Lâm Sơ Nguyệt tuân thủ ước hẹn, một tuần ba lần, đồng thời cũng không nói những lời thuyết giáo cứng nhắc với Chung Diễn, hai người sử dụng một phương thức vô cùng kỳ quái để sống chung một cách hòa hợp.
Hôm nay, Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt trên sô pha, Chung Diễn trộm ngắm nhìn cô, tưởng ngủ cô rồi. Kết quả, Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên mở mắt, vừa vặn bắt được cậu đang nhìn trộm cô.
Cảnh tượng xấu hổ, Chung Diễn đang định nổi bão, nhưng rồi lại cảm thấy đuối lý. Ngược lại, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy không sao cả, “Muốn nói chuyện phiếm?”
Chung Diễn quay đầu sang một bên, “Không muốn, ai thèm nói chuyện với chị.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Vậy chị đọc sách cho em nghe.”
“Không muốn nghe!”
“Nhưng chị muốn đọc.”
Lâm Sơ Nguyệt lấy cuốn sách có bìa màu xanh nhạt từ trong túi xách ra, vắt chéo chân, nhẹ nhàng đặt sách ở trên đùi. Giọng nói của cô dịu dàng lưu luyến, không nhanh không chậm, vẫn là cuốn sách 《Vạn vật đều có linh hồn xinh đẹp》lần đầu tiên cô đọc.
“…… Đây là thời khắc thú vị nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì tôi từng chứng kiến sự tuyệt vọng biến thành hy vọng, cái chết biến thành sự sống.”
Giữa những dòng chữ, là sự giản dị, là sự hàn gắn, nó bổ sung cho giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt. Chung Diễn nghe thấy lời này, toàn bộ những lời mạnh miệng đều nghẹn trở về, giống như một tảng đá lớn, lặng yên không một tiếng động chạm phải trái tim cậu.
Cậu quay lưng lại, không cho Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy sự mờ mịt của mình vào giờ phút này, nhưng lại không che giấu được những ngón tay hơn cuộn lại.
Chung Diễn chìm đắm trong giọng nói của cô, tâm cảnh bình thản.
Sắc trời chuyển màu, ánh hoàng hôn phản chiếu lên bức tường trong nhà, tựa như lòng đỏ trứng gà.
Dì giúp việc gõ cửa, “Ăn cơm thôi.”
Chung Diễn như tỉnh mộng, đắm chìm trong đó còn chưa hoàn toàn dứt ra, “Ngụy Ngự Thành đã trở lại?”
“Thư ký Lý gọi điện thoại tới, buổi tối Ngụy tiên sinh có xã giao.”
Chung Diễn lại khôi phục sự thiếu kiên nhẫn thường thấy của mình, hơn nữa chỉ dám hoành hành khi người không có ở nhà, “Chỉ biết xã giao, cậu như vậy, tới 40 tuổi vẫn cô đơn.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, hơi kinh ngạc, “Cậu của em 40 tuổi rồi?”
“Sắp rồi, kém năm tuổi nữa.”
Vậy năm nay anh 35 tuổi.
Lâm Sơ Nguyệt thầm nghĩ, ừm, vẫn còn trẻ.
Thứ bảy là ngày nghỉ ngơi, Lâm Sơ Nguyệt cùng Lâm Dư Tinh chơi lego, kiểm kê thuốc, chuẩn bị tuần sau đưa em trai đi kiểm tra. Buổi chiều, thời tiết chuyển từ mưa sang nắng đẹp. Lâm Dư Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, vô cùng đáng thương nói: “Chị, hôm nay ở nhà cả ngày sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra tâm tư của cậu, cuối cùng không đành lòng, “Đi thôi, đưa em tới hiệu sách chọn vài cuốn sách.”
Lâm Dư Tinh cực kỳ vui vẻ, tự giác mặc áo khoác. Bộ đồng phục bóng chày hôm nay của cậu rất đẹp, trước khi đi, Lâm Sơ Nguyệt đội lên đỉnh đầu cậu một chiếc mũ lưỡi trai, thật lòng nói: “Quá đẹp trai.”
Mới vừa xuống lầu đã nghe thấy giọng nói của Chung Diễn: “Có cần tôi đưa hai người đi hay không?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn rõ người, kinh ngạc, “Sao em lại tới đây?”
Chung Diễn giấu đầu lòi đuôi nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ đi ngang qua thôi.”
“Bọn chị tới hiệu sách, cậu có đi cùng không?”
Chung Diễn cắm hai tay trong túi, giả bộ ngầu, “Nếu chị đã cầu xin tôi, vậy đi một chuyến cũng được.”
Lâm Sơ Nguyệt không vạch trần chút tâm tư này của cậu, phối hợp gật đầu, “Vinh hạnh vinh hạnh, xin mời, đại thiếu gia.”
Tới hiệu sách, Lâm Dư Tinh đi dạo rất nghiêm túc, Chung Diễn xem xét một vòng, đúng, sách mà Lâm Dư Tinh chọn, cậu đều không hiểu. Lâm Dư Tinh tốt bụng nói: “Tôi cảm thấy có thể cậu sẽ thích sách ở dãy bên kia.”
Một dãy truyện tranh.
Chung Diễn ra vẻ hung dữ, “Cậu cười nhạo tôi?”
“Đừng hung dữ với em ấy.” Lâm Sơ Nguyệt vỗ vai cậu, sau đó nhét vào trong tay cậu một cuốn sách, “Xem đi.”
Thấy rõ tiêu đề, đúng là cuốn 《 vạn vật 》mà cô hay đọc. Chung Diễn bĩu môi, trả lại cho cô, “Không xem, lần sau chị đọc tiếp.”
Chung Diễn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cậu sẽ yên lặng ở trong hiệu sách một buổi chiều.
Lâm Dư Tinh xem sách về khoa học lượng tử, Lâm Sơ Nguyệt lại càng tuyệt hơn, đọc nguyên bản tiếng Anh của tâm lý học. Chung Diễn ngồi góc tường, cậu không muốn trông mình có vẻ khác bọn họ, vì thế cũng cầm một quyển sách.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Chung Diễn, khóe miệng lặng lẽ giương lên.
5 giờ hơn, Lâm Sơ Nguyệt dẫn hai người đi ăn cơm chiều.
Có thể ăn món gì, ăn ít món gì, chỉ cần cô dặn dò, chắc chắn Lâm Dư Tinh sẽ nghe lời. Chung Diễn chậc một tiếng, “Cậu sợ chị ấy như vậy làm gì?”
Lâm Dư Tinh chỉ cười, không nói chuyện.
“Chỉ có em là không nghe lời.” Lâm Sơ Nguyệt nói.
“Tôi không nghe lời chỗ nào.” Chung Diễn phản bác.
“Vậy em ăn nhiều rau dưa cho chị.”
Chung Diễn nhìn chằm chằm đũa rau ngó xuân cô gắp vào trong bát mình, sửng sốt, “Fuck, tôi có phải trẻ con đâu.”
“Ai nói không phải.” Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, “Em bé ngoan, nghe lời.”
Cơm nước xong, khi đang chuẩn bị về nhà thì Lâm Sơ Nguyệt nhận được điện thoại của bác sĩ chủ trị của Lâm Dư Tinh, bác sĩ gọi cô tới bệnh viện một chuyến. Chung Diễn nghe thấy, xua tay, “Chị cứ bận việc của mình đi, tôi đưa cậu ấy trở về.”
Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu nói “Chú ý an toàn.” Sau đó quay sang Lâm Dư Tinh: “Về tới nhà nhớ uống thuốc.”
Từ nơi này về nhà mất hai mươi phút đi xe, không có gì phải lo lắng.
Người đi rồi, Chung Diễn gõ gõ tay lái, “Vì sao cậu lại sợ chị cậu như vậy?”
Lâm Dư Tinh: “Chị ấy tốt với tôi.”
“Chị cậu là người không dịu dàng, tính tình chẳng khác gì cọp mẹ.”
“Không được nói xấu chị của tôi.” Lâm Dư Tinh quay đầu kháng nghị.
“Được rồi.” Chung Diễn chuyển động tròng mắt, “Chúng ta tới nơi khác chơi đùa đi.”
“Không đi.”
“Rất thú vị.” Chung Diễn liếc mắt nhìn Lâm Dư Tinh, “Chị cậu bận việc ít nhất cũng phải hai tiếng, trước khi chị ấy về, tôi sẽ đưa cậu trở về, không để chị ấy phát hiện.”
Lâm Dư Tinh im lặng.
Sự cám dỗ này quả thực rất lớn, phạm vi hoạt động thường ngày của cậu rất nhỏ, nhưng ở tuổi này của cậu, ham muốn khám phá thế giới chính là bản năng.
“Đi một lúc cũng được.” Lâm Dư Tinh cẩn thận nói: “Một tiếng.”
Chung Diễn búng tay, “Được, chúng ta đi thôi.”
Từ đường phụ tiến vào trục đường chính, tiếp theo đi lên đường trên cao, nửa giờ sau, chung Diễn dẫn người tới quán bar.
Đây là quán mà cậu thường lui tới, có rất nhiều người quen. Những người phục vụ đều chào hỏi: “Anh Diễn tới rồi.”
Nếu gặp người thân thiết hơn, đối phương sẽ vỗ vai Chung Diễn, sau đó mỉm cười bước qua.
Nhịp trống kim loại nặng như búa tạ, Lâm Dư Tinh hoa cả mắt, bước chân có chút lâng lâng.
“Đây là em trai tôi.” Chung Diễn gặp người liền giới thiệu, cũng thường xuyên quay đầu lại dặn dò, “Nhớ theo sát tôi.”
Hai người tìm vị trí ngồi xuống, vào giờ này, trong quán bar chỉ lác đác vài vị khách, ban nhạc đang điều chỉnh âm thanh. Tuy không quá náo nhiệt, nhưng đối với Lâm Dư Tinh mà nói, như vậy đã đủ mở rộng tầm mắt rồi.
Sự vật mới lạ khiến người ta quên mất thời gian.
Trời bắt đầu tối, khách tới càng ngày càng nhiều, bầu không khí càng ngày càng náo nhiệt.
“Ly này nhìn giống nước trái cây đúng không? Kỳ thật độ cồn rất cao, cậu xem một chút thôi, đừng uống loạn, nghe thấy không?”
“Nhìn thấy người nọ chưa? Ca sĩ đêm nay đấy, giọng hát cũng tạm được.” Chung Diễn nắm rõ như lòng bàn tay, “Cậu có muốn nghe hát không, tôi bảo anh ta hát cho cậu nghe.”
Giây phút thư giãn không kéo dài quá lâu, phía sau bất chợt vang lên một giọng nói--
“A, đây không phải anh Diễn sao?”
Người nói chuyện bộ dạng khoảng 25-26 tuổi, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt gầy gò, trong mắt mang theo ý cười xuyên thấu.
Sắc mặt Chung Diễn lập tức lạnh xuống.
Mọi người hay gọi người này là anh Mao, chính là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng. Ỷ vào đại ca phía trên, luôn kiêu ngạo gây chuyện, Chung Diễn và người này không hợp nhau.
Không bận tâm tới đương sự đã lạnh mặt, anh Mao cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Dư Tinh “Hôm nay dắt theo tùy tùng? Tới tới tới, tôi mời rượu.”
Chung Diễn nổi nóng, đập chén rượu xuống bàn, “Hôm nay ông đây không muốn nhìn thấy mày, có thể thức thời tránh sang một bên hay không!”
Lâm Dư Tinh căng thẳng trước phản ứng của Chung Diễn, sợ cậu sẽ xông lên đánh lộn.
Anh Mao cũng không tức giận, ngược lại cười hì hì nói, “Xong chuyện sẽ lập tức rời đi.”
Chung Diễn lạnh lùng, “Mày thì có chuyện rắm gì!”
Anh Mao giương cao cổ, thu lại ý cười, giọng nói cũng trở nên sắc bén, “Hiện tại nơi này thuộc quyền quản lý của tao.”
Chung Diễn híp mắt hai mắt, ngữ khí không rét mà run, “Mày có ý gì?”
“Không có ý gì đặc biệt.” Đối phương mỏ chuột tai khỉ, khắc nghiệt cậy thế, “Cởi quần áo ra, kiểm tra như lệ thường.”
……
Bên này, Lâm Sơ Nguyệt trở về nhà, phát hiện Lâm Dư Tinh không về nhà, gọi điện thoại thì cả Chung Diễn và em trai đều không nghe máy. Không cần nghĩ, cô cũng biết tình huống gì đang xảy ra.
Cô tính toán thời gian, ba người tách ra đã hai tiếng.
Lâm Sơ Nguyệt không chút do dự, gọi điện trực tiếp cho Lý Tư Văn.
Chiếc xe thể thao kia của Chung Diễn có cài gps, vừa kiểm tra là tìm được vị trí. Lý Tư Văn là người làm việc vô cùng cẩn thận, anh ta ước lượng nặng nhẹ, lập tức thông báo cho Ngụy Ngự Thành.
Lâm Sơ Nguyệt tới gần khu vực đó, tìm được quán bar, bên trong không gian rộng lớn, ánh đèn mờ ảo, hoàn toàn không tìm ra phương hướng. Không có manh mối loay hoay hơn mười phút, cũng không biết cô đi nhầm tới xó xỉnh nào. Bên phải là một cánh cửa khép hờ, Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ quá nhiều, đang định đẩy ra --
“A, lần này Chung Diễn xong đời rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt dừng động tác.
“Nhà cậu ta có tiền, dễ dàng túm một người tới nhận tội thay, lần trước cậu ta đánh anh Mao phải nhập viện, anh Mao hận không thể giết chết cậu ta.”
“Thời điểm Chung Diễn tiến vào, đồ vật đã được bỏ vào trong túi áo khoác của cậu ta. Lúc này báo cảnh sát, mày nói cậu ta có chết hay không.” Người nói chuyện lấm la lấm lét, thực hiện động tác hút thuốc với người bên cạnh.
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, sau khi phản ứng lại, cả người lập tức lạnh lẽo.
Cô vội vàng chạy ra bên ngoài, tóm được người phục vụ hỏi người, cuối cùng cũng đuổi tới phòng bao, bên trong đã loạn thành một nồi cháo.
Gần mười người vây quanh Chung Diễn và Lâm Dư Tinh.
Chung Diễn đầu tóc rối bời, gương mặt biến sắc, bộ dạng ngông cuồng không chịu nhận thua. Cậu bảo vệ Lâm Dư Tinh ở phía sau, tuy nhiên nhìn số lượng người, hiển nhiên là rơi xuống thế hạ phong.
“Mẹ nó không phải tao!” Chung Diễn phẫn nộ, chỉ vào họ Mao: “Mày hãm hại tao.”
Anh Mao âm ngoan, “Mày có bằng chứng gì không?”
Áo khoác của Chung Diễn bị ném trên mặt đất, trên áo có một gói bột nhỏ màu trắng.
Anh Mao ca giả vờ giả vịt, “Cho dù tao có khốn nạn thì cũng là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Anh Diễn chơi đến vui vẻ, ngay cả thứ này cũng dám trắng trợn mang vào đây.”
“Mẹ nhà mày!” Chung Diễn bùng nổ.
Ánh mắt anh Mao âm trầm, “Đồ vật lục soát được từ trong quần áo của mày, tuân theo quy củ, báo cảnh sát.”
Trong đầu Chung Diễn vang len vài tiếng ong ong, một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Cho dù cậu phản nghịch không biết kiềm chế, thì cũng tuyệt đối không chạm vào thứ hại người này. Đầu óc Chung diễn xoay chuyển rất nhanh, nhớ tới khi tiến vào quán bar, tên bartender kia bám vào bả vai mình lôi kéo làm quen.
Cậu hiểu ra, từ đầu tới cuối, đây hoàn toàn là một cái bẫy.
Họ Mao không cho cậu thời gian phản ứng, di động và áo khoác đều bị bọn họ thu giữ, điện thoại đã ấn số báo cảnh sát -- dù sao thì Chung Diễn cũng phải chết.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Lâm Sơ Nguyệt đứng trước cửa, đám người đồng loạt nhìn qua.
Chung Diễn híp mắt thành một khe nhỏ, ánh mắt vừa là khẩn trương vừa cảnh cáo, ám chỉ cô dẫn Lâm Dư Tinh rời đi trước.
Quả thật tất cả lực chú ý của Lâm Sơ Nguyệt đều đổ dồn lên người Lâm Dư Tinh. Cô điềm nhiên bước vào, kéo tay Lâm Dư Tinh thở dài, “Tìm em nửa ngày, nhanh lên, xe còn chờ ở bên ngoài đấy.”
Anh Mao cảnh giác.
Lâm Sơ Nguyệt quở trách, “Em không ngoan ngoãn học tập, suốt ngày đi với tên ăn chơi trác táng này, trở về xem ba mẹ xử lý em thế nào!” -- vừa nói, cô vừa kéo tay Lâm Dư Tinh ra ngoài cửa.
Trọng điểm của anh Mao tập trung trên người Chung Diễn, cho nên cũng tùy ý để hai diễn viên quần chúng này xuống khỏi sân khấu, không rảnh quan tâm.
Người đi, cửa đóng.
Trong lòng Chung Diễn, một bên trống trải, một bên lại vui mừng, bớt được người nào hay người ấy, cũng may cậu không làm liên lụy tới Lâm Dư Tinh.
Cậu hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cá chết lưới rách -- “Bang!” một tiếng, cánh cửa lại một lần nữa bị người đá văng. Lâm Sơ Nguyệt đơn độc quay trở lại, lạnh giọng quát lớn: “Chuyện còn chưa xong đâu!”
Chung Diễn rống giận: “Quay lại làm gì! Đi mau!”
Anh Mao cũng giận xé mặt, cảnh cáo: “Mẹ nó, đừng có xen vào việc của người khác.”
Lâm Sơ Nguyệt không nghe theo bất cứ lời khuyên nào, bình tĩnh thong dong đối diện với anh Mao, “Chuyện xấu mà anh làm, cũng nên được tính toán cẩn thận.”
Anh Mao khinh thường, đáp trả bằng nụ cười lạnh.
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh, lời nói của cô tựa như một cây trâm đâm thẳng vào ngực đối phương, “Khi Chung Diễn tiến vào quán bar, anh tìm một người quen tới ôm vai bá cổ với cậu ấy, sau đó trộm nhét hàng cấm vào áo khoác của cậu ấy, bây giờ lại tự biên tự diễn vừa ăn cướp vừa la làng. Đã làm chuyện xấu, còn muốn làm người tốt? Thật sự không coi ai ra gì?”
Anh Mao lập tức thay đổi sắc mặt, “Miệng lưỡi sạch sẽ một chút!”
Lâm Sơ Nguyệt không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi có thể biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, anh không nghĩ tới vì sao ư?” Nói xong, cô quơ quơ di động, “Không khéo tôi lại nghe thấy đàn em của anh nói chuyện phiếm, càng không khéo, bị tôi ghi âm lại rồi.”
Lúc này ngay cả Chung Diễn cũng ngơ ngẩn.
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh đến cực điểm, “Một là thả người, hai là tới trước mặt cảnh sát phân xử. Tự anh chọn đi.”
Đám người còn lại hai mặt nhìn nhau, gương mặt lộ ra vẻ chột dạ.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, ánh mắt âm độc của anh Mao hung hăng rơi xuống người Lâm Sơ Nguyệt, anh ta bỗng chốc cười rộ lên, gằn từng chữ: “Còn mày chỉ có một sự lựa chọn.”
Chung Diễn lập tức phản ứng, cậu tung nắm đấm về phía trước, túm lấy Lâm Sơ Nguyệt bỏ chạy như điên, “Chạy!”
Tiếng âm nhạc ầm ĩ lọt vào tai, trước mắt là ánh đèn mờ ảo, phía sau là tiếng kêu gào đuổi đánh. Bọn họ người đông thế mạnh, càng đuổi càng chặt. Chung Diễn đẩy Lâm Sơ Nguyệt về phía trước, nhấc chiếc ghế dựa bên cạnh lên đánh lộn.
Lâm Sơ Nguyệt lấy di động ra bấm số, lại bị đối phương một chân đá bay. Mu bàn tay bị đá trúng, đau tới mức ứa mồ hôi lạnh.
“Mẹ kiếp!” Chung Diễn đậm mạnh lên mặt người nọ, dứt khoát che chắn trước người Lâm Sơ Nguyệt.
Anh Mao gấp đến đỏ mắt, hận ý tràn ngập khắp cơ thể. Anh ta đập vỡ chai rượu, cầm nửa chai thủy tinh sắc nhọn đi về phía Chung Diễn. Mới vừa nâng tay lên, một lực lượng mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên đánh tới, mảnh vỡ bay tứ tung, anh Mao thống khổ kêu to.
Người động thủ là một người đàn ông mặc đồ đen, cao lớn rắn rỏi, động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn, trong nháy mắt lập tức hóa giải được vòng vây.
Chung Diễn thở phì phò, sau khi nhìn rõ người phía sau, giống như được đại xá mà hô lớn, “Anh Tiểu Cường!”
Khung cảnh hỗn loạn bị tạm dừng, trả lại bầu không khí yên bình.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Ngự Thành đang khoanh tay đứng cuối hành lang dài loá mắt.
Ngụy Ngự Thành mặc chiếc áo sơmi màu trắng, khuy măng sét vẫn chưa cởi, hiển nhiên là vừa vội vã rời khỏi cuộc họp. Khung cảnh mờ tối phụ trợ thêm cho một thân trắng tinh của anh, đó là sự tương phản cực hạn. Rõ ràng là sắc thái ôn hòa thuần khiết, giờ phút này lại làm nổi bật lên ngọn lửa rực cháy trên gương mặt anh.
Ngụy Ngự Thành không nói một lời, chỉ ra hiệu cho Lý Tư Văn ở bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.
Lý Cường là vệ sĩ đi theo Ngụy Ngự Thành mười năm, bộ đội đặc chủng xuất ngũ, vì vậy đương nhiên không phải lo lắng vấn đề xử lý hiện trường.
Chung Diễn run rẩy.
Nếu không phải ảo giác, vừa rồi tầm mắt của Ngụy Ngự Thành, một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu, mà tất cả đều rơi trên người Lâm Sơ Nguyệt.
Lâm Sơ Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi quán bar, nhìn một vòng, không tìm thấy người, vẻ trấn định lúc vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng lo lắng.
“Chị……”
Cho tới khi tiếng gọi suy yếu từ bên phải truyền đến. Lâm Dư Tinh bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng không còn huyết sắc. Lâm Sơ Nguyệt vội chạy tới đỡ người, “Uống thuốc chưa? Mau ngồi xuống.”
Lâm Dư Tinh bị dọa sợ, thân thể đã không thể trụ được, nhưng vẫn không muốn khiến cô phải lo lắng, “Chị, em không sao, thật sự.”
Cách đó không xa, Chung Diễn cúi đầu, chậm rãi bước tới gần, miệng vết thương trên mặt càng khiến cậu trở nên hung dữ hơn, trái ngược với nó là giọng điệu nhút nhát, “Cái kia, bác sĩ Lâm, thật xin lỗi.”
Lâm Dư Tinh cũng cúi đầu, cậu đã làm sai, không dám tiếp lời.
Im lặng kéo dài.
Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cô cũng không liếc mắt nhìn Chung Diễn lấy một cái, mà hùng hổ đi về phía Ngụy Ngự Thành. Chỉ mấy cách có mấy mét nhưng khí thế của cô thì không thể coi thường. Ngụy Ngự Thành vẫn luôn bình tĩnh quan sát, tiêu điểm không thay đổi.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không chút dao động, “Ngụy tiên sinh, từ giờ trở đi, tôi không thể đảm nhiệm vị trí cố vấn tâm lý cho Chung Diễn nữa.”
Chung Diễn lập tức nóng nảy, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi còn không được sao!”
“Câm miệng!” Lâm Sơ Nguyệt quay đầu, “Cậu vô pháp vô thiên không có người quản, đó là chuyện của cậu, nhưng cũng xin cậu hãy học cách tôn trọng người khác.” Lâm Sơ Nguyệt nghĩ mà sợ, khóe mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Tôi đã nói với cậu, em trai tôi bị bệnh tim.”
“Không phải, tôi, tôi.” Chung Diễn nghẹn một hồi, cuối cùng chỉ biết lặp lại ba chữ, “Thực xin lỗi.”
Bầu không khí áp lực rất thấp.
Ngụy Ngự Thành vẫn luôn nhìn Lâm Sơ nguyệt, ánh mắt giằng co thâm trầm.
“Bác sĩ Lâm.” Anh mở miệng.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, thái độ quyết tuyệt, không có nửa phần khoan dung rộng lượng, “Tôi không phải đang hỏi ý kiến, mà là thông báo với anh.”
Gió đêm bất chợt lướt qua, nhẹ nhàng chạm vào da mặt, tựa như một sự cám dỗ dịu dàng.
Ngụy Ngự Thành cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, một thân trang phục công sở trên người anh vừa gọn gàng lại sang trọng, không phù hợp với sự quyến rũ tại nơi này, nhưng anh đứng ở bất cứ đâu, cho dù bầu không khí và cảnh trí thế nào cũng đều không thể giọng khách át giọng chủ, tất cả đều phải làm nền cho anh.
Nếu anh muốn coi thường, thì gió trăng nhân gian cũng sẽ tan thành bột phấn, khó mà lay chuyển được.
Anh muốn giữ một người ở lại, thì núi đao biển lửa cũng có thể hóa thành xuân thủy triền miên.
Ngụy Ngự Thành không nhắc gì tới chuyện đó, hay có thể nói, toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, anh đều không quan tâm tới bất cứ điều gì. Trái tim và đôi mắt của anh đều rất nhỏ, anh nhìn về phía mu bàn tay của Lâm Sơ Nguyệt, trầm giọng hỏi: “Có đau không?”
Lâm Sơ Nguyệt sững sờ.
Sự tự tin yếu ớt được bàn tay vô hình nâng đỡ, ngũ quan và sáu cơ quan nội tạng được giải tỏa, dàn giáo vững chãi lập tức bị một tảng đá lớn đánh vỡ tan.
Có đau không?
Có sợ không?
Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt dần dần có chút vô định, đau thì có đau, mà sợ thì cũng sợ.
Ngụy Ngự Thành: “Trước tiên xử lý miệng vết thương đã, không thể để đau mãi như vậy được.”
Lý trí của Lâm Sơ Nguyệt được kéo trở về vài phần, đang định mở miệng phản bác.
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi không thông báo với em.” Giọng nói của Ngụy Ngự Thành thấp hơn hai độ, lặp lại lời nói của cô không thiếu một chữ nào.
Nếu chưa nói hết, có thể dừng lại ở đó.
Trong ánh mắt chân thành của anh, Lâm Sơ Nguyệt thấy được nửa câu sau còn chưa ra khỏi miệng của anh:
Tôi không thông báo với em.
Mà là cầu xin em.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận