Máu mũi của người phụ nữ chảy đầy miệng, máu chạy dọc theo cằm rớt xuống đất, nghe cô ta nói vậy, đầu Trần Thần chợt ong lên một tiếng.
Đầu tiên, một con chó đen to lớn như xuất hiện từ hư không và cắn anh ở nhà máy, sau đó là bé gái nửa đêm đi tìm chó, giờ tới người phụ nữ đáng sợ này đi tìm con gái.
Chẳng lẽ gia đình này gồm mẹ, con gái và cả con chó đều bị lạc sao? Trần Thần vô thức lùi lại phía sau một bước.
"Anh có nhìn thấy con gái tôi không?"
Thấy Trần Thần không trả lời, người phụ nữ ngơ ngác nhìn anh, chẳng để ý tới máu mũi đang giàn dụa, hỏi lại bằng giọng điệu cầu xin.
"Anh có nhìn thấy con gái tôi không?"
Da đầu Trần Thần tê dại, anh nhổm người định đi lên phía trước xe bus thì chợt phát hiện xe trống trơn, hai người đàn ông mặc áo khoác quân đội đã biến mất, ngay đến cả tài xế cũng chẳng thấy đâu nữa!
Trần Thần tuyệt vọng đập vào cửa kính xe, chỉ nghe thấy tiếng bang bang giòn giã vang lên, sau đó máu ở đâu xuất hiện từ bốn phía cửa kính, hai tay anh dính đầy máu tươi, có lau thế nào cũng không hết.
"Á!"
Toàn thân Trần Thần run rẩy, đột nhiên tỉnh lại từ giấc ngủ, chuyến xe cuối ngày vẫn đang chậm rãi lắc lư trên đường, giữa toa xe tối tăm có hai hành khách, một cao một thấp mặc áo khoác quân đội. Anh thở dồn dập, quay đầu nhìn xung quanh nhưng chẳng có gì.
Đầu Trần Thần đau như búa bổ, chẳng hiểu mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh chỉ nhớ rằng, sau khi Tôn đúng vậy xuống xe, một người phụ nữ đi giày trắng bước lên, những gì xảy ra tiếp theo anh không dám nghĩ đến nữa, thật mừng vì đó chỉ là một giấc mơ.
Không lâu sau chiếc xe đã tới trạm dừng nhà máy kem. Gần đây Trần Thần không được nghỉ ngơi tốt, xuống xe anh loạng choạng bước về phía ký túc xá của Ngưu Tuấn. Trong phòng ký túc mù mịt khói, một nhóm người đang cùng nhau đánh bài, thấy Tôn đúng vậy đã ở đó, Trần Thần cảm thấy khó hiểu, thay quần áo rồi hỏi: "Tôn đúng vậy, sao anh còn đến trước cả tôi?"
Tôn đúng vậy miệng ngậm thuốc lá, lông mày nhướn lên, rút ra ba lá năm đập mạnh xuống bàn: "Ba lá!"
"Cái gì mà đến trước với đến sau?"
"Chẳng phải anh xuống xe giữa chừng ư, sao anh đi nhanh thế?"
Tôn đúng vậy gẩy gẩy tàn thuốc rồi lại đưa lên miệng ngậm, liếc mắt nhìn Trần Thần, hơi khó chịu, nói: "Anh đang luyên thuyên cái gì vậy? Tôi đây ngủ trong phòng cả ngày, lên xe xuống xe lúc nào?"
Đầu Trần Thần lại ong lên lần nữa, anh với tay đè lên bộ bài dưới bàn: "Đừng đánh bài nữa, nói chuyện tử tế với tôi đi. Chẳng phải tối nay anh chờ ở dưới nhà tôi sao, hai chúng ta cùng lên xe bus nữa, anh quên rồi à?"
Mọi người đang đánh bài cao hứng, bị Trần Thần phá quấy, Tôn đúng vậy chậc một tiếng, phả khói xanh vào mặt anh ta, nói: "Tại sao tôi phải tìm anh dưới cái thời tiết lạnh chết người này, và tôi cũng chẳng ham ba tháng lương của anh, anh làm ơn đừng phá nữa được không?"
Trần Thần thấy lo lắng, chợt nhớ tới Tôn đúng vậy từng gửi tin nhắn "chạy" cho mình, anh vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, nhưng bất ngờ là chẳng thấy tin nhắn ấy đâu nữa.
Ngưu Nhị cũng đang chơi bài cùng mọi người, không nhịn được, nói: "Trần Thần, anh bị làm sao vậy? Hôm qua sau khi hết ca đêm, Tôn đúng vậy ngủ trong ký túc, cả ngày không ra khỏi phòng, thậm chí mắc tiểu còn tiểu vào chai bia, chúng tôi đều có thể làm chứng!"
"Đúng đấy lão Trần, dạo gần đây anh cứ mê mê man man, nhất định là đã uống nhiều quá rồi. Thôi mau tránh ra, đừng làm bọn tôi mất hứng."
Mỗi người một câu đuổi Trần Thần ra chỗ khác, sau đó họ lại tiếp tục vừa nói chuyện vừa chơi bài.
Ngưu Tuấn đang nằm trên giường xem điện thoại, thấy Trần Thần đứng ngây ra đó bèn ngồi dậy xỏ giày, đưa cho một điếu thuốc và ra hiệu bảo anh đi ra ngoài.
Hai người đứng ở hành lang, Ngưu Tuấn cúi đầu nhìn sắc mặt Trần Thần một lúc, sau đó chống tay lên thành lan can.
"Quầng thâm mắt to thế, mấy hôm nay anh không ngủ đủ giấc à?"
Trần Thần cúi đầu châm thuốc, rít một hơi, đáp: "Ngày nào sau khi tan ca về là tôi cũng ngủ luôn, mỗi ngày ngủ hơn mười tiếng, đến cả đồng hồ báo thức còn chẳng làm tôi tỉnh được."
Ngưu Tuấn nghe vậy thì trợn mắt: "Hôm nay tôi đã gặp giám đốc Quan, huynh đệ à, tuyến xe bus cuối ngày từ thành phố đến nhà máy rõ ràng đã ngừng hoạt động rồi, sao anh cứ khăng khăng là mình đi xe bus tới đây mỗi ngày thế?"
"Ngày nào tôi cũng đi xe bus thật mà, nhưng có chút kỳ lạ." Trần Thần nhíu mày xoa đầu, sau đó kể lại toàn bộ quá trình gặp Tôn đúng vậy dưới nhà, sau đó cả hai lên xe, cà cả cơn ác mộng anh gặp trên xe nữa.
Ngưu Tuấn chăm chú lắng nghe tới nỗi tay cũng bị tàn thuốc làm bỏng, lúc này mới có phản ứng, nói: "Chuyện nghe thật đáng sợ, anh nói thật? Không đùa đấy chứ?"
Trần Thần cười bất đắc dĩ, khổ sở nói: "Tôi cứ như bị trúng tà vậy."
Ngưu Tuấn giật mình, nheo mắt nhìn Trần Thần, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là ngày mai tôi tìm cho anh một thầy bói nhé?"
Thấy Trần Thần im lặng, Ngưu Tuấn vỗ vai anh với vẻ tự tin và nói: "Được rồi, ngày mai sau khi tan làm, anh đi với tôi." Sau đó hai người trò chuyện thêm vài câu rồi quay về với công việc của mình.
Tối hôm sau, Trần Thần và Ngưu Tuấn mượn chiếc xe của nhà máy, chạy tới một nơi trong thành phố gọi là đường Tương Dương.
Nơi đây là một khu chợ bán buôn, lượng người đông đúc phức tạp, điều kiện vệ sinh kém. Ngưu Tuấn cả đường đi cứ tỏ ra thần thần bí bí, cầm điện thoại tìm đường, đi trước nói: "Thầy bói này cao tay lắm, chú tôi đã ngoài bốn mươi mà chưa vợ, có đến nhờ bà ấy. Bà ấy đã xem xét và nói chú đã đặt một bức ảnh ở dưới cối xay trong nhà, tôi với chú về xem thì đúng là như vậy. Và chỉ một tuần sau khi lấy bức ảnh đó ra, chú tôi đã có một cuộc hẹn hò xem mặt với một phụ nữ, anh nói xem có kỳ lạ không?"
Trần Thần nghi hoặc hỏi: "Đây chẳng phải là xem tình duyên ư? Liên quan gì đến tôi?"
Ngưu Tuấn nghe thì chợt sững người.
"Được rồi, tất cả đều được kết nối, tất cả đều được kết nối."
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới một toà nhà cũ được cải tạo. Vì vừa dùng cho mục đích thương mại, vừa dùng cho mục đích cư trú nên có rất nhiều người đang đợi ở cửa thang máy. Họ chen chúc nhau lên tầng mười ba, thấy một căn phòng bên trái mở rộng cửa.
"Đây rồi đây rồi, chính là căn này!"
Ngưu Tuấn cất điện thoại, cười ha hả dẫn Trần Thần bước vào.
Không ngờ, bước vào trong căn phòng lại cứ như bước vào một cái thùng thuốc nhuộm vậy, sàn nhà được trải thảm màu đỏ sẫm, tường nhà dán giấy màu đỏ tươi, thậm chí trần nhà cũng treo đầy những dây ruy băng màu đỏ lớn bé khác nhau.
Đỏ, toàn bộ là màu đỏ, tất cả căn phòng, từ cửa ra vào đến tường, từ trên xuống dưới, thậm chị nội thất, đồ gia dụng cũng đều một màu đỏ.
Trần Thần liếc nhìn, thấy trên ban công còn bày một cái cây nhân duyên, cảm xúc anh ta hoàn toàn xẹp xuống, đẩy tay Ngưu Tuấn: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi, tôi đâu có tới để tìm bạn gái đâu?"
Ngay khi Ngưu Tuấn định mở miệng thì trong phòng có tiếng ho vang kên, một bà lão lưng còng chậm rãi bước ra.
Bà lão tô son đỏ tươi, mặc quần len đỏ, khoác chiếc áo khoác màu đỏ, trông thấy Ngưu Tuấn thì chớp chớp mí mắt: "Ai da, đây chẳng phải tiểu Ngưu à? Sao cậu lại đến đây?"
Trần Thần thật không thể tưởng tượng nổi, sao một bà lão năm sáu mươi tuổi lại sở hữu một giọng nói quyến rũ như vậy. Khung cảnh thì khoa trương, con người thì cổ quái, mở miệng ra nói thật khiến người ta sững sờ.
"Vi bà bà!" Ngưu Tuấn lớn tiếng chào rồi kéo Trần Thần lại.
"Dạo này bà thế nào? Cháu có chuyện muốn làm phiền bà đây." Sau đó Ngưu Tuấn quay lại giới thiệu Trần Thần: "Đây là đồng nghiệp của cháu..."
Ngưu Tuấn còn chưa kịp nói hết lời thì bà lão lại ôi lên một tiếng: "Thằng nhóc này sắp chết rồi mà vẫn muốn đến cầu duyên sao?"
Vừa nghe câu này, tim Trần Thần đập như nhảy lên trong lồng ngực. Ngưu Tuấn cũng thay đổi sắc mặt, anh mím môi nói: "Vi bà bà, cháu đến chính là vì lý do này. Dạo gần đây người bạn này của cháu có gặp xui xẻo, bà có thể xem giúp cậu ấy được không?"
Bà lão chỉ vào ghế sofa và nói: "Ngồi xuống!" Sau đó chắp hai tay sau lưng, từ từ bước về phía Trần Thần, quan sát.
Có lẽ do thị lực kém, mặt bà lão gần như ghé sát vào mặt Trần Thần khiến anh bối rối, nhưng cũng không né tránh được. Sau khi chịu đựng vài phút, bà lão mới ngồi xuống ghế bên cạnh anh, nói một câu quái lạ: "Ngày nào cũng ngồi kiệu, thoải mái chứ?"
"Cái gì?" Trần Thần không hiểu, quay đầu nhìn Ngưu Tuấn.
Bà lão cười quái dị và nhắc lại: "Tiểu tử thối, ta hỏi cậu, ngồi kiệu mỗi ngày có thấy thoải mái không?"
"Cháu chưa từng ngồi kiệu bao giờ, nhưng mấy ngày gần đây có ngồi chiếc xe bus kỳ lạ đến nhà máy đi làm, và cháu..."
Bà lão giơ tay lên ngắt lời Trần Thần: "Ai nói cậu ngồi xe bus? Thứ cậu ngồi chính là kiệu!"
Nói xong, bà lão giơ hai tay minh hoạ: "Kiệu ngày xưa, phải có người khiêng ở phía trước và phía sau!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận