Con búp bê đan bằng liễu mà Lý Đào Thất đưa, Trần Thần vẫn cẩn thận để ngay bên gối.
Thứ chất lỏng nhỏ xuống mặt anh ướt nhẹp, không biết là thứ gì. Trần Thần dùng tay quệt lấy một ít, rồi ngẩng đầu nhìn lên, ngôi nhà này chỗ nào cũng lọt gió, ngay trên trần còn có một lỗ thủng to cỡ cái bát, đen ngòm. Không biết có phải nước tuyết đọng bên trên chảy xuống hay không.
Trần Thần không dám tắt đèn nữa, ôm búp bê vào lòng, kéo gối tránh khỏi vị trí ngay bên dưới cái lỗ thủng đó.
Mơ mơ màng màng vừa chợp mắt, chợt nghe "bốp" một tiếng – sợi dây bật đèn nơi góc tường tự dưng giật mạnh, rồi căn phòng lập tức chìm vào bóng tối!
Dây đèn chầm chậm cuộn lại men theo vách tường, như có ai đó đang kéo nó từ phía trên.
Trần Thần bừng tỉnh, nhận ra có điều không ổn. Nhưng dù cố đến mấy, anh vẫn không mở nổi mắt, tay chân cũng hoàn toàn không điều khiển được nữa.
Ác mộng ập đến đúng lúc.
Chẳng bao lâu sau, anh cảm nhận rõ ràng, tấm chăn đang đắp bị ai đó vén lên từng chút một, như thể có thứ gì đang chui vào…
Toàn thân Trần Thần cứng đờ, hoảng sợ tột độ mà bất lực. Rồi anh thấy có thứ gì đó mềm mềm, lông lá, đang áp sát lên mu bàn tay mình, còn đang từ từ bò dọc theo cánh tay!
Đúng lúc ấy, từ trần nhà lại nhỏ xuống một giọt nước âm ấm, chính xác rơi lên mặt anh!
Thân thể bị kích thích, toàn bộ cảm giác dội ngược trở lại, anh chợt bật dậy, mở choàng mắt!
Trần Thần thở hổn hển, giật phăng chăn ra, định bật đèn thì mò mãi không thấy dây công tắc đâu!
Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, cuốn theo vài bông tuyết lất phất. Trần Thần cố gắng trấn tĩnh, lần tìm trong túi áo lấy ra chiếc bật lửa, “tạch” một cái – lửa vừa sáng lên, cánh cửa gỗ cọt kẹt khẽ rung, còn sợi dây bật đèn bên tường cũng rũ xuống trở lại.
Sáng hôm sau, Trần Thần không kịp ăn sáng, ôm luôn con búp bê liễu tìm Lý Đào Thất. Phản ứng của hắn khiến anh hơi ngạc nhiên, chẳng những không thừa nhận búp bê không hiệu quả, ngược lại còn quả quyết nói rằng do anh… tự mình dọa mình.
Trần Thần trong lòng tức lắm, nhưng không biết phản bác thế nào. Dù sao mình vẫn còn sống, người cũng chẳng bị gì. Rốt cuộc con búp bê này có tác dụng hay không, thật sự chẳng thể nói rõ.
Chỉ là… khi xoa lên cánh tay mình, hồi tưởng lại cảm giác mềm nhung đó, anh vẫn còn rợn người.
Chuẩn bị xong xuôi, Phùng Tiểu Manh dẫn cả hai đi gặp bố mẹ của Chu Quán Phúc. Trên đường, anh ta giới thiệu, nhà Chu vốn dĩ có quan hệ khá tốt trong làng, nhưng kể từ khi chuyện xảy ra, ông bà già bị người làng ghẻ lạnh, đành dọn ra ngoài sống, giờ ở sát mép ruộng.
Đi được một đoạn, ba người đến trước một căn nhà nhỏ bên bìa đồng lúa mênh mông.
Nhà này xây rất tạm, gạch xếp chồng lên nhau, các kẽ còn nhìn rõ lớp xi măng trét vội, trông nghèo nàn đến thảm.
Trong sân, một ông già lưng còng đang xúc tuyết. Từ sau chuyện của Chu Quán Phúc, cảnh sát, phóng viên tới lui không đếm xuể. Thấy Phùng Tiểu Manh dẫn theo hai người lạ, ông liền sa sầm mặt, vứt xẻng tuyết quay lưng bỏ đi.
Trước khi đến, Phùng Tiểu Manh đã dặn kỹ, nếu hai cụ không muốn nói gì thì cũng đừng ép.
Chưa kịp mở lời, ông lão đã xua tay liên tục: "Đi đi đi, tên giết người đó không còn là con tôi nữa! Tôi không có đứa con như thế!"
Phùng Tiểu Manh vội vàng chen vào: "Chu thúc, hai người này không có ác ý gì đâu. Anh Trần đây từng thấy ảnh của Tiểu Chu… trong cây kem, nên mới…"
Câu chưa kịp dứt, ông lão đã nổi đóa, túm lấy cái chổi lớn trong sân định đánh người.
Bên trong nhà vang lên tiếng gọi, một bà cụ tóc bạc trắng, mắt hõm sâu vô thần, sắc mặt vàng vọt bước ra. Bà quét mắt nhìn cả đám người, rồi ngăn ông lão lại, đưa tay xua, ý bảo mau rời đi.
Lần này đến đây vốn chỉ để thử vận may. Con cái gây chuyện, cha mẹ bị vạ lây, tâm trạng của hai cụ, Trần Thần hoàn toàn hiểu được.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt giỏ quà xuống trước cổng rồi rời đi.
Vừa mở đầu đã bị từ chối, Phùng Tiểu Manh suy nghĩ một lát, lại đưa họ đi tìm vài người hàng xóm cũ của nhà họ Chu. Trên đường, anh ta càu nhàu: "Tôi nói hai cậu nhờ tôi giúp thì ít nhất cũng nói sự thật một tí chứ? Cái kiểu nói ăn kem thấy ảnh con nhà người ta… là không biết xót xa hay sao?"
Trần Thần chỉ vào Lý Đào Thất: "Tôi gặp xui xẻo liên tục, nghi là liên quan đến Chu Quán Phúc. Cậu ấy là đạo sĩ, không tin thì hỏi thử xem."
Phùng Tiểu Manh nhìn lại Lý Đào Thất, đôi má phúng phính, mặt mũi trẻ con khiến anh ta khinh khỉnh: "Cậu là đạo sĩ?"
Lý Đào Thất không đáp mà trầm giọng nói: "Tôi nhìn bà cụ nãy… bệnh rất nặng, chắc không qua nổi mùa đông năm sau."
Phùng Tiểu Manh sững lại, thở dài: "Thật ra nhà họ Chu trước kia sống tử tế, ai cũng quý. Sau vụ con trai, bà cụ đúng là đổ bệnh nặng…"
Gã do dự một chút rồi hỏi tiếp: "Nhưng mấy chuyện này đâu thể nói bừa… sao cậu biết bà ấy không sống nổi năm sau?"
"Thập mạch – cửu y." (Mười mạch – chín bệnh.)
Lý Đào Thất trả lời chắc nịch. Phùng Tiểu Manh không hỏi nữa, chỉ lặng im rất lâu, nước mắt chảy dài lúc nào không hay.
Sau đó, ba người lần lượt ghé thăm hàng xóm cũ của Chu gia, nhưng cũng chỉ nghe được những lời đồn vặt vãnh. Chẳng ai chịu tiết lộ điều gì có ích.
Đầu mối từ bác tài cũng cạn, Chu Quán Phúc bên kia lại càng mịt mù. Cả chuyến đi, xem như công cốc.
Trần Thần đành lên kế hoạch ngày mai quay lại thành phố, tính đường khác. Đêm nay sẽ là đêm cuối ở cái trấn nhỏ hình bát quái này.
Sau cơn ác mộng đêm qua, Trần Thần định đổi phòng với Lý Đào Thất, nhưng hắn nhất định không chịu.
Thế là anh đành nằm yên, không dám tắt đèn, chẳng dám ngủ, cứ ôm chặt con búp bê, nhắm mắt nghĩ ngợi miên man.
Nửa đêm đầu yên ổn, đến sau mười hai giờ, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết lớn.
Gió lạnh rít qua ô cửa trên đầu, lùa thẳng vào phòng như kim châm da thịt.
Trần Thần rúc trong chăn run cầm cập. Nhưng thứ anh lo hơn cả là… điều bất thường sẽ lại đến.
Và không ngoài dự đoán, chỉ một lúc sau, sợi dây bật đèn bên tường lại rung lên – bốp! – đèn vụt tắt!
Dựa vào búp bê trong tay, Trần Thần quyết định không mở mắt, giả vờ ngủ tiếp.
Chẳng bao lâu sau, y như đêm qua, chăn bắt đầu chuyển động, tựa như có ai đang đứng cạnh kéo dần xuống…
Trần Thần mỗi lúc một căng thẳng, thầm thắc mắc, sao con búp bê đáng lẽ nên có phản ứng mà vẫn im lìm?
Đang nghĩ thì, thứ nhầy nhụa kia lại từ trần nhà nhỏ xuống, rơi ngay trên mặt anh. Tất cả như đang lặp lại!
Anh cố nén cơn buồn nôn, khẽ mở mắt ra.
Và rồi anh thấy, trong cái lỗ thủng đen ngòm trên trần, có một khuôn mặt trắng bệch đang hiện ra! Mặt đó không rõ mắt mũi, cứ thế chèn ngang lỗ hổng, nhìn chằm chằm xuống Trần Thần. Miệng nó hé ra, nước dãi ròng ròng nhỏ xuống, rơi thẳng lên trán, lên tóc anh!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận