnh người này rất hòa hợp, khí chất ôn hòa sạch sẽ, đi tới đâu cũng mang lại cho người ta cảm giác thoải mái.

 

Cho nên khi chia tay Triệu Khanh Vũ, anh ta mới tức giận chỉ trích, nói Lâm Sơ Nguyệt không yêu anh ta.

 

Nhìn thấu sự hẹp hòi và thù địch của thế gian, còn có thể hoàn thiện chính mình và sống thanh tịnh như Bồ Tát, nào có nhiều lý tưởng hóa như vậy.

 

Hạ Sơ cảm thấy cực kỳ đau lòng.

 

Cô ấy nhìn kỹ Lâm Sơ Nguyệt hồi lâu, đưa ra một kết luận: “Nguyệt Nguyệt, cậu thích Ngụy Ngự Thành.”

 

Tiếng nhạc disco nhảy nhót ồn ào che giấu đi những lời này, có lẽ Lâm Sơ Nguyệt đã nghe thấy, nhưng lại làm bộ không nghe thấy. Cô gối sườn mặt lên cánh tay, một tay khác cầm chiếc ly thủy tinh, ánh mắt mê mang nhìn chăm chú vào thành ly.

 

Trên mặt kính trong suốt có rất nhiều bọt khí nhỏ bám vào, mỏng manh và dày đặc, chúng lần lượt vỡ ra, tưởng chừng như kéo dài vô tận. Lâm Sơ Nguyệt đếm không hết, dứt khoát ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

 

Bình rượu đổ trái đổ phải trên bàn, Hạ Sơ vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo, biết cô gái này đã uống say hoàn toàn rồi. Hạ Sơ cũng uống rượu, tuy rằng không tới mức say, nhưng cũng không đủ sức để di chuyển Lâm Sơ Nguyệt.

 

Hạ Sơ tìm danh bạ một lượt vẫn không thể tìm thấy người thích hợp, cũng không thể nửa đêm gọi điện thoại cho bạn trai cũ đi. Click mở WeChat của Lâm Sơ Nguyệt, ảnh đại diện của Chung Diễn vừa lúc xếp đầu tiên.

 

……

 

Minh Châu Uyển, Chung Diễn mặc chiếc áo ngắn tay nhảy xuống lầu, tiếng bước chân vừa nặng vừa nhanh như thể gõ mạnh xuống mặt đất, chọc tới Ngụy Ngự Thành đang nói chuyện cùng Lý Tư Văn trong phòng khách khá bất mãn.

 

“Cháu lại đi đâu?” Hôm nay tâm trạng của Ngụy Ngự Thành vốn không tốt, tập văn kiện đập mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang trầm đục.

 

Lý Tư Văn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Chung Diễn, ý bảo cậu đừng cãi lại.

 

Chung Diễn gãi gãi mái tóc vàng loạn như ổ gà của mình, vô cùng lo lắng nói: “Cháu không ra ngoài chơi, bạn của bác sĩ Lâm gửi cho cháu một đoạn video, chị ấy uống say rồi.”

 

Sắc mặt Ngụy Ngự Thành vẫn vững vàng như cũ, không nói một lời.

 

Chung Diễn cũng đủ nghĩa khí, cậu không quản được nhiều như vậy, lập tức lao ra khỏi cửa. Yên lặng, Ngụy Ngự Thành cũng đứng dậy, Lý Tư Văn hiểu rõ, đưa áo khoác và chìa khóa xe qua, “Ngài đang cảm lạnh chưa khỏi, để tôi lái xe đi.”

 

Đã nhiều năm rồi Hạ Sơ không nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt uống say như vậy, cô bất đắc dĩ nói: “Vẫn giống như hồi đại học, uống say là ngủ.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nằm bò trên quầy bar, không nhúc nhích.

 

Trong khoảng thời gian này, có mấy nhóm người tiến lại gần, Hạ Sơ ứng phó đến mệt mỏi, trực tiếp nói thẳng: “Đừng tới đây, chị em tôi không thích đàn ông!”

 

Nhưng vẫn có người không biết tốt xấu dán lại gần.

 

Bỗng nhiên, ở phía sau có người lên tiếng gọi: “Tiểu Lâm?”

 

Hạ Sơ cảnh giác: “Anh là ai?”

 

“Trương Thao, bộ phận kỹ thuật, đồng nghiệp của cô ấy.” Trương Thao nhìn thấy bình rượu rỗng trên bàn, kinh ngạc đến ngây người, “Uống nhiều như vậy.”

 

“Từ từ, anh đừng nói chuyện.” Hạ Sơ lấy di động mở vòng bạn bè ra, lần trước trong chuyến cắm trại trên núi Thu Diệp, Lâm Sơ Nguyệt đã đăng một bức ảnh cả đoàn. Sau khi xác định người này cũng xuất hiện trong ảnh chụp, Hạ Sơ mới yên tâm.

 

Tất cả chỉ là trùng hợp, Trương Thao tụ tập với bạn bè, vừa tới nơi này uống rượu lại nhìn thấy người quen. Anh ta vốn định tới chào hỏi một câu, nhưng sau khi đến gần mới phát hiện, cô gái này đã uống say thành như vậy rồi.

 

Anh ta muốn giúp đỡ, tuy nhiên Lâm Sơ Nguyệt lại nằm bò cả người ra bàn, Trương Thao có chút không thể xuống tay. Luồn tay qua người cô để ôm người lên? Như vậy không thích hợp. Huống chi, hôm nay Lâm Sơ Nguyệt còn mặc chiếc áo sơ mi bó sát người.

 

“Hay là cô đỡ cô ấy đứng dậy trước, sau đó đặt lên lưng tôi, được không?” Trương Thao nghiên cứu nửa ngày nói.

 

“Được.” Hạ Sơ xắn ống tay áo lên, tư thế dũng cảm, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã uống quá nhiều, như là cố ý khiến Hạ Sơ không vực dậy nổi. Hạ Sơ càng đỡ, cô lại càng dùng sức trầm người xuống, mồ hôi đã chảy khắp lưng, mà cô nàng này vẫn không chút sứt mẻ.

 

Hạ Sơ hận không thể vỗ chết cô, “Đồ xấu xa!”

 

Nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại đột nhiên tự mình đứng dậy, động tác nhanh gọn dứt khoát. Hạ Sơ chịu thua, nhanh chóng gọi Trương Thao, “Đi đi đi.”

 

Hạ Sơ chạy theo, Lâm Sơ Nguyệt ngã trái ngã phải, lúc thì tự mình đi được một đoạn, lúc lại mềm nhũn vô lực. Trương Thao muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại xoay người, càng đổ dồn lên người Hạ Sơ.

 

“Này này, anh đừng tới đây.” Hạ Sơ nỗ lực chống đỡ, “Cô ấy uống nhiều sẽ thành như vậy.”

 

Chiếc xe MC20 màu trắng bạc tới trước, trong đêm lạnh cuối thu, Chung Diễn mặc một thân quần đùi áo cộc tay bước xuống. Mái tóc màu vàng nổi bật phô trương hệt chiếc xe, cậu lớn tiếng ồn ào: “Bác sĩ Lâm của tôi đâu rồi?”

 

Sau khi nhìn thấy người, Chung Diễn vui vẻ, cậu gặp chuyện không hoảng hốt mà lấy di động ra, nhân cơ hội quay trước một đoạn video ngắn. Tiếp theo, chiếc Porsche màu đen từ từ dừng lại.

 

Ngụy Ngự Thành tự mình lái xe, khi chiếc xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, tầm mắt của anh đã dán lên người Lâm Sơ Nguyệt.

 

Hạ Sơ thẳng thừng nói: “Đầu sỏ gây tội tới rồi.”

 

Chung Diễn không hiểu chuyện gì, “Lại là tôi? Tôi đã không gặp chị ấy một tuần rồi.”

 

Lý Tư Văn cúi đầu bật cười, phá vỡ cục diện trước mắt, bước tới quan tâm hỏi: “Bác sĩ Lâm, không sao chứ?”

 

Lâm Sơ Nguyệt miễn cưỡng đứng thẳng người, thoạt nhìn dáng vẻ cũng không có gì khác thường. Rượu tiêm nhiễm đôi mắt, tựa như đóa hoa đào mùa xuân. Cô vẫn không nhúc nhích, Chung Diễn trượng nghĩa vươn tay, Lý Tư Văn ôn tồn lễ độ quan tâm, còn có đồng nghiệp Trương Thao nhiệt tình.

 

Rõ ràng Lâm Sơ Nguyệt đã đứng không vững, lại không biết lấy sức lực từ đâu, tự mình đứng ổn định tại chỗ.

 

Cô không cần ai hỗ trợ, sống theo bản năng, không muốn dựa dẫm vào ai.

 

Mãi cho tới khi Ngụy Ngự Thành bước tới, anh cũng không tiến lên phía trước, chỉ tùy ý đứng phía sau Chung Diễn. Giống như một tia sáng rất nhỏ, lay động ngũ quan của Lâm Sơ Nguyệt.

 

Đáy mắt cô ửng hồng, đột nhiên giơ tay, lắc lư chỉ vào Ngụy Ngự Thành.

 

Ánh mắt Ngụy Ngự Thành thâm thúy, anh tiến lại gần hai bước.

 

Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới nghiêng đầu, ngả người về phía trước, không hề phòng bị mà ngã xuống.

 

Tựa như cành dây leo, hương thơm ngọt ngào mùi mẫn tràn đầy cõi lòng.

 

Ngụy Ngự Thành bị cô đẩy lùi một bước nhỏ, anh dùng một tay siết chặt eo cô, trước ngực đầy đặn, trái tim cũng căng tràn. Những oán khí và ấm ức suốt một ngày, bất chợt tiêu tán trong khoảnh khắc này.

 

Anh cúi đầu, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Tôi tha thứ cho em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước, thần sắc ngây thơ.

 

Cái nhìn sững sờ này đã hoàn toàn gợi mở hồi ức.

 

Ngụy Ngự Thành nhịn xuống cảm giác xúc động muốn hôn cô, trầm giọng nói thầm bên tai cô: “Nếu em không ngã vào vòng tay của tôi.”

 

Mượn rượu làm càn, giải phóng những lo lắng ràng buộc, tới một lúc nào đó, cô sẽ chân thành trở lại như lúc ban đầu. Lâm Sơ Nguyệt ngước mắt nhìn anh, gò má nhẹ phiếm sắc hồng, thẳng thắn hỏi: “Anh định đánh chết tôi sao?”

 

Cô dùng ánh mắt để vây hãm anh, cho dù dưới vực sâu vạn trượng có đầy bẫy rập, Ngụy Ngự Thành cũng cảm thấy đáng giá.

 

Anh dồn lực vào cánh tay, lòng bàn tay siết chặt vòng eo của cô, trầm giọng bất đắc dĩ, “Đồ vô tâm, khiến tôi đau đớn vô ích một hồi.”

 

Nhưng lại không có cách nào bỏ được.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top