Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 6: Trời đông giá rét chưa tan

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 448 lượt xem
  • 2367 chữ
  • 2021-06-11 10:42:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày khai giảng học kỳ mới cũng không có việc gì cả, sau khi lấy sách, tổng vệ sinh, cả đám lại tụm lại một chỗ chuyện phiếm.

Gấu bông của Trương Giang Giang đã chuyển tới nơi từ một ngày trước, Nhu Nhu còn chụp ảnh cho cậu xem, cả bức ảnh chỉ có một con gấu bông siêu bự đang ngủ trên giường.

“Bây giờ tối nào tớ cũng ôm gấu ngủ, cứ như đang ôm cậu vậy.”

Mặt đỏ tới mang tai vì kích động, Trương Giang Giang lén cho Tạ Mạnh đọc tin nhắn, đồng thời một mực tin chắc rằng đây là “chân tình”.

“…” Tạ Mạnh hơi tò mò, “Cậu trả lời cô ấy thế nào?”

Trương Giang Giang hơi ngại: “Tớ gửi ảnh của mình cho cô ấy.”

Tạ Mạnh: “…Cô ấy cũng cho cậu xem chứ?”

“Không đâu.” Trương Giang Giang hồn nhiên đáp, “Nhưng cô ấy gửi ảnh gấu cho tớ, họ còn ngủ cùng nhau nữa đó.”

Tạ Mạnh: “…”

Ở bên cạnh nghe loáng thoáng, rốt cuộc Tề Phi không chịu nổi nữa, xỉa xói: “Lạy hồn, cô ấy ngủ với gấu, cậu là gấu chắc?! Hơn nữa con gấu kia cũng là do cậu mua… Cậu cần ảnh của nó làm gì hả?”

Trương Giang Giang mù mịt hé môi, rõ ràng vẫn chưa kịp hiểu.

Tạ Mạnh hít sâu một hơi, vỗ vai Trương Giang Giang, nói một cách chân thành: “Dù sao đi nữa cũng đừng cho người lạ xem ảnh của mình, các cậu chưa từng gặp mặt, ít nhất cũng phải bảo cậu ấy gửi ảnh cho cậu đã chứ.”

Trương Giang Giang lúng túng gật đầu, Tạ Mạnh xoa đầu cậu, cũng không biết rốt cuộc đối phương có nghe thủng hay không.

 

Phật Di Lặc cho tan học sớm, Tạ Mạnh từ chối lời mời về chung của Trương Giang Giang, cậu chờ trước cửa lớp sáu, qua khoảng mười phút thì cửa lớp mới mở ra.

“Chào bạn.” Tạ Mạnh ngăn nữ sinh bước ra đầu tiên lại, “Cho hỏi Trác Tiểu Viễn là bạn nào?”

Nữ sinh quan sát cậu một phen, cười quay vào lớp gọi: “Trác Tiểu Viễn! Có người tìm này!”

Nam sinh ngồi bàn cuối ngoảnh qua, lúc thấy Tạ Mạnh thì nheo mắt lại.

Trác Tiểu Viễn chậm rãi đứng lên, gã rất cao, tóc húi cua, khoé mắt hẹp dài, trông rất tuấn tú.

Đi đến trước mặt Tạ Mạnh, gã vịn một tay lên khung cửa, cúi đầu nhìn đối phương: “Tìm tôi có việc gì?”

Tạ Mạnh: “Tôi là Tạ Mạnh…”

“Tôi biết.” Vẻ mặt Trác Tiểu Viễn lạnh lùng, sau lưng có người gọi gã, gã quay đầu đáp, “Đến ngay.”

Tạ Mạnh do dự một lát: “Tôi tìm cậu, là muốn…”

Trác Tiểu Viễn chợt ngắt lời cậu: “Hôm nay tôi còn phải chơi bóng, có chuyện gì ngày mai hãng nói.”

Tạ Mạnh cau mày: “Nhưng mà…”

Trác Tiểu Viễn: “Chiều mai có tiết thể dục, trùng hợp hai lớp chúng ta học chung, cậu đến tìm tôi, thế nào?”

“…” Tạ Mạnh nhìn đối phương, cậu ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý, “Được.”

Trác Tiểu Viễn không nói gì nữa, gã nhìn chằm chằm Tạ Mạnh, chợt nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của đối phương, Tạ Mạnh theo phản xạ đỡ đòn, tung ra một chiêu, bị Trác Tiểu Viễn tránh được.

Tạ Mạnh: “…”

“Gì mà căng thẳng thế.” Trác Tiểu Viễn hừ mũi cười, “Nghĩ tôi muốn làm gì cậu chắc?”

 

Lúc Tề Phi đến sân bóng thì Quý Khâm Dương đã chơi cả nửa buổi rồi. Mấy nam sinh lớp số sáu đang đứng xem bên cạnh, cái người có dáng cao nhất trong đó, Tề Phi nhìn thấy hơi quen.

Quý Khâm Dương đang đấu trận 3 on 3[1], nom tình huống thì có vẻ sắp thắng.

[1] Mỗi đội có ba người thi đấu.

“Sao hôm nay hăng thế?” Tề Phi nhìn Quý Khâm Dương từ đầu đến chân, hiếm khi nam sinh không cười, gương mặt tuyệt đẹp, biểu tình lại lạnh lẽo.

Quý Khâm Dương không đáp, cậu nhìn mấy người lớp sáu đằng xa, hất cằm: “Ai là Trác Tiểu Viễn?”

Tề Phi trả lời: “Chắc là cái tên cao nhất đó… Cậu định làm gì thế?”

Quý Khâm Dương cầm chai nước đi tới chỗ lớp sáu, vóc người cậu và Trác Tiểu Viễn cũng tương đương nhau, đứng trước mặt những nam sinh khác đều gây ra cảm giác chèn ép.

Trác Tiểu Viễn theo phản xạ thẳng lưng.

Quý Khâm Dương nhìn gã, cười một cách biếng nhác: “Đấu một ván không?”

 

Trác Tiểu Viễn giang hai tay, nửa ngồi nửa đứng phòng thủ trước mặt Quý Khâm Dương. Ấn tượng đầu tiên của gã với nam sinh này, chỉ là cậu ta có gương mặt đẹp tới quá đáng, nhưng sau mấy lần chạm trán thì rất nhanh gã đã nhận ra, có một số việc đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài.

“Tôi đã vào ba quả rồi.” Nhịp thở của Quý Khâm Dương vẫn đều đặn, khoé môi mang theo nét cười, “Muốn đánh cược không?”

Trác Tiểu Viễn không nói gì, áo cầu thủ sau lưng gã đã ướt đẫm, ánh mắt gã nhìn chằm chằm một cách gắt gao quả bóng trong tay Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương đảo bóng qua hai tay một lát, chợt nói: “Năm – không, cậu giao đoạn video quay Tạ Mạnh cho tôi.”

Trác Tiểu Viễn ngạc nhiên ngẩng đầu, Quý Khâm Dương thình lình ra sức, bả vai mang theo lực độ gần như hung bạo phá vỡ phòng thủ, nhảy lên làm một cú úp rổ lưu loát. Cậu buông tay khỏi khung bóng rổ còn đang rung mạnh, sải bước đến trước mặt Trác Tiểu Viễn: “Đã là bốn – không rồi.”

Đuôi mắt hẹp dài của Trác Tiểu Viễn nheo khẽ: “Sao cậu biết chuyện của Tạ Mạnh?”

“Cậu không cần phải quan tâm.” Quý Khâm Dương lười biếng đáp, “Giao đồ cho tôi là được.”

Trác Tiểu Viễn cười lạnh: “Ai biết cậu định làm gì chứ.”

Quý Khâm Dương “à” một tiếng, cậu ngẩng đầu lên, mặt gần như ghé sát vào Trác Tiểu Viễn, lạnh giọng nói: “Vậy cậu giữ lại để làm gì? Yêu sách? Nhược điểm? Không mang ra minh oan cho Tạ Mạnh, cậu và tên khốn kia có gì khác nhau?”

Bên ngoài, Tề Phi khó hiểu nhìn hai người trong sân vốn đang đấu bóng, chẳng hiểu sao tự nhiên lại ghé sát vào nhau. Giây tiếp theo chợt trông thấy Trác Tiểu Viễn túm áo Quý Khâm Dương đẩy ra xa, có điều Quý Khâm Dương cũng không phải đèn cạn dầu, người của hai bên còn chưa kịp can ngăn, nắm tay cậu đã hạ xuống mặt Trác Tiểu Viễn.

“Có chuyện gì từ từ nói! Có chuyện gì từ từ nói!” Tề Phi chạy tới ôm chặt thắt lưng Quý Khâm Dương, “Đại gia à cậu lại nổi điên chuyện gì nữa vậy!”

Quý Khâm Dương còn đang giãy giụa, Trác Tiểu Viễn đã bưng mặt lui lại mấy bước. Hiển nhiên gã vô cùng giận dữ, mắt đỏ ngầu nhìn Quý Khâm Dương, gào lên: “Mày thì biết gì?! Có học cùng cấp hai với Tạ Mạnh không?! Mày cho là mình giúp được cậu ấy chắc?! Mày thì biết cái đếch gì!!”

Quý Khâm Dương nhếch môi cười sắc như dao, cậu thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tề Phi, gương mặt lạnh lẽo nhìn Trác Tiểu Viễn: “Vẫn còn hơn mày, cắt ảnh linh tinh, sau đó còn không làm rõ, nếu không phải vì mày, cậu ấy sẽ đến bước đường bây giờ chắc?!”

Ánh mắt của Trác Tiểu Viễn sáng lên, gã hé môi như muốn giải thích, song hai tay nắm đi nắm lại, cuối cùng chỉ đành lặng thinh.

Học sinh xung quanh tụm lại càng lúc càng đông, Tề Phi không thể không nhắc nhở: “Quý lão đại ơi…”

Quý Khâm Dương đảo mắt một vòng, cậu cố kị thanh danh của Tạ Mạnh nên không muốn làm lớn chuyện, vươn tay túm áo Trác Tiểu Viễn kéo đến một chỗ gần đó, ghé vào tai đối phương nghiến răng nói: “Hạn cho mày ba ngày giao đồ ra cho tao, nếu như có bất kì chuyện khó nghe nào về Tạ Mạnh truyền ra ngoài, chắc chắn tao không tha cho mày đâu.”

Trác Tiểu Viễn lạnh lùng đáp trả: “Câu đấy tao nói mới đúng, mày tự xem xét mình đi.”

Quý Khâm Dương lười nói thêm, cậu giơ ngón giữa một cách hằn học với Trác Tiểu Viễn, sau đó mặc áo khoác, lúc kéo khoá mới phát hiện cú đấm kia của mình mạnh quá, không ngờ các đốt ngón tay đã bắt đầu sưng lên rồi.

Tề Phi vẫn còn thao thao bên cạnh: “Cậu ăn thuốc súng vào người hay sao hả lão đại… Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Quý Khâm Dương mất kiên nhẫn nói: “Cậu đừng hỏi gì cả.”

Tề Phi đành ngậm miệng, gã đi sau Quý Khâm Dương, lúc băng qua hành lang khu lớp học, bỗng nhiên Quý Khâm Dương dừng lại, Tề Phi theo sau không đề phòng, suýt nữa thì đụng phải lưng cậu.

“Làm gì mà tự nhiên…” Còn chưa kịp buông câu oán thán, Tề Phi đã trông thấy Tạ Mạnh từ phía đối diện chậm rãi đi tới.

Nam sinh cúi đầu như đang thất thần, áo khoác đen càng làm nổi bật dáng người hao gầy của cậu. Đi đến gần đấy, cậu mới ngẩng đầu lên, lúc trông thấy Quý Khâm Dương thì có chút ngạc nhiên, hơi trợn mắt.

“Quý Khâm Dương?” Tạ Mạnh gọi tên đối phương.

“Hi.” Quý Khâm Dương tỏ vẻ tự nhiên chào, “Vẫn chưa về à?”

Tạ Mạnh ngẩn ra, lập tức bật cười.

“Không phải cậu cũng thế à?” Cậu cười nói.

Quý Khâm Dương chỉ nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, không nói gì hết. Có lẽ ánh nhìn đối diện thẳng thắn quá mức, Tạ Mạnh cười một lát thì thôi, cậu ngờ vực sờ hai má, hơi lúng túng hỏi: “Sao thế, mặt tôi dính gì à?”

Quý Khâm Dương rời mắt: “Không có.”

“Ừ…” Tạ Mạnh khó hiểu, cậu đứng yên đợi một lát, mới mông lung nói, “Này, tôi về trước nhé?”

“Đi chung đi.” Quý Khâm Dương chợt bảo, “Tề Phi có bài tập muốn hỏi cậu.”

“???” Tề Phi tỏ vẻ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả…

Tạ Mạnh lại cười, dường như hơi bất đắc dĩ.

“Vậy thì đi chung đi.” Cậu nói.

 

Ba người vốn đi đường khác nhau, Tề Phi làm bộ làm tịch hỏi mấy câu bài tập, chờ xe đến thì chạy cố sống cố chết, bỏ mặc Quý Khâm Dương đứng nhét tay vào túi áo cạnh Tạ Mạnh, chờ xe cùng cậu.

Xe buýt vào trạm, người trên xe đông đến tưởng không còn chỗ đặt chân. Tạ Mạnh theo dòng người đi lên, cậu bị đẩy đến gần chỗ cửa xe, Quý Khâm Dương theo sau, chống tay vây cậu vào giữa.

Người phía sau vẫn đang chen lên, Quý Khâm Dương cố gắng nhường ra ít chỗ, có ông lão dẫn theo cháu nhỏ chen tới, đúng lúc xe xuất phát, Tạ Mạnh duỗi tay, bám lấy hông Quý Khâm Dương, đồng thời mặt ghé sát mặt nhau.

Ông lão đứng vững, cười nhìn Tạ Mạnh, kéo tay đứa bé: “Cháu ngoan, nói cảm ơn nào.”

Bé con ngại ngùng trốn sau lưng người lớn, phát hiện Tạ Mạnh đang nhìn, mặt bé lại càng cúi gằm xuống đất.

Tạ Mạnh nói: “Đừng khách sáo ạ.” Cậu kề sát bên cổ Quý Khâm Dương, “Người hơi đông, cậu cố chịu chút.”

Quý Khâm Dương chỉnh lại tư thế đứng, một tay chống lên thùng xe, một tay vịn chắc lan can, vừa vặn tạo thành hình tam giác. Cậu và Tạ Mạnh kề rất gần nhau, dưới tầm mắt có thể nhìn thấy trán của đối phương.

Tay Tạ Mạnh còn đỡ bên hông cậu, đơn giản chỉ là muốn đề phòng Quý Khâm Dương đứng không vững.

“Tôi quên mang khăn quàng cổ cho cậu rồi.” Ánh mắt Quý Khâm dừng lại trên chiếc cổ trắng muốt sạch sẽ của đối phương, bỗng nhiên nói.

“?” Mất mấy giây Tạ Mạnh mới hiểu, cười đáp, “Cái đó… Không sao đâu.”

Hai người lắc lư theo xe, xung quanh càng lúc càng đông, Tạ Mạnh dựa sát thêm vào tường, bảo: “Cậu dịch qua đây chút.”

Do dự một lát, Quý Khâm Dương vươn tay vòng qua vai Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương thản nhiên giải thích: “Thế này nhiều chỗ hơn, đứng cũng vững nữa.”

Trông thấy vị trí sau lưng nam sinh lập tức bị chiếm, Tạ Mạnh không nói thêm gì nữa.

Phố Sơn Đường là trạm cuối, người xuống cũng đông nhất, hai người một đường giữ tư thế ôm nhau cả đường cũng không kì lạ lắm. Chạng vạng tháng ba rét đến căm người, phố hẻm dài hẹp, người ở trạm xe nườm nượp chen lấn.

“Cậu ở đâu?” Quý Khâm Dương thuận miệng hỏi.

Tạ Mạnh giơ tay chỉ: “Trong con hẻm cuối cùng của phố Sơn Đường.” Cậu hỏi Quý Khâm Dương, “Còn cậu?”

Quý Khâm Dương: “Nhà tôi không ở đây, tôi đến thăm ông ngoại thôi.”

Câu này cũng không tính là nói dối, đúng là Mạc Chiêu Hoà sống ở gần phố Sơn Đường thật, thỉnh thoảng Mạc Tố Viện xong việc ở cửa tiệm cũng sẽ đi thăm ông.

“Tôi tiễn cậu tới đầu ngõ.” Quý Khâm Dương hất cằm, “Đi thôi.”

 

Lúc nhận điện thoại của con trai, Mạc Tố Viện vừa mới ra khỏi phòng trà, bà hơi ngạc nhiên: “Con ở chỗ ông ngoại? Sao tự nhiên lại đến đó?”

“Con chưa vào cửa, chỉ đi dạo vòng vòng quanh đó thôi.” Quý Khâm Dương ngồi trên cầu vòm lười biếng đáp, cậu chờ bên cạnh một quán hàng rong bán đậu phụ thối, dịch điện thoại ra dặn, “Thêm ớt thêm rau thơm… Vâng, bao nhiêu tiền ạ?”

Mạc Tố Viện bật cười: “Vậy chờ đó, mẹ đến đón con.”

Quý Khâm Dương cúp máy, bưng bát nhựa một mình ngồi trên cầu, dưới chân là mảnh sóng xanh trong vắt. Xa xa, một chiếc thuyền ô bồng trôi đến. Đuôi thuyền đậu một cô chim cốc, dưới ánh chiều tà tung tẩy cánh bay. Lái thuyền ném xuống chú cá, mái chèo dài nặng đập nhẹ mép thuyền. Chim cốc duỗi thẳng chiếc cổ mảnh dài, ngụp đầu vào trong lòng nước.

Trời đông giá rét chưa tan, xuân sắc Tô Châu đã dạt dào.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top