Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 9: Năm tháng trôi mãi không ngừng

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 485 lượt xem
  • 3236 chữ
  • 2021-06-11 10:44:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Còn một tuần nữa là đến đại hội thể dục thể thao, rốt cuộc Trương Giang Giang cũng có thể truyền bóng ra ngoài khi bị hai người khác kìm kẹp, mà không còn phải nằm lăn ra đất ôm bóng khóc lóc om sòm nữa. Tề Phi cảm thấy mình đúng là “đi đường xa mà hành lý còn nặng”, ngay cả mong muốn đòi hỏi cũng không có… Tất nhiên, tiến bộ cũng không chỉ có chừng này.

Chẳng biết tại sao ngay trước khi tập trung, Quý Khâm Dương lại nhuộm tóc về màu đen.

Lúc chàng trai xuất hiện trước cửa lớp học đã hấp dẫn gần như toàn hộ sức chú ý. Tạ Mạnh ngẩng đầu, thấy Quý Khâm Dương đang nhìn mình.

“Sớm.” Quý Khâm Dương tháo tai nghe xuống, có lẽ tóc cậu đã ép, không còn rối tung như trước, nhuộm thành màu đen như mực.

Tạ Mạnh nhìn người kia hồi lâu: “Sớm…”

Quý Khâm Dương cười, gương mặt cậu vốn đã đẹp, sau khi nhuộm tóc đen thì ưu điểm càng được thể hiện rõ, hoàn mĩ như người mẫu nam trên bìa tạp chí thời trang không qua Photoshop.

Tề Phi: “…Thế là cậu muốn tiến hoá thành nam thần thật hả?”

Quý Khâm Dương rất khó hiểu: “Chẳng lẽ từ trước giờ tôi không phải nam thần hay sao?”

Trương Giang Giang trầm ngâm: “Cậu là người đẹp trai nhất ở Trung học W đó.”

Quý Khâm Dương hết sức ngạc nhiên: “Sao tôi không biết nhỉ?”

Tề Phi vỗ tay một cái: “Tôi nhớ ra rồi! Lần trước trên diễn đàn trường mình, tụi con gái có lập một topic bình chọn.”

Trương Giang Giang xoè ngón tay ra đếm: “Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh, Trác Tiểu Viễn… Chúng ta chiếm ba hạng trong top năm đấy.”

“Chúng ta gì chứ.” Tề Phi liếc xéo coi khinh, “Trác Tiểu Viễn ở lớp sáu mà.”

Trương Giang Giang: “Cậu ấy quen Tạ Mạnh, mà bạn của Tạ Mạnh thì cũng là bạn của chúng ta còn gì!”

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương cười: “Câu này chính ra có lí đấy.”

Tạ Mạnh nhìn người kia, trùng hợp Quý Khâm Dương cũng ngoái đầu, mắt hai người chạm nhau hồi lâu, mãi tới khi Phật Di Lặc bước vào mới rời ra.

Tề Phi còn đang tranh cãi chuyện của Trác Tiểu Viễn với Trương Giang Giang, Phật Di Lặc quát to mấy tiếng trật tự mới khiến họ im lặng được.

Phật Di Lặc lật lên lật xuống tóc Quý Khâm Dương: “Ồ, nhuộm lại rồi à.”

“…” Quý Khâm Dương mất kiên nhẫn sửa lại kiểu tóc bị bới tung của mình.

Phật Di Lặc cười ha ha nói: “Thế này nhìn đẹp hơn bao nhiêu, cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn ạ.”

Lúc nghe được câu “cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn”, Tạ Mạnh không nhịn được phì cười. Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu, Quý Khâm Dương mở to mắt tỏ vẻ vô tội.

“…Khụ.” Tạ Mạnh cười sặc một cái.

Trương Giang Giang và Tề Phi thì không tiết chế được, cười ha ha hô hô liên tục.

Ồn ào đến mức Phật Di Lặc không chịu nổi nữa, bắt đầu quát mắng thì mới dừng lại.

Hôm sau khai mạc đại hội thể dục thể thao, nên suốt ngày hôm ấy cả lớp đều hết sức lười biếng. Sau khi tan học còn phải ở lại tập trung xếp hàng, người cầm bảng tên lớp đã đổi thành Quý Khâm Dương. Bên ngoài sân, Tề Phi và Trương Giang Giang thi nhau gọi “đẹp trai nhất trường W” và “cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn”… Trên đường chạy, lớp số sáu cũng đang xếp hàng, Trác Tiểu Viễn giơ bảng tên lớp lên cụng vào Quý Khâm Dương, lúc rời ra, hai người còn cụng nắm đấm với nhau.

Hai lớp xếp hàng xen kẽ, lúc Tạ Mạnh sượt qua bên cạnh Trác Tiểu Viễn thì khẽ gật đầu.

Không ngờ bỗng nhiên Trác Tiểu Viễn dài giọng, bắt đầu hô khẩu hiệu: “Lớp sáu lớp sáu! Lớp sáu mạnh nhất! Lớp sáu lớp sáu! Chúng ta vô địch!”

Tạ Mạnh: “…”

Tề Phi cười ngất: “Khẩu hiệu buồn cười quá ha ha ha ha!”

Trương Giang Giang: “Ha ha ha ha ha ha!”

Trác Tiểu Viễn nổi giận: “Mấy người có giỏi thì cũng hô đi!”

Quý Khâm Dương vác bảng tên lớp trên vai, thuận miệng lên tiếng: “Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai.”

“…” Trác Tiểu Viễn, “Các cậu chỉ hô có vậy thôi hả?”

Quý Khâm Dương nhún vai: “Nghe đỡ ngu hơn cậu là được rồi.”

Trác Tiểu Viễn: “…”

 

Xếp hàng xong, vài người còn muốn ở lại tập bóng, Trần Đống gợi ý muốn đấu một trận giao hữu với lớp sáu, Trác Tiểu Viễn dẫn Trác Cận Cận theo, cô nhóc ngoan ngoãn ngồi bên ngoài sân.

“Anh Khâm Dương ơi!” Trác Cận Cận vẫy tay cười tươi như hoa.

Trác Tiểu Viễn ở bên cạnh mặt đần thối: “Mày gọi nó làm gì?”

Trác Cận Cận thật thà đáp: “Bởi vì anh ấy đẹp trai hơn anh mà.”

Trác Tiểu Viễn: “…”

Quý Khâm Dương đi tới, Tạ Mạnh theo sau, lúc nhìn thấy cậu, hai mắt của Trác Cận Cận sáng rực.

“Chào Cận Cận.” Tạ Mạnh nửa ngồi nửa đứng, mỉm cười xoa đầu cô nhóc.

“Aaa!” Trác Cận Cận hét ầm lên trốn sau lưng Trác Tiểu Viễn.

“…” Tạ Mạnh khựng người một lát, có hơi lúng túng.

Trác Tiểu Viễn chậc một tiếng khó chịu.

Quý Khâm Dương thích thú cười: “Lần đầu gặp tôi, em ấy cũng không phản ứng mạnh đến thế.”

Trác Cận Cận đỏ mặt, ló mắt ra từ sau lưng anh mình, e thẹn nói: “Anh đẹp trai quá!”

Tạ Mạnh: “…”

Trác Tiểu Viễn đỡ trán: “Đừng để ý đến nó, mê trai nặng lắm rồi.”

Tề Phi là người có kinh nghiệm trông trẻ con nhất, một Trác Cận Cận mười tuổi quả thật là thiên sứ nếu so với đám nhóc nghịch ngợm nhà họ hàng của gã. Nhìn gã bày trò biến đồng xu thành bông hoa để dỗ em gái mình, rốt cuộc Trác Tiểu Viễn không chịu nổi nữa, đen mặt nói: “Cậu từ bỏ đi, tôi sẽ không cho em tôi lấy cậu đâu!”

Trác Cận Cận cười sằng sặc, vỗ tay nói: “Em muốn lấy anh Tạ Mạnh cơ!”

“…” Trác Tiểu Viễn, “Mấy hôm trước mày còn bảo anh là muốn lấy Quý Khâm Dương cơ mà!”

Tề Phi giả vờ đau lòng ôm ngực: “Anh không tốt à?! Anh cũng bảnh lắm mà!”

Trác Cận Cận cười ha ha, Tề Phi bế cô nhóc đặt lên cổ, bảo Trương Giang Giang mang bóng rổ đến: “Để anh cõng em đi ném bóng vào rổ nhé.”

Hai lần đầu tiên, Trác Cận Cận đều không ném trúng, đổi sang Quý Khâm Dương bế, cô nhóc lại hơi ngượng.

“Em yếu quá đi mất.” Trác Cận Cận lẩm bẩm.

Quý Khâm Dương giữ eo cô nhóc, đứng ngay dưới rổ, cậu ngẩng mặt nhìn Trác Cận Cận, nở nụ cười dịu dàng mà đẹp tuyệt: “Không phải lỗi của em, tại Tề Phi lùn quá thôi.”

Tề Phi lập tức ngồi xuống ra vẻ đáng thương: “Chuẩn chuẩn, trời ơi… Anh ngẩng cổ lên thôi đã thấy đau rồi.”

Trác Cận Cận cười khì, cô nhóc nhận bóng từ Tạ Mạnh, tỏ ra cực kì nghiêm túc nhắm thẳng chiếc rổ, lần này nhẹ nhàng ném vào một cú.

Trên sân đồng loạt hoan hô, Quý Khâm Dương nhẹ nhàng thả Trác Cận Cận xuống đất, nói đùa: “Trước khi trận đấu kết thúc, công chúa nhỏ, em có muốn ở lại xem không?”

Trác Cận Cận nhìn Tạ Mạnh: “Anh cũng thi đấu ạ?”

Tạ Mạnh gật đầu cười: “Ừ.”

Trác Cận Cận đi tới kéo tay Trác Tiểu Viễn, nói một cách tự tin: “Tuy em thích anh lắm, nhưng anh của em sẽ không thua đâu.”

Trác Tiểu Viễn không lên tiếng, gã ôm em gái mình, hai người ngoắc tay, Trác Cận Cận giơ nắm đấm lên: “Cố lên anh nhé!”

“Ừ.” Trác Tiểu Viễn đồng ý với cô nhóc, khẽ vuốt hai má Trác Cận Cận, “Thơm anh một cái nào.”

Trác Cận Cận ôm chặt gã, thơm mạnh lên khoé mắt xếch lạnh lùng hung dữ của anh trai mình.

Trác Tiểu Viễn nhếch người một cách ngu ngốc.

Thi đấu giao hữu nên ngay từ đầu cũng không kịch liệt mấy, bên lớp ba chủ yếu là luyện tập phối hợp sao cho ăn ý, kĩ thuật của Trương Giang Giang cùng lắm chỉ cố không gây cản trở mà thôi, Trần Đống cũng tận lực chuyền bóng cho Quý Khâm Dương và Tề Phi.

Tề Phi thích đơn thương độc mã xông vào vùng cấm, Quý Khâm Dương lại rất ít khi làm thế.

Mấy lần đầu, Tạ Mạnh được Quý Khâm Dương chuyền bóng vẫn chưa thể đưa ra quyết định ngay, về sau thì phản ứng ngày càng nhanh.

“Bên này!” Tề Phi ở bên phải ra hiệu, Quý Khâm Dương đưa mắt nhìn gã, cổ tay vừa chuyển, bóng lại bị ném sang trái, Tạ Mạnh nhanh chóng thoát khỏi hai tuyến phòng thủ của lớp sáu để tiếp bóng, xoay người lao vào vùng cấm. Quý Khâm Dương đã chờ ngay dưới rổ, Trác Tiểu Viễn muốn chặn, Tạ Mạnh lui về sau một bước bày ra tư thế ném bóng.

“Chặn rổ đi!” Trác Tiểu Viễn quay đầu gào to.

Bóng ném theo cung độ rất lớn, nhưng không hề nhắm vào rổ, lúc Trác Tiểu Viễn nhận ra ý đồ của Tạ Mạnh thì đã muộn, Quý Khâm Dương nhảy lên, đón được bóng ở ngay phía trước rổ, trực tiếp úp rổ ngay.

Trác Tiểu Viễn: “…”

“Quào!” Trương Giang Giang cười to nhảy lên lưng Tạ Mạnh.

Quý Khâm Dương vén tóc mái ướt đẫm lên, cười đưa tay ra với Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh đập tay với Quý Khâm Dương, không ngờ đối phương lại giữ tay cậu, kéo mạnh một cái. Quý Khâm Dương khoác tay qua vai Tạ Mạnh, ôm chặt cậu vào lòng.

“Làm tốt lắm.” Quý Khâm Dương ôm ghì cổ Tạ Mạnh, như thể vẫn chưa thấy đủ, bất chợt vòng một tay qua hông cậu, bế bổng lên khỏi mặt đất.

Tạ Mạnh: “…”

May mà Quý Khâm Dương chỉ bế một lát rồi thả cậu xuống ngay, Trương Giang Giang lại kích động hơn hẳn, ôm chầm hai người, chỉ hận không thể xoay vòng cùng nhau, Tề Phi kéo mãi cũng không được.

“Đừng vui mừng sớm quá.” Trác Tiểu Viễn nheo mắt đầy khiêu khích nói, “Chỉ vừa bắt đầu mà thôi!”

Mấy người cùng cụng nắm đấm với nhau, sau đó quan sát cẩn thận phòng ngự rõ ràng đã được siết chặt hơn hẳn. Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương phối hợp ăn ý, Trương Giang Giang dần dần cũng bắt kịp tiết tấu. Nhưng lớp sáu cũng chẳng phải đèn cạn dầu, Trác Tiểu Viễn toả đầy sát khí, khiến năm người Tạ Mạnh khó lòng phòng bị, suốt trận hai lớp đánh tới sức cùng lực kiệt, kết quả lớp ba thua hai điểm.

“Yeah!” Trác Tiểu Viễn chạy vọt khỏi sân khiêng Trác Cận Cận lên vai, cô nhóc cười tít cả mắt.

Tạ Mạnh nằm trên nền sân xi măng thở hổn hển, tầm nhìn toàn là những đôi giày thể thao, Quý Khâm Dương cười vươn tay ra với cậu: “Vui không?”

Tạ Mạnh gật đầu, chưa vội đứng lên. Quý Khâm Dương và cậu tay cầm tay, một người nằm, một người ngồi, song không ai cảm thấy kì cục hết.

“Lần đầu tiên tôi chơi vui thế đấy.” Bỗng nhiên Tạ Mạnh lên tiếng, cậu ngửa cằm lên, nhìn vào mắt Quý Khâm Dương, mỉm cười, “Đúng là rất thú vị.”

Quý Khâm Dương cau mày, cúi đầu nhìn chăm chú nụ cười của Tạ Mạnh, tựa như đang suy ngẫm câu nói của đối phương, hồi lâu sau mới đáp: “Sau này cùng nhau chơi nhé.”

Tạ Mạnh cười rất lâu, độ cong nơi khoé môi cũng không giảm đi, cậu đứng dậy theo Quý Khâm Dương, bất chợt hỏi: “Sao tự dưng lại nhuộm tóc?”

Quý Khâm Dương ngẩn ra, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh, cười hỏi: “Xấu lắm à?”

“Tất nhiên là không.” Tạ Mạnh vươn tay, vò tung đuôi tóc của Quý Khâm Dương.

“…” Quý Khâm Dương gãi mũi, hai bên vành tai khuất dưới tóc mai hơi ửng lên.

“Không nhuộm cũng đẹp lắm.” Tạ Mạnh suy nghĩ, nói một cách nghiêm túc, “Cậu thế nào cũng đẹp cả.”

 

Lớp sáu thắng, hiển nhiên Trác Tiểu Viễn muốn mời khách, đám con trai ra khỏi cổng trường ăn uống giải khát cùng nhau. Quý Khâm Dương chọn cho mình và Tạ Mạnh mỗi người một que kem Cornetto, cả hai gần như cùng đưa lên miệng cắn một lúc.

Trác Cận Cận cắn ốc quế, giật vạt áo đồng phục của Trác Tiểu Viễn: “Anh ơi…”

Trác Tiểu Viễn ngoảnh mặt nhìn sang: “Sao?”

Trác Cận Cận nhích lại gần gã, chỉ tay ý bảo gã nhìn về phía cổng trường.

Quý Khâm Dương vừa ngoảnh nhìn, nụ cười bên môi chợt lạnh đi.

Trác Tiểu Viễn nhăn mày, giao Trác Cận Cận cho Tề Phi, một mình bước đến cổng trường.

Tạ Mạnh: “?” Cậu đang định quay đầu lại thì bị Quý Khâm Dương ôm lấy bả vai, đối phương ra sức giữ vững đầu cậu.

Lâm Hằng Kính tựa bên cửa xe, Trác Tiểu Viễn lạnh lùng lườm ông ta: “Ông muốn làm gì?!”

Nếu chỉ xét riêng bề ngoài, Lâm Hằng Kính là một người đàn ông nhã nhặn thậm chí có thể nói là ưa nhìn, ánh mắt ông ta ghim chặt trên người Tạ Mạnh ở phía xa.

“Tôi chỉ muốn tâm sự riêng với cậu ấy thôi.” Lâm Hằng Kính giơ tay lên, “Sẽ không làm gì đâu.”

Trác Tiểu Viễn: “Cậu ấy và ông chẳng có gì để nói hết!”

Lâm Hằng Kính cười: “Cậu không phải cậu ấy, làm sao mà biết được.”

Trác Tiểu Viễn không muốn đôi co với ông ta, mắng một câu cút xéo, Lâm Hằng Kính bó tay, bỗng nhiên gào to: “Tạ Mạnh!”

“…Ông!” Trác Tiểu Viễn tức điên lên được, Lâm Hằng Kính lại gào thêm tiếng nữa, “Tạ Mạnh!”

Rốt cuộc Tạ Mạnh cũng ngoái đầu lại, dường như quan sát một lát, sau đó mới chầm chậm đi tới.

Quý Khâm Dương nở nụ cười hờ hững theo sau.

Lâm Hằng Kính quan sát Tạ Mạnh vởi vẻ mặt hiền hoà: “Lâu rồi không gặp.”

Tạ Mạnh gật đầu: “Tìm tôi có việc gì?”

Nhìn bàn tay Quý Khâm Dương đặt trên vai Tạ Mạnh, tầm mắt của Lâm Hằng Kính đọng lại vài giây mới rời đi.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với em thôi.” Lâm Hằng Kính tỏ ra hết sức thành khẩn, “Bây giờ ngay cả việc làm tôi cũng không còn nữa, sẽ không gây được bất cứ uy hiếp nào cho em.”

Trác Tiểu Viễn đang định lên tiếng thì bị Quý Khâm Dương kéo lại.

Tạ Mạnh suy nghĩ, đồng ý nói: “Được.”

Lâm Hằng Kính nghiêng người qua, tỏ ý mượn không gian riêng để trò chuyện. Quý Khâm Dương để Trác Tiểu Viễn đi trước, sau đó lạnh nhạt nhìn Lâm Hằng Kính, nhét tay vào túi bước đến trước mặt Tạ Mạnh.

“Có việc gì thì gọi tôi.” Quý Khâm Dương nói.

Tạ Mạnh cười: “Ừ… Sẽ không sao đâu.”

Quý Khâm Dương nhìn cậu một cách chăm chú, chợt nhiên đưa tay ra sau gáy Tạ Mạnh chỉnh lại cổ áo cho cậu, Tạ Mạnh ngẩn ra mấy giây, sau đó phối hợp hơi cúi đầu xuống.

“Nhăn hết rồi.” Quý Khâm Dương cười khẽ.

Tạ Mạnh ừ một tiếng: “Cảm ơn.” Cậu cười đáp.

Chờ Quý Khâm Dương đi xa, Lâm Hằng Kính mới thu hồi ánh mắt, nhìn kĩ gương mặt vô cảm của Tạ Mạnh, ông ta cười khổ: “Lâu lắm rồi em không cười với tôi như thế nữa.”

Tạ Mạnh cau mày im lặng.

Lâm Hằng Kính lẩm bẩm: “Trước kia trong giờ của tôi em học nghiêm túc như thế, tan học còn tới hỏi bài tôi nữa… Rõ ràng không cố ý, lại cười đẹp đến vậy, cậu bạn kia cũng bị em thu hút như thế sao?”

“Tôi không hiểu ông đang nói gì hết.” Tạ Mạnh lạnh lùng đáp, “Quý Khâm Dương khác ông.”

Trên mặt Lâm Hằng Kính chợt hiện lên nụ cười dị thường: “Khác chỗ nào chứ? Bởi vì cậu ta trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi…”

Tạ Mạnh ngắt lời ông ta: “Nếu ông chỉ muốn nói mấy lời này, thì chúng ta không còn gì để bàn nữa.” Dứt lời quay người định đi.

Tâm trạng của Lâm Hằng Kính hơi kích động, tóm lấy tay cậu: “Làm sao em biết cậu ta và tôi khác nhau chứ?!”

Tạ Mạnh: “…”

Lâm Hằng Kính nói năng lộn xộn: “Em quyến rũ tôi, lại còn quyến rũ người khác… Tất cả là lỗi của em…”

Tạ Mạnh vùng mạnh khỏi tay Lâm Hằng Kính, trở tay túm cổ ông ta gằn mạnh người xuống đuôi xe, Lâm Hằng Kính không đề phòng, sau lưng đập mạnh vào đai bảo hiểm, kêu ầm lên đau đớn.

Quý Khâm Dương chạy đến, nhưng không kéo Tạ Mạnh ra, chỉ hỏi một câu: “Không sao chứ?”

Tạ Mạnh gật đầu, cậu cúi nhìn vẻ mặt đau đớn của Lâm Hằng Kính, lạnh lùng nói: “Ông thích con trai xinh xẻo là chuyện của ông, nhưng ông đừng có tự tiện áp đặt sở thích của mình lên người khác. Ngoại trừ xin lỗi, tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của ông hết.”

Lâm Hằng Kính đau đến nỗi chảy nước mắt, ông ta nghẹn ngào nói xin lỗi không ngừng, đến tận khi Tạ Mạnh buông tay ra, ông ta còn quỳ xuống đất ho khù khụ.

“Cặn bã!” Trác Tiểu Viễn hừ một tiếng khinh miệt, “Còn không mau cút đi!”

Lâm Hằng Kính run run rẩy rẩy đứng lên, sau cùng ông ta đưa mắt nhìn Tạ Mạnh một cái, rồi lại không ngừng dán mắt vào Quý Khâm Dương.

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương: “?”

Lâm Hằng Kính chưa chịu từ bỏ: “Cậu ấy… Có phải cậu ấy cũng thích nam giới không…?”

Tạ Mạnh dở khóc dở cười, cậu lạnh lùng chắn trước mặt Quý Khâm Dương, cảnh cáo nói: “Nếu không muốn vào viện lần nữa, thì đừng mơ tưởng đến cậu ấy.”

Trên mặt Lâm Hằng Kính rõ ràng ánh lên vẻ sợ hãi, do dự một lát, rốt cuộc đành phải chật vật chui vào xe.

Chờ xe của Lâm Hằng Kính đi xa, vẻ mặt Quý Khâm Dương vẫn mù mịt như cũ: “Ông ta nói thế là có ý gì?”

Tạ Mạnh không muốn trả lời, cậu mua thêm hai que Cornetto, mình ăn một que, que còn lại bóc sạch giấy kim loại đi mới đưa cho Quý Khâm Dương.

“Phí bịt miệng vô ích thôi.” Quý Khâm Dương cắn kem Cornetto, hờ hững bảo, “Cậu không nói, tôi sẽ hỏi mãi không ngừng.”

Tạ Mạnh nhìn người kia, bình tĩnh đáp: “Tôi cũng không biết.”

Quý Khâm Dương cau mày bật cười, nhét một bên tai nghe vào cho Tạ Mạnh, lấy máy nghe nhạc ra, điều chỉnh âm lượng. Đầu Tạ Mạnh gần như tựa lên vai của Quý Khâm Dương.

Bên trong tai nghe vang lên giai điệu quen thuộc lần trước.

Tạ Mạnh nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng của Quý Khâm Dương:

“Năm tháng trôi mãi không ngừng, thời gian chầm chậm quyến luyến, dần dần dần dần, tháng ngày sẽ hết luyến lưu.”

Hoàng hôn buông, chiều tà chan ráng đỏ rực lên gương mặt tuyệt đẹp của Quý Khâm Dương. Chàng trai nghiêng đầu, ghé bên tai Tạ Mạnh hát:

“Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi, dần dần dần dần, in dấu nơi tháng năm qua.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top