Dịch: Hoangforever
Vì một suất thực tập mà phản bội lại tình cảm hai năm, chuyện này nói thế nào cũng không vẻ vang gì.
Nhưng Nhậm Hiểu Nguyệt cảm thấy mình không làm sai.
Tuy rằng Tiêu Dật Phi rất ưu tú, nhưng sự ưu tú của hắn chỉ thể hiện ở thành tích học tập.
Còn về điều kiện gia đình, là một đứa trẻ mồ côi, hắn thực sự quá nghèo.
Cho dù Tiêu Dật Phi có thể trở thành bác sĩ của Bệnh viện Giang Thành, thì cũng không biết đến bao giờ mới có thể mua nhà được ở Giang Thành, và lập gia đình ở đó.
Cho nên, nếu cô tiếp tục đi cùng Tiêu Dật Phi, có thể tưởng tượng ra, cô sẽ phải sống một quãng thời gian dài đầy khổ cực.
Còn bây giờ thì sao, cô không chỉ có được cơ hội thực tập ở Bệnh viện Giang Thành, mà Chu Kim Nguyên còn đảm bảo với cô rằng, sau này chắc chắn sẽ để cô dễ dàng trở thành bác sĩ chính thức của Bệnh viện Giang Thành.
Hơn nữa so với Tiêu Dật Phi, có thể Chu Kim Nguyên không có thành tích xuất sắc bằng, lại còn lăng nhăng, nhưng điều kiện gia đình lại khác biệt một trời một vực.
Dựa vào quan hệ của nhà họ Chu, sau này Chu Kim Nguyên chắc chắn không chỉ làm bác sĩ, mà sẽ bước chân vào con đường quan lộ. Đến lúc đó, dù cô chỉ làm phu nhân quan chức, cả đời cũng không phải lo cơm áo gạo tiền.
"Thảo nào với thành tích như cô ấy, căn bản không thể vượt qua kỳ xét duyệt thực tập của bệnh viện Giang Thành, vậy mà tên cô ấy lại xuất hiện trong danh sách, còn tôi thì bị loại... Hóa ra tất cả đều là do Chu Kim Nguyên..."
Tiêu Dật Phi đã trở nên tê dại, căm phẫn nhìn Chu Kim Nguyên: "Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy? Giữa chúng ta hoàn toàn không có thù oán..."
"Tôi vui, tôi thấy cậu không vừa mắt, tôi thích bạn gái của cậu, thì sao nào? Tôi muốn xem cái gọi là học bá trong mắt mọi người, cái gọi là thiên chi kiêu tử, rốt cuộc lợi hại đến mức nào. Bây giờ nhìn lại, cái gọi là thiên tài, cũng chỉ là cái loại mà tôi chỉ cần nói một câu là có thể biến thành phế vật. Phải nói rằng, cái cảm giác giẫm thiên chi kiêu tử dưới chân này, quả thực vô cùng sảng khoái!"
Chu Kim Nguyên cười càng lúc càng không kiêng nể gì.
Trong lòng Tiêu Dật Phi dâng lên một nỗi xót xa, không ngờ rằng chỉ vì một lý do nực cười như vậy, cơ hội thực tập của mình lại tan thành mây khói.
Trước đây hắn cũng từng nghe nói, Chu Kim Nguyên có gia thế hiển hách, năng lực mạnh mẽ, nhưng lúc đó hắn chỉ cười nhạt, cảm thấy dù Chu Kim Nguyên có lợi hại đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng khi Chu Kim Nguyên dùng năng lực của mình để đối phó hắn, Tiêu Dật Phi mới biết thế nào là một tay che trời, cũng biết thế nào là bất lực!
Nghĩ đến việc mình đã nỗ lực bao nhiêu năm, chỉ vì muốn trở thành một bác sĩ cứu người, vậy mà chỉ vì một câu nói của người khác mà tan thành bọt nước, toàn bộ nỗ lực đều đổ sông đổ bể, hắn không khỏi cảm thấy chán nản.
Nghĩ đến việc người bạn gái tâm đầu ý hợp ngày xưa, lại phản bội mình, ngả vào vòng tay người khác, trong lòng hắn cũng tràn ngập sự không cam lòng, và… phẫn nộ…
Thấy Tiêu Dật Phi dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn mình, Chu Kim Nguyên không khỏi giật mình, nhưng ngay lập tức hắn trấn tĩnh lại, cười lạnh lùng khinh bỉ:
"Sao? Cậu có phải rất tức giận, rất muốn đánh tôi không? Ha ha ha, tôi muốn xem xem cậu có lá gan đó không! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, theo nội quy của Đại học tỉnh Y, người đánh người sẽ bị đuổi học! Có gan thì động thủ thử xem, tôi đứng đây cho cậu đánh!"
Lúc này, Nhậm Hiểu Nguyệt cũng lên tiếng nói:
"Dật Phi, anh đừng kích động …"
"Im miệng!"
Tiêu Dật Phi lạnh lùng quát, không thèm nhìn Nhậm Hiểu Nguyệt, giận dữ bước về phía cửa.
Thấy vậy, Chu Kim Nguyên càng chắc chắn rằng Tiêu Dật Phi không dám động thủ, không khỏi cười ha hả, càng thêm ngạo mạn.
"Tiểu Nguyệt, em xem, anh biết ngay thằng nhãi này là một kẻ nhu nhược, chắc chắn không dám động thủ…"
Đúng lúc này, Tiêu Dật Phi vừa đi ngang qua, đột nhiên nắm chặt tay, gầm lên một tiếng, đấm thẳng vào mặt anh ta.
"Cái gì?"
Chu Kim Nguyên hoàn toàn không ngờ Tiêu Dật Phi lại dám động thủ với mình, cho nên căn bản không hề phòng bị, cũng không kịp né tránh, trong nháy mắt, chỉ thấy một nắm đấm trước mắt càng lúc càng lớn, cuối cùng "ầm" một tiếng, nện thẳng vào mặt hắn ta.
Một đấm này, khiến đầu óc Chu Kim Nguyên choáng váng, "ầm" một tiếng ngã phịch xuống đất.
Sau khi Chu Kim Nguyên ngã xuống đất, vẫn chưa kịp phản ứng, thần sắc đờ đẫn đưa tay quệt mặt, tay đầy máu tươi.
Chu Kim Nguyên cảm thấy hơi chóng mặt, sau đó lửa giận bùng lên, gầm lên với Tiêu Dật Phi:
"Mày, mày dám đánh tao!"
" Tao đánh mày đấy!!"
Tiêu Dật Phi xông tới, đạp hắn ta ngã xuống đất, ngồi lên người anh ta, vung nắm đấm đấm liên tục vào mặt hắn ta.
Tiêu Dật Phi từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng kiên trì rèn luyện, còn Chu Kim Nguyên thì sao, ngày thường chỉ biết ăn chơi trác táng, cơ thể đã sớm suy nhược, sao có thể là đối thủ của Tiêu Dật Phi, lập tức bị hắn đè dưới thân đánh đập tàn nhẫn, căn bản không có sức phản kháng.
Trong giảng đường lớn vang lên từng tiếng đấm thùm thụp, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Chu Kim Nguyên.
"Mẹ kiếp, Tiêu…."
"Bốp bốp!"
"Tao…."
"Bốp!"
"Cứu mạng! Mau tới đây! Cứu mạng!"
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Chu Kim Nguyên, những người khác trong giảng đường lớn lập tức tỉnh táo lại, người thì hét chói tai, người thì xông vào cứu người, trong nháy mắt hỗn loạn thành một đoàn.
Nhưng Tiêu Dật Phi như bị ma ám, vẫn ngồi trên người Chu Kim Nguyên, một tay nắm tóc hắn ta, tay kia vung nắm đấm đánh loạn xạ.
Cho dù những bạn học khác xông lên, muốn kéo hắn ra khỏi người Chu Kim Nguyên, cũng không thể làm được.
Chu Kim Nguyên kêu cứu càng lúc càng lớn hơn, vô tình nhìn thấy ánh mắt Tiêu Dật Phi, lập tức bị sát khí trong mắt Tiêu Dật Phi dọa cho sợ tè ra quần.
Hắn ta phát hiện Tiêu Dật Phi thực sự muốn giết mình!
Trong giảng đường lớn lập tức nồng nặc mùi nước tiểu.
Tiêu Dật Phi không hề nương tay, lúc này hắn đã hoàn toàn bị cơn giận dữ khống chế, chỉ muốn trút hết lửa giận trong lòng.
Đúng lúc này, Tiêu Dật Phi đột nhiên cảm thấy trán đau nhói, như bị vật nặng nào đó đánh trúng, trước mắt tối sầm lại, ngã nhào xuống đất.
Vào khoảnh khắc ngã xuống, hắn nhìn thấy chiếc cốc trà trong tay Nhậm Hiểu Nguyệt, và khuôn mặt méo mó của Nhậm Hiểu Nguyệt, còn thấy máu chảy từ trên đầu xuống, nhuộm đỏ chiếc ngọc bội treo trước ngực…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận