Lần này Hùng Bảo Bảo đến Tô Châu để quay một bộ phim nghệ thuật có kinh phí thấp. Lúc đưa kịch bản cho Quý Khâm Dương xem, cậu ta tỏ ra rất đắc ý: “Tôi đây là ‘mười năm mài một kiếm’[1] nghe chưa.”
[1] Bắt nguồn từ tác phẩm “Kiếm khách” của Đường Giả Đảo, chỉ sự chuẩn bị hết sức khắc khổ.
Quý Khâm Dương tràn đầy ngờ vực, anh lật vài trang, sau cùng cuộn tập kịch bản lại, gõ gõ trong lòng bàn tay.
“Tối nay sang nhà tôi uống rượu không?” Quý Khâm Dương đứng lên, “Đọc xong sẽ thảo luận phong cách âm nhạc với cậu.”
Hùng Bảo Bảo làm động tác OK, cậu ta còn bổ sung thêm: “Nam chính là Trịnh Minh đó.”
Quý Khâm Dương đọc xong kịch bản trong một buổi chiều, Tạ Mạnh không quấy rầy anh, một mình ngồi xổm trong sân bóc đậu tằm. Lúc sắp bóc xong, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Quý Khâm Dương đang dựa bên cửa nhìn mình.
“?” Tạ Mạnh cười, “Đọc xong rồi à?”
Quý Khâm Dương “Ừ” một tiếng, anh ngồi xuống, nhận lấy nhánh đậu đã bóc được một nửa trong tay Tạ Mạnh: “Là một câu chuyện hay.”
Tạ Mạnh quét sạch vỏ đậu, cậu bưng bát đi rửa tay, lúc trở lại nhìn Quý Khâm Dương hỏi: “Kể về cái gì?”
“Về hai chàng trai.” Quý Khâm Dương giúp cậu xắn tay áo, “Bắt đầu bên nhau từ thời học sinh, sau đó đến thành phố lớn gắng sức làm việc, gặp khó khăn và thất bại, cùng giúp đỡ nhau, cuối cùng áo gấm về nhà.”
Tạ Mạnh tỏ vẻ “…”
Quý Khâm Dương cười, hôn lên thái dương cậu: “Câu chuyện rất tuyệt, đúng không nào?”
Buổi tối Hùng Bảo Bảo mang rượu đến thật, lại còn toàn là rượu trắng. Trịnh Minh đi cùng cậu ta. Ảnh đế cũng to gan, chẳng hoá trang gì cả, như thể hoàn toàn không lo có thợ săn ảnh chụp lén.
“Hai người thế này có an toàn không đấy?” Quý Khâm Dương giả vờ ra ngoài ngó nghiêng vài lần, “Đừng có rước phiền phức cho tôi.”
Hùng Bảo Bảo khui rượu, bảo Trịnh Minh ngồi xuống, nói với Tạ Mạnh: “Cậu ấy dị ứng cồn, uống trà bình thường là được rồi.”
Tạ Mạnh: “Hôm qua vừa mua một thùng sữa bò, uống sữa nhé.”
Vì thế hai người uống rượu, hai người uống sữa, ngồi trong sân ăn lạc tán gẫu với nhau.
“Đọc kịch bản chưa?” Hùng Bảo Bảo hỏi Quý Khâm Dương.
Quý Khâm Dương ném hạt lạc vào miệng: “Đọc rồi, mà nhắc mới nhớ, có phải cậu nên trả tiền bản quyền cho chúng tôi không? Đấy rõ ràng là cải biên từ người thật việc thật mà.”
Hùng Bảo Bảo: “Ơ kìa, làm gì mà nóng thế, tôi chẳng để cậu lo phần nhạc phim đấy thôi. Tôi hướng đến Oscar, cậu hướng đến Grammy, thế nào, kế hoạch của tôi được đấy chứ.”
Quý Khâm Dương liếc xéo cậu ta.
Hùng Bảo Bảo ho khẽ: “Tôi nói thật nhé, cậu ấy, gia nhập đoàn phim luôn đi, tụi tôi quay đến đâu, cậu có cảm hứng thì viết đến đấy, thế nào?”
Quý Khâm Dương cầm cốc rượu suy nghĩ giây lát, anh và Tạ Mạnh nhìn nhau, cậu cười gật đầu với anh.
“Đi thì đi.” Quý Khâm Dương cười một cách biếng nhác, “Cái khác không cần, nhưng phải bao cơm hộp đấy.”
Vì là phim nghệ thuật kinh phí thấp nên sau khi quay xong những cảnh phiêu bạt ở Bắc Kinh, cảnh quay chính đều ở Tô Châu. Những cảnh hồi trẻ quay hơn nửa năm, Hùng Bảo Bảo cố ý chờ tới hè mới đến Tô Châu quay. Vừa sớm ra, diễn viên diễn thời niên thiếu của Trịnh Minh đã bắt đầu hoá trang rồi.
Vì vóc người Hùng Bảo Bảo thấp nên lúc nhìn màn hình máy quay đều quen ngồi xổm trên ghế. Cậu ta để chân trần, tỏ vẻ nghiêm túc. Trịnh Minh ngồi cạnh, nhìn cậu ta bảo diễn viên diễn lại hết lần này đến lần khác.
“Cắt.” Tuy Hùng Bảo Bảo không phải là đạo diễn quá nghiêm khắc, nhưng cũng vô cùng cố chấp, chỉ riêng phân cảnh nhân vật chính gặp nhau lần đầu đã quay lại hơn hai mươi lần, “Lại nào.”
Tụi diễn viên ngoan ngoãn diễn lại, Quý Khâm Dương cũng thấy cậu ta: “Cậu ghê nhỉ.”
Hùng Bảo Bảo vẫn giữ tư thế ngồi xổm, chỉ vào Trịnh Minh: “Kỷ lục NG[2] cao nhất của cậu ta là năm mươi lần, tôi cũng cho cậu ta diễn đi diễn lại, tấm gương ảnh đế ở ngay trước mắt đó thôi.”
[2] NG: Viết tắt của No Good hay Not Good, chỉ cảnh quay hỏng.
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Hoá ra là cáo mượn oai hùm?”
“Sai!” Hùng Bảo Bảo nghiêm túc nói, “Đây gọi là giết gà doạ khỉ!”
Ở chung lâu sẽ không khó để nhận ra, tính cách của Trịnh Minh cùng với ngoại hình và diễn xuất của anh hoàn toàn là hai thái cực. Anh thật thà thậm chí hiền khô, không giỏi ăn nói, hơn nữa rất dính người.
Quả thật Hùng Bảo Bảo y chang như bảo mẫu bên cạnh anh. Hơn nửa đêm, thường hay bắt gặp hai người đắp mặt nạ với nhau, đi dạo loanh quanh phim trường.
Ban ngày Tạ Mạnh đi làm, tối đến sẽ tới phim trường với Quý Khâm Dương. Đối phương mang hết các nhạc cụ đến đây, Hùng Bảo Bảo ra sức ủng hộ, đêm nào cũng phải sang nghe một lần mới đi ngủ được, ngoài mặt thì hoa mĩ nói là – ru ngủ.
Ban đầu cảm hứng của Quý Khâm Dương cũng tuôn trào lắm, sáng tác hết sức thuận lợi. Nhưng kể từ khi nội dung bộ phim bước vào cảnh nhân vật chính đến tuổi trung niên, áo gấm về nhà, thì bỗng gặp phải bế tắc. Để phối hợp với anh nên Hùng Bảo Bảo cố gắng giảm tốc độ quay phim, song liên tục vài ngày Quý Khâm Dương vẫn dậm chân tại chỗ.
Tạ Mạnh cũng không nói nhiều, chỉ xin nghỉ để ở bên anh.
Tô Châu giữa hè nóng bức khôn nguôi, cả đoàn làm phim tụ tập ở công viên đầm sen Ánh Trăng trong nội thành quay phim. Dưới ánh mặt trời chói chang, diễn viên vã mồ hôi như tắm. Quý Khâm Dương hỏi thuê chiếc thuyền nhỏ từ người quản lí công viên, chở Tạ Mạnh vào giữa hồ.
Sóng biếc dập dềnh, trong hồ lá sen xanh mởn vươn mình đón nắng, phóng mắt nhìn lại, tất thảy đều xanh biếc một màu cảnh đẹp ý vui.
Tạ Mạnh nằm trên sàn thuyền, cậu tiện tay hái phiến lá sen phủ lên đầu. Quý Khâm Dương ngồi khoanh chân đối diện cậu, lắc lư cây sáo trúc trong tay.
Anh thổi đứt quãng mấy hơi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Mạnh đang cười nhìn mình qua khe hở lá sen.
“Sao anh không thổi tiếp?” Tạ Mạnh nâng lá sen lên chút nữa để che nắng.
Quý Khâm Dương: “Vừa mới học thôi, chẳng biết gì nhiều, thổi trước mặt em ngại lắm.”
Tạ Mạnh bật cười: “Ở chung đã lâu như thế, cần gì phải ngại chứ.”
“Lâu lắm rồi hả em?” Quý Khâm Dương vờ như đắn đo suy nghĩ, “Sao anh cứ thấy như chỉ vừa quen em thế nhỉ.”
Tạ Mạnh tỏ vẻ sến quá, lẩm bẩm: “Lúc mới quen, anh là người thế nào nhỉ?”
“Như bây giờ thôi.” Quý Khâm Dương nhìn cậu chăm chú, “Anh còn nhớ lần đầu gặp em, anh đã nói, anh là Quý Khâm Dương.”
Tạ Mạnh im lặng nhìn anh.
Quý Khâm Dương: “Em bảo, em là Tạ Mạnh.” Anh ngừng một lát, lặp lại tên Tạ Mạnh lần nữa, “Tạ Mạnh.”
Tạ Mạnh phủ lá sen lên mặt Quý Khâm Dương, sau đó ghé đến, cách lá sen đặt lên môi anh một nụ hôn.
Suốt cả buổi chiều, tiếng sáo du dương len đầy giữa muôn vàn lá sen. Xa xa, Hùng Bảo Bảo nghe đến gần hết mới nở nụ cười. Trịnh Minh ngồi trên cầu gỗ khum tay bên miệng gọi cả hai: “Xong việc rồi! Về thôi!”
Mãi hồi lâu sau Tạ Mạnh mới trả lời: “Được!”
Từ nhỏ đến lớn quay tới lập thu, phim nghệ thuật của Hùng Bảo Bảo mới coi như kết thúc hoàn toàn. Cuối cùng cậu ta chỉnh sửa lại vài cảnh, sau đấy đến nhà Quý Khâm Dương uống say như chết.
Quý Khâm Dương cũng uống khá nhiều, anh ôm Tạ Mạnh từ phía sau, ngồi trên ghế, nghe Hùng Bảo Bảo nói hết sức hùng hồn.
Có lẽ đạo diễn Hùng cảm thấy mình không cao lắm, không có khí thế, đòi trèo lên bàn bằng được. Trịnh Minh bên cạnh căng thẳng dang hai tay ra đỡ, sợ cậu ta bất cẩn ngã nhào xuống đất.
“Tôi nói cậu nghe nhé!” Hùng Bảo Bảo quơ tay chỉ lung tung, “Bộ phim này! Oscar! Grammy! Được hết! Nhạc của cậu! Tuyệt vời!”
Quý Khâm Dương đặt cằm trong hõm vai Tạ Mạnh, nhắm mắt lại mông lung nói: “Cậu vẫn chưa thành đạo diễn lớn mà… Nói không đúng, cũng không sao hết… Vui vẻ là được rồi.”
Dường như Hùng Bảo Bảo cũng thấy có lí, cười ngu trả lời: “Ừ! Vui vẻ!”
Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương ôm chặt quá không ngọ nguậy được, cậu bảo Trịnh Minh kéo Hùng Bảo Bảo xuống.
Ảnh đế đứng bên dưới dỗ dành cực kì khép nép: “Bảo Bảo ngoan… Chúng ta xuống dưới nói chuyện, nào, cẩn thận, Bảo Bảo anh ôm em nhé?”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ: “Cậu dỗ trẻ con đấy hả?”
Trịnh Minh thật thà đáp: “Bình thường cậu ấy cũng dỗ tôi vậy mà.”
Tạ Mạnh: “…”
Lúc Hùng Bảo Bảo được Trịnh Minh ôm xuống thì vẫn còn lảm nhảm với Quý Khâm Dương: “Grammy tháng hai năm sau cậu nhớ phải đi đấy, cả Oscar tháng ba… Còn gì nữa nhỉ?” Cậu ta quay đầu hỏi Trịnh Minh, có vẻ không nghe được câu trả lời mình muốn, “Mặc kệ, dù thế nào cũng đi hết!”
“Không đi.” Quý Khâm Dương mất kiên nhẫn phất tay, “Tháng hai đi Hoàng Sơn chơi với Tạ Mạnh, ai thèm quan tâm thưởng thiếc gì chứ.”
Hùng Bảo Bảo: “…”
Trong làn sóng phim cuối năm đổ bộ, rốt cuộc phim nghệ thuật của Hùng Bảo Bảo cũng công chiếu. Thể loại phim này vẫn luôn kén người xem, tuy nhiên vì có ảnh đế Trịnh Minh tham gia nên vẫn có thể làm nên cơn sốt phòng vé. Mà sốt tương tự vậy, chính là gần như không có bình luận chê bai nào trên mạng internet.
Những nhà phê bình điện ảnh có tiếng lại càng chẳng ngớt lời khen cho bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp này, coi nó như một khúc nhạc lộng lẫy mà tươi mát động lòng người vang lên vào dịp cuối năm.
Thế mà Weibo của Hùng Bảo Bảo và Trịnh Minh vẫn vô cùng yên ắng, chẳng hề lộ ra bất cứ dấu hiệu tham gia tranh thưởng nào. Trong đó có rất nhiều người làm nghề nổi tiếng nhắc đến nhạc phim có thể coi là hoàn hảo, cũng có phóng viên tung lên bức ảnh buổi tối Trịnh Minh và Hùng Bảo Bảo đến nhà một nghệ sĩ bí ẩn nào đó, ở lại tới tận nửa đêm.
Mà với những chuyện này, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh chẳng hề hay biết.
Đêm giao thừa hai người đi chúc tết Mạc Tố Viện và Quý Sơn Dung, đêm đến tiếng pháo ầm ĩ ngủ không ngon giấc, sáng dậy còn phải đến nhà Tề Phi. Hàn Đông và Trương Giang Giang đã đến trước rồi. Trác Tiểu Viễn phải trực đêm giao thừa, chui thẳng vào trong nhà Tề Phi ngủ bù.
Cố Mỹ Nghiên vội vàng thu dọn hành lý, Trương Giang Giang giơ máy ảnh lên: “Tề ma ma, lại đây cười một cái nào.”
Tề Phi đang đánh răng rửa mặt, miệng đầy bọt kem sốt ruột nói: “Cười cái đầu cậu! Mau gọi người sắt dậy đi, chờ lên tàu lại ngủ tiếp!”
Trác Tiểu Viễn bò dậy với sắc mặt khó coi, vừa mặc quần áo vừa lên tiếng oán thán: “Năm mới còn không ở nhà nghỉ ngơi… Người thành phố các cậu ham chơi quá đấy, cứ thích chạy theo trào lưu du lịch năm mới.”
“Ban đầu định đi Nhật cơ.” Hàn Đông ăn bánh in của Cố Mỹ Nghiên, “Kết quả hộ chiếu của Tề ma ma hết hạn nên mới phải đổi lộ trình.”
Cố Mỹ Nghiên thở dài: “Mĩ phẩm của em coi như xong… Thôi, bây giờ đến Hoàng Sơn cũng có thể ngâm suối nước nóng, đi quẩy một trận nào.”
Tề Phi lau miệng đi ra, trông thấy Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh thì xúc động nói: “Lão đại ơi! Cậu nổi tiếng rồi cậu biết không?! Không ngờ anh bạn kia, Bảo gì ấy nhỉ? Quay phim cũng tài ghê đó!”
Tạ Mạnh bật cười: “Dạo này bọn tôi đều bận đến mức không có thời gian đọc tin tức nữa, chưa biết chừng chỉ là sấm to mưa nhỏ thôi, sao mà nổi tiếng nhanh thế được.”
Quý Khâm Dương gạt đi: “Ra ngoài chơi, không nói chuyện công việc. Mọi người xong hết chưa, xe chờ lâu lắm rồi đấy.”
Bảy người tự rủ nhau đi Hoàng Sơn, không đi theo tour. Trong cả đám chỉ có Trác Tiểu Viễn còn là chó FA, người sắt cười: “Pikachu tôi đây sẽ tiến hoá thành Raichu[3] cho xem.”
[3] Raichu là cấp tiến hoá của Pikachu. Pikachu là bóng đèn, Raichu sẽ là siêu cấp bóng đèn.
Trương Giang Giang hướng ống kính về phía gã: “Người sắt của chúng ta đẹp trai thế này, đến Hoàng Sơn diễm ngộ, bất kể nam nữ đều vơ cả về tay.”
Trác Tiểu Viễn nheo đôi mắt xếch, bực dọc tặc lưỡi một tiếng.
Lái xe vẫn còn rất trẻ, cả đường giới thiệu rất nhiều thứ cần phải chú ý khi leo núi, gậy gộc áo mưa, Cố Mỹ Nghiên còn cẩn thận ghi chép kĩ càng vào sổ.
Ít nhất cũng đi năm tiếng đường xe, lúc đến nơi cả đám đều nhất trí đi ngủ bù trước, hôm sau phục hồi tinh thần sẽ đi chơi tiếp. Trương Giang Giang thì không chịu ngồi yên, kéo Hàn Đông cùng ra ngoài chụp ảnh.
Tạ Mạnh nằm trên giường trong phòng khách sạn, Quý Khâm Dương ôm lấy cậu qua chăn.
“Hùng Bảo Bảo có gọi cho anh không?” Tạ Mạnh ló đầu khỏi chăn hỏi.
Quý Khâm Dương: “Có, chỉ chúc tết thôi, cũng không nhắc chuyện trao giải gì hết, có lẽ xịt rồi.”
Tạ Mạnh im lặng một lát, cậu vuốt ve gương mặt Quý Khâm Dương: “Không sao, sau này sẽ có cơ hội, chúng ta cứ từ từ thôi.”
“Em nghĩ anh để ý à?” Quý Khâm Dương nhướn mày cười, anh cúi đầu, đặt lên môi Tạ Mạnh một nụ hôn, “Không có gì cũng chẳng sao, anh còn có em mà.”
Hôm sau cả đám cùng đi Thiên Đô Phong. Giữa tháng hai tiết trời lạnh buốt, từ dưới nhìn lên, giữa sườn núi đã bắt đầu có tuyết rơi. Cả đám nhanh chóng mặc thêm áo khoác, Cố Mỹ Nghiên còn đội chiếc mũ len bự chảng của Tề Phi, cả người từ đầu đến chân chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
“Biết thế mang ba lô theo!” Tề Phi vừa leo vừa gào, “Leo núi vác nặng còn được ấm áp tí!”
Hàn Đông ngoái đầu lại kéo Trương Giang Giang: “Thôi đi! Bây giờ mới leo tới đây, cậu mà vác ba lô thì đến đoạn “lưng cá diếc”[4] thể nào cũng chết bẹp cho coi!”
[4] Lưng cá diếc: Đoạn núi nổi tiếng hiểm trở ở Thiên Đô Phong.
Quý Khâm Dương là người đầu tiên leo đến đấy, Tạ Mạnh tới sau anh một chút, cả đám trèo lên thì xếp thành một hàng, người này kéo người kia đi qua “lưng cá diếc”. Trác Tiểu Viễn túm lấy thắt lưng Tạ Mạnh, cảm giác rung rung, gã cau mày gọi Tạ Mạnh: “Điện thoại cậu rung đấy à?”
Tạ Mạnh không ngoảnh đầu lại: “Hình như thế, chờ lên trên đỉnh gọi lại.”
Trác Tiểu Viễn: “Nhưng nó cứ rung mãi ấy!”
Quý Khâm Dương là người lên tới đỉnh núi đầu tiên. Anh kéo Tạ Mạnh lên, điện thoại của cậu vẫn chưa ngừng rung, Tạ Mạnh vội cởi găng tay ra nghe máy.
“Sao lâu thế mới nghe hả?” Giọng Hùng Bảo Bảo rất có tinh thần, hiếm khi ở phía đầu dây bên kia cậu ta lại yên ắng đến thế, dường như còn có tiếng vang vọng lại.
Tạ Mạnh thoải mái cười nói: “Bọn tôi đang ở Hoàng Sơn leo Thiên Đô Phong, sao tự dưng cậu lại gọi?”
Trương Giang Giang giơ máy ảnh lên bảo mọi người làm một pose: “Gọi điện gọi điếc gì, chụp ảnh đuê!”
Hùng Bảo Bảo cười: “Tôi lên sân khấu nhận giải ở Grammy đó, ai bảo các cậu không đến.”
Tạ Mạnh: “…” Cậu đưa mắt nhìn điện thoại, nói đùa, “Thật hay giả đấy?”
“Thật mà.” Hùng Bảo Bảo vui vẻ hơn nữa, “Tôi đang mở loa đó, cậu cũng đừng nói linh tinh nghe chưa.”
Tạ Mạnh cứ tưởng cậu ta đang đùa, phối hợp hỏi: “Được rồi, vậy cậu nhận giải gì?”
“Album nhạc phim hay nhất.” Hùng Bảo Bảo nói, “Còn nữa, không phải tôi, mà là Quý Khâm Dương nhận được.”
Tạ Mạnh cười một cách phóng khoáng: “Vậy thì tốt quá, cậu cứ giữ hộ bọn tôi trước nhé, khi nào về bọn tôi qua lấy sau.”
Hùng Bảo Bảo đáp ứng ngay: “Được, cậu đừng quên nói cho Quý Khâm Dương biết đó, mà tí nữa nhớ share Weibo nghe chưa.”
“…” Tạ Mạnh còn chưa kịp hiểu là share cái gì trên Weibo, Hùng Bảo Bảo đã cúp máy. Cậu ngơ ngác nhìn điện thoại, mãi đến khi Quý Khâm Dương đi tới.
“Ai gọi thế?” Quý Khâm Dương đeo lại găng tay cho cậu, “Gấp thế cơ à?”
Tạ Mạnh hé môi, mãi hồi lâu sau mới nói lên lời: “Hùng Bảo Bảo… Cậu ấy nói, anh được giải Grammy, bảo chúng ta chốc nữa lên xem Weibo?”
Quý Khâm Dương cũng không tin nổi: “Bây giờ? Vừa mới nãy?”
Tạ Mạnh gật đầu, hai người nhìn nhau im lặng một hồi.
Xa xa truyền đến tiếng hét của Cố Mỹ Nghiên, người đẹp vẫy tay, kích động vừa nhảy vừa cười: “Anh đẹp trai hạng nhất ơi! Mau vào Weibo đi! Anh lên hot topic rồi đó!!”
Quý Khâm Dương không mang điện thoại theo, đã ném hết trong khách sạn rồi, đành phải đăng nhập Weibo bằng điện thoại của Tạ Mạnh. Trước khi xuất phát anh còn mới đăng trạng thái, chụp cảnh núi non nhìn từ cửa khách sạn, viết status: “Du lịch năm mới, Hoàng Sơn.”
Bình luận bên dưới đã vượt quá mười nghìn, tất cả nội dung đều theo một kiểu: “Đại thần đẹp trai hạng nhất kiêu quá đi, được giải Grammy không đến nhận, lại còn đi leo núi nữa…”
“Đại nhân đẹp trai hạng nhất, anh đúng là nam thần của em, nhạc sĩ thất thường nhất thế giới!”
“Đại thần, anh khinh Grammy hả anh… Không sao, còn có Oscar nữa!”
“Đại thần đẹp trai hạng nhất! Đè bẹp Grammy! Chinh phục Oscar!”
“Đại thần đẹp trai hạng nhất! Đè bẹp Grammy! Chinh phục Oscar! Lầu dưới chú ý giữ đội hình!”
Ba hot search đứng hạng đầu trên Weibo chính là “Quý Khâm Dương”, “Nhạc sĩ thất thường nhất Grammy” và “Đè bẹp Grammy! Chinh phục Oscar!”.
Hùng Bảo Bảo share đoạn video lúc mình lên nhận giải gọi điện thoại cho Tạ Mạnh, Trịnh Minh là người share đầu tiên, thậm chí còn nghịch ngợm tag liền tù tì ba hashtag kia vào nữa.
Quý Khâm Dương thấy trang chủ Weibo đâu đâu cũng là mình, tỏ vẻ không dám nhìn thẳng vào luôn.
Tạ Mạnh đỡ trán “…Lần này chơi trội quá rồi.”
Quý Khâm Dương thở hắt một hơi, anh cất điện thoại đi, việc đầu tiên là ôm lấy Tạ Mạnh xoay ba vòng tại chỗ.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Anh làm cái gì đấy.”
Quý Khâm Dương ôm siết cậu không buông: “Không đi thật là đúng đắn.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương: “Những lúc thế này, đứng trên sân khấu lĩnh thưởng cũng chẳng có nghĩa lí gì, chia sẻ cùng em mới là việc anh muốn làm nhất.”
Tạ Mạnh không nói lên lời, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt Quý Khâm Dương, hôn mạnh lên trán đối phương.
Chủ đề Grammy được nhắc đi nhắc lại liên tục ba ngày. Ba ngày này giới âm nhạc rung chuyển lớn, có người bới ra một ít chuyện cũ lúc Quý Khâm Dương còn phiêu bạt Bắc Kinh, cho rằng anh là viên ngọc ẩn giấu rực rỡ nhất giới âm nhạc cả nước. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Vào ngày thứ năm, Weibo của một ban nhạc hơn một trăm nghìn fan bỗng nhiên loan tin, năm ấy Quý Khâm Dương viết ca khúc cho họ, bao gồm cả chuyện Tiền Mạch trở mặt solo, Sâm Mậu bao che gà nhà, giấu đi danh tính tác giả thật sự của những ca khúc ấy.
Trong đó có một tài khoản còn liệt kê ra bản thảo tất cả những ca khúc ban đầu của Quý Khâm Dương, đau xót bình luận rằng: “OM thời còn có Quý Khâm Dương mới là thời kỳ kinh điển không cách nào vượt qua nhất, vậy mà lại có người huỷ hoại họ, khiến tài năng thật sự vùi sau bụi rậm, quả là chuyện đau lòng nhất giới âm nhạc!”
Sau khi rời OM, Tiền Mạch phát triển cũng không hề thuận lợi, chẳng mấy chốc tiếng chửi mắng trên mạng đã thành một mảnh, uất hận mênh mông như Trường Giang. Có người khai quật mấy ca khúc của Tiền Mạch vài năm trở lại đây, đem so với OM thời đầu thì phát hiện đạo nhạc sao chép nhiều không kể xiết.
Cuối cùng Sâm Mậu không thể chịu nổi áp lực, đành phải đóng băng Tiền Mạch, cũng đưa ra xin lỗi công khai, tuyên bố sẵn lòng bồi thường khoản tiền lớn cho tổn thất năm đó của Quý Khâm Dương.
Hùng Bảo Bảo thì không khách sáo phản bác lại trên Weibo: “Bồi thường? Người ta giành giải Grammy, sắp tới còn cả Oscar nữa, giá trị bây giờ của người ta các người bồi thường nổi chắc? Bồi thường cả công ti cho đại thần đẹp trai hạng nhất, người ta cũng không thèm đâu [Thêm cái đầu mèo].”
Trịnh Minh share status của Hùng Bảo Bảo, còn ghi kèm theo bốn chữ “Thêm cái đầu mèo”. Lúc Tạ Mạnh nhìn thấy thì không kìm được phì cười: “Họ vui tính quá.”
Quý Khâm Dương lại không để ý lắm, anh và Tạ Mạnh đã về Tô Châu, chỉ trong vài ngày mà Weibo của anh đã vượt quá năm triệu fan.
Quý Khâm Dương share status xin lỗi của Sâm Mậu, chỉ viết một câu: “Đi trên mặt đất, giày rồi sẽ dính bụi, ta cúi xuống vỗ quần, dưới ánh mặt trời bước tiếp không lui.”
Tạ Mạnh đọc lại hai lần câu Quý Khâm Dương viết, cậu nhìn đối phương bật cười: “Chỉ đơn giản thế thôi? Liệu có khi nào dễ dãi quá với họ rồi không?”
“Họ vốn chỉ là loại người râu ria dễ dãi.” Quý Khâm Dương ôm đàn ghi-ta, mang ghế ra sân, đẩy Tạ Mạnh ra ngoài.
“Làm gì vậy?” Tạ Mạnh cười nói, cậu ngồi xuống, nhìn Quý Khâm Dương đứng đối diện mình.
Trong sân nắng chan ấm lòng người, Quý Khâm Dương mỉm cười.
Chợt nhiên Tạ Mạnh phát hiện, chẳng biết từ bao giờ, cánh hoa tuổi tác đã nhẹ nhàng bung nở bên khoé mắt đối phương.
Cậu không kìm được đưa tay vuốt ve.
Quý Khâm Dương nhắm mắt. Anh nhẹ giọng nói: “Mấy năm nữa là anh bốn mươi rồi.”
“Không sao cả.” Tạ Mạnh nhìn anh, “Có em ở bên anh.”
Khoé mắt Quý Khâm Dương ửng đỏ, anh cúi đầu giấu đi, hắng giọng nghiêm túc nói: “Bây giờ là nhạc hội chúc mừng dành riêng cho ngài Tạ của anh. Anh mãi mãi yêu em, ngài Tạ của anh.”
Giai điệu quen thuộc động lòng người thong thả tuôn ra nơi đầu ngón tay Quý Khâm Dương. Tạ Mạnh lắng nghe một lát, chợt cười, hát đồng thanh cùng anh.
“Năm tháng trôi mãi không ngừng, thời gian chầm chậm quyến luyến, dần dần dần dần, tháng ngày sẽ hết luyến lưu.”
“Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi, dần dần dần dần, in dấu nơi tháng năm qua.”
– Hết chính văn –
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận