Mặc dù thân hình nhỏ bé nhưng Tôn đúng vậy lại rất nóng tính, vừa đứng dậy khỏi đống tuyết, anh ta đưa tay lau mặt rồi lại tiếp tục xông tới tấn công Trần Thần.
Đúng lúc mọi chuyện dần trở nên mất kiểm soát thì phó giám đốc nhà máy Quan Chí Trung đi ngang qua, tay xách cặp lồng cơm giữ nhiệt, nhìn sang và lớn giọng quát: "Làm cái gì thế?"
Trông thấy phó giám đốc, Tôn đúng vậy vội buông nắm đấm xuống, gương mặt đầy vẻ oan khuất.
Quan Chí Trung bước lại gần, quan sát Trần Thần rồi lại nhìn sang Tôn đúng vậy với khuôn mặt sưng vù, ông nói: "Giỏi nhỉ, còn đánh nhau nữa. Hai người bao nhiêu tuổi rồi?"
"Phó giám đốc Quan, anh ta chơi khăm tôi!" Mặc dù rất tức giận, nhưng trước mặt cấp trên, Tôn đúng vậy lập tức thu lại khẩu khí, giọng nói cũng trở nên ôn hoà hơn.
Quan Chí Trung chắp tay ra sau lưng, hất hàm hỏi Trần Thần: "Tiểu Thần, sao cậu không biết kìm tay vậy? Cậu xem, cậu đánh người ta đến mặt sưng hết cả lên rồi!"
Trần Thần vội giải thích: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thậm chí còn chưa động vào người anh ta. Mặt anh ta sưng là do đi xe máy trời lạnh, cộng thêm vừa bị trượt chân ngã nữa."
Vừa nghe Trần Thần nói thế, Tôn đúng vậy lại tiếp tục nổi nóng, gào lên: "Không liên quan gì đến anh?" Sau đó quay sang phó giám đốc, nói: "Phó giám đốc Quan, xin anh hãy phân xử chuyện này. Hôm qua Trần Thần nói với tôi, chuyến xe bus cuối ngày chạy từ thành phố tới nhà máy chúng ta vẫn còn hoạt động, tôi đã tin lời anh ta mà đứng chờ dưới cổng nhà tận một tiếng rưỡi. Cuối cùng thì sao, đừng nói là xe bus, cho dù là xe ngựa, xe bò hay xe chở phân cũng chẳng có. Anh nhìn một chút xem, nhìn xem tôi đã bị lạnh tới mức nào."
Tôn đúng vậy kích động, giơ tay chỉ lên gương mặt đỏ bừng và sưng tấy cho phó giám đốc Quan xem.
Quan Chí Trung khom người, cẩn thận quan sát gương mặt Tôn đúng vậy dưới ánh đèn đường, không khỏi nhíu mày: "Tiểu Thần, tôi phải nhắc nhở cậu, trời lạnh như thế, sao lại mang đồng nghiệp ra làm trò đùa?"
Trần Thần cũng cảm thấy oan ức, nói: "Phó giám đốc Quan, tôi đâu có chơi khăm anh ta, chuyến xe kia thực sự vẫn hoạt động, tối nay tôi còn tới đây bằng xe bus mà."
Tôn đúng vậy vừa định phát tác thì Quan Chí Trung ngăn lại.
"Làm gì có chuyện vẫn hoạt động? Tuyết rơi liên tục nửa tháng nay, các chuyên xe đều dừng chạy, việc này đã được thông báo rộng rãi trong nhà máy, cậu không đọc được thông báo à?"
Câu nói này khiến Trần Thần cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao bọn họ lại nói chuyến xe bus mà đích thân mình đi hai ngày nay đã dừng hoạt động?
"Được thôi Tôn Cường, nếu anh không tin thì ngày mai, hãy đến nhà tôi lúc mười ruỡi tối, tôi sẽ đưa anh lên xe."
Thấy Trần Thần nói thế, Tôn đúng vậy đột nhiên mừng rỡ vỗ tay: "Được nha! Chúng ta đánh cược một ván đi, nếu tối mai anh có thể đưa tôi lên chuyến xe bus cuối ngày, tôi sẽ quỳ gối và xin lỗi anh. Còn nếu không, anh phải đưa tôi ba tháng lương của anh, sao nào?"
Tất nhiên là Trần Thần đồng ý một cách dứt khoát.
Quan Chí Trung thường ngày là một người rất nghiêm túc, chỉ tập trung vào công việc, ông ta không thèm để ý đến mấy chuyện tầm phào này, sau khi đưa ra một vài lời khuyên mang tính tượng trưng, cả ba đều rời đi làm việc của mình.
Tối hôm qua thì bị chó cắn, tối nay thì vừa bắt đầu làm việc đã dính phải rắc rối, Trần Thần cảm thấy thật xui xẻo. Vốn không có thói quen xem bảng thông báo, nên để kiểm tra, trước khi thay quần áo đồng phục, anh ta đến nhà máy.
Quả nhiên trên bảng thông báo có viết, chuyến xe bus cuối ngày sẽ dừng hoạt động do tuyết rơi dày.
Tuyến xe bus số 8 đã dừng hoạt động, nhưng mình lại có thể đi xe mỗi đêm, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Ngồi nghĩ kỹ lại thì quả thực việc đi xe bus hai ngày nay rất khác thường.
Đầu tiên là đèn biển số và đen trong xe đều không bật, trong xe không có điều hoà sưởi ấm, và tài xế thì từ chối trả lời câu hỏi của khách. Tiếp theo, những vị khách trên xe cũng đều là những người mà trước đây anh chưa từng gặp. Kết hợp các yếu tố trên, Trần Thần cảm thấy đây là một chuyến xe dù, hoặc là mình đã gặp ma.
Thời gian làm việc đã tới, chẳng có rảnh mà suy nghĩ nhiều, Trần Thần thu lại suy nghĩ, đến ký túc xá của Ngưu Tuấn thay quần áo và bắt đầu ca đêm.
Cả đêm hôm đó, không ai nói với ai một câu nào.
Trời sáng, Trần Thần mệt mỏi cùng Ngưu Tuấn xuống căng tin nhà máy ăn sáng. Do không phải thức khuya nên Ngưu Tuấn tràn đầy năng lượng, thao thao bất tuyệt về những vấn đề quốc gia đại sự, thấy Trần Thần mắt díp lại không có hứng thú, anh ta ném vào bát một quả trứng gà: "Ăn nhiều một chút đi, sao mấy nay trông anh uể oải thế?"
Trần Thần yếu ớt cắn một miếng bánh bao, lắc cái đầu nặng như chì: "Đúng vậy, mấy ngày gần đây người cứ mệt mỏi, vận khí cũng chẳng được tốt."
"Có chuyện gì? Anh gặp chuyện không ổn à?"
"Khụ, chẳng phải đã kể cho anh rồi sao? Đêm hôm kia ngồi hút thuốc dưới gốc liễu ngoài sân thì thuốc tắt đột ngột, sau đó lại bị con chó đen từ đâu xuất hiện cắn vào mông." Trần Thần chợt ngẩng đầu lên nhìn Ngưu Tuấn và hỏi: "Phải rồi, hôm qua lão Chung nói là không bị xổng mất con chó nào, anh có chắc chắn không?"
Ngưu Tuấn gật đầu: "Chắc chắn, tôi đã qua bên kho kiểm tra, lão Chung nuôi bốn con chó, cả bốn con đều ở trong chuồng, không mất con nào cả."
Nhìn chằm chằm vào bát canh, Trần Thần tỏ vẻ khó hiểu: "Vậy rất có khả năng nó là con chó của bé gái kia đã xổng mất."
Ngưu Tuấn nghe thế thì ngơ ngác: "Anh nói gì? Bé gái nào...?"
Nhắc tới bé gái này, Trần Thần thấy đau đầu, thế là anh kể lại cho Ngưu Tuấn nghe chuyện tối qua bị nó lôi xuống xe sau đó phải cuốc bộ đi làm.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Ngưu Tuấn cười lớn tới nỗi nước bọt văng tung toé hết vào đồ ăn trên bàn: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn bị một đứa trẻ con lừa à?"
Trần Thần cũng cảm thấy buồn bực, tối qua anh đã đi bộ cả một quãng đường dài, hai bên chân tới giờ vẫn còn tê bì.
"Ai mà biết được có chuyện gì đã xảy ra với con bé đó. Nó kéo tôi như điên ra khỏi xe, cứ tưởng nó có việc gấp, ai dè xuống xe nó chỉ hỏi có thấy con chó của nó đâu không rồi bỏ chạy mất."
Mặc dù bên ngoài trông thô lỗ kệch cỡm, nhưng bên trong Ngưu Tuấn lại là một đứa trẻ chưa lớn, tính tò mò rất cao, tất cả những câu chuyện mới nhất ở nhà máy, anh ta đều là người biết đầu tiên. Nghe nói Ngưu Tuấn rất lợi hại, đó là vì anh ta có thể nhớ được chính xác ngày hành kinh của các đồng nghiệp nữ.
Ngưu Tuấn gãi má rồi tặc lưỡi một tiếng, nói: "Nhưng thị trấn Phong Nghiêu cũng đâu có gần nhà máy chúng ta, làm sao con chó lại chạy tới đây được?"
Trần Thần lắc đầu: "Không, con bé không phải người Phong Nghiêu, chẳng phải tôi đã nói nó xuống xe ở giữa đường sao?"
"Giữa đường cũng làm gì có người ở?"
"Chắc chắn là có, dù sao thì chúng ta cũng chưa từng tới khu vực đó bao giờ."
Ngưu Tuấn 'à' một tiếng thật dài rồi không hỏi thêm gì nữa.
Ăn sáng xong, cả hai rủ nhau vào thành phố mua sắm một số thứ. Trong lúc chờ xe, Ngưu Tuấn đột nhiên huých tay Trần Thần vốn đang cúi đầu nhìn điện thoại: "Huynh đệ nhìn xem, kia có phải con chó đã cắn anh tối hôm trước kia không?"
Trần Thần nghe vậy thì sửng sốt, theo hướng ngón tay của Ngưu Tuấn nhìn ra phía trước, trên một gò đất nhỏ cách đó không xa, một con chó săn lông ngắn màu đen đang ngồi chồm hổm.
Cũng không biết nó thuộc giống chó gì, chỉ thấy hai tai dựng đứng, thân hình cao lớn, cơ bắp chắc khoẻ, lông toàn thân màu đen không hề pha tạp khiến nó trông thật đặc biệt dưới ánh nắng mặt trời.
"Chính là nó!"
Ngưu Tuấn hứng thú nhìn chằm chằm con chó, xoa xoa đôi bàn tay: "Thật trùng hợp, chúng ta bắt nó đi."
Vừa nói xong, con chó cũng nhìn thấy Trần Thần và Ngưu Tuấn, sau khi sủa gâu một tiếng, nó đứng phắt dậy. Ngay lúc Ngưu Tuấn định tiến lên, Trần Thần nhíu mày quan sát một hồi, sau đó nhận thấy có điều gì đó không ổn nên vội vàng kéo anh ta lại.
"Đừng, sao tôi cứ có cảm giác, con chó này đang ở đây để đợi sẵn tôi ấy."
"Chờ anh? Nó thông minh đến thế cơ à?"
Ngưu Tuấn vừa dứt lời, con chó đen đã nhảy khỏi gò đất, đột nhiên gia tốc chạy vọt tới, vừa chạy vừa nhe hàm răng trắng ởn ra đe doạ.
Tốc độ thật nhanh, Ngưu Tuấn đứng trước, trong tay chẳng có gì cả, anh ta không kịp né tránh mà chỉ biết sợ hãi nhắm mắt, đưa hai tay lên ôm đầu một cách vô thức.
Vài giây trôi qua, một tiếng kêu vang lên, Ngưu Tuấn ngạc nhiên phát hiện, con chó bỏ qua mình mà chạy vòng tới Trần Thần ở phía sau, ngoạm vào mông anh ta.
Con chó đen ghì thấp đầu, ánh mắt vô cùng dữ tợn, Trần Thần ngã lăn ra đất kêu la đau đớn. Thật chẳng biết mình đã làm gì nên tội mà nó lại thích bờ mông mình đến vậy.
Ngưu Tuấn phản ứng lại, đưa tay kéo đuôi con chó nhưng nó vẫn ngoạm chặt không chịu nhúc nhích. Hai người đàn ông và một con chó đang vật lộn thì bỗng xoẹt một tiếng, quần của Trần Thần cuối cùng cũng bị nó xé rách.
Nhưng thực ra đây lại là điều tốt, mảnh quần rách khiến con chó bị bật ra. Sợ nó tiếp tục tấn công, Ngưu Tuấn bảo Trần Thần mau đứng dậy, còn mình thì chạy đi tìm vật gì đó phòng thân.
Trần Thần ngã lăn dưới đất, còn chưa hoàn hồn, nhưng anh không động đậy, một lúc sau bỗng hét lên: "Anh nhìn này!"
Ngưu Tuấn nghe tiếng hét thì giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy con chó không hề lao vào anh ta nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, nhe nanh gầm gừ dữ tợn.
"Nó đang làm gì thế?"
Trần Thần hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào tấm ảnh nhỏ không quá nổi bật trên nền tuyết trắng. Tấm ảnh đó vừa rơi ra khỏi túi quần sau của anh, Ngưu Tuấn cũng biết, đó chính là tấm ảnh mà Trần Thần lấy ra từ que kem tối hôm trước.
Trần Thần vẫn luôn giữ tấm ảnh này trong túi, anh sực nghĩ, lẽ nào đêm hôm đó, thứ con chó nhắm đến vốn không phải là mông mình, mà chính là tấm ảnh này?
Lúc này, chiếc xe mua sắm đã rời bến đỗ nhà máy, khi tài xế nhìn thấy con chó, anh ta vội vàng bấm còi.
Một tiếng 'bíp' khí chịu vang lên, con chó đen to lớn hung dữ ngóc đầu nhìn xung quanh, sủa vài tiếng vài tấm ảnh sau đó quay người nhanh chóng chạy đi.
Thấy con chó đã đi khỏi, Ngưu Tuấn bước tới kéo Trần Thần dậy, lau mồ hôi rồi hỏi: "Anh không sao chứ? Kiểm tra xem mông có bị rách không?"
Trần Thần đưa tay ra sau mông sờ thử, không hiểu vì sao con chó đen này mặc dù cắn rất dữ dội, nhưng lại giữ đúng lực, chiếc quần bên ngoài rách tươm, vậy mà bên trong, đến da mông cũng không hề bị trầy xước.
Nhặt tấm ảnh dưới đất lên, hai người nhìn nhau và cảm thấy kỳ lạ. Hoá ra con chó lại nhắm đến tấm ảnh mà Trần Thần lấy ra từ que kem, đây là điều mà cả hai đều chưa từng thấy trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.
Liệu có phải vì con chó ngửi thấy mùi của tấm ảnh? Người trên ảnh là chủ của nó hay sao? Vậy thì ông chú ngồi cùng xe bus đêm hôm trước, lại là cha của bé gái kia?
Trần Thần chỉ cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo, muốn vứt quách tấm ảnh đi cho rồi, nhưng Ngưu Tuấn lại tò mò nhặt lên.
Đến thành phố, điều đầu tiên Trần Thần làm là tay che mông, đi mua một cái quần mới. Sau đó anh cũng chằng còn tâm trạng mà đi dạo, nên đã về nhà sớm và đi ngủ.
Giống như mấy hôm trước, Trần Thần có đặt báo thức trước khi ngủ, nhưng không biết do chuông không reo hay do ngủ quá say, mà lúc anh tỉnh lại, trời đã tối.
Cô đơn trong đêm giá rét, Trần Thần cúi đầu đi ra khỏi cửa, khi tới gần điểm đón xe bus, anh nhìn thấy một người đứng chờ từ trước, chợt nhớ đến cuộc cá cược của mình với Tôn đúng vậy đêm qua.
Mấy ngày nay Trần Thần lúc nào cũng thiếu ngủ và mệt mỏi, thực sự không có năng lượng để mà trò chuyện, anh chỉ bước lại gần, chẳng nói chẳng rằng, gõ nhẹ vào đầu người đang đứng chờ.
Hôm nay Tôn đúng vậy mặc nhiều quần áo hơn bình thường, trên đầu đội chiếc mũ tròn nhung đen, khoác áo lông chồn giả, trông như một con đại bàng núi. Hiển nhiên là anh ta không hề tin những gì Trần Thần nói về chuyến xe bus cuối ngày.
"Hôm nay bằng bất cứ giá nào, lão tử cũng phải chờ cùng anh, cho dù đi làm trễ. Chúng ta đã có cuộc cá cược bằng danh dự, nếu đúng mười một giờ xe bus không tới, anh phải đưa tôi ba tháng lương!"
Nghe Tôn đúng vậy nói, Trần Thần khoát tay đáp: "Khỏi chờ đến mười một giờ, đúng mười rưỡi nó sẽ chạy qua đây."
Tôn đúng vậy thổi phù một tiếng, tựa vào trạm xe bus và hờ hững đứng chờ, thi thoảng lại liếc đồng hồ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mười rưỡi tối, nhìn đường phố vắng tanh, Tôn đúng vậy bật cười ha ha một tiếng, nhảy dựng lên hét vào tai Trần Thần: "Trần Thần, đưa tôi ba tháng lương, có người của nhà máy làm chứng, anh không được nuốt lời!"
Trần Thần bất đắc dĩ ngáp một cái, chậm rãi đưa tay lên, yếu ớt chỉ về phía trước: "Nhìn đi, đó là cái gì?"
Tôn đúng vậy quay ngoắt đầu lại, hai tròng mắt như muốn nhảy ra ngoài vì ngạc nhiên. Ở cuối phố, trong làn sương tuyết trắng, một chiếc xe bus không bật đèn, lắc lư tiến về phía họ...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận