Dịch: Hoangforever
Sau khi Thần Môn của Yến Thanh Vũ mở ra, hắn thu được một thanh bản mệnh thần kiếm – uy lực vô song, là ước mơ khôn nguôi của mọi kiếm tu.
Đây là một bí cảnh cực kỳ thượng thừa, tương truyền rằng khi Thần Môn của hắn mở ra, bí cảnh xuất thế, bảy đạo hoàng quang liên tiếp lóe lên!
Điều đó có nghĩa, bí cảnh của hắn ít nhất cũng đạt tới Hoàng cấp thất phẩm, vô cùng hiếm thấy – trong mười vạn võ giả chưa chắc đã có một người đạt được.
Chỉ trong chốc lát, cả đế quốc chấn động, Yến Thanh Vũ được tôn vinh là thiên tài số một, danh vọng ngập trời, danh tiếng lẫy lừng.
Tu vi của hắn cũng tiến triển thần tốc, ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng rồi một biến cố lớn bất ngờ ập đến.
Năm hắn 17 tuổi, trong một lần xuất môn, bị một cường giả thần bí cao hơn hắn 5 cảnh giới đánh cho trọng thương.
Kinh mạch đứt đoạn, không thể tu luyện nữa, tu vi vĩnh viễn dừng lại ở Thần Môn Cảnh Tứ Trọng!
Thiên tài rơi khỏi thần đàn, kỳ vọng biến thành thất vọng, tán dương hóa thành châm chọc, những lời nguyền rủa độc địa và sự chèn ép theo đó mà lập tức kéo đến.
Hắn bị giáng từ đệ tử hạch tâm xuống thành đệ tử nội môn, rồi từ đệ tử nội môn giáng xuống thành đệ tử ngoại tông.
Cuối cùng nhờ có người quen cũ trong tông môn thương tình mới miễn cưỡng cho hắn giữ lại thân phận trưởng lão ngoại tông, sống những ngày tháng mơ hồ vô định.
Thế nhưng, Yến Thanh Vũ dường như chẳng mấy bận tâm, cũng không ở lại tông môn, mà dựng một gian nhà tranh dưới chân núi, sống một cuộc đời bình dị.
Hắn còn nhận một đệ tử, chính là thiếu niên trước mắt này, tên là Trần Phong.
Trần Phong tư chất cực kém, kinh mạch bế tắc, đan điền cứng như sắt, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp.
Luyện 6 năm trời mà vẫn chưa đạt đến Hậu Thiên Nhị Trọng, rất nhanh đã trở thành trò cười của ngoại tông Càn Nguyên Tông.
Hai người thầy trò bọn họ bị gọi là “Sư đồ phế vật”.
Nhưng Yến Thanh Vũ chưa từng chê bai, luôn kiên nhẫn dạy dỗ, yêu thương Trần Phong như con ruột.
Mỗi ngày, Trần Phong đều quỳ trước mộ phần, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt vô cảm.
Nếu không phải còn thấy lồng ngực khẽ phập phồng thở, ắt hẳn ai cũng tưởng hắn đã chết.
Thực ra, hắn đang tu luyện Bối Đa La Diệp Kim Kinh mà Yến Thanh Vũ truyền thụ.
Hắn không biết bộ kinh này có tác dụng gì, chỉ biết 5 năm trước sư phụ bảo hắn luyện, thế là hắn cứ luyện mãi không dừng.
Tư chất vẫn chẳng có chút tiến bộ nào, vẫn là phế vật trong mắt người khác.
Thế nhưng, đây là điều mà Yến Thanh Vũ đã căn dặn, nên hắn vẫn sẽ tiếp tục luyện.
Chẳng mấy chốc, trong Càn Nguyên Tông bắt đầu lan truyền tin đồn rằng đệ tử phế vật của Yến Thanh Vũ đã hóa điên.
Sau đó, có người đến trước phần mộ của Yến Thanh Vũ, sỉ nhục Trần Phong, chửi rủa độc địa, thậm chí còn nhổ nước bọt vào hắn.
Thế nhưng, Trần Phong không có chút phản ứng nào.
Vì vậy, chúng càng thêm lộng hành, đập phá căn nhà tranh của Yến Thanh Vũ, cướp đi tất cả bảo vật bên trong.
Dù sao Yến Thanh Vũ từng là thiên tài, từng bôn ba khắp nơi, có không ít pháp khí, đan dược quý giá, tất cả đều bị cướp sạch.
Trần Phong chẳng hề động thủ ngăn cản, dường như không nhìn thấy, thờ ơ như gỗ đá.
Nửa năm sau, một nữ tử áo trắng xuất hiện bên phần mộ.
Nàng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dung mạo tuyệt thế, khí chất siêu phàm, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Luồng chân khí cuồn cuộn quanh thân nàng gần như tràn ra ngoài, chứng tỏ nàng ít nhất cũng là cường giả Thần Môn Cảnh!
Nàng đứng trước mộ, nhìn bia mộ, với ánh mắt phức tạp vô cùng.
Cuối cùng, Trần Phong cũng có phản ứng.
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, bỗng bật dậy, kích động kêu lên:
"Ngươi là Nhiễm Ngọc Tuyết, Nhiễm sư thúc!”
Hắn đã nhớ ra.
Năm năm trước, hắn cùng Yến Thanh Vũ đến ngoại tông nhận linh thạch, từ xa từng nhìn thấy nàng một lần.
Khi ấy, nàng được một đám đệ tử hạch tâm và nội môn vây quanh, ngay cả những cường giả ngoại tông cao ngạo cũng nở ra nụ cười nịnh nọt với nàng.
Lúc đó, nàng căn bản không hề để mắt đến Yến Thanh Vũ và hắn, cao ngạo, ngẩng đầu rời đi.
Hôm đó trở về, Yến Thanh Vũ say khướt, trong cơn say kể cho Trần Phong nghe chuyện xưa của hắn với Nhiễm Ngọc Tuyết.
Thì ra, khi Yến Thanh Vũ đang ở đỉnh cao, luôn có một tiểu nha đầu xinh xắn như ngọc theo sau hắn, ngọt ngào gọi:
“Thanh Vũ ca ca.”
Đó chính là tiểu sư muội của hắn – Nhiễm Ngọc Tuyết, người cũng có thiên tư cực cao.
Hai người từng được xem là trai tài gái sắc, một đôi thần tiên quyến lữ. Về sau còn cùng nhau xuất môn rèn luyện.
Lần Yến Thanh Vũ bị trọng thương ấy, chính là vì bảo vệ Nhiễm Ngọc Tuyết – nếu không thì hắn hoàn toàn có thể thoát thân dễ dàng.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, Yến Thanh Vũ không nói.
Khi tỉnh rượu, Trần Phong hỏi lại, hắn chỉ lắc đầu, không chịu nhắc tới nữa.
Trần Phong thầm nghĩ, nàng từng có đoạn tình cảm với sư phụ, hẳn là đến để tế bái người xưa.
Thế nhưng, lòng nhiệt thành của hắn lại đổi lấy sự lạnh nhạt vô cùng từ Nhiễm Ngọc Tuyết.
Nàng chỉ thản nhiên liếc nhìn Trần Phong một cái, rồi lập tức cau mày lại.
Với tu vi của nàng, tất nhiên vừa nhìn đã thấy rõ tình trạng tu luyện của Trần Phong.
“Kinh mạch bế tắc, đan điền như sắt, chưa khai phá, hoàn toàn không phải là vật liệu tu hành, đúng là một phế vật.”
Nhiễm Ngọc Tuyết ánh mắt băng giá, nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ.
Điều này khiến Trần Phong như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu tới chân, toàn thân lạnh ngắt.
“Sư phụ phế vật thì chỉ có thể dạy ra đồ đệ phế vật, hai thầy trò các ngươi, quả đúng là một cặp.”
Nhiễm Ngọc Tuyết nói xong câu đó, không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Trần Phong siết chặt nắm đấm.
Hắn điên cuồng gào thét trong lòng: “Nhiễm Ngọc Tuyết, cô hãy đợi đấy, rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến cô phải nhìn ta, nhìn sư phụ ta, bằng ánh mắt khác xưa!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận