Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 24: 24

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 460 lượt xem
  • 3792 chữ
  • 2021-09-08 00:53:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nói xong, Lâm Sơ Nguyệt lại đi về phía anh, đứng yên trước bàn, duỗi tay thăm dò, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn.

 

Ngụy Ngự Thành cúi đầu, anh nhìn thấy một nắm kẹo sao ở trên bàn.

 

Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt thanh mảnh mềm mại động lòng người, “Mùi vị này, chủ tịch Ngụy, mùi chua trong văn phòng làm việc của anh quá đậm.”

 

Báo xong thù rồi rời đi, không cần biết sự thật thực sự là gì. Trước khi bước ra ngoài, vẻ mặt của Ngụy Ngự Thành trong giây phút cuối cùng đủ để nhớ lại ngàn vạn lần.

 

Khi Lý Tư Văn tiến vào văn phòng, Ngụy Ngự Thành đang ăn cơm. Mặc dù chỉ dùng một tay để ăn cơm, nhưng dáng vẻ cũng là cảnh đẹp ý vui. Lý Tư Văn đặt cà phê xuống, ba đường nửa sữa, mua theo yêu cầu. Trước kia Ngụy Ngự Thành chỉ uống cà phê đen nguyên chất, kiểm soát lượng đường và thói quen sinh hoạt cực kỳ tốt, không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi khẩu vị.

 

Lý Tư Văn đỡ mắt kính, bắt đầu báo cáo công việc: “Sắp xếp công việc cho quý IV và công tác nhân sự đã được thông qua tại cuộc họp, việc thành lập hệ thống đào tạo mới sẽ chính thức ra mắt vào tuần sau.”

 

Anh ấy đưa lên trang giấy bản quy tắc thực thi chi tiết, “Công việc này đòi hỏi sự tham gia của các chuyên gia có liên quan, trưởng phòng Lý tìm thấy một ứng cử viên tốt, thứ hai tuần sau sẽ tới tập đoàn báo danh.”

 

Sau khi nghe xong bản báo cáo, những việc nhỏ không đáng kể, Ngụy Ngự Thành đều uỷ quyền cho cấp dưới xử lý. Những người đi theo anh đều là những người có tuổi từng trải qua nhiều trận chiến, trật tự làm việc và đúng mực đều rất đáng giá tin cậy.

 

―

 

“Tối thứ sáu có buổi họp lớp, cậu có đi hay không?” Một tuần trước, Hạ Sơ đã hỏi qua Lâm Sơ Nguyệt, cách một ngày, cô ấy lại hỏi thêm một lần.

 

Lâm Sơ Nguyệt không hề nghĩ ngợi nói, “Hôm ấy tớ phải tăng ca.”

 

Hạ Sơ biết đó cô chỉ lấy cớ, “Kỳ thật đi cũng không có gì nha, ăn uống chơi đùa mà thôi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, “Hai ngày nay Tiểu Tinh có chút không thoải mái, tớ không yên tâm, phải ở nhà với thằng bé.”

 

Hạ Sơ quan tâm: “Em trai tớ không sao chứ?”

 

“Tớ đăng ký rồi, vào tuần sau.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tình hình khá gấp, cho nên bọn đầu cơ trục lợi đã liên hệ với tớ.”

 

“Hận nhất là đám người nhân lúc cháy nhà đi hôi của này, đừng bận tâm tới bọn họ.” Hạ Sơ ngẫm nghĩ, “Nếu thật sự không được, để tớ đi hỏi Trình Diệc một chút?”

 

“Đừng.” Bác sĩ Trình là bạn trai cũ của Hạ Sơ, một anh chàng đẹp trai xuất thân từ gia đình có học thức. Lúc trước là Hạ Sơ bỏ người ta, Lâm Sơ Nguyệt không muốn chị em của mình phải khom lưng đi nhờ vả người nọ.

 

“Không sao, tớ có thể xử lý.” Lâm Sơ Nguyệt nói.

 

Thứ sáu, Lâm Sơ Nguyệt thật sự tăng ca, cô phải hoàn thiện nội dung kiểm tra tâm lý trong buổi phỏng vấn nhân sự, khi hoàn thành công việc đã gần 10 giờ rồi, lúc này cô mới rảnh sờ tới di động.

 

Vòng bạn bè chưa bao giờ sôi nổi như vậy, tất cả đều liên quan tới buổi họp lớp ngày hôm nay. Trên màn hình có rất nhiều video đi kèm những dòng cảm nghĩ vô cùng xúc động. Lâm Sơ Nguyệt thuận tay click mở một video, giai điệu của bài hát “Người bạn ngồi cùng bàn ơi” vang lên, đó là đoạn điệp khúc tình cảm của Diệp Khả Giai và một vài người bạn trong lớp cùng nhau hợp xướng.

 

Trong nhóm chat của lớp, tin nhắn vẫn đang không ngừng làm mới trên màn hình:

 

- Khả Giai đẹp nhất đêm nay! Hoa khôi của lớp @ Diệp @ Diệp @ Diệp

 

- Hoa Tử, lời này của cậu đã đắc tội hoàn toàn với các bạn nữ còn lại ở trong lớp rồi.

 

- Không cẩn thận uống say nên nói thật.

 

Bầu không khí đang hết sức vui vẻ, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên màn hình:

 

- Lớp chúng ta thay đổi hoa khôi rồi sao? [Mỉm cười][Mỉm cười]

 

- Không, hôm nay hoa khôi của lớp không tới [Trái tim][Trái tim]

 

- @shu.y

 

Hai câu sau là do mấy bạn học nữ gửi, bọn họ nhìn không quen bộ dáng nịnh bợ của mấy bạn nam.

 

Cuộc trò chuyện cũng kết thúc tại đây.

 

Hạ Sơ gọi điện thoại tới, cằn nhằn một tràng: “Sớm biết thế tớ cũng không đi, mấy tên vô dụng trong lớp chúng ta đều túm lại xum xoe nịnh bợ Diệp Khả Giai. Còn Diệp Khả Giai, cô ta tới Stanford để học phương pháp nấu trà xanh và kỹ thuật cắm hoa sen trắng sao? Đối với nam thì dịu dàng hòa nhã, đối với nữ thì xa cách. Cô ta cho rằng mình là nữ tổng tài sao! Đúng là làm ra vẻ!”

 

Những lời này mang theo cảm xúc cá nhân, bởi vì Hạ Sơ vốn không thích Diệp Khả Giai.

 

Lâm Sơ Nguyệt: “Cô ta không trêu chọc cậu chứ?”

 

“Cô ta dám trêu chọc tớ, cậu có tin tớ lập tức hất nước tẩy lên mặt cô ta hay không.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cười rộ lên, “Đừng nóng, cậu và cô ta cũng không gặp mặt nhau thường xuyên đâu.”

 

Hạ Sơ hừ lạnh, “Chuyện này thì chưa chắc, cô ta nói, lần này trở về sẽ không đi nữa.”

 

“Ở lại làm việc à?”

 

“Tìm xong rồi, công ty lớn. Hiểu Cầm hỏi cô ta là công ty nào, cô ta còn úp úp mở mở mời người ăn uống. Tớ muốn xỉu, cô ta thật sự rất biết tạo drama nha.”

 

Hạ Sơ tính tình ngay thẳng, ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ hoàn trả gấp bội. Người nào nhìn không thuận mắt, cô ấy cũng tuyệt đối không xu nịnh lấy lòng, “Không nói nữ, tớ sắp chết đói rồi. Nếu Tiểu Tinh có vấn đề gì, cậu nhất định phải nói với tớ đấy.”

 

―

 

Mấy ngày nay thời tiết tại thành phố Minh Châu không tồi, ánh mặt trời mùa thu giống như một cô gái có tri thức, ấm áp dễ chịu vừa đủ hợp lòng người. Hôm nay Lâm Sơ Nguyệt cố ý xuống xe sớm hơn một trạm, lá cây ngô đồng Lan Khảo dần ngả sang màu vàng, tuy nhiên màu xanh thẫm vẫn chưa phai, ánh nắng tinh khôi nhàn nhạt chiếu vào.

 

Thời điểm chờ đợi thang máy thì gặp phải Chu Tố, Chu Tố nhiệt tình chào hỏi, “Chào buổi sáng, Sơ Nguyệt.” Sau đó quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện với đồng nghiệp phòng nhân sự, “Người đó có lai lịch gì mà trưởng phòng của các cô phải đích thân đi mời.”

 

“Chắc chắn là có quan hệ, trưởng phòng của chúng tôi là kiểu người có phong cách mạnh mẽ, nếu là người bình thường chị ấy sẽ không dễ dàng rời núi đâu.”

 

Đồng nghiệp tới tầng 34, trong thang máy chỉ còn lại hai người các cô tiếp tục đi lên trên.

 

Chu Tố nói: “Công ty chúng tớ đang nghiên cứu về khuôn khổ quản lý nhân sự cho năm tới, rất nhiều quy tắc quy trình đều phải thay đổi chi tiết, mấy ngày hôm trước tớ đã nghe Lý Tư Văn nhắc tới rất nhiều lần.”

 

Lâm Sơ Nguyệt thận trọng, “Cậu trực tiếp gọi thẳng tên Lý Tư Văn sao?”

 

Chu Tố tỏ vẻ không sao nói: “Còn chưa tới thời gian đi làm đâu, không cần gọi lãnh đạo.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ném cho cô ấy một ánh mắt thương cảm

 

Chu Tố lập tức phản ứng: “Làm gì vậy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi nói: “Hôm nay cậu trang điểm rất xinh đẹp.”

 

Cửa thang máy mở ra, Chu Tố hậm hực bước ra ngoài, “Tớ làm gì có ngày nào không đẹp.”

 

Đúng lúc Lý Tư Văn đứng bên ngoài tình cờ nghe thấy, Lâm Sơ Nguyệt buồn cười, Chu Tố mặt không đỏ tim không loạn đi lướt qua mặt anh ấy.

 

Buổi sáng, Lâm Sơ Nguyệt tới trụ sở của Khoa học và Công nghệ Minh Diệu tham gia cuộc họp, hôm nay chị Sướng xin nghỉ, rất nhiều việc đều do cô báo cáo. Khi trở lại văn phòng đã là 11 giờ.

 

Sau cuộc họp khát khô cổ họng, Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy rót nước, vừa mới cầm cốc nước vào trong tay, tiếng đập cửa liền vang lên.

 

“Mời vào.” Lâm Sơ Nguyệt không xoay người lại ngay lập tức.

 

Tiếng mở cửa rất nhẹ, chìm dần theo những chuyển động khác. Lâm Sơ Nguyệt cảm giác không đúng lắm, quay đầu nhìn lại, cô khẽ sửng sốt.

 

Ánh mặt trời tràn ngập trong căn phòng, trở thành một tấm lọc tự nhiên, Diệp Khả Giai mặc một chiếc váy Dior, bên ngoài khoác áo choàng, mái tóc quăn lượn sóng, bộ dạng cực kỳ bắt mắt.

 

“Sơ Nguyệt, đã lâu không gặp.”

 

Lâm Sơ Nguyệt bỗng dưng nhớ tới cuộc trò chuyện của Chu Tố và đồng nghiệp lúc sáng sớm, cho nên, thế giới có cần nhỏ như vậy hay không.

 

Cô mỉm cười, lời nói kín kẽ khách khí tới mức một giọt nước cũng không lọt, “Khả Giai, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp.”

 

Diệp Khả Giai hơi nghiêng đầu, “Hôm nay tôi tới công ty báo danh, không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây.”

 

Lời này vốn không có ý xấu, nhưng từ trong miệng Diệp Khả Giai nói ra lại mang theo vài phần cao ngạo, mặc dù không thể hiểu hết ý nghĩ sâu trong nội tâm của cô ta, nhưng phần lớn là không có ý tốt.

 

Lâm Sơ Nguyệt cũng có qua có lại, không nóng không lạnh mỉm cười, “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại cậu ở đây.”

 

Diệp Khả Giai tươi cười, hai giây sau mới mở miệng: “Cậu làm việc trước đi, tôi sang chỗ chủ tịch Ngụy.”

 

Vừa nghe thấy Ngụy Ngự Thành, đầu quả tim Lâm Sơ Nguyệt giống như bị người dùng kim đâm hai cái, nó cũng nhắc nhở cô phải tỉnh táo trở lại. Những từ như “Bối cảnh dày” “Có quan hệ” mà Chu Tố nhắc tới trong cuộc trò chuyện lúc sáng, chắc hẳn sau lưng Diệp Khả Giai chính là cây đại thụ này.

 

Bên này Ngụy Ngự Thành vừa kết thúc cuộc họp video, Lý Tư Văn đang thấp giọng thảo luận với anh về chi tiết chương trình nghị sự. Trợ lý tới thông báo, khi nhắc tới cái tên “Diệp Khả Giai”, Lý Tư Văn đã rất ngạc nhiên.

 

Không đợi Ngụy Ngự Thành gật đầu, người ngoài cửa đã bước vào.

 

Gương mặt Diệp Khả Giai rạng rỡ, mỉm cười quyến rũ, “Học sinh mới tới báo danh, thầy giáo Ngụy, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

 

Ngụy Ngự Thành nâng mắt quét qua người cô ta một cái, không dừng lại quá lâu.

 

Lý Tư Văn hành sự tùy theo hoàn cảnh, tự giác rời đi.

 

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, tấm thảm dày nặng hút âm, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng bị ngăn cách.

 

Ngụy Ngự Thành xem xét xong hai điều khoản cuối cùng, anh đóng nắp bút lại, lúc này mới chậm rãi dựng thẳng bả vai, “Được phân đến bộ phận nhân sự?”

 

“Trưởng phòng Lý sắp xếp.” Diệp Khả Giai tiến lại gần hai bước, ánh mắt gợn sóng.

 

Ngụy Ngự Thành đứng dậy, cầm tài liệu đi ra ngoài.

 

Khi hai người lướt qua nhau, Diệp Khả Giai bỗng nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng kéo vạt áo âu phục của anh.

 

Ngụy Ngự Thành dừng lại, liếc mắt nhìn cô ta một cái.

 

Đôi mắt cô gái tựa như cắt ra nước, tư tâm lan tràn.

 

“Tôi sẽ dặn dò lãnh đạo của cô, dạy dỗ cô thật tốt.”

 

Thần sắc Diệp Khả Giai lập tức tỏa sáng.

 

Giây tiếp theo, Ngụy Ngự Thành nhẹ nâng cánh tay, trực tiếp dùng tập tài liệu đánh rớt tay cô ta, “Chuyện đầu tiên, chính là quy củ.”

 

Ngụy Ngự Thành không màng tới giai nhân, để lại một mình Diệp Khả Giai với vẻ mặt ngây dại, đôi môi trắng bệch. Mà anh, vừa rời khỏi văn phòng là lập tức cởi bỏ áo khoác, dùng tay vo thành hình tròn, ném vào trong tay Lý Tư Văn.

 

Ngụy Ngự Thành không phải người không có phong độ đàn ông, anh luôn có một sự phân chia rõ ràng khi đối xử với phụ nữ. Thân phận sẽ tương ứng với thái độ, nếu là người bạn nữ thân thiết, đương nhiên sẽ đối xử dịu dàng hòa nhã, còn nếu là khách hàng nữ, anh cũng có thể phong lưu hàm súc. Về phần Diệp Khả Giai, người khác không biết, nhưng Lý Tư Văn thì rất rõ ràng, cô ta không nằm trong bất cứ nhóm người nào trong hai nhóm người trên.

 

Mãi tới buổi chiều, Lý Tư Văn mới quay trở lại văn phòng chủ tịch, ngày 20 hàng tháng là ngày một số tổ chức ban hành bảng phân tích tài sản, các quỹ hợp đồng trái phiếu trong tương lai và quản lý số lượng tài sản tư nhân khổng lồ của Ngụy Ngự Thành.

 

Ngụy Ngự Thành xem qua một lượt, anh rất nhạy bén với các con số, cuối cùng tầm mắt của anh tạm dừng lại trên số tiền dưới cùng.

 

Sau khi quét qua vài dòng, anh nhíu mày, “Nhiều như vậy?”

 

Lý Tư Văn không dám lên tiếng.

 

Mức độ chi tiêu của Chung Diễn trong tháng trước thật sự đáng cân nhắc, hầu hết mỗi lần giao dịch đều là thanh toán tiền mua túi xách. Ngụy Ngự Thành thật sự khó hiểu, một người đàn ông sao có thể để ý hơn cả phụ nữ như vậy. Nếu “túi” có thể trị được bách bệnh, tật xấu trên người tiểu tử thối kia cũng sẽ bớt đi vài cái.

 

Ngụy Ngự Thành ném mấy tờ hóa đơn này lên mặt bàn, để chúng rời rạc rơi xuống bên chân Lý Tư Văn, giọng điệu không thể thương lượng ――

 

“Tháng sau, giảm một nửa tiền tiêu vặt.”

 

―

 

Chiều tối, Lâm Sơ Nguyệt dẫn theo Lâm Dư Tinh cùng tới Minh Châu Uyển.

 

Sự việc này hoàn toàn ngoài ý muốn.

 

Buổi chiều thời điểm chuẩn bị tan sở, Chung Diễn gọi điện thoại cho cô, Lâm Sơ Nguyệt nghe máy, cậu không nói lời nào, sau đó bỗng nhiên cúp máy một cách khó hiểu. Qua vài phút, cậu tiếp tục gọi lại, vẫn không nói lời nào, sau đó lại cúp máy.

 

Lâm Sơ Nguyệt lo lắng cậu xảy ra chuyện, vội vàng gọi lại.

 

Tên nhóc này lần đầu tiên còn không nghe máy, khi cô bước nửa chân ra khỏi phòng, rốt cuộc cậu mới nhận điện thoại. Giọng điệu uể oải như người hấp hối, “Em mới mua bộ Lego mới, bác sĩ Lâm, chị dẫn em trai chị tới đây chơi đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhận thấy điều kỳ lạ: “Xảy ra chuyện gì?”

 

“Không có việc gì, hẹn gặp lại.”

 

Nói xong rồi cúp máy, thái độ cực kỳ bất thường.

 

Lâm Sơ Nguyệt không yên tâm, cô gọi điện thoại cho dì giúp việc nhà Chung Diễn, hỏi ra mới biết được cậu bị cảm lạnh phát sốt, đang nằm héo rũ ở trên giường cả ngày. Dì giúp việc giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, năn nỉ cô: “ Bác sĩ Lâm, có thể phiền cô tới thăm cậu chủ được không?”

 

Suy nghĩ hồi lâu, một mặt Lâm Sơ Nguyệt lo lắng tình trạng tâm lý của Chung Diễn xảy ra vấn đề, mặt khác, cậu và Lâm Dư Tinh bốn bỏ năm lên cũng coi như tuổi tác xấp xỉ, đều là những người không có bạn bè. Hồi mới gặp mặt, bầu không khí giữa hai người luôn thoải mái vui vẻ. Hiếm khi nhìn thấy sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ trên gương mặt của hai người.

 

“Cậu cũng thật yếu ớt nha, ba ngày phát sốt hai lần, chẳng thua kém gì tôi.” Lâm Dư Tinh ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

 

Chung Diễn nằm trên giường trừng lớn hai mắt, “Mẹ kiếp, sao hai người lại tới đây?”

 

Lâm Sơ Nguyệt vắt tay ra sau lưng, làm bộ xoay người, “Không chào đón thì bọn chị đi về nha.”

 

“Đừng đừng đừng.” Chung Diễn xoay người ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc loạn như ổ gà, “Về làm gì, cố ý tới đây còn không phải vì muốn thưởng thức vẻ đẹp trai của tôi sao, nào, chiêm ngưỡng thật kỹ đi, chiêm ngưỡng lâu một chút, em sẽ không tính tiền của chị đâu.”

 

Giọng nói của cậu hơi khàn khàn, cảm lạnh không nhẹ, thời điểm nói chuyện còn dùng tay che miệng, vẫy vẫy tay với Lâm Dư Tinh, “Cậu cậu cậu tránh xa chút, đừng để lây bệnh, ra ngoài chơi Lego đi, đều mua cho cậu mẫu mới nhất đấy.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu, “Đi thôi.”

 

Lúc này Lâm Dư Tinh mới ngoan ngoãn hành động, “Tiểu Diễn, chúc cậu sớm ngày khỏe mạnh nha.”

 

Chung Diễn xem thường, “Tôi chịu cậu rồi, nói chuyện như ông cụ non, đừng khách khí với tôi như vậy, lần sau trực tiếp gọi ‘Chung đẹp trai’ một trăm lần, tôi sẽ lập tức khỏe lại.”

 

Lâm Dư Tinh: “Trái lương tâm.” Sau đó nhanh chóng rời đi.

 

Lego được đặt trong phòng dành cho khách, cậu chơi thật sự chuyên chú, cho nên không chú ý tới động tĩnh nơi huyền quan. Dì giúp việc mở cửa, nhẹ giọng nói một câu: “Ngụy tiên sinh.” Sau đó tiếp nhận áo khoác của anh, “Bác sĩ Lâm và em trai tới chơi.”

 

Ngụy Ngự Thành tìm kiếm người theo bản năng.

 

Dì nói: “Ở trong phòng Tiểu Diễn.”

 

Ngụy Ngự Thành đưa tay ra hiệu, ám chỉ im lặng.

 

……

 

Chung Diễn mắt sắc, “Bác sĩ Lâm, chị mang hoa tới cho cho em sao?”

 

Bàn tay chắp sau lưng của Lâm Sơ Nguyệt, quả thật đang cầm một bó hoa nhí màu xanh nhạt. Bởi vì cậu đã phát hiện ra nên cô cũng không cần che giấu, vì thế cô lại gần một chút, nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cậu, “Có thơm không?”

 

Chung Diễn hít hít mũi, “Không thơm bằng em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, “Một đứa trẻ như em, người toàn mùi sữa đi.”

 

Chung Diễn bĩu môi, “Chị không đoán được sao, hôm nay em xịt nước hoa của cậu em, em và cậu có mùi giống nhau.”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Khó trách, hôm nay khí chất của em trưởng thành hơn nhiều.”

 

“Chị cong cong quẹo quẹo mắng em già, nhân tiện cũng mắng luôn cậu của em, đừng cho rằng em không nghe ra.” Cổ họng và hốc mắt của Chung Diễn đều khô khốc, mất đi khí phách hiên ngang ngày thường.

 

Trong phòng yên lặng.

 

Người ngoài cửa cũng theo đó mà điều chỉnh hơi thở.

 

Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm xuống, hơi ngửa đầu nhìn vào mắt cậu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nếu em gặp phải chuyện gì không hay, hoặc có vấn đề gì nghĩ không ra, hoặc gặp phải người khiến em không vui, thì em cũng đừng nghẹn ở trong lòng, có thể chia sẻ với chị.”

 

Khóe miệng Chung Diễn run rẩy, sau đó chậm rãi cúi đầu.

 

“Đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, hãy khống chế tốt cơ sở dữ liệu cảm xúc của chính em, đừng để bất cứ thứ gì quấy nhiễu. Bạn học Tiểu Diễn nên tỏa sáng rực rỡ mới phải.”

 

Nói xong, Lâm Sơ Nguyệt ngắt một bông hoa Gypsophila nhỏ màu tím nhạt, nhẹ nhàng cài lên sau tai Chung Diễn.

 

Giọng nói và nụ tươi cười của cô quá đỗi dịu dàng, chữa lành mọi vết thương, ánh mắt như gió xuân nhẹ vuốt, khiến người ta tin tưởng cho dù màn đêm có tăm tối quay cuồng, chỉ cần ngẩng đầu nỗ lực vươn tay về phía trước, nhất định có thể nắm được vì sao bị cất giấu trong chiếc hộp.

 

Đôi mắt Chung Diễn ửng đỏ, nhưng cậu lại không muốn bật khóc, điều đó không hay ho một chút nào. Cảm xúc của cậu hạ xuống, thấp giọng nỉ non, “Nhìn thấy chị, em rất nhớ mẹ em.”

 

Mẹ của Chung Diễn đã qua đời nhiều năm, Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, “Tên nhóc này, đừng trù ẻo chị.”

 

“Không phải mẹ của em, là mợ như mẹ.” Chung Diễn hít hít mũi, “Mẹ em đã mất rồi, không thể quay lại được. Lui một bước mà nói, cầu xin chị trở thành mợ của em, chắc hẳn có thể thực hiện được.”

 

Trong ánh mắt không nói nên lời của Lâm Sơ Nguyệt, đặt dấu chấm hết cho mọi sự dịu dàng an ủi.

 

Mà người nào đó ở ngoài cửa, ngay cả bước chân rời đi cũng mang theo sự nhảy nhót vui mừng.

 

8 giờ rưỡi, Chung Diễn dặn tài xế đưa hai chị em về nhà.

 

Thân thể Lâm Dư Tinh đặc biệt, cho nên Lâm Sơ Nguyệt cũng không khách sáo cự tuyệt. Trước khi rời đi, cô nhìn thấy một đôi giày da Chelsea màu nâu sẫm được đặt ngay ngắn trên tủ giày ngay chỗ huyền quan.

 

Lâm Sơ Nguyệt theo bản năng nhìn về phía tầng hai, từ góc độ này có thể nhìn thấy một góc cửa của phòng ngủ chính, mà cánh cửa thì đang đóng chặt.

 

Ngụy Ngự Thành đã trở lại, nhưng anh không hề xuất hiện.

 

Dì giúp việc xách hai chiếc hộp kiwi nhỏ, đưa cho Lâm Dư Tinh nói: “Sau này thường xuyên tới chơi nhé.”

 

Lâm Dư Tinh vừa ngoan ngoãn lại lễ phép, vươn hai tay ra tiếp theo, còn hơi khom người nói: “Cảm ơn dì.”

 

Xe ngừng trước cửa, Lâm Dư Tinh bước lên.

 

“Bác sĩ Lâm.” Dì giúp việc đột nhiên mở miệng gọi.

 

Lâm Sơ Nguyệt nghiêng người, “Dạ?”

 

“Mấy ngày nay tâm trạng Tiểu Diễn không tốt.” Dì hơi do dự, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói cho cô, “Ngày mai là ngày giỗ của mẹ thằng bé.”

 

―

 

Mà rạng sáng, Lý Tư Văn bỗng nhiên nhận được điện thoại của ông chủ, “Lần trước Chung Diễn nhìn trúng một chiếc ba lô, ngày mai bảo lão Vương đi mua cho thằng bé.”

 

Trên đầu Lý Tư Văn đầy dấu chấm hỏi, anh ấy vừa định nhắc nhở, buổi chiều ngài vừa mới xem qua hóa đơn sau đó nổi trận lôi đình, còn muốn trừ hết tiền tiêu vặt của Chung Diễn.

 

Giây tiếp theo, chủ tịch Ngụy trầm giọng than nhở như một người cha hiền lành, “Gần đây biểu hiện của thằng bé không tồi, tháng sau, tiêu vặt tiền tăng thêm một nửa.”

 

Lý Tư Văn: “……”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top