Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 33: Thần Tài sống

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 38 lượt xem
  • 1530 chữ
  • 2025-08-12 19:24:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trên xà nhà treo ngược một con dơi!

 Trần Thần không dám nhìn kỹ, cố gắng không làm kinh động nó, lặng lẽ lui khỏi căn phòng, định băng qua hành lang rồi trèo ra cửa sổ sau để rút lui khỏi nơi này.

 Vừa bước được hai bước, anh nghe từ cuối hành lang vang lên tiếng “khục khục” rất nhỏ.

 Nghe như tiếng ho khan, giống như có thứ gì đó mắc trong cổ họng.

 Thấy đường rút đã bị chặn, Trần Thần liền đẩy cửa, lẩn nhanh vào căn phòng trống đối diện.

 “Lạch… bạch…”

 Tiếng bước chân nặng nề từ phía hành lang vang lên, từng bước áp sát cửa phòng, rồi bắt đầu đập mạnh vào cửa.

 “Rầm!”

 “Rầm!”

 Cánh cửa đó có khóa, sức của nó dường như chưa đủ, đập hồi lâu vẫn không phá được.

 Trần Thần không biết thứ mà gã tóc vàng nuôi trong thần khám là cái gì, nhưng chắc chắn đó là vật sống.

 Tiếng thở nặng nề, tiếng rên rỉ khe khẽ, chặn chặt lấy lối ra. Trần Thần ép sát người sau cánh cửa, không dám nhúc nhích, chẳng muốn biết rốt cuộc đó là thứ gì, chỉ mong nó sớm quay về vị trí ban đầu, anh mới có cơ hội thoát thân.

 Tiếng đập cửa kéo dài hơn một phút, Trần Thần mồ hôi túa ướt cả lưng, thì lúc này, điện thoại của râu quai nón gọi đến.

 Dù đã để máy ở chế độ rung trước khi vào nhà, nhưng tiếng rung khe khẽ vẫn khiến anh toát mồ hôi lạnh.

 Trần Thần dứt khoát từ chối cuộc gọi. Nhưng râu quai nón không yên tâm, liền gửi tin nhắn: “Thế nào rồi? Có cần vào giúp không?”

 Vừa chạm tay vào màn hình gõ chữ “Không”, bất chợt “Rầm!” một cú đập mạnh khiến cả căn phòng rung lên.

 Thứ bên ngoài hình như nghe thấy tiếng động! Nó đổi mục tiêu, bắt đầu đập vào đúng cửa phòng Trần Thần đang trốn!

 Anh cố dùng vai chặn lấy cửa, nhưng điện thoại thì đã rơi ra xa.

 Râu quai nón không thấy anh hồi âm, lại tiếp tục gọi tới. Chiếc điện thoại rung bần bật trên sàn, càng khiến thứ ngoài kia điên cuồng hơn.

 “Rầm!”

 “Rầm!”

 May mà sức lực của nó không quá lớn, đập một hồi rồi yếu dần đi, cuối cùng cũng chịu dừng lại.

 Một lúc sau, xung quanh trở lại yên tĩnh.

 Cứ như thứ kia chưa từng xuất hiện.

 Trời mùa đông tối rất nhanh, chưa đầy vài phút, cả căn phòng đã chìm trong bóng mờ mịt.

 Điện thoại dưới đất lại rung lên, lần này là tin nhắn: “Tóc vàng quay lại rồi.”

 Chưa kịp thở ra, lại “Rầm!” một cú nữa, mạnh đến nỗi suýt hất Trần Thần ngã nhào.

 Anh cố trụ vững, thầm chửi trong bụng: Mẹ nó, còn biết đánh lén nữa? Thứ quỷ quái gì mà thông minh dữ vậy?

 Đang giằng co thì cổng lớn ngoài sân phát ra tiếng kẽo kẹt, tóc vàng quả nhiên đã quay lại! Hắn mặc đồ giao hàng, cởi mũ bảo hiểm, hớt hải chạy vào trong.

 Tiếng chân của hắn khiến sinh vật kia lập tức đổi hướng, không còn đập cửa phòng Trần Thần, mà im bặt.

 Trần Thần đoán: chắc chắn tên tóc vàng vẫn chưa biết cái ổ khóa trên thần khám đã bị phá. Còn thứ kia thì rất có thể đang rình rập ngay sau cánh cửa, chỉ chờ hắn mở ra.

 Tình thế nguy cấp, Trần Thần cố tình tạo tiếng động để cảnh báo, nhưng có vẻ tên kia hiểu sai, tưởng có kẻ đột nhập, liền nhanh nhảu mở khóa bước vào.

 Quả nhiên, đúng lúc hắn mở cửa, trong phòng liền vang lên những tiếng rú thê thảm liên tiếp.

 Nghe thấy động tĩnh, Trần Thần không chần chừ nữa, lao ra khỏi phòng, cảnh tượng trước mắt khiến người ta nổi da gà!

 Cuối cùng anh cũng biết thần khám đó nuôi thứ gì.

 Một vật thể giống người, da đen nhẻm, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, như thể một bộ hài cốt khô khốc.

 Là người khô? Hay là quỷ đói?

 Nó đang ghì chặt lấy chân tên tóc vàng, điên cuồng cắn xé.

 Đúng lúc này, râu quai nón và Đới Mỹ Ngọc cũng bật đèn pin từ cổng chạy vào, thấy cảnh đó cũng giật mình sững sờ.

 Trần Thần vung cây cờ lê đập thẳng vào lưng nó, nó gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu, thậm chí còn rỉ máu.

 Trần Thần chợt hiểu ra, đây là người thật!

 Anh quăng cờ lê, hô râu quai nón tới kéo ra, hai người phải tốn bao nhiêu sức mới lôi được “Thần Tài sống” ra khỏi người tên tóc vàng.

 Dù vậy, nó vẫn kịp cắn rách một mảng thịt trên đùi hắn!

 Tóc vàng đau đến mức tru tréo, gào khóc, Đới Mỹ Ngọc dường như biết chút sơ cứu, vội xé áo hắn băng bó cầm máu.

 May mà xe của râu quai nón đủ rộng, sau khi khiêng cả tóc vàng và “người khô” lên xe, Trần Thần quyết định đưa luôn cả hai tới bệnh viện.

 Trên đường đi, Trần Thần kể sơ lại tình hình, rồi hỏi tóc vàng: “Rốt cuộc đây là chuyện gì? Cậu nuôi thứ quái quỷ gì thế này?”

 Biết mạng mình đang nằm trong tay người ta, tóc vàng cuối cùng cũng chịu nói thật.

 “Hắn… hắn là Thần Tài tôi nuôi!”

 Râu quai nón nghe xong, suýt đánh tay lái lao xuống ruộng.

 “Người hả? Nuôi mà đói khô như vậy? Thần Tài cái con khỉ! Nhìn như thần bếp thì có!”

 Tóc vàng vừa khóc vừa rên, đau đến vặn vẹo cả mặt mày.

 “Chạy nhanh lên đi, đau chết tôi mất…”

 Râu quai nón vừa chán ghét vừa cố tình nhấn ga chậm lại. Trần Thần nhân lúc này truy hỏi: “Nói hết đầu đuôi xem nào.”

 Tóc vàng liên tục gật đầu: “Tôi làm ở tiệm tắm hơi, quen mấy ông anh hay đánh bài. Thấy họ lúc nào cũng thắng, tôi hỏi có bí kíp gì không, thì họ giới thiệu cách nuôi Thần Tài sống.”

 Trần Thần liếc sang “người khô” đang hôn mê kế bên, hỏi: “Lôi đâu ra cái của nợ đó?”

 “Từ Nhật về! Tôi sang đó tìm sư phụ, làm theo chỉ dẫn, nhốt người sống trong thần khám, hàng ngày cho ăn huyết và đồ ô uế.”

 Nói đến đây, hắn còn nhấn mạnh: “Hắn là tình nguyện đó nhé! Có hợp đồng đàng hoàng, tôi phải trả tiền mới mang về được!”

 Nuôi người sống làm Thần Tài trong thần khám, nghe đến đây, đến cả Đới Mỹ Ngọc cũng thấy buồn nôn.

 “Thế rồi nuôi hắn xong, cậu đánh bài thắng không?”

 Tóc vàng vừa đau vừa hối hận: “Thắng cái đầu nó ấy! Sau mới phát hiện bị lừa! Tên này không phải người Nhật, nó là người Thái! Tôi nghe giọng đã thấy kỳ rồi, bị lừa quá thảm!”

 Râu quai nón đang lái mà cười muốn rớt vô lăng.

 Kể xong mấy chuyện vớ vẩn, Trần Thần nghiêm giọng trở lại vấn đề chính: “Thế còn Chu Quán Phúc? Cậu có biết hắn đang ở đâu không? Nói thật đi.”

 Nghe đến cái tên này, tóc vàng rõ ràng khựng lại, có vẻ đang cân nhắc.

 Trần Thần bắt ngay ánh mắt đó, bảo râu quai nón: “Dừng xe. Không nói thì thôi, tụi mình hát vài bài rồi tính tiếp!”

 Tóc vàng sợ đến líu cả lưỡi, nức nở cầu xin: “Đừng! Đừng dừng xe! Tôi nói thật đây! Tôi không biết Chu Quán Phúc đang ở đâu! Tuy hồi nhỏ cùng lớn lên, sau này cùng lăn lộn, nhưng tôi chỉ là đệ tử vặt thôi. Sau vụ đó, bọn tôi cũng cắt liên lạc luôn rồi.”

 Trần Thần truy hỏi: “Cậu nói 'vụ đó' là vụ hắn giết người đúng không?”

 Thấy không thể giấu được nữa, tóc vàng đành nói thật: “Đúng, sau này hắn làm trong mấy vụ giải tỏa đền bù, nghe anh tôi nói, vì tranh chấp hợp đồng nên giết chết cả một gia đình ba người.”

 “Anh cậu biết bằng cách nào?”

 “Ảnh quen biết rộng mà. Nhưng anh tôi cũng nói Chu Quán Phúc có thể bị hãm hại, chưa chắc người giết là hắn. Bởi vì tối hôm ký hợp đồng đó, nhà kia đột nhiên cháy lớn, suýt nữa đốt chết cả Chu Quán Phúc.”

 Nhắc tới vụ cháy, Trần Thần nhớ đến lời Quản Chí Trung: từng phóng hỏa giết người. Lẽ nào, năm xưa chính ba người là Cố Kiến Huy, Chung lão đầu và Quản Chí Trung đã phóng hỏa?

 Nếu thế thì, gia đình kia hóa thành quỷ dữ, nhập vào Trương Thúy Bình, rồi từng bước dùng tay người sống… để báo thù?

 Trần Thần suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Thế anh cậu giờ ở đâu?”

 Tóc vàng càng chảy máu nhiều, giọng thều thào: “Ở Lục huyện! Tôi biết đường mà!”

 Lục huyện, trùng hợp chính là nơi tối qua Đới Mỹ Ngọc từng nói, là nơi bạn thân họ Trương của lão Chung dọn tới.

 Trần Thần đang tính sâu hơn về mối liên hệ thì tóc vàng vội vàng lên tiếng: “Anh ơi! Cho tôi nói thêm một chuyện nữa! Cho cái ông râu quai nón kia chạy nhanh lên được không?!”

 “Cậu còn chuyện gì?” Tóc vàng lau nước mắt: “Tôi nghe anh tôi kể, đêm hôm đó nhà kia cháy, thực ra không chết hết… hình như… có một bé gái sống sót chạy thoát.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top