Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 19: 19

Uyên Ương Rực Lửa (Dịch) (Đã Full)

  • 435 lượt xem
  • 3670 chữ
  • 2021-09-08 00:50:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hoàng hôn ngày mùa thu quá mức mong manh lưu luyến, ánh sáng gấp khúc trên cửa sổ kính trong suốt, thiêu đốt lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt. Ngụy Ngự Thành dáng vẻ đĩnh bạt, nửa người chìm trong ánh sáng và bóng tối, phảng phất như đang nắm giữ một tia ánh sáng dịu dàng nào đó.

 

Không thể phủ nhận, người đàn ông này đẹp trai và hấp dẫn. Cách nói chuyện trực tiếp, không che giấu dục vọng, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại mềm mại vừa phải, hơn nữa còn mang theo vài phần chân thành.

 

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, hỏi: “Chủ tịch Ngụy định trả cho tôi gấp đôi tiền lương sao?”

 

Ngụy Ngự Thành mặt không biểu cảm, nhắc nhở: “Ông chủ của em là Đường Diệu.”

 

Co giãn vừa phải, khống chế tốt khoảng cách, thái độ cũng không chê vào đâu được. Lâm Sơ Nguyệt buồn cười, gật đầu nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

 

Ngược lại anh cũng không ở quá lâu, lộ mặt, tỏ thái độ, sau đó rời đi.

 

Vừa quay lưng lại, Lâm Sơ Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho chị Sướng, nói không thể đảm nhiệm công việc này.

 

Dường như chị Sướng cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ khuyên nhủ tượng trưng vài câu, sau đó nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ liên lạc.”

 

Cô nghĩ rằng sự tình như vậy là kết thúc, nhưng buổi tối hôm đó, Lâm Sơ Nguyệt nhận được cuộc gọi từ một dãy số xa lạ. Giọng nói của đối phương ôn tồn lễ độ, “Xin chào Lâm tiểu thư, tôi là Đường Diệu.”

 

Dù thế nào Lâm Sơ Nguyệt cũng không nghĩ tới, Đường Diệu sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho mình. Đường Diệu lại một lần nữa giữ cô ở lại, thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn không một chút dao động, thậm chí cô còn muốn hỏi, có phải người nào đó đang dí súng vào đầu anh không?

 

Quanh co vài phút, Đường Diệu tạm dừng mấy giây, giọng nói vẫn trong trẻo ôn hòa như cũ, “Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu luôn cố gắng tạo ra một môi trường thoải mái thân thuộc cho nhân viên. Tôi và giáo sư Phương Hải Minh có chút giao tình, nếu cô có nhu cầu, tôi sẽ vui vẻ giới thiệu ông ấy cho cô.”

 

Phương Hải Minh là một chuyên gia có thẩm quyền trong lĩnh vực tim mạch ở trong nước, khó khăn lắm bệnh viện Đa Khoa Quốc Tế mới mời được ông trở về. Nghe nói những bệnh nhân bị các bệnh viện khác phán tử hình, đều có thể cải tử hồi sinh ở trong tay ông.

 

Ngón tay cầm di động của Lâm Sơ Nguyệt vô thức siết chặt, lợi thế đàm phán này quá hấp dẫn.

 

Ý tứ của Đường Diệu rất rõ ràng, tôi có thể giúp cô, nhưng tiền đề là cô phải tới làm việc tại công ty tôi.

 

Buổi tối, Lâm Sơ Nguyệt suy ngẫm từ đầu đến cuối sự việc, lúc này cô mới nhận ra mọi việc đều đã được ấn định. Có lẽ ngay từ ban đầu, chính người nào đó đã trăm phương ngàn kế dệt nên một tấm lưới. Thậm chí ngay cả tên ngốc Chung Diễn cũng chỉ là một nút thắt trên tấm lưới đó mà thôi.

 

Lâm Sơ Nguyệt khẽ mở cửa, ánh sáng mờ ảo hắt vào qua khe cửa, đủ để nhìn thấy sườn mặt yên ổn say giấc của Lâm Dư Tinh. Trên chiếc tủ thấp cạnh đầu giường là thuốc mà cậu thường hay uống. Mà so sánh với người bình thường, sắc mặt của Lâm Dư Tinh càng tái nhợt không một chút máu.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn em trai thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Cô soạn tin nhắn: “Diệu tổng, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đi làm đúng giờ.”

 

―

 

“Hài lòng chưa?” Cùng lúc đó, Đường Diệu quơ quơ điện thoại trước mặt Ngụy Ngự Thành.

 

Ngụy Ngự Thành liếc mắt, không mấy kinh ngạc.

 

“Mất nhiều thời gian công sức như vậy mà không có phản ứng gì sao?” Đường Diệu hài hước nói.

 

Ngụy Ngự Thành rút điếu thuốc, một tay bóp đầu thuốc lá, sau đó mới bật lửa, “Cậu muốn tôi phản ứng thế nào?”

 

Đường Diệu: “Cậu tự tin cô ấy sẽ đồng ý như vậy?”

 

“Không phải tự tin.” Ngụy Ngự Thành nói: “Mà là nhìn rõ, ở trong lòng cô ấy, em trai là quan trọng nhất.”

 

“Cho nên cậu uy hiếp cô ấy.” Đường Diệu híp mắt, trêu chọc.

 

Ngụy Ngự Thành sửa lại: “Không phải tôi, là cậu.” 

 

“Trả đũa.” Đường Diệu cười nhạo, tò mò nói: “Đây không giống phong cách theo đuổi của cậu.”

 

Anh ấy và Ngụy Ngự Thành quen biết nhiều năm như vậy, không phải anh ấy không rõ, người đàn ông trên 30 tuổi, có điều kiện, có tài chính, không có khả năng chưa từng có phụ nữ. Nhưng đời sống riêng tư của Ngụy Ngự Thành tương đối kín tiếng, có lẽ có, tuy nhiên anh lại chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng cùng bạn gái của mình. Mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, Đường Diệu cũng chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện chính thức bên người anh.

 

Thuốc lá không hợp khẩu vị, nồng nặc xông lên mũi, Ngụy Ngự Thành rít hai hơi rồi dập tắt. Anh đứng dậy đi tới quầy rượu, vô cùng nghiêm túc giải đáp nghi vấn của Đường Diệu.

 

Theo đuổi sao?

 

Không phải.

 

Ngụy Ngự Thành lạnh nhạt nói: “Là nối lại tình xưa.”

 

―

 

Việc trị liệu của Chung Diễn sẽ không bị gián đoạn, trên thực tế, những thương tổn trong quá khứ của cậu đã tạo thành tính cách cực đoan, không có cách nào uống thuốc đúng bệnh. Vừa phải làm bạn, trò chuyện, vừa phải uốn nắn từng thói quen, đó mới là biện pháp hiệu quả nhất với cậu.

 

Cô nhìn sơ qua, nhận thấy thời gian làm việc tại Khoa Học và Công Nghệ Minh Diệu rất cố định. Như vậy có thể gặp Chung Diễn vào thứ bảy, chủ nhật. Chung Diễn nghe xong, ngáp một cái thật dài, “Chị không tới tìm em, em cũng sẽ tới tìm chị, công ty của anh Diệu rất gần công ty của cậu em, em biết đường mà.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vội vàng nói: “Em không cần tới.”

 

Chung Diễn hơi nghiêng người lại gần, “Em lại chọc chị sao?”

 

Lâm Sơ Nguyệt mím môi, trong lòng hết sức phiền muộn.

 

Ngày hôm sau đi làm, Lâm Sơ Nguyệt đứng lặng trước tòa nhà Trung tâm tài chính Minh Châu hồi lâu, ánh nắng rải đều lên bức tường ngoài phân cực màu xám đen, cho thấy khí thế phòng thủ và bành trướng lãnh thổ. Trung tâm tài chính Minh Châu được xây dựng cách đây ba năm, được đăng tải cùng lúc trên các trang tin tức lớn. Nhà đầu tư chính là tập đoàn Hối Trung, tập đoàn Hối Trung chiếm lĩnh 5 tầng hoàng kim, được mệnh danh là vua của các tầng lầu, mà văn phòng của Ngụy Ngự Thành lại nằm chính giữa thiên hạ.

 

Lâm Sơ Nguyệt thu hồi ánh mắt, bước vào thang máy.

 

Đi làm vào giờ cao điểm, trong thang máy dòng người chen chúc xô đẩy. Giày da tây trang, lớp trang điểm tinh tế, váy vóc tươm tất, trên mỗi một gương mặt già trẻ không đồng nhất đều tràn sức sống và năng lượng. Đây là điều mà đã lâu rồi Lâm Sơ Nguyệt không cảm nhận được. Cô đặt bản thân mình vào trong đó, tựa như chiếc thuyền trôi nổi, lắng nghe lời chào buổi sáng từ những người quen biết, nhìn những gương mặt tươi cười thiện ý, cảm giác vừa bỡ ngỡ vừa quen thuộc.

 

Hầu hết các nhân viên đều rời khỏi thang máy ở tầng 32, khi cửa thang máy khép lại, thế nhưng chỉ còn lại một mình Lâm Sơ Nguyệt.

 

Đến tầng 36, bầu không khí ở nơi này hoàn toàn tương phản với bầu không khí lúc vừa rồi, là một sự an tĩnh có phần lạnh lẽo. Mặc dù có thể nhìn thấy phòng làm việc ở bên phải, tuy nhiên tầm nhìn cũng không rộng. Lúc này, cửa thang máy phía sau mở ra, một cô gái trạc tuổi cô bước ra.

 

Đối phương mỉm cười trước, “Xin chào.”

 

“Xin chào.”

 

Cô gái này có làn da trắng nõn, ánh mắt vô cùng lanh lợi. Cô ấy chỉ chỉ sang bên trái, thử hỏi: “Mới tới?”

 

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Cô ấy không hỏi quá nhiều mà chỉ vào bên phải, “Tôi tên Chu Tố, hiện đang làm việc ở bộ phận hành chính, có vấn đề gì không hiểu có thể tới hỏi tôi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt xấu hổ mỉm cười, “Kỳ thật tôi không phải nhân viên của công ty cậu.”

 

“Hả?”

 

Lòng bàn tay Lâm Sơ Nguyệt hơi đổ mồ hôi, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.

 

Chu Tố hạ thấp giọng, lông mi nhẹ chớp, “Cậu là người của công ty Diệu tổng, không sao, đừng lo lắng. Là thư ký Lý dặn tôi dọn dẹp văn phòng làm việc cho cậu đó. Ai da, không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi chấm công đây, khi nào rảnh nói chuyện tiếp.”

 

Chu Tố đi giày cao gót, chạy bước nhỏ về phía bên phải. Chạy được một nửa thì quay đầu lại, nghịch ngợm vẫy tay với cô.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, xoay người bước vào nơi làm việc của mình.

 

Căn phòng này rõ ràng mới được tân trang lại, tất cả đồ đạc cách bài trí vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của một phòng tư vấn tâm lý. Lớn như tấm bình phong tạo ra không gian riêng tư, nhỏ như bộ cốc uống nước cùng màu, trên bàn còn có máy phát nhạc và mười mấy chiếc đĩa nhựa được xếp gọn gàng ở bên cạnh.

 

Lâm Sơ Nguyệt mở rèm cửa, nắng và gió ùa vào trong phòng, trở thành vị khách đầu tiên ghé thăm nơi này của cô.

 

Chuông điện thoại vang lên, là chị Sướng gọi điện tới, “Sơ Nguyệt, em cứ làm quen với công việc một chút, thiếu gì cứ nói với chị. Bên này công ty đang soạn công văn gửi đi, buổi sáng sẽ thông báo tới tất cả các phòng ban. Nếu ai có nhu cầu cần tư vấn tâm lý, đều có thể tới tìm em.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói lời cảm ơn, một chút bối rối ở trong lòng dần tan biến. Cô bắt đầu chờ mong, người đầu tiên tới đây, tình trạng tâm lý thế nào.

 

Ánh mặt trời buổi sớm ấm áp, sau 10 giờ lại càng thêm rực sáng, nước sôi để nguội đã ổn định ở nhiệt độ 45 độ …… nhưng vẫn không thấy một bóng người nào.

 

Lâm Sơ Nguyệt đứng bên cửa sổ có chút buồn cười, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra biểu cảm kinh ngạc của nhân viên Minh Diệu khi nhận được thông báo, phòng tư vấn tâm lý của công ty mình lại đặt tại công ty khác, có phải ông chủ bị bệnh rồi hay không.

 

Nghĩ tới Đường Diệu, liền nhớ tới người nào đó.

 

Ý cười bên khóe miệng Lâm Sơ Nguyệt dần thu lại, cô tựa đầu lên cửa sổ kinh, suy nghĩ mông lung.

 

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cô lập tức đứng thẳng người, quay đầu nhìn lại, đúng vậy, người vừa nghĩ tới đã xuất hiện.

 

Mới vừa rồi còn nhàn nhã uể oải, nhưng hiện tại Lâm Sơ Nguyệt đã vô thức dựng thẳng phòng bị. Ngụy Ngự Thành làm ngơ trước những thay đổi có chút kháng cự của cô, ngược lại nhàn nhã tự đắc ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy tập tranh trong tầm tay lật xem, sau đó lại chỉ vào ấm nước, “Có thể uống một cốc không?”

 

Lâm Sơ Nguyệt không trả lời, nhưng vẫn rót cho anh cốc nước.

 

Ngụy Ngự Thành uống một hơi hết nửa ly, yết hầu khẽ lăn lộn trên dưới. Thời điểm anh ngửa đầu, có thể nhìn thấy một dấu ấn to bằng nửa đầu móng tay nằm khuất dưới xương hàm.

 

Anh đặt cốc nước lên bàn, bắt chéo chân, không hề có ý định rời đi.

 

Lâm Sơ Nguyệt nói thẳng không chút e ngại, “Chủ tịch Ngụy không phải làm việc sao?”

 

Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng, Ngụy Ngự Thành không mấy bận tâm, “Thiếu gì cứ nói với Tư Văn.”

 

“Thiếu sự thanh tịnh.” Cô trả lời rất nhanh.

 

Ngụy Ngự Thành vốn đang cong môi, nhưng nháy mắt lập tức thu hồi lại. Anh nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Hiện tại em không bận.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Giải đáp khúc mắc.” Ngụy Ngự Thành ra vẻ đạo mạo, lời nói nghiêm túc, “Trả phí đầy đủ.”

 

Toàn bộ tâm tư của anh đều được viết trên mặt, Lâm Sơ Nguyệt không chút hoang mang, cô tự rót cho mình một cốc nước, lúc này mới chậm rãi đáp: “Một ngàn.”

 

Ngụy Ngự Thành vui vẻ, “Được.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nói: “Một phút.”

 

Ngụy Ngự Thành hơi khựng lại, thành công bắt gặp ánh mắt đắc ý của cô.

 

Thời gian trầm mặc kéo dài, ngay khi Lâm Sơ Nguyệt cho rằng anh biết khó mà lui, di động trên mặt bàn bất chợt rung lên.

 

Ngụy Ngự Thành hất cằm về phía điện thoại của cô, “Nhận đi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt cầm điện thoại lên, trên màn hình xuất hiện tin nhắn chuyển khoản WeChat, con số thù lao cho mười lăm phút.

 

Ngụy Ngự Thành không cho cô cơ hội mở miệng, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, bộ dạng nghiễm nhiên như anh mới là chủ nhân của nơi này ―― nhận tiền của tôi, phải làm việc cho tôi. Cảm giác sắc bén truyền ra khắp mặt mày, đầy đủ lực uy hiếp.

 

“Tôi có thể ngồi đây được không?” Anh hỏi.

 

Tấm màn sân khấu do một tay anh kéo ra, người ngoài không thể không phối hợp diễn xuất.

 

Lâm Sơ Nguyệt trót cưỡi lên lưng cọp khó xuống, không thể dừng lại. Cô vẫn đang dựa vào cạnh bàn, không bởi vì chính thức tư vấn mà trở nên nghiêm túc. Tiêu trừ cảm giác đối đãi khác biệt với người đối diện, không để họ nghĩ rằng họ khác thường.

 

“Chủ tịch Ngụy có thể nói được rồi đấy.” Lâm Sơ Nguyệt xoay người, kéo một nửa rèm cửa lại, giảm bớt ánh sáng.

 

“Em không phải nhân viên của anh.”

 

Lâm Sơ Nguyệt vẫn đưa lưng về phía anh, sửa lại: “Cậu của Chung Diễn.”

 

Ngụy Ngự Thành vẫn không hài lòng, “Chung Diễn không ở đây.”

 

Lâm Sơ Nguyệt xoay người lại, khoanh tay trước ngực, im lặng hai giây, sau đó cô gật đầu, “Ngụy tiên sinh.”

 

Lúc này thần sắc của Ngụy Ngự Thành mới miễn cưỡng thả lỏng, thế nhưng ánh mắt vẫn không nóng không lạnh.

 

Lâm Sơ Nguyệt: “Anh có phiền nếu tôi bật nhạc không?”

 

“Bản giao hưởng thứ 19.” Ngụy Ngự Thành nói: “Chiếc đĩa thứ 5 bên phải.”

 

Lâm Sơ Nguyệt làm theo, tiếng nhạc vang lên, tiết tấu nhẹ nhàng uyển chuyển, tựa như bao phủ lên toàn bộ căn phòng một tầng sa mỏng, bầu không khí rất có cảm xúc.

 

Không đợi cô mở đầu, Ngụy Ngự Thành đã tự thuật: “Trước kia tôi từng gặp một người.”

 

Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh, sự chuyên nghiệp đã cân bằng cảm xúc có phần hỗn loạn, cô hỏi: “Đó là người như thế nào?”

 

“Có ấn tượng tốt, có ý định muốn tiến thêm một bước, nhưng cô ấy không cho tôi một lời giải thích hợp lý, điều này khiến tôi rất không cam lòng.” Ngụy Ngự Thành nói từng chữ như sương mù, rõ ràng có thể giúp người nghe hiểu, nhưng lại kiềm chế không cho người ta hiểu toàn bộ.

 

Lâm Sơ Nguyệt chống tay lên bàn, cả người vô thức ngả về phía sau.

 

Bên trong ánh mắt của cô không lộ vẻ khiếp sợ, không trốn tránh, mà nhìn thẳng đôi mắt người đàn ông, “Ngụy tiên sinh có khí chất lãnh đạo, đã quen với việc nắm giữ quyền chủ động, đây có lẽ là bản năng.”

 

“Cho nên?” Ngụy Ngự Thành hỏi.

 

“Có lẽ đó thật sự không phải ấn tượng tốt, cũng thật sự không cần phải tiến thêm một bước. Tất cả những cảm xúc mất cân bằng của ngài, có thể chỉ là ngoài ý muốn, một cuộc gặp gỡ tình cờ, thế nhưng điều tình cờ này lại không thỏa mãn được ý muốn của ngài.” Lâm Sơ Nguyệt nói bóng nói gió, không nhảy vào lồng sắt theo lời dẫn của anh.

 

Ngụy Ngự Thành cười nhạt, “Bác sĩ Lâm, đừng vội khuyên nhủ tôi, trước tiên hãy đồng cảm, sau đó mới hành động.”

 

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, “Được, mời tiếp tục.”

 

Ngụy Ngự Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, ném ra một vấn đề vô cùng cay độc: “Bác sĩ Lâm, nếu là em, em suy nghĩ như thế nào?”

 

Anh bắt đầu tấn công mạnh mẽ, từng bước ép sát.

 

Lòng bàn tay Lâm Sơ Nguyệt hơi đổ mồ hôi, nhất thời không nói nên lời, sau khi mạnh mẽ trấn định bản thân, cô khẽ nâng đôi mắt, dùng giọng điệu xa cách lạnh lùng đáp: “Có đôi khi nghiền ngẫm quá nhiều, không phải là chuyện tốt đối với Ngụy tiên sinh.”

 

Ngụy Ngự Thành cười khẽ, “Người cũng đi rồi, làm gì còn chuyện nào tồi tệ hơn chuyện này.”

 

Lâm Sơ Nguyệt di dời ánh mắt, du đãng một vòng, sau đó lại trở về tầm mắt của anh, “Bắt đầu bằng việc anh tình tôi nguyện, kết thúc cũng là hợp được tan được.”

 

Ngụy Ngự Thành dịch nghĩa lời nói của cô “Chỉ là chơi qua đường mà thôi.”

 

Lâm Sơ Nguyệt im lặng không nói chuyện, trước sau anh vẫn luôn bình tĩnh thong dong, cảm giác xâm lược và áp chế quá mạnh mẽ, nhìn thì giống như cho cô quyền lên tiếng, kỳ thật lại nắm hoàn toàn quyền chủ động trong lòng bàn tay.

 

Gót chân Lâm Sơ Nguyệt không ổn định, bắp chân bắt đầu tê dại. Sau đó cô bất chợt mỉm cười, đón khó mà lên, “Anh nói đúng, có lẽ chơi đùa không tận hứng, không vui, không đáng để lưu luyến.”

 

Địch ý rõ ràng, nhưng điều này cũng không chọc giận Ngụy Ngự Thành. Đầu tiên anh khẽ nhíu mày, sau đó thần sắc có phần thả lỏng, “Bác sĩ Lâm nói đúng, có lẽ đối phương quả thực không hài lòng.”

 

Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, cảm giác không thích hợp lại dâng lên.

 

Ngụy Ngự Thành thấp giọng nói: “Rốt cuộc đêm hôm đó, cô ấy khóc rất nhiều, tôi phải dỗ dành thật lâu.”

 

Tự tin của người đàn ông bắt nguồn từ sự hiểu biết sâu sắc và trái tim mạnh mẽ của anh, đặc biệt là kiểu người như Ngụy Ngự Thành, tham vọng và lòng kiên định tựa như một tấm lưới thô kệch gắn đầy gai nhọn, nếu không may lọt vào tầm mắt của anh, cô có thể bị cuốn vào tấm lưới mà anh thêu dệt trong không khí.

 

Lâm Sơ Nguyệt không phải đối thủ của anh, hai má cô giống như đám mây bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời, bỏng cháy tới mức sống lưng đổ mồ hôi.

 

Gặp phải kẻ định mạnh nên rốt cuộc khí thế mạnh mẽ cũng bị mài mòn một góc, cảm xúc hoảng loạn có chút mất khống chế. Cô lạnh giọng: “Tôi nghĩ rằng câu tiếp theo của chủ tịch Ngụy sẽ giống người đàn ông nào đó, anh ta nói với tôi cho dù chết cũng không bao giờ buông tay.”

 

Ngụy Ngự Thành vẫn mỉm cười, có thể nghe thấy hơi thở của anh.

 

Anh buông đôi chân đang vắt chéo xuống, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, nửa thân trên nghiêng về phía cô. Từ góc độ này, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông tựa như một đám mây lớn bao phủ lên toàn bộ thân thể cô.

 

“Người đàn ông khác tôi không biết,” Anh nói: “Nhưng nếu tôi đã không muốn thả cô ấy rời đi, vậy cô ấy vĩnh viễn không thể rời đi được.”

 

Từng từ ngữ được kết nối với nhau, biến thành cơn mưa như trút nước, chỉ trong nháy mắt đã khiến trái tim Lâm Sơ Nguyệt ướt đẫm. Thái độ sáng quắc bức người này, hoàn toàn làm đảo lộn tâm trí của người đối diện. Ít nhất trong mười mấy giây im lặng này, cô đã khiến cô chịu thua tâm phục khẩu phục.

 

Thật vất vả mới lấy lại được năng lực tổ chức ngôn ngữ, nhưng cũng chỉ có thể trúc trắc khô khan nói một câu: “Chủ tịch Ngụy ngồi trên địa vị cao quá lâu, ngài đã quên mất hạnh phúc đâu thể mua được bằng tiền, chẳng lẽ ngài định trói người lại sao?”

 

Ngụy Ngự Thành hạ thấp giọng, co giãn vừa phải nói lời trêu đùa, “Sao thế, bác sĩ Lâm thích như vậy sao?”

 

Cán cân cảm xúc cuối cùng cũng bị phá vỡ hoàn toàn, Lâm Sơ Nguyệt tức giận gọi cả họ tên của anh: “Ngụy Ngự Thành!”

 

Thái độ của Ngụy Ngự Thành không thể nghi ngờ, anh trầm giọng: “Xem ra là không thích rồi, vậy cứ theo tôi mà làm.”

 

Cảm giác điện giật tràn ngập trong cơ thể, đồng thời mang theo chút vô lực, thế nhưng vẫn nếm được một tí xíu hương vị mềm mại ngọt ngào.

 

Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh không nói nên lời, bộ dạng hoàn toàn chịu phục.

 

“Còn có,” Anh tạm dừng.

 

“Còn gì nữa?!” Lâm Sơ Nguyệt tựa như con nhím xù lông.

 

Trước sau Ngụy Ngự Thành vẫn luôn bận tâm tới cuộc trò chuyện mà anh nghe được giữa cô và bạn thân của cô, trong ngày sinh nhật của anh ở quán bar ――

 

Lúc ấy Hạ Sơ hỏi: Vậy thời điểm gặp lại Ngụy Ngự Thành, cậu cảm thấy thế nào?

 

Lâm Sơ Nguyệt nói, không nhận ra anh.

 

Giờ phút này đầu sỏ gây tội đang ở trước mắt.

 

Ngụy Ngự Thành nhìn cô, ánh mắt có phần dịu dàng, pha trộn thêm hai phần vô tội đáng thương, “Lần này em gọi đúng rồi, đừng quên tôi nữa, được không?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top