Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 21: Ngủ lại đêm trên đường Hắc Thủy

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 33 lượt xem
  • 1401 chữ
  • 2025-08-12 19:19:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cái chết của đạo trưởng khiến ai nấy trong nhà máy đều chấn động.

 Trước đó, vị thần nhập xác mà Quan Chí Trung mời về từng nói, oán khí của thứ tà ma này quá lớn, khó mà hóa giải. Lý Đào Thất cũng nói, đạo trưởng tự nguyện hy sinh chính là để hóa oán. Nếu cứ để tà vật tác oai tác quái, cuối cùng sẽ giết đến phát điên, người chết càng lúc càng nhiều, kẻ vô tội cũng bị kéo vào.

 Ngay sau trận hỏa hoạn tại nhà máy kem, Trương Thúy Bình đột nhiên ngất xỉu, mãi đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại.

 Tàng quỷ và phụ thân không giống nhau. Ma nhập thì biểu hiện rõ ràng, nhưng có những loại tà linh, ẩn mình trong cơ thể người sống, kẻ đạo hạnh thấp không thể phát hiện ra, đó cũng là lý do tại sao viên đá đen của Trần Thần khi chạm vào cô bé kia chỉ nóng nhẹ rồi nhanh chóng nguội đi.

 Đạo trưởng đã dùng sinh mạng mình để đổi lấy sự sống của nhiều người khác trong xưởng. Cái chết của ông, thật đáng kính phục.

 Theo lời căn dặn trước khi mất, Trần Thần và Lý Đào Thất phải rời đi trong vòng ba ngày, sang tỉnh bên tìm gặp những người từng trải qua chuyến xe buýt 13 cách đây bảy năm, mong tìm ra cách hóa giải.

 Dù xưởng kem đã cháy rụi, mọi người mất kế sinh nhai, nhưng chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng.

 Tỉnh lân cận không xa, Trần Thần gọi điện cho gã tài xế râu quai nón, nhờ chở một chuyến. Gã đồng ý ngay.

 Ban đầu hẹn sáng hôm sau đi, nhưng rồi gã tài xế lại gọi điện lại, bảo nhà Trần Thần xa quá, hay là đêm nay đến nhà gã ngủ tạm một đêm cho tiện.

 Nhà gã tài xế nằm ở đường Hắc Thủy, gần khu chợ đầu mối. Ban ngày nơi này đông đúc nhộn nhịp, nhưng vừa đêm xuống, các trung tâm thương mại đóng cửa, toàn khu trở nên yên ắng như nghĩa trang.

 Gã tài xế dừng xe, dẫn hai người lên lầu. Hành lang tối om, vứt vương vãi rác rưởi bốc mùi, tay vịn cầu thang bám đầy vết bẩn lâu ngày chưa ai lau, cửa sắt các hộ dán kín quảng cáo thông cống. Cả toà nhà đúng nghĩa tồi tàn bẩn thỉu.

 Gã tài xế đi trước dẫn đường, cười hề hề nói: “Ngại quá, tôi sống ở khu nhà cũ này, sắp bị giải tỏa rồi. Tối nay để hai cậu chịu khổ vậy!”

 Trần Thần không để bụng, nhưng Lý Đào Thất thì sạch sẽ quá mức, cứ như đang bước vào ổ rác, sắc mặt khó chịu thấy rõ.

 Gã tài xế miệng vẫn không ngừng huyên thuyên, kể rằng mấy hôm trước dì gã gọi điện, nói nghe chuyện Lý Đào Thất bắt chồn vàng ở nhà hàng xóm, thấy khâm phục lắm, cuối cùng cũng tin anh ta đúng là đạo sĩ thật sự.

 Lên đến tầng bảy, gã móc chìa khóa, mở cửa phòng.

 Một mùi ẩm mốc, thối rữa xộc thẳng vào mũi. Trần Thần sặc đến ho khan, không nhịn được phải lên tiếng: “Anh Manh! Nhà anh ở kiểu gì thế? Ban ngày đi làm không mở cửa sổ cho thoáng à?”

 Gã tài xế chỉ cười ngờ nghệch, kéo hai người vào, với tay bật đèn. Nhưng xui cái là “tách tách” bật mấy lần, bóng đèn vẫn tối thui.

 “Sắp dỡ rồi, dạo này cứ mất điện liên miên, hai cậu lại xui đúng hôm mất nữa!”

 Trần Thần cũng muốn đổi chỗ ngủ, nhưng sợ động chạm sĩ diện của gã, đành nghiến răng nhịn, nghĩ bụng cố gắng chịu vài tiếng, sáng sớm đi là xong.

 Phòng tối om, chỉ còn cách thắp nến. Trong ánh sáng leo lét, không gian xung quanh hiện ra lờ mờ.

 Căn hộ một phòng ngủ, diện tích nhỏ. Sàn gỗ mục nát, bước lên cứ “cót két”. Phòng khách ngoài một cái tủ gỗ bong tróc và chiếc TV cũ kỹ, chẳng còn gì đáng giá.

 Trần Thần không ngờ gã tài xế sống thiếu thốn đến mức này, thầm nhủ khi đến nơi nhất định sẽ trả thêm tiền xăng cho gã.

 Phòng ngủ chỉ có một cái giường, ba người phải ngủ chung. Gã tài xế loay hoay trải chăn.

 Lý Đào Thất nhất quyết phải rửa ráy sạch sẽ trước khi ngủ. Trong khi anh ta rửa mặt, Trần Thần tựa cửa cầm nến chiếu sáng, vừa trò chuyện: “Anh Đào Thất, anh nói nhóm người năm xưa sống sót sau vụ xe buýt 13, chắc họ cũng phải vật lộn sống chết mới thoát được. Giờ bọn mình cứ tìm đến nhờ họ giúp, liệu họ có đồng ý không?”

 Lý Đào Thất mặc đồ ngủ, rút giấy lau mấy vết nước văng trên gương.

 “Sư phụ từng nói, có oan hồn trên xe thì mới có kiếp nạn. Lần này chúng ta đi là để làm rõ vì sao xe buýt 13 lại quay trở lại. Còn những chuyện khác... vẫn phải dựa vào chính chúng ta thôi.”

 Nghe vậy, Trần Thần thấy rất có lý, khoanh tay hít một hơi thật sâu.

 “Phải rồi... cuối cùng vẫn là dựa vào...”

 Anh chưa nói hết, ánh mắt vô thức liếc qua gương thì phát hiện: Lý Đào Thất đang cúi rửa mặt, nhưng hình ảnh trong gương vẫn đứng thẳng bất động!

 “Anh Đào Thất?!”

 Trần Thần hốt hoảng kêu lên. Lý Đào Thất ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:

 “Sao vậy?”

 Trần Thần giơ nến lên nhìn vào gương, mọi thứ lại bình thường. Lý Đào Thất cũng nhìn lại, ánh nến mờ ảo phủ lên gương một lớp ánh sáng như bộ lọc cổ điển, khiến khuôn mặt hắn càng trắng hồng rạng rỡ.

 “Sao thế? Tự nhiên hét toáng lên?”

 Ánh nến chập chờn, Trần Thần lắc đầu, chỉ tay về phía gương: “Anh cứ tiếp tục rửa đi!”

 Lý Đào Thất chẳng hiểu gì, lại cúi xuống mở vòi rửa mặt.

 Lần này hình ảnh trong gương trùng khớp hoàn toàn, cử động đồng bộ.

 Chẳng lẽ mình hoa mắt?

 Trần Thần nhíu mày, tập trung quan sát thêm một lúc, mãi đến khi Lý Đào Thất rửa mặt xong mà không có hiện tượng gì lạ nữa, anh mới tạm gác nỗi sợ, cùng anh ta vào phòng.

 Nhưng Trần Thần không hề biết, sau khi cả hai quay đi, hình ảnh trong gương vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo họ, rồi khẽ mỉm cười.

 Gã tài xế đã trải giường xong. Lý Đào Thất nằm trong cùng, Trần Thần nằm giữa, còn gã ngoài cùng.

 Tối nay gần như không có trăng, rèm cửa vừa kéo là cả phòng tối như mực.

 May còn có Lý Đào Thất bên cạnh, Trần Thần mới thấy yên tâm, cứ lặng lẽ lại gần anh ta. Nhưng Lý Đào Thất không thích tiếp xúc gần, anh vừa nhích lại một chút là bị né, lại nhích thêm chút nữa thì bị né tiếp, đến mức nửa người kia suýt rớt khỏi giường.

 Gã tài xế tâm tư đơn giản, vừa nằm xuống là ngủ như chết, ngáy đều đều. Không ai nói chuyện, Trần Thần nghe tiếng ngáy, lim dim nghĩ ngợi... rồi chẳng biết ngủ quên từ khi nào.

 Chẳng bao lâu sau, anh mơ một cơn ác mộng.

 Trong mơ, anh lại lên chuyến xe buýt số 13, cả nhà ba người kia cũng ở đó.

 Trong khoang xe đỏ quạch đầy mùi máu, ba người ấy ngồi xếp bằng ở hàng ghế cuối, quay lưng lại, tay nắm tay.

 “Trần Thần! Anh lại đây đi!”

 “Chú ơi, lại đây đi!”

 Họ cứ gọi mãi, Trần Thần ngơ ngác bước đến, định quay họ lại, nhưng khi xoay đầu họ, mặt sau vẫn là tóc! Không có mặt!

 “Há!” Trần Thần mồ hôi đầm đìa, giật mình tỉnh dậy!

 Anh thở hổn hển, đưa tay quệt mặt. Căn phòng tối như mực, mở mắt hay nhắm mắt chẳng khác gì.

 Tĩnh lặng đến rợn người.

 Gã tài xế ... không còn ngáy nữa? Trần Thần khát khô cổ, định mò dậy kiếm nước. Anh thò tay sờ về phía gã...

 ...chạm vào khoảng không.

 Anh lần xuống sờ kỹ hơn, không có ai cả!

 “Tóc... tóc... tóc... cộc. Cộc... cộc...”

 Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên trong phòng khách.

 Sau đúng mười hai tiếng gõ, Trần Thần sợ hãi tột độ, lay gọi Lý Đào Thất dậy. Bởi vì anh nhớ rất rõ, lúc mới vào nhà này, trong phòng khách... hoàn toàn không có đồng hồ!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top