Khi nhìn rõ sự thật trong đoạn ghi hình, Trần Thần sợ đến mức ném phắt cả điện thoại.
Căn phòng im lặng đến ngột ngạt. Chỉ có tầng trên vang xuống nhịp dao thớt dội dồn dập, hình như nhà hàng xóm đang băm nhân bánh:
"Đang… đang… đan…"
"Đang… đang… đan…"
Trần Thần ngồi bật dậy, liếc nhìn chiếc giường quen thuộc. Trong đầu hiện lên cảnh tượng dưới đó có một người đang nằm rạp, cơn lạnh buốt liền trào lên khắp sống lưng.
Nhưng rất nhanh anh định thần lại, nhớ ra trong video, người phụ nữ đó xuất hiện vào lúc sáng sớm, dù là người hay ma, đêm nay phải cho ra lẽ!
Nghĩ thế, Trần Thần cố ra vẻ bình tĩnh, mang giày vào, lặng lẽ ra phòng khách cầm lấy một chiếc ghế gỗ. Anh quay trở lại phòng ngủ, bật đèn pin điện thoại, cúi người rọi xuống gầm giường.
Quả nhiên có người!
Một người phụ nữ nằm sấp dưới sàn, miệng đang gặm một chiếc bánh bao. Thấy Trần Thần thò đầu xuống, cô ta còn hoảng hốt hơn cả anh, bật kêu một tiếng “Á!” rồi đập đầu "bốp" một phát vào tấm ván giường bên trên.
Nghe thấy tiếng cô kêu đau, Trần Thần mới tạm yên lòng, tim đập thình thịch nhưng rốt cuộc vẫn là người sống.
“Ra đây cho tôi!”
Anh đặt chiếc ghế xuống, đưa tay kéo cô ta từ dưới giường ra.
Người phụ nữ chừng ngoài ba mươi, tóc dài ngang eo, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm. Dưới gầm giường chất đầy đồ đạc: áo khoác bông, sạc điện thoại, đồ ăn thức uống, thậm chí có cả một tấm chăn nhỏ, biến gầm giường thành ổ nằm như thật.
“Cô là ai? Chui vào nhà tôi lúc nào?”
Trần Thần quan sát từ đầu đến chân, thấy cô ta da dẻ trắng trẻo, sạch sẽ, không giống người điên, cũng chẳng như dân lang thang hay trộm cắp.
Cô ta xoa đầu, cười gượng rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Đới Mỹ Ngọc, là… là đến tìm anh.”
“Tìm tôi? Tìm tôi thì chui vào gầm giường làm cái gì?!”
Thấy cô ta ấp úng chẳng nói được rõ ràng, Trần Thần giả vờ lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Cô ta sợ hãi, vội vàng cầu xin: “Trước khi nhà máy kem cháy, anh từng gặp ông Chung đúng không? Tôi là cháu ngoại của ông ấy!”
Cháu… ngoại của lão Chung?
Câu này khiến Trần Thần ngẩn ra. Trong trí nhớ của anh, lão Chung sống một mình, làm ở xưởng đã nhiều năm, chưa từng thấy nhắc đến người thân.
Thấy Trần Thần nghi ngờ, Đới Mỹ Ngọc chắp tay giải thích: “Tôi nói thật! Ông với nhà tôi cắt đứt quan hệ đã hơn chục năm, có lẽ vì thế nên chưa từng nhắc đến.”
Trần Thần nửa tin nửa ngờ, hỏi tiếp: “Dù cô là cháu ông ấy thật, cô trốn dưới giường tôi làm gì?”
“Nghe tôi giải thích…” Cô ta sụt sùi.
“Ông tôi không chủ ý đoạn tuyệt, mà là không muốn liên lụy đến gia đình. Bao năm qua tôi vẫn tìm ông, đến khi nghe chuyện xảy ra ở nhà máy, mới lần mò đến đây. Tôi biết, người cuối cùng ông gặp trước khi chết là anh, tôi chỉ muốn biết, ông có bí mật gì? Tại sao không chịu về nhà? Và vì sao lại chọn cái chết?”
Nói đến đây, mắt cô rưng rưng, giọng nói đầy chân thành. Nhưng Trần Thần vẫn cảm thấy có chỗ nào đó… kỳ lạ.
“Muốn biết thì cô cứ hỏi tôi là được, việc gì phải trốn kiểu đó, dọa người ta chết khiếp!”
Tuy còn nghi ngờ thân phận, nhưng nghĩ lại cô ta không có vẻ đe dọa gì, Trần Thần kéo ghế cho cô ngồi.
Đới Mỹ Ngọc cúi đầu, lí nhí nói thêm: “Tôi nghe nói… anh không được bình thường… Tuyến xe đi làm ngừng rồi mà vẫn khăng khăng bảo mình đi xe mỗi ngày, tôi sợ anh không nói thật, nên mới lén trốn đi để… quan sát anh một chút…”
Lý do này khiến Trần Thần dở khóc dở cười.
Giờ nhà máy tan rã, cả Quan Chí Trung cũng đã chết, lão Chung quê quán ở đâu, còn người thân nào, chẳng ai biết. Cô ta bỗng dưng xuất hiện nhận là cháu ngoại, cũng khó kiểm chứng thật, mà nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng chẳng có tiền, cũng chẳng đẹp trai, giả sử cô ta có ý đồ thì cũng chả kiếm được gì.
“Vậy cô lén lút mấy ngày nay, có nghe được điều gì mình cần chưa?”
Đới Mỹ Ngọc lau nước mắt, lắc đầu, vẻ tội nghiệp: “Nhưng… có lẽ tôi có thể giúp được anh!”
“Giúp tôi? Cô giúp được gì?”
“Cổ Kiến Huy, Quan Chí Trung, và ông của tôi... thật ra quen nhau từ mười mấy năm trước. Họ cùng làm thợ hồ, thường xuyên tụ tập nhậu nhẹt. Một ngày, ông mang tiền về nhà, bảo cả ba người chuẩn bị đi xa một chuyến, rồi biệt tăm biệt tích…”
Trần Thần hơi động tâm, hỏi gặng: “Sau đó thì sao?”
“Mẹ tôi kể, lúc rời đi, ông khóc rất dữ, cứ nói đã làm điều thất đức, kiểu gì cũng sẽ kéo cả nhà xuống bùn, nên dặn cả nhà đừng tìm ông nữa, cũng đừng nhận họ hàng…”
Từng câu từng chữ như chạm dần đến bí mật sâu kín nhất của lão Chung. Trần Thần chớp thời cơ: “Vậy… cô có thể giúp gì tôi từ chuyện này?”
Đới Mỹ Ngọc lo lắng: “Thật ra ngoài Cổ Kiến Huy và Quan Chí Trung, ông tôi còn thân với một người bạn họ Trương. Người này không làm trong nhà máy của anh!”
Trần Thần ngồi bật dậy.
Nếu những gì cô nói là thật, thì người bạn họ Trương ấy rất có thể là mấu chốt để gỡ toàn bộ nút thắt.
“Cô biết ông ta ở đâu không?”
Cô ta gật đầu: “Tôi không rõ ông đã làm sai điều gì, nhưng nghe nói sau vụ đó, hai người cạch mặt nhau. Sau đó, gia đình ông Trương chuyển đến huyện Lục, tôi biết rõ nơi đó, có thể dẫn anh đi tìm!”
“Lục huyện…”
Trần Thần lặp lại trong đầu.
Sau khi nói xong, Đới Mỹ Ngọc im lặng hồi lâu. Đột nhiên cô ngẩng lên, chuyển sang chất vấn: “Tôi hỏi một câu được không?”
Trần Thần vẫn đang ngẫm nghĩ, liền buột miệng: “Cô hỏi đi.”
“Trước lúc ông chết, hai người đã nói gì với nhau? Có thật ông tự sát không?”
Lão Chung vốn là người hiền lành, khi Trần Thần mới vào nhà máy, ông vẫn luôn quan tâm giúp đỡ. Dù giờ vẫn còn nghi ngờ thân phận cô gái này, nhưng trải nghiệm của mình cũng chẳng có gì phải giấu.
“Lúc tôi đến tìm, chỉ hỏi ông một người, nhưng ông không trả lời.”
Mắt Đới Mỹ Ngọc long lanh, nhẹ nhàng nói: “Có phải… người đó liên quan đến gia đình ba người trên chuyến xe cuối cùng?”
Trần Thần khựng lại nhìn cô. Nghĩ kỹ thì những ngày qua, cô ta ẩn mình trong nhà, chắc đã nghe được không ít chuyện giữa anh và gã râu quai nón, Lý Đào Thất. Vậy nên nhắc đến chuyến xe, cũng chẳng có gì lạ.
“Đúng. Tôi đang gặp một rắc rối lớn, và có lẽ liên quan đến cái chết của ông. Tôi… không tin ông tự sát!”
Nghe đến đó, Đới Mỹ Ngọc bật khóc nức nở.
Rồi sau một lúc, cô lại thốt ra một điều khiến Trần Thần sững người: “Thật ra mấy hôm nay… tôi vẫn âm thầm theo dõi anh. Mỗi lần anh bám theo tên tóc vàng đó, tôi đều về nhà trước anh một bước. Và… người anh theo dõi, hắn đã sớm biết anh đang theo dõi hắn rồi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận