Kết quả thi cuối kỳ chênh lệch không nhiều so với thi thử, bất ngờ là Trương Giang Giang tiến bộ rất nhiều, chen được một hạng trong top mười.
“Rốt cuộc cũng có thể về báo cáo nhiệm vụ rồi…” Trương Giang Giang kích động muốn khóc, “Tớ cứ sợ thi kém quá thì sau này sẽ không có tiền mừng tuổi nữa.”
Tạ Mạnh cất bài thi đi, thuận miệng hỏi: “Cậu cần nhiều tiền mừng tuổi thế làm gì?”
Trương Giang Giang suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Đầu tiên là muốn mời cậu ăn cơm.”
Tạ Mạnh: “…”
Trương Giang Giang: “Còn muốn mua quà cho Nhu Nhu nữa.”
Nhất thời Tạ Mạnh không phản ứng kịp: “Mua gì cơ?”
“Quà ý.” Trương Giang Giang xoè ngón tay ra tính, “Sắp đến lễ tình nhân rồi mà.”
Tạ Mạnh: “…Cậu định mua gì?”
Trương Giang Giang: “Hình như bây giờ cái con gấu bông mùi hoa Lavender đang nổi lắm thì phải.”

“…” Tạ Mạnh cạn lời, “Đừng mua linh tinh, mua về nhỡ sâu bọ bò đến thì sao?”
Trương Giang Giang lẩm bẩm: “Sâu bọ sẽ bò đến à?” Cậu hỏi Tạ Mạnh, “Hay cậu đi cùng giúp tớ chọn đồ nhé?”
Nhìn gương mặt trẻ con tràn đầy hi vọng của Trương Giang Giang, thật lòng Tạ Mạnh không nói nên lời từ chối…
Cho dù nghỉ đông thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tạ Mạnh cũng không thay đổi nhiều. Sáu giờ ngủ dậy, hâm sữa, đánh quyền, khi nào Trương Tú Quyên đánh lén thì hai người lại so chiêu thêm nửa tiếng.
“Trưa nay con ăn cơm ở ngoài, con đã hâm nóng cơm cho bà rồi đấy.” Đẩy cánh tay đang đánh tới của Trương Tú Quyên ra, Tạ Mạnh nói.
Tay Trương Tú Quyên ló ra, đánh sượt qua cằm Tạ Mạnh: “Giỏi lắm, hẹn hò đúng không.”
Tạ Mạnh nghiêng đầu tránh thoát: “Là con trai bà ạ.”
Thu lại tư thế, Trương Tú Quyên cười bảo: “Con trai cũng được, đã bao giờ con đưa bạn về chơi đâu.”
Tạ Mạnh: “Lần sau sẽ có cơ hội mà.”
Trương Tú Quyên không tin: “Cấp hai con cũng nói thế, kết quả ngay cả một người cũng chẳng có.”
Tạ Mạnh: “Bây giờ khác hồi đó rồi.”
Trương Tú Quyên hỏi cậu: “Lúc nào tốt hơn?”
Tạ Mạnh suy nghĩ: “Bây giờ tốt hơn.” Ngừng một lát, cậu bổ sung, “Con quen rất nhiều bạn, chuyện gì cũng rất vui.”
Trương Giang Giang nói muốn mời cơm, phong thái tiếp đãi cũng vô cùng nghiêm túc, chỉ là gương mặt quá đỗi trẻ con, lại mũm mĩm như quả bóng, cuối cùng phục vụ vẫn đưa hoá đơn cho Tạ Mạnh.
“Để tớ trả! Để tớ trả!” Trương Giang Giang sốt sắng, ném bao lì xì một cách oai phong lên mặt bàn, “Cứ lấy thoải mái đi!”
Tạ Mạnh: “…”
Phục vụ: “…”
Cuối cùng hai người ăn no muốn tắt thở cũng chỉ hết hơn hai trăm tệ[1]. Vì bao lì xì của Trương Giang Giang gây chú ý quá nên trước tiên, Tạ Mạnh quyết định đi mua ví.
[1] Khoảng 680 nghìn VNĐ.
“Cậu có bao nhiêu tiền mừng tuổi?” Trương Giang Giang hỏi Tạ Mạnh một cách lén lút.
“Nhà tớ không có nhiều người quen.” Tạ Mạnh chọn màu ví, cậu cầm chiếc màu nâu lên hỏi bạn mình, “Cái này thế nào?”
Trương Giang Giang nhìn thoáng qua: “Được… Mà kiểu gì thì ông bà cũng cho đúng không?”
Tạ Mạnh: “Bây giờ tớ sống với bà nội, bố mẹ đã qua đời rồi.” Cậu bảo người bán hàng cắt mác đi, không lấy túi, quay đầu lại thì thấy Trương Giang Giang trưng ra vẻ mặt “tớ muốn chết”.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Cậu nghĩ gì thế, hồi tớ học Tiểu học hai người đã mất rồi, nói cho cậu nghe cũng chẳng sao hết.”
Trương Giang Giang chỉ hận không thể khắc bốn chữ “tớ là tội đồ” lên mặt, cậu chàng phỉ phui hai tiếng: “Năm hết tết đến, bọn mình đừng nhắc chuyện này nữa, vui lên vui lên nào.”
Tạ Mạnh mỉm cười: “Tớ rất vui mà, cậu hẹn tớ, mời tớ ăn cơm, những chuyện này khiến tớ rất vui.”
Nhìn Trương Giang Giang, cậu cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Về quà của Nhu Nhu, hai kẻ không có tí kinh nghiệm yêu đương nào hết sức quê mùa chọn một con gấu bông siêu bự. Bởi kích cỡ quá lớn nên sau cùng, Trương Giang Giang đành phải cõng trên lưng mang về.
“Cậu định tặng cô ấy thế nào?” Tạ Mạnh không kìm được hỏi.
Trương Giang Giang: “Chắc gửi chuyển phát thôi, đến thẳng trường tặng chỉ tổ làm phiền cô ấy.”
Tạ Mạnh: “…Cậu đúng là hiền lành thật đấy.”
Với việc người khác nói mình hiền lành, Trương Giang Giang cũng không ngại. Gia đình nhà họ vốn theo trường phái “nam chủ nội nữ chủ ngoại”, với cậu, đàn ông hiền lành chẳng phải việc gì đáng chê.
Sau khi mua gấu bông thì đi dạo phố một lát, Trương Giang Giang muốn ăn kem ly, Tạ Mạnh cũng mua đãi cậu. Hai người thay phiên cõng gấu, cuối cùng cũng sắp sửa không chịu nổi nữa.
“Không xong rồi… Sắp gục mất…” Trời rét căm mà Trương Giang Giang vẫn nóng đến mức toát đầy mồ hôi, cậu quyết định mang gấu về nhà trước đã, “Tối nay sang nhà tớ ăn cơm không? Mẹ tớ cứ nhắc cậu suốt.”
Tạ Mạnh: “Hôm nay thì thôi, để lần sau đi, cậu đến nhà tớ cũng được.”
Tất nhiên Trương Giang Giang không có ý kiến gì, cái dáng cõng gấu nom hết sức buồn cười lên xe buýt, cách cửa sổ xe vẫy tay chào Tạ Mạnh.
“Cẩn thận nhé.” Tạ Mạnh chỉ vào con gấu của cậu, “Là quà tặng đấy.”
“Biết rồi.” Trương Giang Giang cười đáp.
Mùa đông trời tối rất nhanh, Tạ Mạnh tiễn Trương Giang Giang xong cũng không vội về nhà, cậu kéo mũ áo khoác đội lên đầu, một mình tản bộ trên phố.
Phố đã lên đèn, vị năm mới vẫn chưa tản hết, đèn pha xe cộ băng trên lòng đường như mắc cửi, Tạ Mạnh sang đường, đầu đường cuối ngõ đều còn lưu lại tàn pháo đỏ tươi. Siêu thị sách qua mùng năm tết đã mở cửa buôn bán, rất nhiều học sinh đến đây mua tài liệu và bài tập cho học kỳ sau.
Tạ Mạnh xem qua một hàng trên giá sách, đang định cúi xuống tìm, bất chợt sau lưng có người đưa tay chạm vào sau lưng cậu.
Người đó cúi đầu, không chắc chắn lắm gọi tên Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh ngẩng lên, hơi ngạc nhiên: “Hàn Đông?”
“Lâu rồi không gặp.” Hàn Đông gật đầu coi như chào hỏi, “Dạo này khoẻ không?”
Tạ Mạnh thả lỏng tay, cười nhẹ: “Sống tốt lắm.”
Hàn Đông quan sát đối phương một cách cẩn thận.
“Chúc mừng năm mới.” Cuối cùng cậu nói.
Siêu thị sách rất gần Trung học S, gần đấy có rất nhiều quán cà phê học sinh có thể đến ôn bài. Trước mặt Quý Khâm Dương là một ly cà phê sữa topping, cực kì tẻ nhạt trong lúc chờ Quý Mạt Lỵ chọn bánh ngọt.
“Em thích cả hai cái cơ…” Quý Mạt Lỵ nhăn mặt ấm ức, “Hay mua hết cả hai nhé anh.”
Quý Khâm Dương liếc xéo cô em: “Tết nhất đã tăng ba kí-lô, mày còn thấy chưa đủ à?”
Quý Mạt Lỵ trợn mắt về chỗ ngồi. Cô học nửa kỳ ở Trung học S, thành tích chẳng ra sao, nhưng nắm rõ như lòng bàn tay những quán cà phê xung quanh, nhân cơ hội đi mua sách bắt ông anh họ Quý Khâm Dương đãi ăn quà vặt.
Chuông cửa bất chợt vang lên mấy tiếng, Quý Mạt Lỵ vô thức ngẩng đầu, lúc trông thấy người vào cửa lại vội vàng rụt về.
“?” Quý Khâm Dương nhướn mày, “Làm sao?”
“Suỵt!” Quý Mạt Lỵ căng thẳng nhỏ giọng, “Em nhìn thấy Hàn Đông!” Cô thì thầm hết sức cẩn thận, “Nhân vật ‘gây bão’ ở lớp quốc tế trường em, ngoại hình đẹp trai lại còn học cực siêu, là bạn trai em mới quen đấy.”
Quý Khâm Dương khó hiểu: “…Mày trốn bạn trai làm gì?”
Quý Mạt Lỵ nghiêm túc đáp: “Bạn trai em tự phong, cậu ấy không biết.”
Quý Khâm Dương: “…”
Quý Mạt Lỵ lại lén nhìn qua: “Cậu ấy đi cùng con trai… Ơ, người kia nhìn quen quen?”
Quý Khâm Dương còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe Quý Mạt Lỵ chợt nói: “A! Em từng trông thấy người đó trên forum trường cấp hai! Tên gì ý nhỉ… Tạ, Tạ Mạnh?”
Hàn Đông chi tiền mua cà phê, cậu hỏi Tạ Mạnh: “Cậu uống gì?”
Tạ Mạnh nhìn thực đơn: “Sữa tươi được rồi.”
“Thói quen vẫn không đổi.” Hàn Đông thanh toán tiền, “Lần nào đến cũng uống sữa.”
Tạ Mạnh không đáp, cậu chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, trùng hợp sau lưng có một chậu cây xanh um chắn ngang tầm mắt.
Hàn Đông vẫy tay: “Cho cậu xem cái này.” Cậu lấy điện thoại ra, tìm trong album mấy tấm ảnh màn hình, đẩy đên trước mặt Tạ Mạnh.
Chính là ảnh chụp đoạn hội thoại “súng lửa khói đạn” của Trương Giang Giang trong group Trung học S hôm đó.
“…” Tạ Mạnh cau mày, “Các cậu bắt nạt cậu ấy à?”
Hàn Đông bật cười: “Quan trọng không phải chỗ đấy.” Cậu ta chỉ màn hình điện thoại, “Mấy đứa này đều học lên từ cấp hai, vẫn còn muốn gợi lại chuyện này thì đúng là cũng khá ra phết, năm ấy tuy thread kia bị khoá, nhưng chưa hề xoá đi, trôi nổi bao lâu mà vẫn bị lục lại thì cậu cũng biết là có ý gì chứ.”
Tạ Mạnh im lặng, cậu uống ngụm sữa, lát sau mới lên tiếng: “Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng học trường W mà.”
Hàn Đông nhìn cậu: “Lâm Hằng Kính xuất viện rồi, nhà trường đang điều tra chuyện này, nếu lão ấy không muốn bị thu hồi chứng chỉ hành nghề thì chắc chắn sẽ đổ tội danh cưỡng bức lên đầu cậu thôi.”
Hàn Đông thở dài: “Cậu kích động quá, góc chụp của mấy bức ảnh kia lại rất chuẩn, lão bị đánh thế kia lại trở ngược lại thành nạn nhân.”
Forum trường load không nhanh, Quý Khâm Dương đăng nhập vào tài khoản của Quý Mạt Lỵ, tìm hồi lâu mới thấy thread đã bị khoá kia, tiêu đề rành rành hai chữ “Tin sốc”.
Bài post thứ nhất đăng tổng cộng ba bức ảnh, đều là chụp lén góc nghiêng, nhìn vào trông như Tạ Mạnh đang đè một người lên tường cưỡng hôn.
“Moá ơi.” Quý Mạt Lỵ che miệng, “Đây là khu nhà thí nghiệm của trường em đó… Kích thích quá đi.”
Quý Khâm Dương nheo mắt, quan sát cẩn thận một lúc, cậu chợt nói: “Đây là ảnh chụp màn hình, ban đầu vốn là video, người đăng thread chỉ chụp ra mấy bức trong video thôi.”
Quý Mạt Lỵ chớp mắt: “Ý anh là…?”
Quý Khâm Dương quơ ngón trỏ, đặt nhẹ giữa môi.
Sữa trước mặt Tạ Mạnh đã nguội ngắt, cậu không cảm xúc nhìn ra cửa sổ, giữa đôi mày tưởng chừng ngưng lại một tầng sương. Sương mờ liếm láp tấm kính thuỷ tinh, màn trời đen kịt, đèn đường đã sáng mà chẳng chói loá.
“Tôi tìm ra người chụp ảnh, thì dĩ nhiên Lâm Hằng Kính cũng tìm được.” Hàn Đông bảo phục vụ mang giấy và bút đến, “Cậu ta tên là Trác Tiểu Viễn, rất tình cờ cũng học trường W. Tôi không biết cậu ta đã đi tìm cậu hay chưa, nhưng những chứng cứ trong tay cậu ta, chắc chắn Lâm Hằng Kính sẽ nghĩ cách tìm đến.”
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn Hàn Đông viết thông tin cá nhân và lớp học của Trác Tiểu Viễn, do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn cầm lấy tờ giấy kia.
“Cảm ơn cậu.” Tạ Mạnh chân thành nói.
Hàn Đông: “Tôi luôn tin tưởng cậu.”
Tạ Mạnh gật đầu: “Tôi biết, mấy tháng cuối cùng phòng giáo vụ không đuổi học tôi… Là nhờ cậu nói giúp.”
“Học cùng với nhau, nên làm thôi mà.” Hàn Đông đứng dậy, vỗ vai Tạ Mạnh, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Nhà Tề Phi cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều mỗi người, thế nên mỗi dịp năm mới, ăn tết đến tận mùng tám vẫn chưa xong. Lúc nhận điện thoại của Quý Khâm Dương, gã còn đang ôm cô con gái nào đó của cô mình, trùng hợp nước tiểu của cô nhóc cũng tuôn trên đùi gã.
“Ê ê!” Tề Phi một tay ôm cô nhóc, một tay cầm điện thoại, “Ai đấy?!”
Giọng Quý Khâm Dương mang theo ý cười: “Sao, lại bị bảy cô tám dì quấn lấy hả?”
“…” Tề Phi thở dài, “Cậu tới cứu tôi coi?”
Quý Khâm Dương: “Lực bất tòng tâm.”
Tề Phi bực: “Vậy cậu gọi đến làm khỉ gì…”
“Đâu phải là không có việc gì.” Quý Khâm Dương hạ giọng, hiếm khi nói một cách nghiêm túc, “Có quen ai tên là Trác Tiểu Viễn không?”
Tề Phi suy nghĩ: “Biết sơ sơ… Hình như học lớp số sáu thì phải?”
Quý Khâm Dương hỏi tiếp: “Cậu ta hay chơi với ai?”
“Cái đấy sao tôi biết được…” Tề Phi khó hiểu, “Mà sao tự dưng lại quan tâm đến người khác thế?”
Quý Khâm Dương không trả lời, cậu nghĩ ngợi một lát, chợt nói: “Được, tôi tự nghĩ tiếp, cúp máy trước.”
“Ê này…” Tề Phi còn chưa kịp hỏi rõ, Quý Khâm Dương đã ngắt máy.
Nhóc con trên đùi mở mắt, mút ngón tay nhìn anh mình chằm chằm: “Ênh ơi ênh… Ôm!”
“…” Tề Phi nổi điên, “Khốn kiếp! Đừng có bôi nước dãi lên tay ông!”
Tạ Mạnh không phải lần đầu ngồi xe riêng nhà Hàn Đông, tài xế lái xe cũng biết cậu, Hàn Đông bảo cậu đi vào trước.
“Sao tôi nhớ hồi trước không phải chiếc này mà?” Tạ Mạnh nhìn về phía cốp xe, “Cậu đổi xe lúc nào thế?”
Hàn Đông đáp một cách thoải mái: “Quà năm mới, thích thì lái thôi.”
“…”
Tạ Mạnh đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu có quen ai tên là Nhu Nhu không?”
Hàn Đông ngẩn ra, sắc mặt hơi dị thường: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Tạ Mạnh giải thích: “Là Trương Giang Giang, chính là người cãi nhau trong group của các cậu đó, cậu ấy và một cô gái tên Nhu Nhu có quan hệ rất thân thiết, cậu có biết cô ấy là người thế nào không?”
Hàn Đông chẳng chút do dự nói: “Tất nhiên là rất tốt, cực kì tốt rồi.”
“?” Tạ Mạnh ngờ vực nhìn cậu ta, “Cậu thân với cô ấy lắm à?”
Hàn Đông: “Quan hệ rất thân thiết.” Cậu ta nghĩ, rồi bắt đầu liệt kê, “Điều kiện gia đình tốt, học giỏi, ngoại hình đẹp, nhân phẩm càng khỏi phải nói, kính trọng giáo viên hoà đồng với bạn bè.”
Tạ Mạnh: “…Tôi không cần biết nhiều thế đâu.”
Hàn Đông: “Cậu có thể nói cho người bạn kia của mình mà.”
Tạ Mạnh nghĩ lại thấy cũng đúng.
“Cậu ấy thì sao.” Bỗng Hàn Đông hỏi, “Người bạn đó của cậu là người thế nào?”
“Trương Giang Giang hả?” Tạ Mạnh nghiêm túc nói, “Tất nhiên là cậu ấy rất tốt rồi, rất dễ thương, tính tình lanh lợi hào phóng, học tập cũng cố gắng lắm.”
Hàn Đông: “Có ảnh không, cho tôi xem với.”
Tạ Mạnh cho cậu ta xem ảnh chụp chung của mình và Trương Giang Giang trong điện thoại.
Nhìn một hồi, Hàn Đông cau mày, hơi không thoả mãn: “Không có ảnh chụp đơn à, chụp cho tôi một tấm đi.”
Tạ Mạnh: “…”
Xe của Hàn Đông chỉ có thể đi đến đầu phố Sơn Đường, Tạ Mạnh bước xuống, cách cửa sổ xe nói tạm biệt Hàn Đông.
“Có chuyện gì cứ tìm tôi.” Hàn Đông nhìn cậu, “Nếu giúp được nhất định tôi sẽ giúp.”
Tạ Mạnh cúi người, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Hàn Đông phất tay, bảo tài xế quay đầu, ngoảnh nhìn Tạ Mạnh làm khẩu hình miệng “Tạm biệt”.
Chợ phiên hàng năm của phố Sơn Đường vẫn chưa chấm dứt, hàng quán ồn ào náo nhiệt, hàng rong đầy đường khắp ngõ, xe Hàn Đông chật vật đi xa, đèn lồng sáng lên toả ra ráng đỏ vô tận.
Nhìn đội múa lân trước mắt, Tạ Mạnh chậm rãi đi lên cầu vòm, bác gái bán quán quen mặt ở đầu cầu cho cậu một cây kẹo đường mới làm: “Con trai, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Tạ Mạnh mỉm cười.
Cậu ngồi trên cầu, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy mui những chiếc thuyền ô bồng[2], nghe được tiếng người chèo thuyền hát, chứng kiến mái chèo gẩy tung bóng những ánh đèn in ngược hai bên bờ sông. Hàng đoàn thuyền dài uốn lượn qua cầu, cập bến, thắp sáng rực trên mảnh tường trắng muốt của những đình các xung quanh.
[2] Thuyền ô bồng: Là một loại phương tiện ra đời vào thời Hán, là phương tiện đặc biệt ở những vùng sông nước Giang Nam. Vì mui thuyền sơn màu đen nên thuyền được gọi là ô bồng (ô là đen, bồng là mui thuyền).
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận