Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 1: Người trong tấm hình

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 62 lượt xem
  • 2187 chữ
  • 2025-08-12 18:59:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Năm nay Xuân Thành gặp phải một đợt không khí lạnh tương đối hiếm thấy. Đối với người dân phương Bắc đã quen chịu lạnh cũng là một thử thách khắc nghiệt.

Tuyết lông ngỗng đã rơi suốt hơn một tháng, lớp tuyết phủ cao đến đầu gối đã gây khó khăn lớn cho việc đi lại của người dân. Rất nhiều trường học đóng cửa, nhiều công ty tạm ngưng sản xuất, ngoài đường dân cư thưa thớt, ngoại trừ chiếc xe xúc tuyết thỉnh thoảng qua lại.

Trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt như thế, ấy vậy mà Trần Thần vẫn phải làm việc ca đêm mỗi ngày. Anh công tác trong một nhà máy sản xuất kem ở thị trấn Phong Nghiêu. Phân xưởng hoạt động 24/24, Trần Thần có trách nhiệm theo dõi dây chuyền tự động để tránh máy móc dừng đột ngột, và thỉnh thoảng nhấn nút điều khiển.

Thực ra công ty có cung cấp ký túc xá cho nhân viên, nhưng trong ký túc khá lạnh và ẩm ướt, cộng với việc nhiệt độ sưởi không tốt nên nhiều người chọn cách đi đi về về. Trần Thần sống tại chợ bán thức ăn phố Nam, là một trong những công nhân ở xa nhất, phải bắt chuyến xe bus cuối cùng lúc 10h đêm hàng ngày để đi làm.

Hôm nay, Trần Thần gói mình trong chiếc áo khoác dày cộp, đứng chờ dưới tấm biển dừng xe hơn nửa tiếng đồng hồ, đôi chân đã tê cóng vì lạnh mà vẫn chưa thấy xe bus tới.

Anh sốt ruột hà hơi vào lòng bàn tay, đã 10h15p rồi, bình thường xe bus này luôn đúng giờ, tình huống như hôm nay là đặc biệt hiếm thấy, có thể nó liên quan đến việc tuyết rơi dày đặc.

Mười lăm phút nữa trôi qua, cuối cùng chiếc xe cũng xuất hiện, nhưng khác với thường ngày, nó không bật đèn, trong khoang xe tối om, đung đưa trên con phố cổ hệt như một ông lão ở độ tuổi xế chiều.

Vốn dĩ hành khách đi chuyến xe cuối cùng trong ngày này không nhiều, hôm nay tuyết lại rơi dày nên Trần Thần là người duy nhất trên xe.

"Bác tài, sao không bật đèn?" Thấy trong xe tối om, vừa nhét tiền xu, anh vừa thuận miệng hỏi.

Tài xế ngồi ngay ngắn trong khoang điều khiển, mặc bộ đồng phục màu xám, cúi đầu trong bóng tối không phản ứng lại, chỉ lẳng lặng bấm nút đóng cửa xe.

Thường thì bên trong xe bus khá ấm, nhưng không biết có trục trặc gì mà hôm nay xe không bật điều hoà. Trần thần quấn chặt lại chiếc áo khoác cho đỡ lạnh, tìm một chỗ ở hàng ghế sau, ngồi xuống.

Xe chạy được một đoạn không xa thì tới trạm kế ở thị trấn Gia Kiều, có hai hành khách lên xe, một cao một thấp, họ đều mặc áo rét quân đội màu xanh thẫm, đầu đội mũ lông, cổ quàng khăn che kín cơ thể, thậm chí cả đôi mắt cũng khó nhìn thấy.

Động tác của cả hai khá chậm chạp đờ đẫn, cũng chẳng thấy nói chuyện gì với nhau, sau khi lên xe thì ngồi xuống hàng ghế giữa.

Mấy điểm dừng hầu hết nằm trong khu Lào Cai, vào khoảng thời gian này cũng chỉ có vài người hay ngồi xe bus, Trần Thần đều biết họ, nhưng hai hành khách hôm nay thì lần đầu tiên anh trông thấy. Trần Thần tò mò ngoái đầu nhìn, chỉ thấy hai người họ ngồi bất động như cọc gỗ.

Dời ánh mắt đi chỗ khác, Trần Thần hà hơi vào cửa kính, muốn lau lớp sương mờ đọng trên đó để nhìn ra ngoài. Không ngờ lớp sương lại quá rắn chắc, cố sức lau thế nào cũng chẳng đi, dù chỉ một chút.

Lau đi lau lại hồi lâu, bất chợt phía sau có giọng nói vang lên: "Đừng lau nữa, ngoài trời lạnh như thế, sương kết quá dày!"

Tiếng nói đột ngột làm Trần Thần giật mình quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ bao giờ trong xe lại xuất hiện thêm một ông chú mặc áo khoác da màu đen. Tuy trong xe hơi tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt người đàn ông có đường nét cân đối, ngũ quan đều đặn.

Trần Thần nghi ngờ liếc nhìn phía trước xe, điểm dừng vừa rồi anh chỉ thấy hai người khách mặc áo khoác quân đội lên xe, hoàn toàn không nhớ là có thêm một người như vậy.

"Xin lỗi, tôi làm cậu sợ à?" Người đàn ông nói chuyện với nụ cười trên mặt, như một người có tính tình thân thiện.

"Không có gì, trong xe tối quá, chú lên lúc nào cháu không để ý."

Người đàn ông quấn lại chiếc áo khoác: "Huynh đệ, cậu đi đâu?"

"Nhà máy kem!"

Vừa nghe thấy ba chữ nhà máy kem, chợt trong mắt người đàn ông loé lên một tia phấn khích.

"Ồ, trước tôi cũng từng làm việc ở đó đấy!" Vừa nói, ông ta vừa đưa tay, muốn bắt tay Trần Thần.

Có lẽ là do thời tiết, tay của người đàn ông vừa cứng vừa lạnh, cứ như một khối sắt mới đào dưới tuyết lên vậy.

"Thật trùng hợp, cháu thì công tác chưa lâu, năm 2019 mới vào làm."

Người đàn ông à lên một tiếng: "Tôi là công nhân cũ của những năm hai ngàn. Cậu làm bên bộ phận gì?"

"Cháu làm bên vận hành và bảo trì thiết bị."

"Vận hành và bảo trì thiết bị?" Người đàn ông lặp lại với giọng nghi ngờ.

"Là theo dõi dây chuyền sản xuất ấy, bình thường không có trục trặc gì thì chỉ ngồi bấm nút thôi."

"À à, công việc này của cậu nhẹ nhàng nhỉ, chẳng bù cho tôi trước đây, ngày nào cũng phải đi ủng, ngâm mình trong bể nước, vừa lạnh lại vừa nguy hiểm."

Vừa nói, người đàn ông như hồi tưởng lại điều gì đó, giọng càng lúc càng nhỏ, một lúc sau mới tiếp tục: "Tôi còn nhớ lúc đó, trong xưởng có một đồng nghiệp họ Chu, ngày nào vợ cũng đòi ly hôn khiến anh ta làm việc mà đầu óc lơ đãng, cánh tay phải bị cuốn vào băng chuyền."

Trần Thần nghe xong chuyện này, trong đầu không khỏi hiện lên một hình ảnh, bất giác cau mày.

"Chắc hồi đó cũng còn trẻ, như vậy về sau sinh hoạt sẽ thế nào?"

Người đàn ông nhìn Trần Thần, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: "Còn sinh hoạt gì nữa, lúc đó chẳng có ai trực dây chuyền, không bấm nút dừng kịp thời, sau khi tay phải bị cuốn vào thì cả người tiểu Chu cũng cuốn vào theo."

Người đàn ông nói với giọng trầm trầm, mặc dù là kể lại câu chuyện của người khác, nhưng khi nghe, Trần Thần có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi phức tạp trong nội tâm ông chú này.

Nhất thời anh thấy phiền muộn, chẳng biết nói gì cho phải, chỉ đành thở ra một hơi thật dài.

"Lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh, mọi người cố túm cậu ấy lại nhưng không được, tận mắt tôi thấy máu tiểu Chu loang đầy bể kem, bơ sữa thì màu trắng, máu cậu ấy nổi bên trên, ngay cả xương cốt cũng được làm thành kem rồi!"

Nghe tới đây, Trần Thần cảm thấy khó chịu, hơn nữa giờ là đêm khuya, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện về người đã khuất.

Anh ngồi thẳng dậy, cố gắng chuyển chủ đề: "Mà chú, sao chú ra ngoài muộn thế này?"

Người đàn ông cũng nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng bi thương, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười hồi nãy: "Bởi vì tôi sống ở ngôi làng ngay đằng trước nhà máy kem."

Sau đó ông ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về những chuyện trong làng mình, Trần Thần nghe mà cảm thấy hơi buồn ngủ, khoanh tay lại, tuy nhiên vẫn câu được câu chăng đáp lại theo phép lịch sự.

Trò chuyện suốt cả quãng đường, cuối cùng họ cũng tới nhà máy kem, hai hành khách mặc áo khoác quân đội phía trước vẫn ngồi im, chắc là đến trạm cuối. Trần Thần liếc nhìn họ, vẫy tay chào người đàn ông rồi xuống xe.

Tuy đã hơn 11h đêm nhưng trong nhà máy vẫn đèn đuốc sáng trưng và chật kín người. Trần Thần vào ký túc của Ngưu Tuấn thay bộ quần áo lao động rồi ra đi làm, đúng lúc gặp đồng nghiệp Tôn Cường. Tay Tôn Cường này chẳng học hành gì, nhưng lại rất có tài nịnh hót, bình thường thì chẳng hé răng, bất cứ khi nào lãnh đạo có mặt, hắn sẽ nắm bắt mọi cơ hội để thể hiện. Chỉ cần cấp trên há miệng một câu, ở dưới hắn sẽ bắt đầu vuốt đuôi: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Lâu dần, mọi người trong xưởng đều gọi hắn là 'Tôn đúng vậy'.

Tôn đúng vậy cũng ở bộ phận vận hành và bảo trì, cùng với Trần Thần thay ca nhau, mà hai người sống cũng không cách xa nhau mấy. Thấy Tôn đúng vậy dắt một chiếc xe máy, hai hàng lông mày phủ đầy sương muối, Trần Thần tò mò hỏi: "Trời lạnh thế này mà anh chạy xe máy đi làm?"

Dưới ánh đèn nhà xưởng, gương mặt Tôn đúng vậy đỏ ửng vì lạnh, hít nước mũi cái roẹt: "Không đi xe máy thì chạy bộ đến đây à?"

Trần Thần xắn tay áo, chờ anh ta cất xe rồi cùng nhau đi lên phòng thiết bị.

"Anh thì đến đây bằng gì, sao sớm thế?"

"Ngồi xe chứ sao, chẳng phải quá bình thường ư?"

"Ngồi xe? Xe gì? Anh mua xe rồi à?" Tôn đúng vậy không cao lắm, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Trần Thần chằm chằm.

"Mua xe gì chứ, ngồi xe bus số 8!"

Nghe thế, Tôn đúng vậy huých vai anh một cái: "Nói liên thiên, hồi tối tuyết rơi chặn kín đường, bên giao thông công cộng tạm ngừng phục vụ tuyến này, anh ngồi xe bus cái rắm à?"

"Có ngừng phục vụ đâu, chỉ là tới trễ hơn một chút thôi."

"Không ngừng à? Sao tin báo đài chẳng chuẩn gì cả nhỉ, biết vậy tôi cũng ngồi xe bus cho lành."

Vừa nói, hai người vừa đi vào phòng thiết bị. Phòng thiết bị với xưởng làm kem sát vách nhau, ngăn cách bằng bức tường kính trong suốt, tiện cho việc quan sát giữa đôi bên trong bất cứ tình huống nào.

Tôn đúng vậy vào phòng riêng thay quần áo, Trần Thần đứng bên cửa sổ nhìn băng chuyền bên xưởng đang hoạt động, chợt nhớ đến người đàn ông đã nói chuyện với mình trên xe bus. Nghĩ tới vụ tai nạn trong xưởng mà ông ta kể, nhất thời anh đứng thất thần.

Rầm một tiếng, Ngưu Tuấn bê cái hộp trên tay, đá tung cửa, thấy Trần Thần và Tôn đúng vậy đều có mặt, rút hai que kem trong hộp ra đưa tới: "Mời ăn thử, kem mới!"

Làm việc trong nhà máy kem, thứ thường thấy nhất chính là kem, các công nhân sớm đã ăn đến phát ngán. Tôn đúng vậy cau mày, nói thế nào cũng không cầm, nhưng Ngưu Tuấn và Trần Thần có quan hệ khá tốt, anh ấy làm bên bộ phận tiếp thị, lần nào phát triển sản phẩm mới cũng tìm bạn để xin ý kiến.

Trần Thần miễn cưỡng nhận lấy que kem căn một miếng, mùi vị không tệ lắm, đáp một câu: "Rất ngon!"

"Anh cắn sâu bên trong đi, có lớp nhân chocolate đấy." Ngưu Tuấn mày rậm mắt to, nói chuyện cũng sang sảng.

Ừ một tiếng, Trần Thần lại cắn miếng to, còn chưa kịp thưởng thức mùi vị thì chợt thấy trong miệng có thứ gì đó lộm cộm, nhai không nát.

Lấy ra nhìn, thì ra đó là một bức ảnh nhỏ cỡ 1 inch với nền màu xanh lam. Nhà máy kem được đặt ở nơi vắng vẻ, diện tích không lớn, điều kiện vệ sinh cũng không quá khắt khe, nhân viên nội bộ đều biết điều này. Nhưng việc ăn phải ảnh chụp là lần đầu tiên xảy ra.

Trần Thần cảm thấy buồn nôn, không khỏi văng một câu chửi tục, anh quen biết tất cả công nhân bên xưởng sản xuất, muốn xem kẻ vô trách nhiệm nào lại để ảnh của mình rơi vào dây chuyền.

Tôn đúng vậy và Ngưu Tuấn cũng xán lại xem, nhưng khi Trần Thần mở bức ảnh ra, cả ba lại đều chẳng nhận ra là ai.

"Con mẹ nó, ai đây nhỉ?" Tôn đúng vậy chửi một câu, giật lấy bức ảnh.

Cẩn thận nhìn kỹ một lúc, Ngưu Tuấn cũng lắc đầu.

"Trong xưởng không có ai trông thế này, là người nhà của công nhân nào à?"

Trần Thần ném que kem trong tay đi, cảm thấy không ổn, người trong ảnh mặc bộ quần áo lao động màu xanh thẫm, tóc rẽ ngôi, gương mặt góc cạnh, nhìn qua thì khoảng 5-60 tuổi.

Người này...nhìn quen quen thì phải!

Anh giật lại bức ảnh, soi dưới ánh đèn, nhưng sao càng nhìn lại càng thấy giống người đàn ông mình đã gặp trên xe bus lúc tối thế này?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top