Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 8: Tôi không có bạn gái

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 463 lượt xem
  • 2233 chữ
  • 2021-06-11 10:43:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lúc Tạ Mạnh nhận điện thoại của Hàn Đông, lớp cậu đang học tiết thể dục buổi chiều. Ra hiệu với Trương Giang Giang xong, Tạ Mạnh một mình đi ra ngoài sân tập.

“Trác Tiểu Viễn đi học rồi?” Hàn Đông hỏi, “Không phải cậu ta vẫn chưa khoẻ sao?”

Tạ Mạnh: “Còn chưa tháo bột nữa… Mà sao các cậu không gọi tôi?”

Hàn Đông cười: “Gọi cậu làm gì, nhỡ gây ra án mạng thì sao, có người ra mặt giúp cậu không phải là tốt hơn à?”

“Vốn dĩ do Trác Tiểu Viễn gây hoạ, nếu không phải cậu ta tin nhầm người, cậu cũng chẳng chịu oan nhiều như thế.” Hàn Đông nói tiếp, “Hồi đó em gái cậu ta bị bệnh nên cậu ta không báo cáo chuyện này với trường được, kết quả lại bị anh em thân thiết lừa, Lâm Hằng Kính cũng lợi dụng chức quyền chặn IP của Trác Tiểu Viễn, khiến cậu ta không đăng gì lên mạng được hết.”

Hàn Đông thở dài: “Gần đây sức khoẻ em gái cậu ta ổn định rồi, cậu ta mới có thời gian xử lí chuyện này, trong lòng vẫn còn thấy hổ thẹn với cậu, Lâm Hằng Kính tìm mấy người chặn đường cậu ta, còn bị cậu ta đánh cho nhập viện, cũng coi như trả đũa được một phen.”

Tạ Mạnh im lặng một lúc lâu: “Sức khoẻ của em gái cậu ấy sao rồi?”

“Khá là phiền phức.” Hàn Đông nói nhỏ, “Trong lòng cậu ta hiểu rõ, cũng có chuẩn bị sẵn rồi, mà chuyện này Quý Khâm Dương cũng biết đấy.”

“…Quý Khâm Dương?” Tạ Mạnh ngạc nhiên hỏi, “Liên quan gì đến cậu ấy chứ?”

Bấy giờ đổi thành Hàn Đông sửng sốt: “Không phải cậu kể chuyện hồi cấp hai cho cậu ta à? Trác Tiểu Viễn lo Lâm Hằng Kính quấy rối cậu, Quý Khâm Dương chẳng về nhà với cậu còn gì, lúc Trác Tiểu Viễn bị chặn đánh cũng là Quý Khâm Dương dẫn người đi cứu nữa.”

Tạ Mạnh: “…”

Hàn Đông: “Hôm nay Lâm Hằng Kính bị cách chức rồi, mấy ngày này cậu nhớ cẩn thận, tôi cứ cảm thấy lão sẽ không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu.”

“Tôi biết rồi.” Tạ Mạnh đồng ý, “Cảm ơn, cậu cũng cẩn thận nhé.”

Hàn Đông hừ khẽ: “Lão dám có ra tay với tôi chắc?”

Tạ Mạnh cười thành tiếng, hai người nói thêm mấy chuyện khác, bỗng nhiên Hàn Đông hỏi: “Dạo này Trương Giang Giang thế nào?”

“?” Tạ Mạnh cảm thấy câu chuyển đề tài này khó hiểu quá, “Cậu hỏi cậu ấy làm gì?”

Hàn Đông nói một cách rất chính đáng: “Tôi hỏi hộ Nhu Nhu.”

Tạ Mạnh không tin lắm.

Hàn Đông: “Con gái da mặt mỏng lắm.”

Tạ Mạnh ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế nói: “Hỏi gì mới được?”

Hàn Đông: “Hôm nay cậu ấy mặc quần áo gì?”

Tạ Mạnh nhìn Trương Giang Giang bên kia, cậu chàng phát hiện ánh mắt của cậu thì ngu ngơ giơ tay hình chữ V.

“…” Tạ Mạnh phất tay, nói vào điện thoại, “Đồng phục.”

Hàn Đông: “Đồng phục? Ngoan thế hả?”

Tạ Mạnh đành phải nói: “Đồng phục thoải mái mà.”

“Ồ.” Hàn Đông vẫn chưa từ bỏ ý định, “Hôm nay các cậu đã làm những gì?”

Tạ Mạnh: “Lên lớp, tan học, ăn cơm, nghỉ trưa, lên lớp.”

“…” Hàn Đông hơi giận, “Cậu không trả lời nghiêm túc một tí được à?”

Tạ Mạnh đành phải hỏi: “Cậu muốn nghe gì?”

Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Đông nói thầm một câu: “Vậy cậu xem cậu ấy học những môn gì, trưa ăn những món gì, kể cho tôi nghe đi.”

Tạ Mạnh: “…”

 

Chơi bóng rổ xong, Quý Khâm Dương ngồi nói chuyện với Tề Phi ở ngoài sân, vài cô gái vây xung quanh họ, Ô Hiểu Mai là người nhìn thấy Tạ Mạnh đầu tiên.

“Tạ Mạnh!” Cô bạn giơ tay lên chào.

Tạ Mạnh cầm hai chai nước uống thể thao, đến gần đưa cho Tề Phi và Quý Khâm Dương. Lúc đưa cho Quý Khâm Dương, cậu nở nụ cười, nói: “Cảm ơn.”

Quý Khâm Dương không hỏi cậu cảm ơn chuyện gì, cậu ta mở nắp chai, uống một hơi mới cười bảo: “Đừng khách sáo.”

Tề Phi ở bên cạnh chẳng hiểu gì: “Hai người lại có bí mật gì đó?”

Quý Khâm Dương tập trung uống nước không lên tiếng, Tạ Mạnh lấy lí do phải đi chạy bộ với Trương Giang Giang cũng đi mất, Tề Phi khó chịu vò tóc: “Cậu chẳng thật lòng gì hết, anh em với nhau mà cũng giấu giếm.”

“Chuyện riêng của người ta, không tiện cho cậu biết.” Quý Khâm Dương đứng dậy, làm vài động tác cho nóng người, cúi đầu nhìn Tề Phi, “Tối nay chơi bóng với cậu nhé?”

Tề Phi: “Cậu không về với Tạ Mạnh nữa à?”

Quý Khâm Dương ngừng lại, cười một lát, nói hết sức thản nhiên: “Không cần nữa.”

 

Nửa học kỳ sau, khai giảng đã gần hai tháng, trường học bắt đầu chuẩn bị tổ chức đại hội thể dục thể thao. Đại hội thể dục thể thao của trường Trung học W không chỉ có điền kinh, mà thậm chí còn có các môn bóng như bóng rổ, cầu lông, bóng bàn, bóng né. Nếu không phải số lượng học sinh không nhiều, hẳn là đã có cả môn bóng đá…

Nhưng cho dù chỉ là bóng rổ năm người một đội, thì với một số lớp, muốn gom đủ người cũng chẳng dễ dàng.

Ở lớp số ba, người thường hay chơi bóng rổ chỉ có Quý Khâm Dương, Tề Phi và một cậu bạn tên là Trần Đống. Trước tình hình không tìm được người, Tề Phi đành phải kéo Trương Giang Giang vào đội.

“Tớ chỉ biết đập bóng thôi thì làm sao chơi?!” Trương Giang Giang có tinh thần rất hăng hái, nhưng hành động lại hơi nản lòng, “Còn ít thời gian như thế thì sao mà tập đủ chứ…”

Tề Phi: “Tôi dạy cậu là được, bây giờ còn thiếu một người nữa… Phải giải quyết vụ nhân số trước đã!”

Trần Đống đề nghị: “Trong lớp người tương đối cao chỉ còn Tạ Mạnh thôi, các cậu có ai chơi thân với cậu ấy không?”

Cả ba đồng loạt nhìn Quý Khâm Dương.

“…” Quý Khâm Dương liếc Trương Giang Giang một cái, biếng nhác bảo, “Làm như cậu và cậu ấy không thân nhau ấy?”

Trương Giang Giang: “Khác mà! Quan hệ của tớ và Tạ Mạnh phức tạp hơn, cậu ấy là ân nhân của tớ đó!”

Tề Phi: “…Cái khỉ gì, ân nhân ân nhiếc đâu ra?!”

Quý Khâm Dương giơ ngón trỏ lên day thái dương, ngẩn ra một lát mới cười nói: “Được rồi, để tôi đi hỏi cậu ấy.”

 

“Bóng rổ?” Tạ Mạnh đang phân loại rác, sau khi buộc chặt từng chiếc túi, cậu ngẩng đầu lên: “Muốn tôi tham gia á?”

Quý Khâm Dương ném những túi rác đã buộc sang bên cạnh: “Không đủ người, thêm cậu vào nữa thì mới đăng kí được.”

Tạ Mạnh hơi cau mày.

Quý Khâm Dương nhìn cậu: “Hay là cậu đăng kí môn bóng khác rồi?”

Tạ Mạnh: “Bóng né.”

Quý Khâm Dương: “Vậy thi thêm một môn nữa, chơi vui thôi mà.”

Tạ Mạnh thở dài: “Tôi chơi bóng rổ không giỏi lắm… Cùng lắm chỉ biết một ít căn bản thôi.”

Quý Khâm Dương cười: “Tôi có thể dạy cậu mà.”

Tạ Mạnh hơi do dự, Quý Khâm Dương nói: “Đừng lo, còn có Trương Giang Giang kém hơn cơ mà.” Lúc Quý Khâm Dương nói câu này, Tạ Mạnh đang nhìn thẳng vào mắt cậu. Có lẽ do không có nhiều sắc tố đen nên đôi ngươi của Quý Khâm Dương rất nhạt, khi ánh mắt đong đầy ý cười sẽ ánh lên dáng vẻ hết sức thờ ơ.

“Nghĩ xong chưa?” Quý Khâm Dương biếng nhác cười nói, “Chơi chung đi, tôi sẽ dạy cậu.”

Cứ như vậy, Tạ Mạnh mơ mơ hồ hồ đồng ý. Năm người đăng kí xong mới phát hiện kế tiếp có rất nhiều vấn đề, đại hội thể dục thể thao chỉ còn chưa đến một tháng nữa, họ lại còn phải dạy hai tay gà mờ.

Tề Phi chỉ đích danh trước: “Trương Giang Giang, tôi sẽ dạy cậu, nghiêm túc vào nghe chưa.”

Trương Giang Giang nhiệt huyết dâng trào hành lễ: “Yes! Sir!”

Trần Đống là hậu vệ, cũng chẳng có gì hay để dạy cả, Tạ Mạnh cứ thế được giao cho Quý Khâm Dương.

Vì thế mỗi ngày tan học đều thấy bốn người đi chung, trên sân bóng thường xuyên trông thấy họ chia ra hai cặp luyện bóng. Trong thời gian này Tề Phi nhận ra Trương Giang Giang đúng là còn non quá, quyết định một mình lôi cậu chàng sang bên cạnh dạy kèm thêm, ngoài mặt còn nói là huấn luyện bí mật các kiểu, thật ra chỉ là không muốn đồ đệ bôi tro chát trấu vào mặt sư phụ là mình mà thôi.

So ra thì Tạ Mạnh đúng là một thiên tài tiến bộ thần tốc, sức bền tốt, tập trung, phản ứng nhanh nhạy. Chẳng bao lâu Quý Khâm Dương đã không còn gì để dạy nữa, lúc hai người đấu một chọi một, tuy vẫn thua nhiều thắng ít, nhưng Tạ Mạnh đã có thể học được mấy phần tài nghệ của Quý Khâm Dương.

“Áp sát lưng tôi, lách vào bên trong, sau đó xoay người ném bóng vào rổ.” Quý Khâm Dương làm mẫu trước mặt Tạ Mạnh, “Cậu làm đi.”

Tạ Mạnh nhận bóng, cậu quay lưng về phía Quý Khâm Dương, đập vài cái, kết quả khi lùi về sau dùng nhiều sức quá, ngay lập tức va vào lồng ngực của Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương đứng vững đỡ, đưa hai tay vòng qua hông Tạ Mạnh, trông cứ như đang ôm lấy đối phương.

“…” Tạ Mạnh, “Xin lỗi.”

Quý Khâm Dương kề bên tai Tạ Mạnh, cười: “Không sao, người mới ai cũng thế cả, làm nhiều thì sẽ quen dần.”

…Kết quả sau đó, rất nhiều lần Tạ Mạnh không khống chế được sức mình, lại va vào lồng ngực Quý Khâm Dương.

Tạ Mạnh hơi lúng túng: “Hay là sai ở đâu rồi nhỉ?”

Quý Khâm Dương kiên nhẫn nói: “Động tác thì đúng, nhưng cậu đừng vội, cứ đứng gần tôi, áp sát rồi lách vào bên trong.”

Tạ Mạnh làm lại một lần nữa, cậu học theo động tác Quý Khâm Dương dạy, kề sát lưng vào bờ ngực của đối phương. Nhiệt độ nơi lồng ngực của chàng trai truyền qua lớp áo sơ mi, ập lên lưng, thậm chí Tạ Mạnh còn có thể nghe được vị mồ hôi của Quý Khâm Dương, quyện cùng hơi nóng của mặt trời, ngay cả không khí xung quanh cũng tưởng như bùng cháy.

Quý Khâm Dương cúi đầu nhìn đuôi tóc hơi ẩm ướt của Tạ Mạnh, chàng trai giang rộng hai tay chắn hai bên đối phương, ghé vào bên gáy cậu nói khẽ: “Áp sát thêm chút nữa, tìm cơ hội.”

Tạ Mạnh vô thức rụt cổ, thoáng chốc lơ là, bóng đã bị Quý Khâm Dương cướp mất.

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương xoay bóng bằng một tay, nheo mày cười: “Tập trung vào.”

Tạ Mạnh lau mồ hôi trên trán: “Tiếp tục đi.”

Quý Khâm Dương ném trả bóng cho cậu, hai người lại bắt đầu luyện tập xoay mình vượt người, đến tận lần thứ năm Tạ Mạnh mới tìm được cơ hội phá tan phòng thủ của đối phương, ném bóng vào trong rổ.

“Hôm nay đến đây thôi.” Quý Khâm Dương lấy điện thoại ra, nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh, “Nghỉ một lát rồi đi nhé?”

Hai người ngồi bên sân tập, tối tháng tư gió vẫn hơi se lạnh, Tạ Mạnh ngồi một lát thì mặc áo khoác vào, theo thói quen kéo tay áo dài ra che khuất bàn tay.

Có mấy cô gái đứng bên ngoài sân bóng, hình như đang quan sát nơi đây, Tạ Mạnh nhận ra Tôn Điềm trong số đó.

“Nhìn gì thế?” Quý Khâm Dương chợt ghé đầu qua, cậu ta hơi nheo mắt, “Có người đẹp nào à?”

“Không phải…” Tạ Mạnh hơi lúng túng, cậu để ý thấy Tôn Điềm đang nhìn sang bên đây.

Quý Khâm Dương khoác một tay lên vai Tạ Mạnh, chẳng buồn nhìn lại, ban đầu Tôn Điềm vẫn bướng bỉnh không rời mắt, kết quả chẳng lâu đã cắn môi ngoảnh mặt đi.

“…” Tạ Mạnh ngập ngừng hỏi, “Hai cậu…”

Quý Khâm Dương lại trưng ra nụ cười đầy hờ hững: “Chia tay lâu rồi.”

Tạ Mạnh gật đầu.

Cánh tay của Quý Khâm Dương đổ dồn lên người cậu: “Cậu thì sao?”

“?” Lát sau Tạ Mạnh mới hiểu ra, cười nói, “Tôi không có bạn gái.”

Quý Khâm Dương: “Không định tìm một cô à?”

Tạ Mạnh: “Lấy đâu ra thời gian chứ…”

Rõ ràng Quý Khâm Dương không định buông tha cậu một cách dễ dàng: “Thích mẫu người thế nào?”

“…” Tạ Mạnh bất đắc dĩ nhận ra, câu này mà trả lời qua loa đại khái thì sẽ chẳng được buông tha, đành phải xốc lại tinh thần đáp, “Ngoan ngoãn này, hiểu chuyện này, đáng yêu, tóc đen, mắt to… Đại loại thế.”

Quý Khâm Dương như có điều nghiền ngẫm: “Cậu không thích tóc nhuộm à?”

“Chưa nói chắc được là thích hay không thích.” Tạ Mạnh suy nghĩ, “Còn tuỳ từng người nữa.” Cậu đảo mắt nhìn mái đầu của Quý Khâm Dương, “Cậu…”

Có vẻ Quý Khâm Dương vẫn chưa dứt khỏi suy tư, lỡ mất nửa nhịp mới hỏi lại: “Gì cơ?”

“…Không có gì.” Tạ Mạnh nói, “Chúng ta về nhà đi.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top